Đại Triều hoàng cung,ngự thư phòng.
"Ta nghe nói thời gian gần đây,đệ thường hay ra ngoài cưỡi ngựa săn bắn,sao hả,có hứng thú từ khi nào vậy?" Hiên Viên Dịch rót trà,tư thế tao nhã,hắn nâng chén ngọc lên,thổi thổi vài hơi,sau đó chậm rãi đưa lên miệng nhấp một ngụm,điềm đạm lên tiếng
"Đã biết rõ còn cố ý hỏi" Hiên Viên Nham nhận lấy tách trà,hắn đưa tách trà lên gần mũi khẽ xoay xoay,nhắm mắt nhấp một ngụm trà thưởng thức.
Hiên Viên Dịch khẽ cười
"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân" nói rồi hắn lại nhấp một ngụm trà,sau đó gật đầu tán thưởng "trà ngon"
"Huynh đang trêu chọc đệ à"
"Ta đâu có" Hiên Viên Dịch tiếp tục nhấp một ngụm trà,sau đó đặt chén trà lên bàn,hứng chí nhìn Hiên Viên Nham
"Lần đầu tiên thấy đệ 'tận tâm tận lực' với một người như vậy,nói xem,có phải vị vương phi của đệ,có điểm gì đặc biệt không?" Hoàng đệ của hắn xưa nay đều không màng đến hồng nhan,cho nên bên cạnh hắn đến bây giờ cũng không có được một người,lần này lấy Diệp Nghi Dung cũng đều do muốn trả nợ ân tình cho người ta.
Hắn vừa hạ chỉ ban hôn,thì cả kinh thành và triều đình đều nháo cả lên,danh tiếng 'tốt' của Diệp Nghi Dung bay xa đến mức không thể bay xa hơn nữa,̀nhưng mà 'quân vô hí ngôn' ,hắn cũng không thể thu lại thánh chỉ,vì chuyện này mà hắn đối với Hiên Viên Nham cảm thấy rất áy náy,thật không nên vì chuyện xưa mà hủy hoại hạnh phúc cả đời của hoàng đệ hắn.
Chính là không ngờ,sau khi Hiên Viên Nham thú Diệp Nghi Dung làm phi,thì thái độ hoàn toàn khác hẳn,chẳng những trở nên ôn nhu hơn,mà còn hết lòng quan tâm,một người xưa nay chỉ biết đến quốc gia,chỉ biết ra chiến trường,vậy mà lại vì một người con gái,ngày ngày cưỡi ngựa bắn tên chỉ̉ để lấy lòng mỹ nhân.Chuyện này cũng quá sức tưởng tượng rồi.
"Huynh gọi đệ đến nói có quốc sự muốn bàn,đây là quốc sự của huynh sao?" Hiên Viên Nham nheo mắt nhìn Hiên Viên Dịch,ý tứ thập phần xem thường
"Không nói vậy,đệ đến sao?"
"Tất nhiên là không" Hiên Viên Nham cũng không vì Hiên Viên Dịch là hoàng thượng mà trực tiếp không nể mặt nói.
"Khụ..nói gì thì ta cũng là vua của một nước,là hoàng huynh của đệ" Hiên Viên Dịch xấu hổ ho khan một tiếng,nhưng giây sau liền mặt dày nói "nể mặt ta một chút,nói cho ta biết,rốt cuộc vương phi.." của đệ có ưu điểm gì hơn người vậy.Nửa câu sau vẫn chưa ra khỏi miệng thì đã bị Hiên Viên Nham cắt ngang.
"Nếu không phải chuyện quan trọng,hoàng đệ xin phép cáo từ" Hiên Viên Nham đứng lên,phủi phủi vạt áo,sau đó ôm quyền hơi cúi đầu hành lễ với Hiên Viên Dịch,bộ dáng rất 'tôn kính',nhưng là không đợi Hiên Viên Dịch đồng ý,hắn đã xoay người hướng cửa đi tới.
