Mục lục
[Dịch] Tu La Vũ Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong gian phòng, Nhan Như Ngọc vẫn nằm ở trên giường, yên lặng không hề nhúc nhích, chiếc váy dài màu hồng nhạt nát bấy che phủ vùng cấm gợi cảm của nàng. Chỉ có điều mỗi tấc da thịt trắng như tuyết lộ ra bên ngoài chiếc váy dài đều vô cùng mê người.

Mặ dù cả thân thể mềm mại kia đã sớm bị mồ hôi thấm ướt, bị đôi môi của người nào đó chiếm đoạt, nhưng đường cong hoàn mỹ kết hợp với chút dịch thể dinh dính lại càng thêm mê người.

Chỉ có điều vào thời khắc này, dáng vẻ của Nhan Như Ngọc lại tựa như một con cá chết vậy, nàng cứ nằm yên ở đó không hề nhúc nhích, chỉ có lúc thở hổn hển khiến cho bộ ngực nhấp nhô nhẹ nhàng chứng tỏ nàng vẫn còn sống.

Đôi mắt nàng ngân ngấn nước, gương mặt xám như tro tàn, dường như thứ quan trọng nhất trong cuộc sống của nàng đã bị người khác cướp đi mất, toàn thân rơi vào vực sâu u tối, tựa như tính mạng của nàng đã đến giai đoạn cuối cùng.

Về phần Bạch Hề, tuy rằng thân thể nàng ta cũng trong trạng thái trần truồng, nhưng lại đang ngủ mê man ở góc tường. Bởi vì Sở Phong không hề chạm vào nàng ta, trước khi Sở Phong bị lửa giận khống chế, điều hắn muốn chính là làm trái lại tính toán của hai người bọn họ.

Bạch Hề muốn ngủ với Sở Phong, Sở Phong liền không cho nàng ta đạt được ý nguyện. Nhan Như Ngọc không muốn làm chuyện nam nữ, Sở Phong lại càng muốn cùng nàng làm chuyện ấy. Đây chính là cái giá mà các nàng phải trả cho việc dám tính kế với hắn.

Sở Phong đang mặc y phục của mình, trên trán lấm tấm chút mồ hôi, trên mặt mang theo ý cười thỏa mãn. Tuy nói rằng bởi vì hắn tức giận, vì muốn trả thù nên mới đem vị mỹ nữ Nhan Như Ngọc đè dưới thân mình. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, Nhan Như Ngọc này thực sự là báu vật, thân hình hoàn mỹ không thua kém Tô Nhu, lại mang đến cho Sở Phong một trải nghiệm tuyệt vời.

Nhất là vết màu mờ nhạt trên giường kia nói cho Sở Phong biết, Nhan Như Ngọc này cũng không phải loại người kiểu cách thích làm ra vẻ. Nàng thật sự thủ thân như ngọc, ít nhất nàng thật sự là một xử nữ.

– Đừng……..

Đột nhiên, thân thể Nhan Như Ngọc run lên, sau đó co lại thành hình tròn, hai tay nắm chặt thành quyền, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ, dường như nàng đang chịu đựng sự dày vò nào đó.

– Này, ngươi làm sao vậy?

Sở Phong chau mày, lấy tinh thần lực cảm ứng, hắn phát hiện thân thể Nhan Như Ngọc đang phát sinh biến hóa. Một cổ năng lượng trong cơ thể nàng đang bắt đầu khởi động, khuếch tán khắp toàn thân, cắn nuốt từng tấc da thịt của nàng.

– Aaaaaaaaaaa!

Đúng vào lúc này, Nhan Như Ngọc đột nhiên thét chói tai một tiếng, từng tầng khí diễm màu xanh nhạt từ cơ thể nàng tràn ra ngoài, xoay tròn quanh Nhan Như Ngọc. Đồng thời thân thể Nhan Như Ngọc lại bị nó mang đi, trôi lơ lửng trên không trung.

