Tiểu hồ ly đầu óc quả thực không ở cùng trên một kênh, tỉ như nàng cất kỹ chiếc nhẫn cùng pháp quyết, chuyện thứ nhất không phải là nghiên cứu một chút, mà là thu lại trước rồi thay quần áo đi làm.
—— Trừ hôm qua đi chuyến Sở Nghiên Cứu, nàng đã hai ngày chưa hỏi tới sự vụ công ty, sự tình rất nhiều.
Hạ Quy Huyền không nói gì.
Nhìn xem nàng một thân trang phục công sở, mở ra cái xe lớn đi công ty, Hạ Quy Huyền ngược lại có chút lý giải.
Kỳ thật cũng không tính là nàng có vấn đề.
Nàng đối với xã hội hiện đại sinh hoạt đã quá quen thuộc, bắt đầu mỗi ngày trong đầu nghĩ là sữa rửa mặt, mỹ phẩm dưỡng da, ăn điểm tâm, nghiệp vụ công ty. Ngược lại tu hành thứ này, đối với nàng mà nói tựa hồ có chút giống truyền hình điện ảnh tiểu thuyết, cảm giác không chân thật. Cho dù biết rõ là thật, cũng rất khó toàn tâm toàn ý tiến vào.
Suy nghĩ tùy tiện chuyển một cái, cũng rất dễ dàng thay đổi đến bảy tám lần.
Tựa như Hạ Quy Huyền lúc đọc quyển tiểu thuyết kia, rõ ràng cảm thấy tác giả viết một câu rất bình thường nào đó, trong màn đạn lại đang lái xe. Ý tứ không sai biệt lắm.
Ngẫm lại khi đó cùng Ân Tiêu Như đàm luận về dược tề, nàng vậy mà nghiêm túc hơn nhiều, bởi vì chuyện kia đối với nàng là trực quan nhất cũng quen thuộc nhất, kia liền sẽ không lạc đề a.
Lý giải cái này, Hạ Quy Huyền ngược lại là có chút nho nhỏ đau đầu. Nhìn mưa đạn có thể rất vui vẻ, để mọi người tới nhiều một chút, dạy đồ đệ không thể được a.
Tu hành cái gì trọng yếu nhất? Thiên phú? Linh căn?
Không, chuyên chú, đầu nhập, dụng tâm, trọng yếu nhất.
Ngộ tính thiên phú linh căn những vật này, đều là có thủ đoạn đặc thù lấy ngoại lực sửa chữa đề cao. Nhưng có dụng tâm hay không lại chỉ có thể dựa vào chính mình.
Vì cái gì rất nhiều tu sĩ đều muốn bỏ cái này bỏ cái kia, chính là vì không muốn phân tâm.
Bao quát cả chính Hạ Quy Huyền hắn.
Tiểu hồ ly chỉ sợ là có chút khó khăn, bất quá lúc này Hạ Quy Huyền cũng thoải mái, dù sao lại không phải thật thu đồ đệ, vì duyên phận muốn chỉ điểm là việc của mình, học được như thế nào là chuyện của nàng a.
Tùy duyên là được.
Khó quá thì chết cũng không thừa nhận bé Husky này là bản thân dạy dỗ ra.
Hạ Quy Huyền vung lên áo bào, rời biệt thự đến vườn sinh thái.
Quản lý vườn sinh thái bên kia đã được Ân Tiêu Như giao phó, phát cho hắn một căn nhà bằng gạch đá ba tầng, có trọn vẹn mười cái gian phòng trên một gò núi, vẫn còn rất lớn.
Bởi vì ban đầu là nơi nhân viên và quản lý tập thể cùng ở, bên ngoài còn có hàng rào hợp kim. Về sau nhiều mãnh thú bộ dáng dần dần có chút linh tính, mọi người sợ nguy hiểm đều chuyển xuống phía dưới gò núi mà ở, dùng lưới điện đem gò núi vây lại, phía trên liền để đó không dùng.
Hạ Quy Huyền đứng tại đỉnh núi quan sát, rất là hài lòng.
Không chỉ có "Vắng vẻ", cũng độc chiếm đỉnh phong. Đứng tại trên lầu cao, lấy thị lực người bình thường cũng có thể trông thấy khái quát được nửa tòa thành thị, sơn hà điền viên, cao ốc cầu đường, vết tích của Tang Du không nhiều lắm, cũng coi là cái địa phương thanh u, thích hợp cư ngụ.