"Hoàng đệ...này" nhìn cửa đóng lại,Hiên Viên Dịch thở dài lắc đầu,sau đó ngồi xuống tiếp rót trà,tiếp tục thưởng thức.
***
Bích vương phủ,Đình Liên Hoa bên cạnh hồ hoa sen.
"Dung Dung,tỷ đang thêu gì vậy" Thẩm Nhi từ ngoài đình bước vào,đặt nước ô mai lên bàn đá,sau đó ngồi cạnh Diệp Nghi Dung.
Thẩm Nhi là một người không có tâm cơ,tính cách lại trong sáng hoạt bát,Diệp Nghi Dung đã xem nàng như tỷ muội,là tỷ muội thì không có phân biệt cấp bậc,cho nên Diệp Nghi Dung không cho nàng gọi mình là vương phi,nhưng vì ở cổ đại cái gì cũng phải có quy tắc,cho nên lúc không có ai thì nàng buộc Thẩm Nhi gọi mình là Dung Dung hoặc Nghi Dung tỷ,không cần câu nệ tiểu tiết,nếu không thì không cần theo nàng nữa.
"Khăn tay" Diệp Nghi Dung cúi đầu cắn chỉ,sau đó đưa cho Thẩm Nhi "muội xem"
Thẩm Nhi nhìn chiếc khăn lụa màu vàng nhạt trong tay,trên đó thêu một đóa hoa mẫu đơn màu đỏ đẹp tuyệt sắc,còn có đôi hồ điệp lượn lờ ở phía trên,sống động như thật,màu sắc rất hài hòa sắc sảo, tinh tế từ bố cục đến từng đường nét thêu,quả thật là một cực phẩm,còn đẹp hơn những chiếc khăn lụa thêu hoa có tiếng ở kinh thành.
"Đẹp quá"
"Thật không?"
"Thật" sợ Diệp Nghi Dung không tin,Thẩm Nhi gật đầu như bổ tỏi như chứng minh lời mình nói.
Diệp Nghi Dung vui vẻ cười.
Sinh ra ở một gia đình quyền thế,luôn lấy vẻ ngoài làm trọng,bởi vì cha chỉ có một đứa con gái là nàng,cho nên đối với nàng có yêu cầu rất cao,từ nhỏ đã cho nàng học rất nhiều thứ,cầm kì thi họa không thiếu cái nào,mỗi một người dạy cho nàng đều là những danh sư rất nổi tiếng trong nghành.Cho nên,Diệp Nghi Dung am hiểu rất nhiều thứ,hơn nữa vì không muốn làm mất mặt Hạ gia,những thứ mà nàng học đều cố gắng tiếp thu rất nhanh,còn hoàng thành rất xuất sắc.
Đối với thêu cũng vậy.
Diệp Nghi Dung áp dụng kĩ thuật thêu của hiện đại kết hợp với thêu của truyền thống,chẳng những hợp với gu thẩm mỹ của người hiện đại mà còn không làm mất đi nét đẹp hài hòa tự nhiên của cổ đại.
"Vậy tốt quá"
"Tốt cái gì ạ?"
"Ta định sử dụng kỹ thuật thêu này,thêu ra nhiều loại khác nhau,sau đó sẽ bán chúng để kiếm tiền"
"Mỗi tháng vương phủ đều có phát ngân lượng mà,tỷ còn kiếm tiền làm gì?" Nàng cũng đâu thấy tỷ ấy tiêu xài hoang phí,sao lại thiếu tiền đến mức phải bán khăn thêu?
"Dù sao cũng không phải của ta,tự mình kiếm được,tiêu xài cũng thoải mái hơn"
"Muội thấy vương gia đối xử với tỷ rất tốt,sao lại có thể tính toán những chuyện nhỏ nhặt như vậy"
"Đừng nói bậy,là ta không muốn phải phụ thuộc vào người khác" thật sự là nàng không có thói quen dựa dẫm vào người khác,vẫn là tự lực cách sinh thì tốt hơn.
