• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứng ở bờ biển, Tô Hỷ Lai một mình đón lấy cơn gió mang theo vị mặn thổi vào trên người. Trong lòng của anh, kỳ thật đang rất rối rắm, cũng không biết giải quyết chuyện này như thế nào.

Nhưng lúc này, cách anh khoảng chừng hơn ba bốn chục mét, một thân ảnh nhìn có phần hơi nhỏ gầy, mỏng manh, trong một bộ áo lụa màu trắng đi về bên này.

Vừa nhìn thấy anh, trên khuôn mặt của cô liền hiện lên một tia rạng rỡ, sáng ngời. Còn không đợi cho Tô Hỷ Lai kịp mở miệng lên tiếng, thân ảnh của cô đã nhanh chóng lao tới, ngã vào trong lòng ngực của anh.

“Anh Hỷ Lai, anh có thể để em mượn bờ vai của anh một chút được không?”

Lời này của cô để cho động tác của Tô Hỷ Lai nhất thời có phần cứng lại. Nhưng mà, phản ứng của Tô Hỷ Lai cũng thật sự rất nhanh. Anh đem thân thể của cô hơi đẩy ra bên ngoài, sau đó mới lạnh gióng nói ra.

“Tại sao em phải làm như vậy?”

Nghe được lời này của anh, vẻ mặt của Trịnh Tố Trinh hơi có vẻ sững sờ, ánh mắt của cô trở nên vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía anh.

“Anh nói gì, em nghe không hiểu?!”

“Cô đừng có giả vờ nữa! Có phải, là cô đã thuê người đến tông Nhiễm Từ hay không?”

Giọng nói của Tô Hỷ Lai lúc này rất nặng, mấy người đi ở bên đường đều bị giật mình, không khỏi quay lại nhìn về phía hai người bọn họ.

Nhưng mà, Trịnh Tố Trinh vẫn lắc đầu liên tục, trong hốc mắt của cô, lúc này còn chảy xuống mấy giọt châu sa.

“Chẳng lẽ anh không thể tin em được sao? Em làm sao lại muốn làm hại anh kia chứ?”

“Nhưng mà…”

Lời này của Tô Hỷ Lai vừa mới nói ra được một nửa. Bỗng dưng, trong lòng anh vang lên một trận báo động. Ngay sau đó, một chiếc xe mô tô màu đỏ, đột nhiên phóng tới. Phía trên xe có hai gã đàn ông bịt mặt, người ở phía sau còn cầm theo một khẩu súng ngắn.

Đoàng!

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, hơn nữa mục tiêu của đối phương là Trịnh Tố Trinh. Nên đợi cho đến khi Tô Hỷ Lai kịp phản ứng lại, thì phía trên ngực áo của cô đã nhuộm đỏ một màu máu tươi.

“Tố Trinh!”

Ôm lấy Trịnh Tố Trịnh vào trong ngực, Tô Hỷ Lai không khỏi hốt hoảng hướng về phía xung quanh quát lớn.

“Có ai không, máu cứu người đi!”

“Sếp, vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra, làm sao anh lại gấp như vậy…”

Nhận được điện thoại của Tô Hỷ Lai gọi đến, Rose lúc này mới vội vàng, đem hộp sữa vẫn còn đang uống dở ném vào bên trong thùng rác. Ngay sau đó, cô liền lái xe chạy đến, nhìn trên tay của anh ta đang bế lấy một người phụ nữ, trên người đầy màu, ánh mắt của cô không khỏi ngây ra.

“Nhanh, chở cô ấy đến bệnh viện!”

Đến lúc này, Rose mới biết là đã xảy ra chuyện lớn. Nên cô không dám nói thêm lời nào, liền tăng tốc, hướng về phía bệnh viện phóng xe lao đi. Có thể nói, tốc độ lái xe của Rose lúc này thật sự rất nhanh. Nếu là lúc bình thường, Tô Hỷ Lai có lẽ còn mở miệng ra phàn nàn, mắng lên một trận. Nhưng lúc này, anh ta vẫn không cảm thấy hài lòng, còn lên tiếng thúc giục.

“Chạy nhanh nữa lên, nhanh nữa lên!”

Ngồi ở trước vô lăng, thông qua gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt lo lắng, tràn đầy gấp gáp của Tô Hỷ Lai, Rose hơi có một chút bĩu môi, tỏ ý khinh thường. Nhưng mà, cô cũng không dám đáp lại anh ta, chỉ có thể cố gắng mở hết tốc lực, lái xe chạy như bay về phía bệnh viện.

“Bác sĩ, có bác sĩ ở đó hay không? Có người đang bị thương, cô ấy cần phải cấp cứu gấp! Làm ơn, hãy cấp cứu cho cô ấy, nhanh đi!”

Vừa bước xuống xe, Tô Hỷ Lai liền nhanh chóng đem Trịnh Tố Trinh bế vào bên trong bệnh viện. Đồng thời, anh không ngừng hô lên, gọi bác sĩ đến tiến hành cấp cứu cho cô.

“Xin lỗi, anh không được phép vào bên trong phòng phẫu thuật, anh hãy đứng ở bên ngoài đợi đi!”

Nhìn bộ dáng đang sốt ruột, không ngừng đi qua đi lại ở trước cửa phòng cấp cứu của Tô Hỷ Lai. Rose rốt cuộc cũng không thể nào nhịn được, liền mở miệng ra nói.

“Sếp, nếu anh còn đi qua đi lại một hồi nữa, tuy anh không có vấn đề gì, nhưng tôi nhất định sẽ bị chóng mặt mà chết đấy!”

Vừa nghe được giọng phàn nàn của Rose, bước chân của Tô Hỷ Lai liền ngừng lại. Nhưng ngay sau đó, trên khuôn mặt của anh lộ ra biểu hiện vô cùng dữ tợn. Đồng thời, ánh mắt của anh ta bắn ra sát khí, hướng về phía Rose nói ra.

“Nhanh, liên lạc về cho Lương Tài. Nói với ông ta, tôi hạn cho ông ta hai tiếng đồng hồ, không, tôi muốn ông ta trong vòng một giờ, nhất định phải truy cho ra kẻ đã nổ súng với cô ấy!”

Lúc này, nhìn biểu hiện tràn ngập phẫn nộ của Tô Hỷ Lai, trong ánh mắt của Rose hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào. Mà trên mặt của cô, thậm chí còn hiện rõ lên một tia hưng phấn.

“Ok, sếp! Việc này cứ giao hết cho tôi đi!”

Nói xong, cô còn cố tình đập mạnh lên trên ngực của mình mấy cái, như muốn bảo đảm một lời cam kết với Tô Hỷ Lai. Chỉ có điều, động tác này của cô có phần hơi gấp. Với lại, vị trí trước ngực của cô cũng rất lớn. Chính vì thế, vô tình lại tạo ra một tình cảnh hết sức kịch liệt, cũng vô cùng bắt mắt.

Nhưng mà, trong ánh mắt của Tô Hỷ Lai lúc này chỉ có phẫn nộ và thù hận. Chính vì thế, Rose chỉ có thể thở dài nuối tiếc, xoay người đi về phía xe ô tô. Sau đó, cô nhanh chóng lái xe, chạy về phía trụ sở của tổng bộ, đang được đặt tạm thời ở một khu biệt thự gần trung tâm thành phố.

“Bác sĩ, tình hình của cô ấy sao rồi?!”

Sau một giờ tiếng hành phẫu thuật liên tục, rốt cuộc cửa phòng cấp cứu cũng bắt đầu mở ra. Vừa nhìn thấy bác sĩ từ bên trong đi ra ngoài, Tô Hỷ Lai liền gấp gáp đứng dậy, hướng về phía bác sĩ hỏi thăm.

Nhận ra vẻ mặt lo lắng của Tô Hỷ Lai, vị bác sĩ này mới khe khẽ liếc mắt nhìn anh ta một cái. Sau đó, trong giọng nói của ông ta có một chút thở dài. Đồng thời, vị bác sĩ này còn lắc đầu nói ra.

“Thật sự tình huống của vợ anh rất nguy hiểm! Hơn nữa, viên đạn còn bắn trúng vào vị trí gần ngay chính giữa trái tim. Nếu như không phải trái tim của vợ anh hơi khác thường, nằm lệch về phía bên phải chừng ba centimét, thì lúc này cô ấy đã chết rồi!”

Ban đầu nhìn thấy cái lắc đầu của bác sĩ, Tô Hỷ Lai không khỏi bị dọa cho một trận hết hồn. Nhưng lúc này, nghe bác sĩ giải thích một hồi, Tô Hỷ Lai mới biết là Trịnh Tố Trịnh không có nguy hiểm đến tính mạng. Thế nên, tảng đá ở trong lòng của anh cũng được gỡ xuống, đồng thời âm thầm may mắn, vị trí trái tim của Trịnh Tố Trinh không có giống như người thường.

Nhưng mà, xem chừng tình huống của Trịnh Tố Trinh cũng không được khả quan cho lắm. Vậy nên, anh mới có mấy phần lo lắng, hướng về phía bác sĩ tiếp tục hỏi thăm.

“Bác sĩ, vậy cô ấy có thể gặp phải vấn đề gì không?”

Nhìn bộ dáng của Tô Hỷ Lai lúc này, cũng không biết vị bác sĩ này nghĩ như thế nào, mà chỉ lắc đầu khe khẽ thở dài.

“Mặc dù cô ấy đã qua được cơn nguy kịch. Nhưng vết thương vẫn rất nghiêm trọng, cần có thể gian để tiến hành quan sát. Hơn nữa, chuyện vợ anh bị bắn, bệnh viện chúng tôi cần phải báo cáo với cảnh sát. Hy vọng là anh hiểu cho bọn tôi!”

Đối với vấn đề này, thật sự Tô Hỷ Lai cũng không cảm thấy có gì. Chỉ là, anh không muốn cảnh sát trực tiếp nhúng vào việc này. Bởi vì, theo anh thấy năng lực của cảnh sát thành phố, so với người của tổ chức, phải yếu hơn rất nhiều.

Tất nhiên, anh cũng không có đi ngăn cản. Mà chỉ nhẹ nhàng nói ra.

“Được, vậy bác sĩ cứ báo lại với cảnh sát đi. Nhưng mà, tôi muốn bạn gái của tôi được chăm sóc ở nơi điều trị tốt nhất. Hơn nữa, tạm thời cũng không cho phép người khác đi vào làm phiền cô ấy!”

Vị bác sĩ này rất tinh ý, biết được thân phận của Trịnh Tố Trinh và Tô Hỷ Lai không phải bình thường. Thế nên, ông ta chỉ hơi do dự một chút, sau đó liền gật đầu đáp ứng.

Nhìn thấy bóng lưng của vị bác sĩ này rời đi, lại nhìn vào phía bên trong phòng bệnh một lúc, ánh mắt của Tô Hỷ Lai không khỏi ngưng tụ lại. Nhưng anh cũng chỉ đứng quan sát tình huống của Trịnh Tố Trinh một hồi, sau đó liền nói chuyện riêng với mấy nhân viên y tá, còn bí mật tặng kèm cho bọn họ mấy tờ phong bì, dặn dò chăm sóc tốt cho bạn gái của mình.

Trước sự mời mọc nhiệt tình của Tô Hỷ Lai, hiển nhiên là những nhân viên y tá ở trong bệnh viện đều rất chân thành đáp lại. Bọn họ còn bảo đảm, sẽ đem phục vụ tốt nhất dành cho Trịnh Tố Trinh.

Làm xong xuôi hết thảy mọi việc, Tô Hỷ Lai lúc này mới dự định rời đi, liên lạc với một số người đang ở trong thành phố.

Nhưng bước chân của anh vừa mới rời đi chưa được mấy bước, tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần đã vang lên liên hồi. Sau khi lấy điện thoại ra nhìn, sắc mặt của Tô Hỷ Lai, nhất thời hơi có mấy phần hoảng hốt. Ánh mắt của anh còn lấm la lấm lét, nhìn về bốn phía xung quanh.

Sau khi phát hiện bên cạnh không có người nào, anh mới cẩn thận đi vào một chỗ ngã rẽ gần hành lang, vuốt màn hình điện thoại sang nghe.

“A lô, Nhiễm Từ à?!”

Thì ra, số điện thoại gọi đến cho Tô Hỷ Lai lúc này là Triệu Nhiễm Từ. Chỉ có điều, nhìn bộ dáng của anh ta lúc này, thật sự chẳng khác nào một kẻ đang lén lút làm việc xấu, sợ người khác phát hiện ra được.

“Anh Hỷ Lai, anh đang ở đâu? Sao em vào trong bệnh viện, lại không tìm thấy anh? Hơn nữa, em còn nghe nói, bác sĩ đã cho anh xuất viện rồi?!”

Nghe được giọng nói của Triệu Nhiễm Từ đang rất lo lắng cho mình, trong lòng Tô Hỷ Lai không khỏi cảm thấy xấu hổ. Nhưng lúc này, anh cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể đem sự thật nói ra.

“Anh nói cái gì? Anh bị người ta bắn?”

Đột nhiên âm thanh của Triệu Nhiễm Từ hét lên, để cho Tô Hỷ Lai không khỏi giật mình, suýt chút nữa là đem điện thoại ném ra ngoài. Nhưng mà, còn không đợi cho anh ta kịp vui mừng bao lâu, phía bên kia điện thoại đã có âm thanh nổi giân của Triệu Nhiễm Từ đáp lại.

“Đáng đời! Sao anh không đi chết luôn đi! Còn dám lén lút chạy ra ngoài hẹn họ với người khác! Tối hôm nay, anh cũng không cần phải về nhà nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK