• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công tử tỉnh rồi”tiếng la của Tiểu Bảo vang lên, Mặc đại phu vội chạy lại, lấy tay bắt mạch

Khương Bất Vi bưng vào một chén nước màu thuốc màu đen nói: “Con tỉnh lại là quá rồi, bệ hạ đang thượng triều ở Bảo Chánh điện, lão nhân gia ông ấy phải vào triều nghe dụ. Ông ta đặc biệt nói ta sắc một khỏa nhân sâm trăm năm bồi bổ cho con.”

“Ngươi lui đi Tiểu Bảo” Khương Bất Vi đối với Tiểu Bảo nói

“ Đã sảy ra chuyện gì?” Cao Phúc Nguyên nói, đầu hắn vẫn còn ong ong đau.

Mặc đại phu nói:” Công tử gia ngươi đạo tâm không vững, bế quan lại bị tẩu hỏa nhập ma, lúc Tu Đạo Quán tìm thấy công tử thì hơi thở của công tử đang rất yếu, tim đập thoi thóp, họ đem công tử về, lúc thấy công tử, lão gia ông ta chết điếng người, lên cơn truỵ tim, may mắn cứu chữa kịp thời, lão gia ông ấy định xin hoàng thượng cho nghỉ phép, nhưng hôm nay có sứ thần quan trọng của Hoa Hạ Quốc, nên ông ta vẫn phải thượng triều.”

“Ta vẫn còn sống, lão Diêm Vương không thèm thu mạng ta, ông ấy nói là ta mà chết tức là mang đến điềm xui cho ông ta, nên ông ta cho phép ta bất tử.” Cao Phúc Nguyên mỉm cười, đùa nói.

“Uy, công tử đừng xúc phạm thánh thần.” Mặc đại phu nói “Bây giờ công tử đã tỉnh, mạch chảy cũng bình thường, ta xin phép được cáo từ. “ Mặc đại phu nói

“Cho ta gửi thù lao” Khương Bất Vi lấy ra tiền, đưa cho Mặc đại phu

Mặc đại phu ra về

Đợi Khương Bất Vi tiễn Mặc Đại Phu ra cửa, Cao Phúc Nguyên ngồi dậy tự lẩm bẩm: “Mạng ta sống giai như con rệp, lại nhân hoạ đắc phúc” Cao Phúc Nguyên tỉnh dậy về sau đã đem thần niệm ra soát khắp cơ thể, phát hiện kinh mạch vậy mà liền lại, xương cốt phát ra ánh sáng bàng bạc yếu ớt, huyết nhục một màu đỏ tươi, đây là dấu hiệu của Luyện Nhục Cảnh trung kì!”

Điều càng khiến hắn mừng hơn là, trong lúc hắn ngạnh kháng cầu sinh, bản nguyên huyết mạch của Cao Phúc Nguyên vậy mà phóng thích thành công và trong lúc vô tình ý niệm của Khốn Tinh Sách đánh nhau với bản nguyên, huyết nhục của hắn được rèn luyện. Đây là một chuyện cao hứng đối với hắn

Thực ra đối với kẻ khác, luyện nhục có rất nhiều phương pháp, ví dụ như trực tiếp đem mình ngâm vào nước nóng rồi ngâm vào nước lạnh liên tục không ngừng nghỉ, sẽ làm cho da thịt trở nên bền chắc. Cũng có người cắn đan nuốt dược, mượn dược lực rèn luyện thể chất, lại có kẻ nhẫn nại, mượn thiên địa linh khí uẩn dưỡng từng thớ thịt, chờ đợi lâu dài, cuối cùng luyện nhục thành công!

“Bây giờ con khoẻ là tốt rồi, con cứ nghỉ ngơi vài hôm, có đủ sức khoẻ hẵng luyện võ tiếp, dục tốc, bất đạt.” Khương Bất Vi trở về phòng và nói

“Vẫn là câu nói đó, đa tạ dì đã quan tâm, bây giờ ta khoẻ lắm rồi, sáng mai sẽ đi thi khảo hạch.” Cao Phúc Nguyên ngồi dậy bưng bát sâm lên húp một hơi hết sạch cả chén nói:” thuốc này dì sắc khéo lắm.”

“Ta tuy không có công sinh thành ra con, nhưng cũng có tâm dưỡng dục, ta biết trước đây ta có hơi nghiêm khắc với con, nhưng tất cả là chỉ để cho tốt cho con. Nói thật, ta không muốn con đạp vào võ đạo, chỉ cần như Mặc đại phu ông ta, hảo hảo tu luyện Y Đạo, thành danh cũng có ngày.” Khương Bất Vi thở dài nói

“Là nam nhi nên đánh đông dẹp bắc, gây dựng sự nghiệp, có đâu mà đem thói chết già ở xó nhà bên cảnh nữ nhi?” Cao Phúc Nguyên lãnh đạm nói “Còn về việc chết trên chiến trường đó là điều vinh hạnh, chỉ cần không bị đâm sau lưng mà chết, là ta mãn nguyện.” Cao Phúc Nguyên đánh chát cười một tiếng

“Ý con là?” Khương Bất Vi nghi ngờ

“Không có gì, ta hiểu dì nghĩ gì, về chuyện ta đi con đường nào là do ta chọn, ta có ngày sẽ đạp diệt cả Hoa Hạ Quốc, vì chết đi anh trai ta báo thù.” Cao Phúc Nguyên nói. Đến bây giờ Cao Phúc Nguyên vẫn chưa giỏi che dấu được cảm xúc của chính mình

“Anh trai con, cũng là con ruột ta, tuy không cùng một mẹ sinh ra nhưng hắn y nguyên vẫn quan tâm con. Hắn trước khi chết có hai cái tâm niệm, một là Kim Thành Quốc chúng ta mãi mãi an vui, hai là được nhìn thấy con thành danh ngày, lớn lên có một phen sự nghiệp cho mình, chỉ tiếc....” Khương Bất Vi thở dài nói ra

“ Được rồi, con hiểu, bây giờ phiền dì ra bên ngoài, con cần có không gian riêng.” Cao Phúc Nguyên nói

Khương Bất Vi đi ra ngoài, màn đêm từ từ buôn xuống, Cao Vỹ trở về, nghe phu nhân của mình nói về sau, hắn khẽ thở dài:” Chim se sẻ làm sao hiểu được chí hồng, chí hộc?”

Sự thật, Cao Vỹ cũng coi là một anh hùng, ở nơi thiếu thốn tài nguyên như Kim Thành quốc, mà có thể trở thành một vị Ma Pháp Sư, nắm giữ chức tể tướng, đó đã là rất tài giỏi rồi. Nhưng qua lời nói của con trai hắn, hắn biết rồi đây, con trai hắn tất sẽ sải cánh hùng ưng, bay xa vạn dặm, xa đến nổi mà hắn cũng không thể tưởng tượng. Kim Thành Quốc đối với con trai hắn bất quá chỉ là điểm khởi đầu mà thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK