Lưu Thiên Minh đã rất lâu không có ý nghĩ tàn nhẫn hung ác thế này. Đứng ở lập trường của mình, hắn không hề cảm thấy làm thế có gì không đúng.
Hai người dọc theo bậc thang mà xuống, rất nhanh đi tới tầng dưới cùng. Lưu Thiên Minh liền nhét đèn pin vào dây móc trên vai trái, tiếp tục đi tới phía trước, Tống Gia Hào đi theo phía sau.
Lần đầu tiên tới đây, Tống Gia Hào cũng cảm thấy rất tò mò. Hắn nhìn chung quanh bốn phía, tràn đầy hứng thú. Ánh sáng đèn pin quét tới trên vách tường cao to đứng thẳng, không những không có tiêu trừ bóng tối, trái lại càng gia tăng thêm không ít bầu không khí quỷ dị. Cơn gió lạnh lẽo thổi xuống từ phía trên, cỏ rêu phóng thích ra ánh huỳnh quang nhợt nhạt quỷ mị ở trên vách đá hai bên bậc thang thấm nước.
Lưu Thiên Minh vẫn luôn lặng im đi ở phía trước
Âm thanh "Oành oành" nặng nề đã trở nên càng ngày gần.
Tống Gia Hào có chút bất an. Tình huống ở đây đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của mình. Hắn tăng nhanh bước chân, duy trì tốc độ tương đồng với Lưu Thiên Minh, lo sợ bất an hỏi: "Ngươi muốn dẫn ta đi đâu? Thế nào, còn chưa đến sao?"
"Đã đến rồi."
Lưu Thiên Minh dừng bước lại, thần sắc phức tạp mà nhìn vách tường bị tấm ván gỗ bịt lại ngay đằng trước. Nói xong câu đó, hắn cởi xuống ba lô, dỡ xuống tấm ván gỗ từ nơi quen thuộc, lộ ra bà Trần có khuôn mặt biến dị đến đáng sợ, tức khắc xuyên thấu qua khe hở vách tường, xuất hiện ở trước mặt Tống Gia Hào.
Đây tuyệt đối không phải khuôn mặt của nhân loại, càng giống như một tấm mặt nạ. Trên mặt tràn ngập biểu cảm phẫn nộ, gian ác, tiều tụy, hung ác. Bà Trần không ngừng uốn éo cơ thể, trong cổ họng phát ra tiếng vang "Ha ha". Rất khó để hình dung cảm giác giờ đây nàng tản mát ra, nhưng tuyệt đối có thể nói là tà ác, khủng bố.
Tống Gia Hào trợn lớn đôi mắt, ánh sáng đèn pin thẳng tắp chiếu rọi ở trên mặt bà Trần. Miệng nàng co xẹp lại vì đã mất đi quá nhiều răng, rồi lại lấy góc độ quỷ dị liều mạng tách ra. Trên người tỏa ra một mùi tanh hôi nồng nặc, trên cổ và vai đều rải rác máu bẩn.
"Đây, đây là thứ gì?"
Tống Gia Hào dùng sức nuốt yết hầu, hầu như kinh ngạc đến vô phương nói chuyện.
Lưu Thiên Minh ngồi chồm hỗm trên mặt đất, lấy ra thịt heo sống từ trong ba lô, cũng không quay đầu lại nói: "Nàng là Trần bác sĩ, cũng là công chức trong bệnh viện. Bởi vì xảy ra một số chuyện, liền biến thành dáng dấp bây giờ."
Không có xác định rõ tình huống lập trường của đối phương, hắn không hề dự định để cho Tống Gia Hào biết quá nhiều.
Tống Gia Hào chú ý tới trên tay bà Trần đã dính đầy máu nhớp nháp, kiềm chế lại sự hoảng sợ trong lòng, làm hết sức dùng âm điệu như thường hỏi: "Nàng, nàng bị thương sao?"
Lưu Thiên Minh cầm lấy thịt heo đứng lên, thuận tay chỉ chỉ ống thông gió ở đỉnh đầu, tiếp đó ném một miếng thịt heo cho bà Trần, nhàn nhạt trả lời: "Nàng rơi xuống từ phía trên, rơi đến mức rất thảm."
Tống Gia Hào theo bản năng mà ngẩng đầu lên, đối với ống thông gió có độ cao đáng sợ, chính hắn cũng cảm thấy giật mình. Xoay người, bà Trần có bộ dạng ăn uống điên cuồng dã man lại lần nữa khiến cho hắn vì thế mà khiếp sợ. Do dự một hồi, Tống Gia Hào rất không chắc chắn hỏi: "Nàng... ấy, chính là Trần bác sĩ... Nàng còn sống sao?"
Lưu Thiên Minh liếc mắt nhìn hắn, bình tĩnh mà lắc lắc đầu: "Ta không biết. Thời điểm ta phát hiện nàng, cũng đã là dáng dấp này. Nàng giống như chúng ta, cần ăn đồ ăn mới có thể khôi phục thể lực, mới có thể sống sót."
Tống Gia Hào cảm thấy vô phương lại từ chỗ Lưu Thiên Minh đạt được càng nhiều tin tức.
Hắn không nói nữa, xoay người, hết sức chuyên chú quan sát bà Trần, lúc mới đầu còn hoảng sợ rồi dần dần cũng đã phai nhạt. Tống Gia Hào dù sao cũng là bác sĩ, cho nên có năng lực miễn dịch hoảng sợ cực mạnh đối với máu hoặc là thứ bên trong cơ thể, chỉ là ở dưới cái nhìn của người bình thường khó có thể tiếp thu mà thôi. Khóe miệng của hắn hơi cong lên, kèm theo mấy phần kinh ngạc lầm bầm lầu bầu: "Tình huống thế này thật là hiếm thấy, nàng đại khái là hệ thống trung khu thần kinh xảy ra vấn đề..., đến nổi sản sinh sai lệch đối với sự lý giải về đồ ăn."
Nói, Tống Gia Hào đưa ra tay phải, muốn chào hỏi cùng với bà Trần. Bà Trần bị cầm cố ở bên trong tường kép có phản ứng rất nhanh, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ run rẩy, lập tức há mồm cắn tới ngón tay có khoảng cách gần nhất.
"Ngươi điên rồi sao?"
Lưu Thiên Minh thấp giọng gầm thét lên, không nói gì cả, đưa tay túm lấy vai của Tống Gia Hào, tàn nhẫn kéo cả người hắn ra đằng sau. Luồng sức mạnh mạnh mẽ để cho Tống Gia Hào căn bản không kịp phản kháng. Hắn cảm giác cả người đều xiêu vẹo tới đằng sau, bị mạnh mẽ kéo rời khỏi vị trí ban đầu. Liền chỉ trong nháy mắt, Tống Gia Hào nhìn thấy bà Trần có đôi mắt vô cùng độc ác, tràn ngập phẫn nộ được lộ ra từ trong khe hở tường kép, tiếp đó liền một hồi gào thét nổi giận như dã thú.
Trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, trên lưng và vai truyền đến đau nhức. Tống Gia Hào có nét mặt thống khổ, không ngừng rên rỉ, hắn dùng hai tay chống đỡ mặt đất chầm chậm ngồi thẳng người, xoa lưng mông và vị trí va chạm mặt đất, khá là tức giận hướng tới Lưu Thiên Minh kêu gào: "Ngươi làm gì?"
Trên mặt của Lưu Thiên Minh không chút biểu tình, lạnh đến mức dường như một tảng đá: "Nếu như chính ngươi muốn chết, ta sẽ không cản ngươi, cũng tuyệt đối sẽ không lại lần thứ hai cứu ngươi."
Khóe mắt của Tống Gia Hào run rẩy một hồi, cấp tốc quay đầu, khó có thể tin nhìn bà Trần bị cầm cố: "Ngươi là nói, nàng, nàng muốn ăn ta?"
"Dưới cái nhìn của nàng, chúng ta đều là đồ ăn."