– Cổ khí tức này thật quỷ dị, trong cơ thể nàng ta có cái gì đó không phải?

Sở Phong giật mình không thôi, trợn mắt há mồm nhìn tất cả sự biến hóa trước mắt.

Bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện thấy giờ khắc này, khí tức của Nhan Như Ngọc đang nhanh chóng tăng lên, cũng không phải tu vi của nàng tăng lên mà là sức chiến đấu của nàng được tăng cường, nhưng mà chỉ trong chớp mắt nó đã tăng lên đến loại trình độ cực kỳ đáng sợ.

Chỉ có điều cái này vẫn chưa tính là gì, cái khiến Sở Phong kinh ngạc chính là thân thể Nhan Như Ngọc lại phát sinh biến hóa, trên làn da trong trắng thuần khiết của nàng đang hiện lên từng tầng vật thể màu xanh nhạt.

Vật thể đó vô cùng trong suốt, giống như một chiếc áo giáp tinh xảo vậy, thế nhưng lấy hiểu biết sâu rộng của Sở Phong, chỉ vừa liếc mắt một cái thì hắn đã nhìn ra được thứ kia không phải là áo giáp gì đó, mà là vẩy cá. Ở trên thân thể Nhan Như Ngọc lại đang mọc ra vảy cá màu xanh nhạt, hơn nữa nó còn giống như một loại áo giáp, bao quanh thân thể của nàng.

– Sở Phong, nếu như ta không chết thì ngươi nhất định phải chết!

Bỗng nhiên, Nhan Như Ngọc quay mặt lại, mà giờ khắc này, Sở Phong có thể nhìn thấy đôi mắt vốn đẹp như ánh sao kia của nàng đã hóa thành hai luồng ánh sáng màu đỏ, vô cùng dữ tợn, đây cũng không phải ánh mắt của loài người mà càng giống ma quỷ hơn.

“Vù”

Nói xong, Nhan Như Ngọc ôm quần áo khoác lên người Bạch Hề, sau đó hóa thành một luồng ánh sáng lấp lánh vọt ra ngoài. Chỉ nghe một tiếng “Ầm”, khí tức của nàng đã thoát khỏi phạm vi cảm ứng của Sở Phong.

– Đây là chuyện gì, lực lượng của nàng ta lại tăng đến trình độ này!

Sở Phong đuổi ra khỏi phòng, chỉ thấy kết giới mà hắn bố trí bên ngoài cung điện đã bị đánh thành phấn vụng.

Giờ khắc này, Sở Phong vô cùng ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không do dự, mà tung thân người lên, thi triển ra Ngự Không Thuật, đuổi theo hướng Nhan Như Ngọc đã rời đi.

Thoạt đầu, Sở Phong nhờ vào sự cường đại của Ngự Không Thuật nên miễn cưỡng có thể đuổi kịp bước tiến của Nhan Như Ngọc. Thế nhưng chẳng biết tại sao, tốc độc của Nhan Như Ngọc càng lúc càng nhanh, đợi đến khi hai người rời khỏi Lăng Vân Tông, sau khi tiến vào một cánh rừng thì Sở Phong hoàn toàn bị Nhan Như Ngọc bỏ rơi, lúc này đã không nhìn thấy bóng dáng của Nhan Như Ngọc nữa rồi.

– Làm sao có thể như vậy? Rõ ràng khí tức của nàng ta vẫn chỉ là Huyền Vũ ngũ trọng thì làm sao có thể hoàn toàn áp đảo ta trên phương diện tốc độ được chứ?

Lúc này, Sở Phong đang đứng lơ lững ở chân trời, nhìn theo hướng Nhan Như Ngọc biến mất, trong ánh mắt tràn đầy sự hoảng hốt.

– Sở Phong, xem ra lần này ngươi đã chọc phải một đại địch rồi!

Đản Đản vốn vẫn luôn trầm mặt bỗng nhiên lên tiếng.

– Đản Đản, lời này của ngươi có ý gì? Chẳng lẽ Nhan Như Ngọc đó cũng có thể chất đặc thù? Nàng cũng là thiên tứ thần thể?

Sở Phong bừng tỉnh ngộ, sự biến hóa vừa rồi của Nhan Như Ngọc thật sự đã vượt qua lẽ thường, có thể so sánh với chiến lực của hắn, thậm chí có thể so với tử y thiếu nữ hôm trước. Điều này khiến Sở Phong không khỏi liên tưởng đến loại năng lực và sức chiến đấu đáng sợ kia – Chính là Thiên Tứ Thần Thể!

– Không, căn cứ vào các chủng loại mà ta thấy trước đó cùng với sự biến hóa trên thân thể của nàng vừa rồi, còn có câu nói với ngươi trước khi nàng rời đi, ta đoán nàng ta không phải là Thiên Tứ Thần Thể, mà chính là tu luyện một cấm kỵ huyền công nào đó.

– Cấm kỵ huyền công?

Đây là lần đầu tiên Sở Phong nghe được cái danh từ này.

– Đúng vậy, cấm kỵ huyền công không giống với các loại ma công thông thường. Chỉ có cường giả đứng đầu mới có khả năng chế tạo ra loại huyền công đáng sợ như vậy.

– Loại huyền công này có thể khiến cho một người có tư chất bình thường không có gì nổi bật đạt được năng lực không tầm thường. Thế nhưng người tu luyện nhất định phải vô cùng cẩn thận, nếu như có chút lơ là sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, trở về con số không, còn ảnh hưởng đến tính mạng.

– Bởi vì loại công pháp này vốn cũng không nên tồn tại, trái với quy tắc tu võ của trời đất. Bởi vì nó phá hỏng quy tắc nên nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, vì thế thân thể của người tu luyện loại huyền công này đều có thể phát sinh những biến hóa nào đó. Đây cũng là nguyên nhân mà nó được gọi là cấm kỵ huyền công.

– Theo lý mà nói, cho dù loại cấm kỵ huyền công như vậy có tồn tại trên thế gian này thì loại người như Nhan Như Ngọc cũng không đủ điều kiện tu luyện tới. Thế nhưng kể từ khi Đế táng ở nơi này được phát hiện, phía sau còn có Tu La Quỷ Tháp thì việc cấm kỵ huyền công xuất hiện một lần nữa ở Cửu Châu Đại Lục này cũng không khiến ta quá bất ngờ.

– Mặc dù hiện tại, Cửu Châu Đại Lục chỉ là nơi mà tất cả những phế vật tụ tập lại. Thế nhưng năm đó, nơi này chắc chắn đã xuất hiện rất nhiều nhân vật lợi hại, hoặc còn thiếu chút nữa trở thành nhân vật lợi hại. Đến bây giờ, ở các môn phái vẫn còn lưu lại rất nhiều bảo tàng của những nhân vật lợi hại kia, người nào có cơ duyên lớn nhất định có thể tìm được.

– Nếu như ngươi có thể phát hiện Đế Táng, nhận được một loại bí kỹ như Bạch hổ Công Sát Thuật thì Nhan Như Ngọc kia cũng có thể tìm được bảo tàng cho riêng mình, nhận được cấm kỵ huyền công.

– Chỉ có điều những người sáng tạo nên cấm kỵ huyền công đều không phải là người tốt lành gì, thông thường đều là những nhân vật cấp ma đầu thích giết chóc, đã từng là nỗi lo lắng bất an của một vùng nào đó.

Đản Đản giải thích cặn kẽ quan điểm của mình, đôi mắt nàng lại rơi vào trầm tư, dường như nàng đang tưởng tượng đến cảnh tượng của Cửu Châu Đại Lục vào năm đó vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK