đó là bệnh viện chuyên chăm sóc người bệnh ung thư và tim mạch.
Hai loại bệnh trên đều là những căn bệnh không thể chữa khỏi. Bệnh nhân đã vào đây thì chỉ còn cách chờ cái chết đang đến gần từng ngày mà thôi.
Nàng cũng là một người trong số đó. Nhưng sao khi nghe tin căn bệnh ung thư gan của nàng đã đến giai đoạn cuối, nàng lại bình thản như không có chuyện gì xảy ra vậy? Chính nàng cũng không hiểu nữa…
Tựa hồ như, cuộc đời này đã không còn gì để nàng lưu luyến nữa…
Hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp loại giỏi đại học X, khoa thiết kế thời trang. Được công ty ưu ái rất nhiều vì có năng khiếu vượt trội so với những đồng nghiệp mới vào. Ngoại hình xinh đẹp, dáng người khá chuẩn, công việc tốt, nàng được khá nhiều nam nhân theo đuổi. Rồi nàng chọn hắn. Hắn là giám đốc kinh doanh của tập đoàn thời trang nơi nàng làm việc. Có một “mặt tiền” hoàn hảo, nữ nhân nhìn thấy chỉ có thét lên, học vấn cao, chức vụ cao, hoàn cảnh gia đình tốt… Tóm lại, hắn có đầy đủ tiêu chuẩn của một viên kim cương lão ngũ khó thấy trong thời đại hiện nay.
Vậy mà, yêu nhau được sáu tháng, nàng bắt quả tang hắn cùng người bạn thân nhất của nàng, Hồ Vĩnh Di, đang dây dưa một màn trên giường.
Hắn đuổi theo nàng, cầu xin nàng tha thứ, nói rằng hắn bị Hồ Vĩnh Di câu dẫn, nhất thời không kháng cự được…
Nàng cười lạnh. Nói thẳng ra, quen nhau sáu tháng, nàng không cho hắn đụng vào người, hắn đói bụng mới dan díu với Hồ Vĩnh Di, như vậy còn dễ nghe hơn!
Hồ Vĩnh Di gặp nàng, khóc lóc, xin lỗi, nói rằng cô ta yêu hắn thật lòng, mong nàng hãy nhường hắn cho cô ta. Rằng hắn đã nói yêu cô ta thật lòng, quen với nàng chẳng qua là do hai người tình cảm đã lâu, nhất thời khó dứt bỏ…
Nàng lãnh đạm. Người bạn thân thiết nhất hóa ra lại đích thực là một con hồ ly tinh. Đã vậy còn trơ tráo, làm như thể nàng là người chia cắt uyên ương vậy!
Những tưởng như vậy đã là rất đau khổ rồi. Vậy mà nàng còn tiếp tục gặp chuyện không may.
Bản thiết kế chuẩn bị tham gia công diễn thời trang thu đông của nàng ngang nhiên bị đánh cắp!
Bối Thu Ly, đàn chị hơn nàng hai tuổi, vào công ty được ba năm, năng lực được xếp vào loại khá. Bình thường, chỉ có những nhân viên ưu tú của bộ phận thiết kế làm việc từ ba năm trở lên mới có thể tham gia vào show trình diễn thời trang. Thế mà nàng được đặc cách tham gia vì rất có năng lực. Bối Thu Ly cũng nằm trong số người được tham gia vào show. Thế nhưng chị ta vì ghen ghét với nàng, nhận ra bộ thiết kế của nàng cực kỳ xuất sắc, bèn đánh cắp, đổi thành tên chị ta. Cuối cùng, vì không đủ thời gian, nàng đành rút tên khỏi show.
Chưa hết, Bối Thu Ly kia còn tố cáo với Ban giám đốc công ty rằng nàng cố tình ăn cắp bản thiết kể của bị ta nhưng không thành, nên mới rút khỏi show diễn. Bên giám đốc đương nhiên rất khó tin tưởng, vì nàng là nhân viên mà họ đã cất công cân nhắc. Nhưng Bối Thu Ly lại là con gái của Tổng tài tập đoàn dệt may, đối tác lớn của công ty, nên họ chỉ có thể chọn một trong hai, nàng hoặc Bối Thu Ly…
Quá mệt mỏi, nàng đã tự đề đơn xin từ chức.
Rồi một ngày, trong đợt khám sức khỏe định kỳ, nàng bị phát hiện mắc ung thư gan giai đoạn cuối.
Vậy là nàng nhập viện, bắt đầu chuỗi ngày dài dằng dặc sống trong mùi thuốc và chứng kiến không biết bao nhiêu sự ra đi của những bệnh nhân nơi đây. Tròn một năm rồi…
—-***—-
“Thẩm Tú Quyên! Trông em hôm nay rất khỏe nhỉ?”
Giọng nói ôn nhu quen thuộc nhanh chóng kéo nàng về thực tại. Nàng quay đầu lại, mỉm cười nhìn bác sỹ Lý.
Bác sỹ Lý năm nay hai mươi tám, chuyên khoa ung thư. Tốt nghiệp loại giỏi đại học S khoa y, được biết bao bệnh viện nổi tiếng mời về làm việc, nhưng lại chọn bệnh viện chăm sóc người bệnh ung thư và tim mạch này.
Vì tò mò, một lần nàng đã hỏi thử lý do. Anh chỉ mỉm cười, trả lời rằng “Gia đình anh có người bị mắc ung thư mà chết, nên anh rất mong muốn có một ngày sẽ tìm được phương pháp chữa bệnh ung thư!”
Bất quá, anh biết rằng, đó chỉ là giấc mơ xa vời. Hàng chục năm nay, người ta đã thử biết bao phương pháp chữa căn bệnh quái ác này, nhưng thủy chung không thể giữ lại mạng sống cho người bệnh. Hơn nữa, khi phát hiện ra, đa số đều đã ở giai đoạn cuối, bắt đầu di căn đến những vùng khác trong cơ thể. Vậy thì cách nào chữa được?
Lý Thận Nguyên khẽ đẩy gọng kính, mỉm cười nhìn thiếu nữ trước mặt. Một năm trước đây anh gặp nàng, nàng xinh đẹp như một bông hoa đồng nội, dịu dàng đầy nữ tính. Nhưng trời cao oan nghiệt, lại khiến nàng mắc phải căn bệnh hiểm nghèo như vậy. Sống được hơn một năm với giai đoạn cuối, đã xem như kỳ tích trong những kỳ tích rồi!
Nàng kể từ khi nhập viện, cực kỳ thích đọc sách. Nơi đầy cô đơn và hiu quạnh như vậy, chỉ có sách mới có thể làm bạn với nàng suốt cả ngày. Nàng đọc đủ loại sách, y thư, khoa học, quân sự… nhưng thủy chung không đụng đến một cuốn tiểu thuyết tình cảm nào cả.
Với tình trạng hiện tại của nàng, loại sách ấy quá mơ mộng, quá hão huyền. Nếm một lần cay đắng trong tình yêu, nàng đã cảm thấy mệt mỏi quá rồi. Nàng tuyệt đối không tin, trên đời này lại có tình yêu chân chính.
Nguyệt Lão, tơ hồng… tất cả chẳng qua chỉ là ước muốn xa vời của con người mà thôi!
Lý Thận Nguyên đặt xuống chồng sách mới mua. Bao nhiêu sách ở nhà anh đều đã mang đến cho nàng. Nàng cũng đã đọc sạch không chừa một cuốn. Anh vẫn luôn thắc mắc, tại sao nàng lại không đọc ngôn tình tiểu thuyết như những nữ hài tử khác. Nhưng dù tò mò, anh vẫn không hỏi nàng. Mỗi người đều có lý do riêng cho sở thích của mình, nàng cũng vậy. Nếu nàng không muốn nói, anh cũng chẳng muốn gợi lên làm gì.
Thẩm Tú Quyên nhìn chồng sách mới tinh, khóe miệng nhếch lên đầy thích thú. Lý Thận Nguyên dường như rất hiểu nàng. Anh chưa bao giờ mang đến cho nàng tiểu thuyết tình cảm. Những sách anh đưa đến toàn là y thư, khoa học, vũ trụ, lịch sử,… Nàng đoán rằng, những sách đó anh lấy từ nhà lên. Vì đó đều là những loại sách mà đàn ông thích đọc. Nhưng thật may mắn, nó cũng thuộc sở thích của nàng.
Hơn một năm nay, nàng cũng chưa động đến một cuốn tạp chí thời trang nào cả.
Đã dứt duyên, thôi thì vứt bỏ luôn. Luyến tiếc chỉ khiến bản thân thêm mệt mỏi. Nàng từ khi biết bệnh trạng của mình, đã luôn trong tư thế sẵn sang để đón nhận cái chết bất cứ lúc nào. Nếu đã chư vậy, thì ôm hy vọng với thời trang làm gì nữa?
Nhưng lão Thiên gia cũng thật khéo đùa. Một người không còn luyến tiếc trần thế như nàng lại vẫn sống được hơn một năm, còn những đứa bé mới bảy tám tuổi kia lại nhanh chóng ra đi, trong khi khát vọng sống vẫn tràn đầy…
Đưa tay lên sờ vào chiếc mũ len, Thẩm Tú Quyên chợt cười khổ. Trên đầu đã sớm trọc lóc. Những đợt xạ trị kéo dài đã khiến tóc nàng rụng hết, đồng thời cũng hút đi sinh lực của nàng. Bây giờ cả khí lực để đi lại nàng còn không có nữa là.
Mặc dù nàng quả thật không muốn sống tiếp, nhưng cha mẹ nàng lại cố chấp muốn nàng đồng ý xạ trị. Họ chỉ muốn kéo dài mạng sống của nàng thêm một khắc cũng tốt. Nhưng là bản thân nàng đã buông xuôi, thì sống tiếp chỉ khiến cha mẹ nàng thêm đau khổ. Bên ngoài thì đồng ý xạ trị, nhưng bên trong, nàng đã âm thầm cởi bỏ tất cả.
Vậy là cũng đã lay lắt được một năm…
—-***—-
“Thẩm Tú Quyên, em có biết không? Nếu không gặp nhau trong tình trạng này, anh nghĩ anh đã yêu em rồi!”
Lý Thận Nguyên ngồi bên giường bệnh của nàng, vừa gọt trái cây vừa nói.
“Em cũng nghĩ vậy! Một người đàn ông hoàn hảo như anh, nếu gặp sớm, em cũng đã động tâm rồi!”
Thẩm Tú Quyên nằm trên giường, yếu ớt mỉm cười.
Ba tháng nữa lại qua đi. Xạ trị đã bắt đầu tăng thêm liều lượng, cơ thể nàng cũng chịu không nổi. Ở nàng bắt đầu có dấu hiệu xấu. Sắc da vàng vọt, cả người chỉ còn da bọc xương, bây giờ chỉ cần nói chuyện lâu cũng khiến nàng khó thở. Chỉ có đôi mắt nàng, thủy chung vẫn linh động như trước.
Lý Thận Nguyên ôn nhu đút cho nàng miếng táo. Nhìn thân ảnh mảnh mai ốm yếu trước mặt, trong lòng anh dâng lên cảm giác đau đớn. Quả thật, anh đã yêu nàng. Một năm ba tháng gần gũi nàng, anh đã sớm bị hút hồn bởi nét nữ tính dịu dàng, sự cam chịu thầm lặng, không một lời than thở sau mỗi đợt xạ trị. Anh hận bản thân tại sao lại vô dụng, không thể làm gì hơn là đứng nhìn nàng chịu đau đớn. Anh chỉ còn cách âm thần đứng sau an ủi nàng, làm mọi cách cho nàng vui… Bây giờ nhắc lại tình yêu của mình, anh lại đem nó ra làm trò đùa. Anh biết, cuộc đời này, anh và nàng vô duyên.
Thẩm Tú Quyên nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay to lớn của anh. Tay nàng vốn nhỏ xinh, mềm mại trắng nõn, nay lại gầy guộc, như thể chỉ còn mỗi xương.
Anh quay sang nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy yêu thương cùng đau đớn.
Nàng chỉ yếu ớt mỉm cười.
“Kiếp này chúng ta vô duyên, nếu kiếp sau gặp lại, biết đâu có thể ở bên nhau!”
Thẩm Tú Quyên cố gắng nói ra một câu trơn tru. Sau đó, nàng ho khan.
Quả thật, kiếp này vô duyên. Nếu kiếp sau gặp lại, anh nhất định sẽ không để vuột mất nàng…
—-***—-
Đêm tối, trong căn phòng bệnh ba người chỉ có một mình nàng. Nằm trên giường, Thẩm Tú Quyên hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Nơi đó, có một bầu trời đầy sao, và những ước mơ mà nàng đã không thực hiện được.
Đêm đen. Chỉ có những ngôi sao lấp lánh. Thỉnh thoảng lại có những chiếc máy bay nhấp nháy giữa muôn ngàn tinh tú. Bên ngoài, cuộc sống mới thật sự nhộn nhịp và hấp dẫn. Vậy mà, nàng lại nằm đây, vô lực đếm từng ngày cuối cùng của cuộc đời.
Một giọt nước mắt chảy dài trên mặt nàng. Ai bảo nàng buông xuôi? Ai bảo nàng không muốn sống nữa? Tất cả chỉ là tự dối lòng mà thôi! Nàng thật ra cũng muốn sống lắm chứ! Nàng chỉ mới hai mươi ba, còn tương lai, còn hoài bão, còn tài năng… Vậy mà, số phận oan nghiệt, nàng lại phải kết thúc cuộc đời sớm như vậy sao? Nàng không muốn. Nàng thật sự không muốn!
Chút sức tàn nhanh chóng cạn. Nàng chậm rãi khép lại mi mắt. Giấc ngủ nhanh chóng ập đến…
—-***—-
Thẩm Tú Quyên vừa mở mắt ra, đã phát hiện mình đang ở trong một không gian xa lạ. Cũng một màu trắng, nhưng không phải là bệnh viện. Nơi này sương khói mờ ảo, như thể không có thực. Hơn nữa, nàng đang đứng! Phải rồi, nàng đang đứng! Là mộng, tất cả đều là mộng!
Thẩm Tú Quyên sung sướng chạy nhảy. Là mộng cũng được! Cho nàng chạy nhảy, dù chỉ một lúc thôi. Nàng đã lâu lắm rồi không tận hưởng cảm giác được đứng trên đôi chân của mình, được cảm giác chạm đến mặt đất mát lạnh. Nhưng… bao lâu nhỉ?
Bất giác, Thẩm Tú Quyên phát hiện ra mình đang ở trong một vườn hoa. Nơi này thật là đẹp, hoa cỏ khắp nơi, có cả những loài mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy. Bất quá, dù sao cũng chỉ là giấc mơ, có những loài hoa lạ cũng chẳng sao!
Chợt cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình, Thẩm Tú Quyên quay đầu lại. Nhưng khắp nơi chỉ toàn là sương khói, nàng chỉ thấy một thân ảnh thon dài đứng ở phía xa. Người đó bạch y như tuyết, tóc dài phiêu dật, nhưng không thể nhìn rõ khuôn mặt.
Thẩm Tú Quyên tò mò bước đến gần. Thân ảnh đó cũng di chuyển đến gần nàng. Rồi bất giác…
… Lướt qua nhau…
Nhưng nàng không có cảm giác vừa lướt qua người đó. Nàng chỉ cảm thấy, đang tiến đến gần, đột nhiên, người đó biến mất…
Người đó cho nàng cảm giác rất thân thuộc. Nhưng nàng quả thật không biết đó là ai…
Bước chân nàng không tự chủ được, cứ hướng về phía trước. Thẩm Tú Quyên cố gắng quay đầu lại tìm thân ảnh kia. Nhưng đáp lại nàng, chỉ có một vùng mờ ảo sương khói…
Đột nhiên, không gian trước mắt nàng tối sầm. Thẩm Tú Quyên cũng dần mất đi ý thức, ngã gục xuống.
Không biết đã qua bao lâu, trong bóng tối, một thân ảnh vừa ẩn vừa hiện cứ lững lờ trôi mãi…
…
Bệnh viện chăm sóc người ung thư và tim mạch, lại thêm một nhân mạng rời trần thế.
—-***—-
Ở đâu đó rất xa, không biết đã qua bao lâu, có một người vừa tỉnh lại sau giấc ngủ dài.
Tóc dài đen như thác tán loạn trên vai, nổi bật trên nền bạch y như tuyết, khuôn mặt tuấn mỹ vô khuyết có chút ngỡ ngàng. Đôi mắt hoa đào câu hồn đoạt phách giờ phút này mang chút hụt hẫng, hướng về phía ngự hoa viên.
Khung cảnh thập phần quen thuộc, hắn đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần. Nhưng trong mộng, lại mờ ảo sương khói, hắn đã tình cờ gặp một người.
Người đó vận lam y thanh nhã, dáng người yểu điệu, tóc xõa dài ngang hông. Nhưng hắn không tài nào nhìn được khuôn mặt người đó. Hắn chỉ cảm thấy muốn gặp người đó, không tự chủ được bước về thân ảnh kia.
Nhưng lại nhanh chóng lướt qua nhau…
Không thể dừng lại cước bộ, hắn chỉ có thể ngoái đầu lại tìm kiếm thân ảnh kia.
Chỉ là một vùng trắng toát, sương khói mịt mù…
Người đó mang theo ánh nắng ấm áp, cùng một mùi hương dịu dàng khó tả, khiến hắn vô tình mà lưu luyến…
Mộng sao? Rốt cuộc có thể gặp lại không? Hay… chỉ là do những ảo tưởng của hắn?
Ngón tay thon dài chợt nắm chặt chiết phiến…
Cửa phòng chợt hé mở. Đi vào là ba nha hoàn mang theo chậu nước và một nam tử tuấn tú. Hắn ngồi dậy, rửa mặt, cho nha hoàn khoác lên mình lam bào hoa lệ.
“Chủ tử, sắp đến giờ hành lễ rồi!”
Hắn khẽ gật đầu, đôi mắt mông lung.
“Chủ tử, khi gặp Trưởng công chúa, ngài …” Nam tử khẽ ấp úng khi nhắc đến người này.
Nghe được ba từ “Trưởng công chúa”, trong mắt hắn chợt hiện lên một tia chán ghét.
“Biết rồi!” Hắn trầm giọng trả lời.
Ngự hoa viên, sắc xuân vẫn tươi thắm…
Lan hương lượn lờ, rèm châu buông xuống, trong phòng, cảnh vật như họa, xa hoa phú quý, lại thanh nhã bức người.
Sau lớp rèm châu kia, lẳng lặng nằm một thiếu nữ. Thiếu nữ đôi mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn không thể che khuất dung mạo khuynh quốc khuynh thành kia. Tóc đen như thác, xõa tung trên nền vải trắng. Quần áo đơn sơ, ôm sát mạn diệu dáng người.
Mỹ nhân như họa, nhu nhược khiến người ta yêu thương.
Bỗng nhiên, hai hàng mi dày cong vút của nàng khẽ động đậy, đôi môi tái nhợt khẽ mấy máy, phát ra vài thanh âm đơn độc, có vẻ yếu ớt vô cùng, dễ dàng mất hút trong không gian rộng lớn.
Từ bên ngoài, một tử y thiếu nữ đi vào. Thiếu nữ đến gần giường, hơi nghiêng đầu nhìn nữ tử. Thấy có động tĩnh, thiếu nữ vừa chờ mong lại vừa sợ hãi, tay ôm chặt cổ áo, lùi về sau một bước.
“… Nước…”
Thanh âm yếu ớt lại vang lên, có điều đã rõ hơn rất nhiều.
Tử y thiếu nữ nghe vậy, vội vàng chạy đến bên bàn, rót đầy một ly nước trà, đưa đến bên môi nữ tử.
Nữ tử uống hết ly nước, có vẻ đã bớt đi chút mệt mỏi, chậm rãi mở mắt ra.
Đó là một đôi mắt xanh như ngọc, lam quang lưu chuyển, mị hoặc lòng người, khiến cho dung mạo kia vốn đã tuyệt sắc càng thêm khuynh tâm.
Tử y thiếu nữ đang cúi người gần sát dung nhan kia, nhất thời ngơ ngẩn, không kịp phản ứng lại.
“Ngươi… là ai?” Nữ tử ánh mắt mờ mịt nhìn tử y thiếu nữ.
Tử y thiếu nữ thoáng chốc hồi phục tinh thần, sau đó lại ngạc nhiên vô cùng, kinh hãi nhìn nữ tử.
“Công chúa, ngươi không sao chứ? Ngươi đừng dọa nô tỳ a!”
Nữ tử càng thêm mờ mịt. Công chúa? Cái gì công chúa? Ở đây đang đóng phim sao?
Khoan đã! Nàng không phải là đã chết sao? Khi đó… nàng rõ ràng cảm giác được có một lực lượng kéo linh hồn của mình, khiến cho nàng tận mắt trông thấy thi thể của nàng…
Đúng rồi, nàng… hóa ra đã chết…!
Nhưng… tại sao bây giờ nàng lại ở đây ? Đây là đâu ? Còn có công chúa… thế là thế nào ?
Tử y thiếu nữ thấy nữ tử khuôn mặt từ ngơ ngác chuyển sang kinh ngạc, rồi mờ mịt, bất lực, nhất thời không hiểu. Nhưng chỉ cần đối mặt với khuôn mặt tuyệt sắc lại hiển lộ bi thương kia, nàng cũng cảm thấy trong lòng đau đớn, khó chịu.
“Công chúa… Người không sao chứ?”
Tử y thiếu nữ cẩn thận nhìn nữ tử, rụt rè mở miệng lần nữa.
“Công chúa? Ngươi đang nói ta sao?” Nữ tử mang theo vài phần nghi hoặc hỏi lại.
“Đương nhiên a, công chúa không phải ngài thì là ai?” Tử y thiếu nữ kinh ngạc, theo bản năng thốt ra, đã quên mất người trước mặt nàng là ai.
Đến khi bình tĩnh lại, nàng lập tức nhớ ra, vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu.
“Công chúa, tha thứ cho Tử Y vô lễ! Tử Y không phải cố ý!”
Nữ tử hơi cau mày nhìn thiếu nữ dập đầu, vươn một tay xoa thái dương, nhàn nhạt nói.
“Được rồi, không sao đâu! Mang đến cho ta một cái gương!”
Tử Y phải mất vài giây mới có thể phản ứng lại, hơi ngạc nhiên nhìn nữ tử. Nhưng khi nhận thấy nữ tử đang dần mất kiên nhẫn, liền vội vã đứng dậy đi lấy gương.
Tử Y trong lòng nghĩ thầm, công chúa hôm nay làm sao vậy ? Lại tha thứ cho tội vô lễ của nàng ! Bình thường cung nữ thị vệ, chỉ cần dám nhìn thẳng vào nàng, nàng sẽ hạ lệnh lăng trì người đó. Vậy mà hôm nay, công chúa lại không trách nàng vô lễ, thật sự là… kỳ lạ quá…
Tử Y rất nhanh chóng quay trở lại, trên tay cầm một cái gương bằng đồng. Chất lượng không được tốt lắm, nhưng miễn cưỡng cũng có thể nhìn được.
Nữ tử cau mày, phất tay nói: “Được rồi, mang đến cho ta một chậu nước!”
Tử Y vâng dạ, vội vã đi ra ngoài.
Nữ tử mệt mỏi hơi ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường. Thoáng nhìn qua mặt gương đồng, nàng khẽ thở dài. Nàng thật sự là không quen dùng loại gương này. Dù sao lấy nước soi còn rõ ràng hơn!
Một lát sau, Tử Y đã quay lại, bưng thêm một chậu nước, cẩn thận đặt đến bên giường. Nữ tử không thèm để ý đến ánh mắt quái dị của Tử Y, vươn người đến trước chậu nước, soi mình trong đó.
Nàng hơi kinh hãi khi nhìn thấy dung mạo người trong nước. Tóc đen như thác, mềm mại lại mượt mà, mày liễu như sơn, nhẹ nhàng uyển chuyển, mắt như thu thủy, long lanh mọng nước, lại còn có màu xanh lam xinh đẹp tuyệt trần, mũi thẳng mà vẫn mềm mại, môi anh đào căng mọng, không điểm mà hồng… Thực sự là tuyệt sắc mỹ nhân, thế gian khó cầu a!
Lúc này, gương mặt nàng hơi tái nhợt xanh xao, nhưng càng như vậy, lại càng khiến người ta thương tiếc, càng thêm mê muội nàng, không hề giảm đi một chút xinh đẹp nào!
Nhưng… xinh đẹp thì sao chứ ? Đây cũng đâu phải là nàng… ?
Đến lúc này thì nàng đã hiểu chuyện gì xảy ra. Nàng xuyên không, thực sự xuyên không. Tình trạng đáng nhẽ chỉ xảy ra trong tiểu thuyết, giờ lại thực sự ứng nghiệm trên người nàng.
Nàng nên cảm tạ ông trời cho nàng một cơ hội để sống lại sao ?
Nhìn thấy nữ tử ngẩn ngơ, Tử Y cẩn thận quan sát, trong lòng mặc dù cảm thấy lạ lẫm, cũng không dám làm càn.
“Ngươi… tên là Tử Y?”
Nữ tử đột nhiên nhàn nhạt hỏi một câu, thanh âm bình thản vô ba.
“Vâng ạ, thưa công chúa!” Tử Y hơi giật mình, vội vàng đáp lời.
“Được rồi, Tử Y, ta mất trí nhớ rồi!” Nữ tử chậm rãi nói, khuôn mặt không một chút biểu tình.
“A?” Tử Y kêu lên sợ hãi, “Vậy làm sao bây giờ? Thái y, để nô tỳ đi kêu thái y!”
“Được rồi, không cần phiền phức như vậy! Nói cho ta biết, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Nữ tử lạnh giọng nói, không để cho Tử Y tiếp tục kêu lên ồn ào.
Tử Y bị khí thế của nữ tử chấn trụ, vội vàng đứng lại, nuốt nước bọt, rụt cổ.
“Công chúa…”
“Nói, đây là đâu? Giờ lại là thời đại nào?” Nữ tử cau mày.
“Hồi công chúa, đây là Kính Thủy Quốc, ngài là Trưởng công chúa của Kính Thủy Hoàng tộc, năm nay là Thái Hòa thứ một trăm linh chín!”
Tử Y vội vàng tuôn ra một tràng. Càng nói, lại càng cảm thấy sắc mặt nữ tử biến đổi.
Kinh ngạc, tuyệt đối là kinh ngạc. Kính Thủy Quốc? Chỗ nào vậy? Chẳng nhẽ, đây chính là tục xưng “mất quyền lực” lịch sử đó sao?
“Ta là Trưởng công chúa? Tên ta là gì?” Nữ tử cau mày.
“Công chúa, Tử Y không dám hô thẳng tên người!” Tử Y lại vội vã quỳ xuống, mồ hôi như mưa. Nàng nghĩ rằng công chúa lại sắp nghĩ ra trò gì để trừng phạt chính mình, cho nên vội vã quỳ xuống bồi tội.
“Cứ nói, ta sẽ không làm gì ngươi!”
Nữ tử nhàn nhạt nói.
“Công chúa…” Tử Y hơi do dự, nhưng nhìn thấy vẻ mặt sắp hết kiên nhẫn của nữ tử, cuối cùng cắn răng nói, “Ngài là Chân Hương công chúa, Hiên Viên Nguyệt Băng!”
Chân Hương công chúa? Hiên Viên Nguyệt Băng?
Nữ tử nhướn mi, có chút ngoài ý muốn. Chân Hương công chúa, danh xưng có vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng lại có cái tên khá đẹp.
Hiên Viên Nguyệt Băng, đây là tên của cơ thể này sao? Vậy là… từ bây giờ, nàng sẽ là Hiên Viên Nguyệt Băng?
Thôi, cũng được vậy. Thẩm Tú Quyên, con người này đã muốn rời xa nhân thế rồi. Hiện tại, chỉ còn Hiên Viên Nguyệt Băng là còn sống… Như vậy, cứ để cho nàng tồn tại đi. Tồn tại dưới thân thể này, dưới cái tên Hiên Viên Nguyệt Băng.
Nữ tử thoáng nghĩ vậy, cuối cùng nàng nhắm mắt, thở dài một hơi. Đến khi mở mắt ra, cả người có vẻ bình thản hơn rất nhiều, cũng không còn có vẻ xa cách như trước nữa.
“Tử Y, nói cho ta biết, tại sao cơ thể của ta lại có vẻ yếu đuối như vậy?”
Đây là điều mà nàng vẫn thắc mắc vô cùng. Cơ thể này có vẻ mềm nhũn, tứ chi vô lực, khiến nàng muốn làm gì cũng khó khăn.
“Công chúa…”
Ân? Nàng hơi nhướn mi, lạnh lùng nhìn Tử Y. Cái vẻ rụt rè và không dứt khoát này của Tử Y khiến cho nàng rất khó chịu, không hài lòng.
“Công chúa… người là bị Dạ Vương đánh… cho nên mới…”
Tử Y cẩn thận nói từng chữ.
“Nói chi tiết!”
“Vâng… Là… do công chúa đường đột nắm lấy tay áo của Dạ Vương, khiến Dạ Vương nhất thời giận dữ, một chưởng đánh ra, công chúa bị nội thương, nên mới… có vẻ yếu đuối như vậy!”
Đường đột? Chuyện chỉ có như vậy thôi sao?
“Tử Y, nếu còn do dự nữa, bản cung không ngại đem ngươi ra trừng phạt!”
Nàng lạnh lùng nói. Nàng không còn xưng ‘ta’ nữa, mà đem cả ‘bản cung’ ra dùng. Ở hiện đại, đọc truyện cổ trang, nàng cũng thấy các công chúa hay dùng từ này để xưng hô. Có vẻ ở đây cũng giống như vậy.
“Vâng, công chúa, ngài… ngài vốn thích sắc đẹp của Dạ Vương, cứ cuốn lấy hắn không chịu buông tha, cho nên hôm qua khi ngài chạm vào hắn, hắn mới có thể đối với ngài như vậy…!”
Không còn lời nào để nói! Thì ra công chúa này lại còn làm ra chuyện như vậy? Chẳng trách bị đánh cho mất mạng!
“Ta… rất thích Dạ Vương sao?”
“Không hẳn là vậy… Kỳ thực, chỉ cần là mỹ nam tử, công chúa đều thích!” Tử Y nói.
Ngạch… lại còn là một công chúa háo sắc? Thực sự là…!
Rốt cuộc ông trời tìm cho nàng một cơ thể như thế nào a?
“Được rồi! Dẹp chuyện này đi, bây giờ nói thử cho ta nghe về tình hình chính trị hiện nay xem nào!”
“Vâng, thưa công chúa!”
Thì ra, nơi này là Tiên Vân đại lục, một vùng đất không tồn tại ở địa cầu.
Tiên Vân đại lục được chia làm hàng trăm quốc gia, trong đó lớn nhất phải kể đến tam đại đế quốc: Kính Thủy Quốc, Đông Lăng Quốc và Khắc Linh Quốc. Các quốc gia còn lại, chỉ là chư hầu quốc hoặc nước nhỏ lẻ, không đáng nhắc đến. Mà tam đại đế quốc đã hình thành nên một thế chân vạc, kiềm hãm lẫn nhau, khiến cho Tiên Vân đại lục tạm thời thái bình không ít.
Không gian này khá đặc biệt, người hoàng tộc của các quốc gia cũng có thể dễ dàng phân biệt được với nhau. Kính Thủy Quốc, người mang dòng máu hoàng tộc thuần khiết sẽ có đôi mắt màu xanh lam, giống như Hiên Viên Nguyệt Băng. Nếu không phải là thuần khiết, thì mặc dù vẫn được xưng là công chúa hoàng tử vương gia, địa vị cũng sẽ không cao bằng hoàng tộc chính thống, sẽ không được kính trọng bằng. Ở hoàng tộc Kính Thủy Quốc, chỉ có Chân Hương công chúa Hiên Viên Nguyệt Băng và Thái tử Hiên Viên Tử Uyên là có được đôi mắt màu xanh lam, địa vị cao hơn hẳn so với các huynh đệ tỷ muội trong dòng họ Hiên Viên. Cũng chính vì là dòng hoàng tộc chính thống, nên Hiên Viên Nguyệt Băng được mọi người chiều chuộng vô cùng, muốn gì được nấy, dần dần sinh ra tính cách kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, điêu ngoa tùy hứng. Đến khi 14 tuổi, lại thêm bệnh háo sắc, nhìn thấy mỹ nam là phác tới, chẳng hề để ý đến quy củ lễ nghĩa.
Dạ Vương ở Kính Thủy Quốc, là đệ nhất mỹ nam. Tuấn mỹ vô song, thiếu niên 19 tuổi đã chinh chiến sa trường, dẹp yên loạn lạc, khiến cho các nước chung quanh không hề dám mon men đến gần biên giới Kính Thủy nữa. Hoàng đế vô cùng vui mừng, lập tức phong vương khác họ, hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời.
Hiên Viên Nguyệt Băng chính là lần đầu tiên gặp Dạ Vương – Hách Liên Minh Dạ ở sinh nhật 15 tuổi, nhất thời khuynh đảo vì dung mạo của hắn, liền điên cuồng mà truy đuổi. Hách Liên Minh Dạ lại vô cùng chán ghét nàng, năm lần bảy lượt trốn tránh, nhưng vẫn không thể khiến cho Hiên Viên Nguyệt Băng từ bỏ ý định. Cho đến hôm qua, khi Hiên Viên Nguyệt Băng kìm lòng không đậu trước mặt bao nhiêu người ôm chầm lấy hắn, hắn nhịn không được, tung ra một chưởng, khiến Hiên Viên Nguyệt Băng nội thương bất tỉnh.
Khụ… ngọn nguồn câu chuyện nó là như thế. Có điều đi hơi xa… quay lại chính đề…
Nếu nói hoàng tộc Hiên Viên có được đôi mắt xanh lam hoàn mỹ nhất, thì hoàng tộc Đông Lăng Quốc, dòng họ Mị Huyền lại sở hữu mái tóc đỏ như lửa. Cũng chỉ có dòng máu hoàng tộc thuần khiết mới sở hữu được mái tóc đỏ đó. Như Đông Lăng Quốc truyền lại, Ngũ hoàng tử Mị Huyền Vô Song có được mái tóc thuần khiết màu lửa cháy, dung mạo tuyệt đỉnh tuấn mỹ, khiến biết bao nhiêu nữ tử của Đông Lăng Quốc phải khuynh tâm. Nhưng trong xã giao giữa tam đại đế quốc, Mị Huyền Vô Song chưa từng ra mặt, nên các quốc gia khác cũng không biết hắn lớn lên như thế nào. Có điều, hẳn là cũng không tệ lắm.
Riêng hoàng tộc Khắc Linh Quốc, dòng họ Tư Đồ có đặc điểm là đôi mắt màu hổ phách. Hiện tại trong số con cháu của Tư Đồ hoàng tộc, cũng chỉ có hai người sở hữu đôi mắt hổ phách, đó là Lục hoàng tử Tư Đồ Tuấn Hiên và Bát công chúa Tư Đồ Hàn Mai. Có điều Lục hoàng tử và Bát công chúa tuổi cũng còn nhỏ, nhân sinh chưa nhiều hiểu biết, nên vẫn rất là vô tư tự tại. Nhưng nhiều thông tin cho rằng, vị trí thái tử tuyệt đối sẽ không lạc khỏi tay Lục hoàng tử. Bởi vì dòng máu hoàng tộc chính thống, chính là minh chứng cho việc được thần linh lựa chọn, sẽ đứng ở trên cao, bễ nghễ thiên hạ.
Không thể không nói, con cháu hoàng tộc, người người đều là dung mạo nhất đẳng, quang hoa tứ phía !
Nguyệt Băng, từ bây giờ chúng ta sẽ gọi nàng bằng cái tên này, khẽ trầm ngâm. Nàng không ngờ mình lại trở thành Trưởng công chúa của Kính Thủy Quốc, Chân Hương công chúa, thanh danh thối hoắc, không người không biết. Xem chừng, còn trở thành đề tài trà dư tửu hậu cho dân chúng tứ phương nữa kìa !
Thực sự là… tại sao lại lưu cho nàng cục diện rối rắm này chứ ???
Nguyệt Băng hai tay xoa xoa thái dương huyệt, liếc mắt thấy Tử Y đang cẩn thận quan sát chính mình, không khỏi thở dài.
“Tử Y, ta có đáng sợ như vậy sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nguyệt Băng, Tử Y hơi run lên, vội vã đáp:
“Không có, thưa công chúa!”
“Vậy tại sao ngươi lại cứ sợ ta?”
Tử Y sợ hãi lập tức quỳ xuống.
“Công chúa, Tử Y không dám!”
“Còn không mau đứng lên!”
Nguyệt Băng quát nhẹ. Nàng thực sự là không thói quen được người khác quỳ. Cảm giác… rất quái dị!
“Nhớ cho kỹ, đi theo ta, đừng có hở chút là quỳ! Cho dù là một gã nô tài, cũng phải có khí phách, hiểu chưa?”
Nguyệt Băng nâng cằm Tử Y lên, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình.
Đối mặt với đôi mắt màu lam đẹp đến mê muội, lại chứa đầy tự tin cùng khí phách đó, Tử Y bất giác bị mê hoặc, gật đầu một cái.
Sau đó tỉnh lại, nàng không khỏi buồn bực. Tại sao… nàng lại bị sắc đẹp của công chúa mê hoặc chứ?
Công chúa là Kính Thủy đệ nhất mỹ nhân, điều này ai ai cũng biết. Nàng hầu hạ công chúa đã lâu, đối mặt với dung mạo này hàng trăm ngày, cũng đã sớm nhìn quen mất. Nói thật, nàng cảm thấy ngoài khuôn mặt cùng dáng người là thượng đẳng ra, công chúa chẳng có cái gì cả. Chẳng qua chỉ là bình hoa di động thôi. Nhưng bây giờ, công chúa lại giống như lột xác. Cái loại xinh đẹp này, không chỉ là bên ngoài, mà còn là từ trong khung phát ra, khiến người khác không tự giác liền bị hấp dẫn, chẳng muốn rời mắt khỏi nàng.
Công chúa… từ bao giờ lại có mị lực như vậy?