Lưu Thiên Minh dùng lời nói lạnh lùng để tỏ rõ sự thực, một lần nữa cầm lấy túi ni lông rơi trên mặt đất, nhặt lên một miếng thịt heo sống, tiếp tục đưa cho bà Trần ăn. Tống Gia Hào yên lặng mà nhìn hắn, cho đến mấy phút sau, Lưu Thiên Minh cảnh cáo lại lần nữa truyền vào lỗ tai của mình.
"Đừng thử tiếp cận nàng. Còn có, tuyệt đối không thể bị nàng cắn được. Dù cho chỉ là vết thương nhỏ bé, ngươi đều sẽ trở nên giống như nàng."
Tống Gia Hào hít vào một ngụm khí lạnh.
Hắn nghe hiểu lời nói của Lưu Thiên Minh. Chỉ là ý thức chủ quan nói cho hắn biết chuyện này không có khả năng lắm, cũng khó mà tiếp thu. Do dự mấy giây, Tống Gia Hào hỏi lần nữa: "Đây, đây là sự thực sao? Ngươi chắc chắn chứ?"
Lưu Thiên Minh liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, trên mặt chỉ có thần sắc lạnh lùng, chính là đáp án tốt nhất.
"Nàng bị lây nhiễm. Đây là một loại virus, rất có khả năng là một loại virus mới chưa bao giờ bị phát hiện qua."
Sự biểu hiện của Tống Gia Hào đã hoàn toàn phù hợp thân phận bác sĩ. Hắn chịu đựng bờ vai đau nhức, đi tới bên cạnh Lưu Thiên Minh, rất là nóng bỏng nhìn bà Trần miệng lớn nuốt thịt heo sống, nghiêm túc nói: "Đây chính là bí mật của ngươi?"
Lưu Thiên Minh không có phủ nhận: "Trần bác sĩ là người rất tốt. Thế nhưng, ta không có biện pháp thả nàng đi ra ngoài."
"Theo trạng thái bây giờ của nàng đến xem, xác thực là chỉ có thể nhốt ở đây."
Tống Gia Hào gật đầu tán thành, lập tức đưa ra ý kiến của mình: "Ta hiểu ý nghĩ của ngươi. Bất quá, nếu muốn trợ giúp nàng, chỉ là lén la lén lút đưa chút đồ ăn là không được. Chúng ta còn cần phải làm nhiều chuyện hơn."
Thân thể Lưu Thiên Minh hơi run lên, dừng lại động tác trên tay, xoay người, dùng ánh mắt tìm kiếm nhìn chăm chăm Tống Gia Hào.
"Không hề nghi ngờ, nàng bị lây nhiễm, nàng bị bệnh. Chúng ta đến trợ giúp nàng."
Tốc độ nói chuyện của Tống Gia Hào rất nhanh, tràn ngập sức cuốn hút, cứ như là đang diễn thuyết cao hứng: "Chúng ta vô phương xác định tình huống bây giờ của nàng là chết hay là sống. Cơ năng thân thể của nàng đã bị hao tổn nghiêm trọng, đại não lại duy trì hoàn chỉnh. Nàng có nhu cầu dục vọng cực kỳ dồi dào đối với đồ ăn. Muốn ăn đồ ăn là chuyện tốt, bệnh nhân sợ nhất chính là không ăn uống. Ăn được nhiều, liền mang ý nghĩa lượng lớn hấp thu dinh dưỡng, cơ năng thân thể tự nhiên cũng liền khôi phục càng nhanh. Thế nhưng, làm sao để cho nàng lần nữa khôi phục lý trí, lại là một vấn đề cực kỳ mấu chốt. Lưu bác sĩ, ngươi cũng không muốn chỉ trong chớp mắt Trần bác sĩ liền biến thành một con dã thú. Chúng ta nhất định phải tiến hành nghiên cứu đối với nàng. Chỉ cần tìm đúng phương pháp, hết thảy khó khăn đều sẽ giải quyết dễ dàng. Tin tưởng ta, đây không phải vấn đề nan giải gì. Ở trước mặt khoa học, hết thảy đều có khả năng."
Lưu Thiên Minh động lòng.
Tống Gia Hào vốn có sức thuyết phục rất mạnh. Có mấy giây như vậy, Lưu Thiên Minh thậm chí cảm thấy, được nói ra từ trong miệng tân nhiệm Viện trưởng, kỳ thực chính là suy nghĩ trong lòng mình.
Nếu như có thể giải trừ nguy cơ virus lây nhiễm.
Nếu như có thể khôi phục nguyên dạng bà Trần.
Nếu như... Có thể để cho mình biến thành dáng dấp lúc trước, không còn là "Lây Nhiễm Thể hình thái biến dị" quái đản gì đó, như vậy, ta vì sao không tiến hành hợp tác với hắn?
Tống Gia Hào tiếp tục dùng lời nói dụ dỗ hắn: "Ngẫm lại xem, đây có lẽ còn là một hạng mục nghiên cứu vĩ đại tạo phúc toàn nhân loại. Nói không chắc, ngươi chính là người đoạt giải thưởng Nobel y học lần tiếp theo."
Giải thưởng Nobel?
Lưu Thiên Minh lắc lắc đầu. Nói thật, hắn chưa bao giờ nghĩ tới nhiều như vậy, cũng không có chút xíu hứng thú đối với chuyện này.
"Ngươi phải đáp ứng bảo thủ bí mật. Ta sẽ tận lực phối hợp ngươi."
Hắn nhìn chăm chăm Tống Gia Hào, nghiêm túc nói: "Bất quá, ngươi cũng phải đáp ứng ta: Không thể để cho những nguời khác tiến vào, càng không thể tại trước khi Trần bác sĩ khôi phục, tiết lộ bất cứ tin tức gì ở đây đối với ngoại giới."
Nhìn Lưu Thiên Minh hết sức nghiêm túc, Tống Gia Hào gật gật đầu, cũng đồng thời nắm chặt tay hắn: "Ngươi có thể tin tưởng ta, lại như ta tin tưởng ngươi."
...
Tai nạn giao thông cách nội thành quá xa, đã không còn là phạm vi khu vực chủ thành, mà là thuộc về một Huyện phụ cận, gọi là Liễu Thành.
Dựa theo phân chia khu vực hành chính, vụ tai nạn giao thông trọng đại này trước hết phải do khu vực Huyện tiến hành xử lý, cục thành phố chỉ là phái người hiệp trợ. Đợi đến khi có kết quả cụ thể, mới có thể báo cáo cơ quan cấp thành phố.
Huyện Liễu Thành là địa phương không sai. Non xanh nước biếc, trong ngọn núi phía Đông còn có một hầm mỏ đất hiếm (kim loại hiếm). Đường cao tốc đi qua từ nơi này, mang đến cơ hội kinh doanh, cũng cho Huyện Liễu Thành mang đến của cải to lớn.
Mãi đến hơn 11 giờ, công tác thăm dò hiện trường sự cố mới hoàn thành một nửa. Cứ việc bên chính phủ Huyện có phái tới mấy chiếc xe công trình, ở dưới hoàn cảnh tối tăm cũng rất khó thao tác. Cảnh sát giao thông, phòng cháy chữa cháy, cục thành phố và lãnh đạo trong Huyện sau khi ở hiện trường thương nghị, đã quyết định trước tiên chở thi thể người chết đưa về phòng xác Huyện để sắp đặt tạm thời, xác xe khách vẫn duy trì bất động. Đến khi hừng đông, lại làm xử lý.
Tổng cộng hơn bốn mươi người chết, chỉ có phòng xác Huyện mới có nhiều tủ lạnh trống như vậy. Thời tiết nóng bức, ở dưới môi trường tự nhiên, những thi thể này chẳng mấy chốc sẽ thối rửa. Nếu như không đem bọn họ mau chóng thu xếp thích đáng, đến khi điều tra sự cố rõ ràng, đối với bên gia thuộc cũng không tốt để bàn giao.
Đoàn xe lái vào nhà khách Huyện Liễu Thành, Hoàng Hà bụng đói cồn cào liền nhảy xuống xe, trực tiếp đi vào phòng ăn. Hắn trước đó đã tới đây, hôm nay là ra ngoài làm công vụ, nhà khách rất sớm đã làm xong cơm tối. Chỉ là bọn hắn làm việc đến mức quá muộn, cơm nước cũng đã nguội.