Trên núi có suối, con suối ngay tại phía sau gian nhà, ào ạt chảy ra, xuôi theo núi mà xuống, lại chuyển vào hồ nước đã từng ngừng chân quan sát qua ở phía dưới. Bãi cỏ xanh xanh, bạch hạc bay lượn, đẹp cực kì.
Trong núi có hổ gầm ve kêu, còn có tiếng bò xào xạc của rắn, thu hết trong tai.
Loại này tự nhiên cảnh đẹp, đô thị quả thực khó tìm. Để Hạ Quy Huyền tự mình lựa chọn nơi ở, hẳn là nơi đây không thể nghi ngờ.
Ngoảnh nhìn về phía nam, cách xa ngoài vườn ước chừng bảy, tám trăm mét chính là biệt thự của Ân Tiêu Như, nhưng từ gò núi đi ra khỏi vườn khoảng cách có mấy dặm. Gò núi không cao, vậy mà từ chân núi đến đỉnh núi, con đường rẽ trái lượn phải tới mấy dặm, nếu như phàm nhân đi tới thật không gần, nhưng đứng ở trên núi nhìn xuống, rất gần.
Phàm nhân cầm cái kính viễn vọng nói không chừng sẽ có cơ hội nhìn trộm nàng thay quần áo? Dù sao muốn rình coi cũng không có cơ hội, nàng bên kia sóng ngắn phòng hộ là chặt chẽ, nhưng trước mặt Hạ Quy Huyền thì không còn cẩn thận như vậy.
Có lẽ là tiềm thức biết ở trước mặt Hạ Quy Huyền phòng hộ gì đó đều vô dụng đi. Hạ Quy Huyền tùy ý nhìn, liền xuyên qua tất cả phòng hộ, trông thấy hết thảy bên trong phòng nàng.
Đồ ngủ rối bời ném trên giường, đệm chăn cũng không xếp, gối ôm ngổn ngang, trên bàn trang điểm một mảnh lộn xộn, cả phòng giống như ổ heo, tận chức tận trách nội trợ tiểu người máy đang hì hà hì hục chỉnh lý.
Hạ Quy Huyền thu hồi ánh mắt, dưới chân chẳng biết lúc nào đã nổi lên mây mù.
Nhà lầu bị mây mù tràn qua, hắn ở trên đó, như chỗ trong mây.
Mây mù tán đi, ký túc xá ba tầng lầu đã biến thành trúc mộc lầu các, trên đỉnh trở thành hình dạng đình đài, ngói xanh mái cong, tứ phía không còn tường che. Hạ Quy Huyền đứng tại dựa vào lan can mà nhìn, gió mát nhẹ đến, thổi áo bào phất phơ, tựa như muốn cưỡi gió bay đi.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay.
Thanh tước từ trong mây bay tới, đậu vào lòng bàn tay, tò mò nhìn hắn chằm chằm.
Hạ Quy Huyền mỉm cười.
Đây là hoàn cảnh quen thuộc.
Đối với những sự vật mới lạ thì có thể hấp thu, có thể học tập, thói quen sinh hoạt vẫn là dựa theo chính mình.
Hạ Quy Huyền chỉ một ngón tay, cây trà phía dưới vườn sinh thái bỗng nhiên có chút màu sắc tiên diễm. Vài miếng lá non rời cây mà xuống, lượn tròn bay múa, hướng hắn mà tới. Mà tuyền nhãn bên ngoài lầu các, hơi nước mờ mịt, ung dung mà lên, rơi vào ấm trà chẳng biết từ lúc nào xuất hiện trước người hắn.
Hạ Quy Huyền nhẹ vén áo bào, ngồi ở bàn đá trong đình, giơ bầu rót một ly trà, bàn tay hướng thanh tước cười nói: "Mời ngươi uống trà."
Thanh tước đương nhiên không hiểu gì.
"Ừm, ngươi không có linh tính, ta cũng không vọng động điểm hóa, lại thêm nhân quả." Hạ Quy Huyền thả thanh tước, bỗng nhiên hô: "Hổ béo, đi lên."
Trong núi tiếng hổ gầm lên, cuồng phong chợt thịnh, một đầu hổ béo từ trong núi bay lên, tiếp theo giống như đạp lên thứ gì đó lăng không tiếp dẫn, một đường đạp bay, thẳng lên đỉnh đình đài.