"Nếu muội thích,cái này tặng cho muội"
Diệp Nghi Dung uống một ngụm nước ô mai,màu đỏ bắt mắt của ô mai, thêm vị thanh ngọt, hơi chua và mát lạnh của nó khiến nàng cảm thấy dễ chịu và sảng khoái giữa cái nóng của mùa hè này.
"Tặng cho muội..thật không" Thẩm Nhi tưởng mình nghe nhầm,gặng hỏi lại,vừa thấy Diệp Nghi Dung nghiêm túc gật đầu,liền kích động hưng phấn,hai mắt tỏa sáng nhìn Diệp Nghi Dung.
"Tỷ thật là tốt"
"Còn không?" Nha đầu này thật dễ thỏa mãn,chỉ một cái khăn thêu mà cũng vui vẻ đến như vậy,thật giống với nàng trước đây,nếu có thể quay về thì hay quá.
Thẩm Nhi cuời đến hai mắt khép lại không thấy đâu,sau đó lấy ra một cây sáo trúc,cầm hai tay đưa đến trước mặt Diệp Nghi Dung,giọng điệu nịnh nọt.
"Tỷ tỷ"
Nàng vẫn không quên việc chính,Diệp Nghi Dung dạy nàng rất nhiều thứ,lúc trước nghe Diệp Nghi Dung thổi sáo,nàng liền ý chí bừng bừng quyết tâm học thổi sáo,mấy ngày nay nàng đều chăm chỉ tập thổi,bây giờ phải thử tài năng mới được.
Lần này Diệp Nghi Dung thật sự cười ra tiếng,nhận lấy cây sáo,nói
"Tập trung nghe ta thổi nhé" ngày đó nàng ngẫu hứng thổi bài 'cầu ánh trăng' của Tăng Đế,Thẩm Nhi liền gạt chuyện học chữ qua một bên,nhất quyết phải đòi học thổi sáo,hơn nữa còn bắt nàng dạy hát.
***
Hiên Viên Nham vừa trở về,nghe tổng quản thông báo Diệp Nghi Dung đang ở đình Liên Hoa nghỉ mát,hắn liền đi đến đó,từ xa đã có thể nghe được tiếng sao rất êm tai,hắn đến gần thêm nữa,sau đó dừng bước ở khoảng cách có thể nhìn thấy được Diệp Nghi Dung.
Diệp Nghi Dung vừa thổi xong,nàng đưa cây sáo cho Thẩm Nhi,hỏi
"Có nhớ không?"
"Dạ,nhớ rồi" Thậm Nhi tươi cười nhận lấy,chuẩn bị tinh thần thổi sáo
"Được,vậy muội thổi,ta hát"
Thẩm Nhi mặt tươi như hoa,đưa cây sáo đến bên miệng,sau đó tinh nghịch nháy mắt ra hiệu cho Diêp Nghi Dung hát.
Đợi tiếng sáo vang lên,Diệp Nghi Dung mới cất giọng hát,âm thanh của nàng hòa cùng tiếng sáo của Thẩm Nhi
Nàng xem,nàng xem ánh trăng đang cười kìa
Nơi chân trời có cây cầu xinh đẹp
Đó là sự vất vả của cha và me
̣
Đó là niềm tự hào của chúng ta
Gió thổi nhẹ nhàng,mây trôi nhẹ nhàng
Tươi cười bầu bạn cùng chúng ta
Ánh mặt trời chiếu rọi cầu ánh trăng
Đó là kèn hiệu lệnh của hy vọng.
Theo nhịp thì lời bài hát đến đây thì dừng một lúc,Diệp Nghi Dung hé răng cười tươi,mỗi lần hát bài này đều cảm thấy rất nhớ lúc còn nhỏ,thật hạnh phúc biết bao,nàng nhìn Thẩm Nhi vẫn đang thổi,cảm giác vui vẻ tận đáy lòng này,kể từ khi Cao Tường chết thì nó cũng mất đi.
Hiện tại cùng Thẩm Nhi ăn ý như vậy,tựa như đã tìm được một tri kỉ đã từng mất đi.Nàng cũng nháy mắt với Thẩm Nhi,hơi nghiêng người theo điệu nhạc,sau đó lại hát tiếp.
Nghĩ thế nào để bay qua núi cao rừng rậm?
Sải bước lên cây cầu ánh trăng này
Tìm kiếm điều tốt đẹp của thế giới này
Gieo trồng hạt giống của hy vọng
Gió thổi nhẹ nhàng,mây trôi nhẹ nhàng
Tươi cười bầu bạn cùng chúng ta
Ánh mặt trời chiếu rọi cầu ánh trăng
Đó là kèn hiệu lệnh của hy vọng.
Tiếng sáo của Thẩm Nhi réo rắt trong gió,hòa nhịp theo tiếng sáo là những đóa hoa sen khẽ đung đưa trên mặt hồ,sóng gợn lăn tăn,chim hót líu lo,cả một không gian như bị đánh thức bởi âm thanh lên bỗng trầm xuống,bay đi khắp nơi.
Nhưng Hiên Viên Nham lại không bị thu hút bởi tiếng sáo ấy,hắn đã hoàn toàn bị cám dỗ bởi tiếng hát của Diệp Nghi Dung.Giọng hát của nàng,trong trẻo êm dịu tựa như tiếng suối trong,như hơi gió thoảng,du dương không dứt,hòa vào không khí,từng chút từng chút như thấm vào hơi thở của hắn,lan vào tận vào đáy lòng đến tâm can của hắn.
Lần đầu tiên hắn được nhìn thấy nụ cười tươi tắn của nàng như thế.Nụ cười ấy quá rực rỡ,quá tươi sáng,tựa như ánh dương trên mặt biển,lại như ánh sáng,lập tức chiếu sáng cả lòng hắn.
Ngọt ngào xinh đẹp như vậy,thật khiến hắn lưu luyến vấn vương,chỉ muốn bước đến ôm chặt nàng vào lòng,thật hy vọng biết bao nụ cười ấy là dành cho hắn,hắn biết,giây phút này hắn đã hoàn toàn trầm luân rồi.
Không cầu đời đời kiếp kiếp
Chỉ mong có thể nắm lấy tay nàng
Đưa nàng đi hết đoạn đường này
Chỉ mong màng hiểu được lòng ta
Thật muốn được mãi mãi cùng nàng
Thiên địa phân ly cũng không lìa xa
Trọn đời như đôi uyên ương ngao du khắp thiên hạ
̣
Khúc hát dừng lại,Thẩm Nhi vui vẻ nắm lấy hai cánh tay của Diệp Nghi Dung,miệng cười lộ ra hàm răng sáng bóng
"Muội thổi được rồi,rốt cuộc muội cũng thổi được rồi"
Diệp Nghi Dung cười,gật đầu như phụ̣ họa theo
"Giỏi lắm"
"Dung Dung,tỷ dạy muội thêm đi,muội muốn học bài khác"
"Ừm,được thôi"
"Thật không"
"Thật,nhưng trước hết muội phải..."
"Phải cái gì?" Đang nói lại đột nhiên ngừng lại,làm Thẩm Nhi có dự cảm không tốt.
"Học chữ trước"
Biết ngay ma
̀
"Nhưng muội rất thích thổi sáo" nét mặt Thẩm Nhi dần dần xụ xuống,ủ rủ nói,ánh mắt đáng thương nhìn Diệp Nghi Dung.
Dung tỷ tỷ,mau cảm động đi,mau mềm lòng đi.
"Đừng dùng ánh mắt này nhìn ta,tóm lại nếu muội không học xong,thì đừng nghĩ đến chuyện thổi sáo" Diệp Nghi Dung khẽ cười,ngón tay dí vào trán Thẩm Nhi,sau đó giật lại cây sáo.
