Kiếm đâm vào Địch Phi Kinh.
Địch Phi Kinh kinh hãi.
Địch Phi Kinh kinh hãi vọt lên, kinh hãi lướt đi.
Trong kinh hãi đã tránh khỏi một kiếm.
Chiêu này tránh một cách tiêu sái linh hoạt, ngay cả Vô Tình cũng kêu lên một tiếng:
- Hay!
Đáng tiếc, một kiếm vừa qua, kiếm thứ hai lại tới.
Vừa nhìn thấy một kiếm này, Địch Phi Kinh chỉ có thể thở dài.
Thích Thiếu Thương lại kêu lên một tiếng kinh ngạc, bởi vì y nhìn thấy kiếm pháp của mình, một loại kiếm pháp chống lại vận mệnh.
Đó vốn là kiếm pháp do y đặc biệt sáng tạo, hiện giờ lại được Quan Thất thi triển, giống như là kiếm chiêu trời sinh do Quan Thất sáng tạo ra.
Gặp phải tình huống như vậy, gặp phải loại chiến cuồng trời sinh này, ngươi bảo Thích Thiếu Thương ngoại trừ kinh ngạc, còn có thể nói gì? Còn có thể làm gì?
Địch Phi Kinh không tiếp một kiếm này.
Nhưng y lại (kịp thời và đúng lúc) phản công một chiêu, dùng lời nói.
Y không dùng tay, dùng chân, dùng binh khí, thậm chí ngay cả chiêu thức cũng không dùng, y chỉ dùng một câu nói để “phản công”.
“Vũ khí” của y là câu hỏi:
- Ngươi còn nhớ Tiểu Bạch không?
Quan Thất ngẩn ra, kiếm chậm lại, chiêu cũng chậm lại.
Địch Phi Kinh nói tiếp:
- Tiểu Bạch chính là Lôi cô nương.
Vừa nghe được câu này, trong lòng mọi người đều thông suốt.
Hóa ra Tiểu Bạch chính là Lôi Thuần. Điều này cũng không bất ngờ, bởi vì lúc thần trí của Quan Thất chưa khôi phục, ngày ngày vẫn lẩm bẩm tên Tiểu Bạch, hiện giờ vừa tỉnh táo một chút, lại giống như phát điên muốn tìm Thuần nhi, như vậy Tiểu Bạch rất có thể chính là Lôi Thuần. Huống hồ, “Thuần” và “Bạch” vốn là hai chữ có nghĩa rất tương tự, cho nên nó rất có thể đại biểu cho cùng một người.
Cùng một nữ nhân
Cùng một nữ nhân mà Quan Thất yêu thích, chung tình, thậm chí yêu sâu đậm.
Chợt nghe Địch Phi Kinh lại nói:
- Lôi cô nương là tổng đường chủ thay mặt trong đường chúng ta. Ta là thủ hạ của cô ấy, ta bảo vệ cô ấy còn không kịp. Nhưng hiện giờ Tiểu Bạch đã bị người ta bắt đi rồi.
Nói đến đây, y cố ý ngừng lại một chút.
Quả nhiên Quan Thất nghiêm nghị quát hỏi:
- Ai? Ai bắt nàng đi rồi?
Lúc này Địch Phi Kinh mới nói:
- Còn ai có thể tùy tiện bắt người? Đương nhiên là người của hình bộ.
Lúc y nói, cũng đồng thời nhìn về phía Chu Nguyệt Minh.
Y thậm chí không dùng tay để chỉ, bởi vì đã không cần.
Y vừa nhắc tới hai chữ “hình bộ”, mọi người tự nhiên đều nhìn về phía Chu Nguyệt Minh.
Người này gần như đã đại biểu cho hình bộ, bản thân hắn chính là “hình tổng”.
Hình bộ chính là hắn, hắn chính là hình bộ.
Sau đó Địch Phi Kinh lại nói:
- Tiểu Bạch đã bị bọn họ bắt, ngươi nói xem Lôi Thuần cô nương sẽ rơi vào tay ai?
Khi y hỏi câu này, Quan Thất cũng đã múa kiếm của mình, lao về phía “Tiếu Kiểm Hình Tổng” Chu Nguyệt Minh.
Chu Nguyệt Minh luôn nở nụ cười như lượm lấy được, tươi cười đầy mặt, lúc này lại không cười nổi, cũng không nặn ra được một chút ý cười nào.
Kiếm tới, kiếm xanh.
Kiếm chiếu rọi khuôn mặt phì phì, trắng trắng, mập mập, mạp mạp của hắn thành màu xanh, thậm chí biến thành màu lục.
Hắn đích xác ngay cả mắt cũng biến thành xanh lục.
Hắn quả thật không ngờ Quan Thất lại đột nhiên tìm đến hắn, chỉ vì mấy câu nói của Địch Phi Kinh.
Vừa rồi hắn còn thoải mái khoanh tay đứng nhìn, nhưng chỉ trong mấy câu, tất cả đều biến đổi, hắn đã lâm vào nguy cảnh.
Hắn đã chọc phải đại kị của chiến cuồng này.
Người nửa ma này đã tìm tới hắn, với một sự giận dữ không chết không thôi.
Địch Phi Kinh dùng một chiêu “chuyển dời ánh mắt/mục tiêu” này, cũng có một chút kỹ xảo. Bởi vì tung tích của Lôi Thuần đã từ Địch Phi Kinh chuyển sang Dương Vô Tà, sau đó lại từ Dương Vô Tà chuyển về Địch Phi Kinh, nếu như Địch Phi Kinh lại dùng phương pháp giống vậy “chuyển sang” người khác, Quan Mộc Đán có thể sẽ không tin.