Hổ béo không biết tại sao mình có thể lăng không mà chạy trên trời, giống như bị dọa cho phát sợ, đi lên liền co ro ngồi ở bên người Hạ Quy Huyền. Hạ Quy Huyền cười lên, xoa xoa đầu nó, lại cho nó uống một ngụm trà.
Hổ béo biểu lộ ra dễ chịu, ngồi xổm ở bên chân Hạ Quy Huyền cọ cọ.
Hạ Quy Huyền lấy ra đoàn năng lượng lúc trước Lăng Mặc Tuyết ý đồ dùng để nổ Diễm Vô Nguyệt, cười nói: "Ta cũng không phải Phụ Thần của ngươi, đây mới phải. Năng lượng này năm đó xâm lấn trong cơ thể ta. A... Lời này nói thế nào là lạ, có phải hay không bị tiểu hồ ly lây nhiễm?"
Dừng một chút mới nói tiếp: "Dù sao cái sợi lực lượng này cùng 'tụ huyết' của ta tranh đấu mấy vạn năm, vừa mới tối hôm qua bị người kích phát hại người."
Hổ béo trong mắt toát ra vẻ khát vọng.
"Ngươi không thể chạm vào, ăn sẽ bị no bể bụng. Ngươi hảo hảo canh cổng thủ sơn cho ta, về sau sẽ từ từ cho ngươi từng bước hấp thu." Hạ Quy Huyền xoa nắn lấy đoàn năng lượng kia, trong mắt cũng có mấy phần ý cười: "Hiện tại, trước phân ra một bộ phận, bổ sung linh khí cho vườn sinh thái của tiểu hồ ly, miễn cho nàng khóc chít chít."
Theo tiếng nói, đoàn năng lượng trong tay sáng lên óng ánh quang mang, lấm ta lấm tấm thấm xuống lòng đất, một lần nữa rót vào huyệt động phía dưới ngàn thước kia, rất nhanh trong động linh khí mịt mờ, như ánh sao trong đêm.
Phía trên, vườn sinh thái lần nữa khôi phục trước kia mờ mờ ảo ảo, linh khí đã cao hơn nơi khác.
Hổ béo cuồng hỉ.
Hạ Quy Huyền chợt hướng về phía hư không nói: "Diễm tướng quân, ngươi đây là loại Khoa Kỹ gì, có thể ở ngoài ngàn dặm nhìn ta như vậy?"
Nói rồi chỉ một ngón tay, một cái nano drone* xoay tít hiện hình.
(drone là gì thì xin google)
Kinh sư, Diễm Vô Nguyệt ngây ngốc mà nhìn đình đài lầu các bên trong màn hình, thật lâu mới hỏi: "Chuyện này là sao?"
Hạ Quy Huyền biết nàng ý tứ, cười nói: "Cái này là Tiên."
Diễm Vô Nguyệt trong lòng quả thực rung động, nàng gặp qua Thần Duệ cường giả nhiều rồi, nhưng thật chưa thấy qua cái này, vẫy tay một cái, sơn hà biến hóa, một cái nhân gian tiên cảnh liền xuất hiện ở trước mặt, ngay cả một tia khói lửa đều không có.
Nhất là hắn như thế nào thông qua drone biết đối diện màn hình là bản thân? Cái này căn bản không có đạo lý a! Thần Niệm cũng không phải dùng như thế a?
Hạ Quy Huyền cười nói: "Cái này giới tử* máy móc rất có ý tứ, bên trong còn có tiểu không gian?"
(hạt cải, ý nói máy móc nhỏ như hạt cải)
Cũng không đợi Diễm Vô Nguyệt thao tác, ngón tay ngoắc ngoắc, drone kia bỗng nhiên bành trướng, "Phốc" mở ra một cái cửa sổ nhỏ, rớt xuống hai kiện đồ vật.
Một kiện cấp thấp chiến y và một tấm thẻ căn cước.
Diễm Vô Nguyệt cũng không biết như thế nào phàn nàn loại sự tình này, bản thân khống chế máy móc ngược lại nghe hắn chỉ huy, khô cứng nói: "Dưới tình huống bình thường kỳ thật không cần thẻ căn cước vật lý, trong kho tài liệu đã có hồ sơ của ngươi, ngươi đem tài khoản gắn vào đồng hồ liền được, về sau..."
Vốn muốn nói về sau có thể ở xã hội loài người hành tẩu bình thường, nhưng nhìn Hạ Quy Huyền thần kỳ, nàng luôn cảm thấy rốt cuộc hai người đang làm cái gì a, chỉ là một cái thân phận với hắn mà nói, thật sự là cái sự tình đáng phải thao tác sao?
Hạ Quy Huyền lại hết sức cảm kích, cười nói: "Đa tạ, về sau có thể càng tùy tiện đi dạo a, không chừng thật sẽ tìm ngươi làm cái thân phận nghiên cứu viên để sử dụng."
Diễm Vô Nguyệt: "..."
Hạ Quy Huyền thu hồi thứ đồ vật, lại nói: "Nguyên lai các ngươi cũng có Không gian kỹ thuật, trách không được tiểu hồ ly nhìn trữ vật giới chỉ của ta cũng không kinh hãi, ta cứ tưởng là không có."
Diễm Vô Nguyệt đều nói không ra lời, nghẹn thật lâu mới xuất ra một câu: "Thứ ngươi muốn đã lấy được, drone đừng lấy đi a, còn hữu dụng với ta!"
"Làm phiền." Hạ Quy Huyền lại gảy ngón tay một cái, drone biến mất không thấy gì nữa, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Diễm Vô Nguyệt.
Thấy drone chẳng biết tại sao xuất hiện trực tiếp ở trước mặt mình, Diễm Vô Nguyệt đầu óc đều đứng hình, như rơi vào trong mộng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
31 Tháng mười, 2022 09:06
drop cc
21 Tháng chín, 2022 16:56
alo bác ơi, em đang muốn làm tiếp truyện này mà e sợ tay nghề dịch của em còn kém, có gì bác làm cố vấn dịch thuật cho em có được ko ạ :D
20 Tháng chín, 2021 20:15
mong có chương mới. cảm ơn
17 Tháng tư, 2021 20:31
*** bình luậm. có tâm vc
13 Tháng tư, 2021 21:15
:(
04 Tháng ba, 2021 12:23
:(
20 Tháng một, 2021 12:33
Ngon, hàng về r. Tks bác Túy nhé
18 Tháng một, 2021 15:45
xúc động quá , có chương rồi
15 Tháng một, 2021 08:44
ko cv nữa à
02 Tháng một, 2021 22:34
thank bác (◍•ᴗ•◍)و ̑̑
01 Tháng một, 2021 01:14
Hpny 2021. Năm mới chúc lão Cơ Xoa may mắn, hạnh phúc và luôn mạnh khoẻ. Chúc bác Túy làm ăn phát đạt, sức khoẻ dồi dào nhé. Có rảnh thì dịch tiếp cho ae đỡ nghiện nhé, em ngồi đây cổ vũ tinh thần bác :))
28 Tháng mười hai, 2020 23:08
nhưng mà đúng ăn first blood trong game :))) thịt husky trước, xong end quyển 1 lun ạ
28 Tháng mười hai, 2020 00:16
Tks bác nhé, ra tay ở chap nào thế
19 Tháng mười hai, 2020 20:47
Hạ đại minh tinh First Blood tiểu cửu rồi ae ạ
16 Tháng mười hai, 2020 19:58
Hậu Nghệ xạ Cửu Nhật
16 Tháng mười hai, 2020 19:51
cơ mà mấy chương này đọc ổn đấy chứ
16 Tháng mười hai, 2020 19:43
mà thôi đọc cv vậy ,nghiện quá
16 Tháng mười hai, 2020 19:43
:( thôi chờ ,truyện hay với nhiều từ hay nên ko đọc cv
15 Tháng mười hai, 2020 21:25
cuối năm bận quá, ae chuyển qua cv giúp nha
14 Tháng mười hai, 2020 22:12
lại đứt ngang rồi
12 Tháng mười hai, 2020 19:36
rồi tự nhiên ngưng ngang vậy. đang hay mà
06 Tháng mười hai, 2020 09:01
Ơ truyện này lấy bối cảnh hiện đại à
01 Tháng mười hai, 2020 20:05
hôm nay mừng Đây là tinh cầu của ta vào top ten Qidian nên bem nhiều chương tí :))
06 Tháng mười một, 2020 06:28
cơ xoa không viết truyện hậu cung bạn
02 Tháng mười một, 2020 01:50
trong mỗi chap truyện mình hầu như đều chú thích tất cả những ý nghĩa câu, từ, ngữ cảnh khó hiểu... nếu đọc từ đầu thì sẽ hiểu hết nha. Chỗ nào mà mình đã chú thích rồi, nếu gặp lại mình sẽ ko chú thích tiếp đâu nha.
BÌNH LUẬN FACEBOOK