"Sáo của muội.." Thẩm Nhi ỉu xìu giơ tay lên nhưng lại không dám giằng lấy,chỉ tiếc nuối nhìn cây sáo trên tay Diệp Nghi Dung.Không nỡ,nhưng đành phải quay đầu sang nơi khác,vừa hay lại phát hiện Hiên Viên Nham đang đứng bên ngoài đình Liên Hoa,Thẩm Nhi kinh ngạc mấy giây sau đó mới hoàn hồn,quỳ xuống hành lễ.
"Nô tỳ tham kiến vương gia"
Diệp Nghi Dung nghe vậy,ngạc nhiên quay đầu lại,chạm vào ánh mắt của Hiên Viên Nham,hắn thản nhiên cười với nàng,rồi ung dung đi về phía nàng.
Bước chân trầm ổn,không nhanh không chậm,chắc chắn vững vàng,dưới ánh nắng càng toát lên vẻ phong thái hiên ngang của một vị Chiến Thần.
"Đứng lên đi" Hiên Viên Nham liếc mắt nhìn Thẩm Nhi,không nhanh không chậm lên tiếng.
Thẩm Nhi được ân xá,nàng vội đứng lên,mắt thoáng nhìn Diệp Nghi Dung,rồi cung kính nói
"Nô tỳ xin phép cáo lui"
Diệp Nghi Dung còn chưa đồng ý,thì Hiên Viên Nham đã "ừm" một tiếng.
Đợi Thẩm Nhi rời đi,Hiên Nham mới nói
"Bài hát lúc nãy,nàng hát rất hay"
"Ngài đã nghe thấy rồi à?" Nàng như thế nào lại hát đến mức có người đến mà cũng không hay.
"Để ngài chê cười rồi" nhìn Hiên Viên Nham gật đầu,Diệp Nghi Dung nở nụ cười gượng.
"Nàng biết thổi sáo?"
"Cũng chỉ là tài sơ học thiển" dù sao hắn cũng là vương gia,nên khiêm nhường thì tốt hơn.
"Nàng có thể dạy ta không?"
Diệp Nghi Dung nghe lời này,ánh mắt mở to kinh ngạc nhìn Hiên Viên Nham,ngược lại hắn không cảm thấy lời nói này có gì không ổn,khẽ cười.
"Ta không biết thổi sáo,nhưng bài hát lúc nãy,ta thật sự rất thích" Hiên Viên Nham chân thành nói
Lời này vừa nói ra,Mộc Thương luôn theo ở phía sau hắn,khóe môi giật giật,kích động đến mức nắm chặt kiếm lại.Còn Tùy Viễn đang ẩn nấp ở gần đó,cũng bị trượt chân một cái,xém nữa là té ngữa.
Vương gia,người cũng quá xạo rồi,đường đường là Bích vương gia của Đại Triều,là Chiến Thần tiếng tăm lẫy lừng,như thế nào lại không biết thổi sáo,nói dối trắng trợn như vậy,ai mà tin.Hơn nữa nhìn xem,vương gia nói dối mà mắt không chớp mặt cũng không đỏ.Hắn thật sự là cam bái hạ phong.
"Nghi Dung kiến thức nông cạn,làm sao dám chỉ dạy vương gia" Diệp Ngi Dung mặc dù khó tin,nhưng vẫn thành thật đáp lời.
"Nàng có thể dạy Thẩm Nhi,tại sao không thể dạy ta?"
"Dù sao ta cũng đã dạy nàng cưỡi ngựa,bây giờ ta chỉ là muốn nàng dạy ta thổi sáo,chẳng lẽ không được hay sao?"
Diệp Nghi Dung mấp mấy môi,không biết nói gì,hành động này rơi vào trong mắt Hiên Viên Nham,hắn tự cho là nàng đã đồng ý,sau đó mặt dày bảo nàng chỉ dạy học trò mới như hắn.