Một khi không tin, nhất định sẽ càng điên hơn.
Nếu như phát điên, vậy thì không ai có thể khống chế được, cũng không ai có thể chống lại được.
Do đó, Địch Phi Kinh trước tiên đề cập đến tung tích của Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch” là “xưng hô thân mật” của Quan Thất đối với Lôi Thuần.
Loại chuyện này, người khác có lẽ khó biết được, nhưng Địch Phi Kinh nhờ vào thân phận, địa vị, nhân sự các loại, dĩ nhiên là không gạt được hắn.
Y đương nhiên biết, hơn nữa còn vận dụng trong lúc nguy cấp.
Nếu như y dùng trò cũ với Quan Thất, nói rằng Dương Vô Tà đã bắt Lôi Thuần, Quan Thất có thể sẽ không tin.
Y chỉ là si, không phải kẻ ngốc.
Y chỉ là cuồng, cũng không ngu xuẩn.
Cho nên Địch Phi Kinh trước tiên “chuyển hướng”, y nói là “Tiểu Bạch”, chứ không nói rõ là “Lôi Thuần”.
Nhưng trong lòng Quan Thất, Thuần nhi chính là Tiểu Bạch.
Y vì Tiểu Bạch mà si, vì Thuần nhi mà cuồng.
Sau đó Địch Phi Kinh ném “vấn đề khó giải quyết” sang cho Chu Nguyệt Minh.
Y đương nhiên không muốn đắc tội với Chu Nguyệt Minh, nhưng y đã nhận được chỉ thị ngầm của Thái Kinh đối với Lục Phân Bán đường, đó là thanh trừ Chu Nguyệt Minh.
Tại sao Thái Kinh muốn diệt trừ Chu Nguyệt Minh? Không phải hắn dùng Chu Nguyệt Minh như nanh vuốt dưới tay mình, dùng hình bộ làm đao phủ và chó săn của hắn sao?
Quả thật từng có thời kì như thế, nhưng bây giờ đã khác, thời chuyển, thế dời, người thay đổi.
Thái Kinh mất quyền mất chức, bề ngoài thì rút lui, không tham gia triều chính, nhưng trên thực tế vẫn nắm giữ quyền hành. Hắn ngầm kiểm điểm xuy xét, cảm thấy Chu Nguyệt Minh lập trường không thống nhất. Vào lúc quan trọng hoàng đế có ý cách chức hắn, Chu Nguyệt Minh chẳng những không ra mặt nói giúp, cầu tình cho hắn, còn vô tình hay cố ý hùa theo Gia Cát tiên sinh, khiến cho tình cảnh của hắn lúc đó càng thêm nguy hiểm, cô lập.
Trí nhớ của Thái Kinh rất tốt, hắn sẽ không quên những chuyện này.
Cho nên, khi hắn cảm thấy thiên tử đã nguôi giận, không còn nhớ chuyện lúc trước, đã dần dần tha thứ chuyện của hắn, liền biết ngày mình trở lại đã không còn xa nữa. Hắn lập tức bố trí đủ loại biện pháp để nắm quyền lần nữa, một trong số đó là thay đổi thủ lĩnh của Hình bộ, Chu Nguyệt Minh.
Hắn dự định dùng Nhậm Lao và Nhậm Oán thay thế vị trí của Chu Nguyệt Minh.
Hắn cảm thấy Nhậm Oán còn thông minh hơn Chu Nguyệt Minh, quan trọng nhất là càng biết nghe lời.
Huống hồ còn có Nhậm Lao kiềm chế Nhậm Oán.
Cho nên hắn âm thầm phát ra chỉ thị với Lục Phân Bán đường, lúc cần thiết có thể “thanh trừ” Chu Nguyệt Minh.
Vừa lúc quyết sách của Lục Phân Bán đường, dựa theo ý chỉ của Lôi Thuần, cũng là muốn “tiêu diệt” chướng ngại Chu Nguyệt Minh này. Nguyên nhân là gần đây, từ khi Chu Nguyệt Minh tham gia chiến dịch Huân Hương các hộ giá có công, được Triệu Cát sở trọng dụng, cố ý đề bạt hắn khỏi hình bộ, trực tiếp tham chính nghị sự.
Đây là một cơ hội rất tốt để tiếp cận hoàng đế, đồng thời cũng tiếp cận trung tâm quyền lực, Chu Nguyệt Minh làm sao có thể bỏ qua?
Chu Nguyệt Minh cũng hiểu rất rõ, mặc dù vị trí hiện tại của hắn là không ít người cầu cũng không được, cầu như khát nước, nhưng so với những hoạn quan quyền cao vọng trọng như Vương Phủ, Chu Miễn, Lương Sư Thành, vẫn còn kém một bậc.
Người nhìn nơi cao, nước chảy chỗ thấp.
Hắn đương nhiên muốn trèo lên chỗ cao.
Hắn biết, nếu muốn Triệu Cát nhanh chóng đề bạt hắn (tốt nhất là trước khi Thái Kinh khôi phục địa vị. Với sự thông minh của hắn, dĩ nhiên cũng biết Thái Kinh đã đề phòng), hắn nhất định phải lập một đại công khiến người ta không thể lật đổ, không thể quên được.
Đó là công gì?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK