• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu cô nương da thịt phấn nộn không chút son phấn lòe loẹt vừa xuất hiện liền kéo theo mọi ánh mắt tò mò của người qua đường.

Bộ váy áo màu trắng tinh lệ, hoa văn phiếm lá màu xanh nhạt, toàn thân phảng phất còn có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà dịu mát.

Đôi mắt tò mò tinh nghịch xen lẫn ngây thơ, thích thú nhìn xung quanh làm cho bao nhiêu trái tim của các công tử nhẹ nhàng rung động.

Tiểu nữ tử này thật đáng yêu nha…

Nàng ngước đôi mắt ngây thơ kéo kéo tay áo của một vị ca ca áo xanh đang vừa nói chuyện với một vị công tử khác vừa đi qua chỗ nàng, điềm đạm đáng yêu hỏi:

- ca ca, cho muội hỏi chút chuyện được không?

Aida…vị công tử này tuấn nhất trong số các vị ở đây nha, có hỏi cũng phải biết lựa người chứ…

(mm: năng lực soi mói thiệt là quá ư kinh khủng...minh minh bái phục...)

Nam nhân áo xanh mặt hơi nhăn nhó quay lại nhìn nàng.

Hừ…hắn đang bận nha…

Nhưng vừa nhìn thấy nhan sắc của nữ tử phiền phức kia thì liền ngay tức thì cực kỳ nhiệt tình chủ động cầm đôi tay nàng vuốt ve, đôi mắt tự coi là quyến rũ, thì thầm ám muội bên tai nàng:

- có chuyện gì thì cứ nói, ca ca sẽ giúp muội bằng hết thân thể và tinh thần này…

nàng trợn mắt to không tin nhìn hắn rồi theo phản xạ mà lui lại một bước.

trong lòng hiện lên dòng chữ cảnh báo:

“vật nguy hiểm…cấm sờ!!!”

Ô ô… vừa thoát khỏi nguy hiểm thì lại đụng ngay hang sói a…

Miệng run run nói:

- ca ca, muội sợ…

hắn mỉm cười hết cỡ nghi hoặc hỏi:

- hửm…

nam nhân đi theo hắn nãy giờ không nhịn nổi mà lấy cái quạt cốc lên đầu hắn một cái, rồi dùng sức đẩy tay hắn ra tay nàng, mặt hổ thẹn xấu hổ nói:

- mong vị cô nương này thứ lỗi, vị bằng hữu này của ta cứ thấy nữ nhân là lại nổi cơn…

hắn quay lại chửi thằng bạn:

- này… huynh có phải huynh đệ của ta không đấy… mà nổi cơn của huynh ý là gì thế hả!!!???

nam nhân liếc nhìn hắn khinh bỉ:

- huynh bản thân như thế nào chẳng lẽ tự thân không hiểu sao?

Hắn không tin chỉ chỉ mặt huynh đệ mười mấy năm trời của mình, gân xanh nổi lên, lắp bắp nói:

- huynh… huynh…

đang muốn mắng thì lại thấy vị cô nương đáng yêu kia đang nghi ngại nhìn hắn thì liền tâm tư tỉnh lại.

điều hòa tâm tình, nở một nụ cười lấy lòng với nàng:

- muội muội đừng sợ… nói cho ca ca biết muội muốn hỏi gì nào?

Nàng tuy trong lòng không rung động vì mấy chuyện nhảm nhí như thế này nhưng bản tính “thục nữ” xây dựng từ thuở bé đến giờ vẫn phát huy đến cực điểm.

Khuôn mặt e lệ đỏ mặt thì thào nói:

- thôi… cám ơn ca ca… muội hỏi người khác vậy…

hắn không ngờ nàng lại nói thế, tay nắm đôi tay nàng lần hai, kéo mặt mo của mình đến gần mặt nàng trong gang tắc, liếc mắt đưa tình nói:

- …hãy tin tưởng ta…

Lòng nàng xám ngoét nhưng mặt vẫn đỏ hồng, nhỏ nhẹ nói:

- công tử… nam nữ thụ thụ bất thân nha…

(mm: tác giả đang muốn buồn nôn vì tình huống ngọt như đường này…)

Hắn cười cười:

- giữa hai chúng ta còn cần cái khái niệm chết tiệt đó sao…

nàng lấy tay áo che mặt, chừa đôi mắt thỏ con long lanh nhìn hắn:

- … nhưng muội với ca ca mới gặp nhau lần đầu nga…

Lấy ngón tay nâng cầm nàng lên, khẽ thì thào những lời đường mật:

- muội chưa nghe câu “ dù chỉ tương phùng nhau một lần, nhưng tâm ý như một, vẫn là phu thê” đó sao…

(mm: tác giả nhớ có câu nào đấy tương tự câu này nhưng là giữa hai huynh đệ lần đầu gặp nhau thôi còn cái này là chế cho vui nhà ấy mà :v…)

Nàng miệng lắp đỏ mặt:

- cái… cái đó…công tử…

hắn còn đang định mở miệng nói thì đằng sau cổ nhói đau một cái rồi ngất xỉu.

nam nhân đằng sau ngay lập tức đỡ hắn rồi chắp tay xin lỗi nàng:

- cô nương lượng thứ… hắn ta thường xuyên làm vậy lắm…

nàng phẩy phẩy tay cười cười:

- không sao… muội không để ý đâu…

nam nhân xoay người định bước đi thì nàng mở miệng ngăn cản:

- công tử! khoan đã…

nam nhân xoay người nghi hoặc nhìn nàng, nho nhã hỏi:

- cô nương thỉnh chỉ giáo?

Nàng hơi đỏ mặt hỏi hắn:

- gần đây có khách điếm bình bình nào không?

Nam nhân kinh nghi rồi rất nhanh hiểu rõ:

- cô nương mới tới kinh thành sao?

Nàng gật đầu như gà mổ thóc, chờ mong nhìn nam nhân.

Nam nhân đưa ngón tay thon dài chỉ hướng đi cho nàng:

- cô nương cứ đi theo ngã tư kia, quẹo trái, đi qua ba bốn căn nhà nhìn sang phải sẽ thấy một khách điếm.

nàng rất nhanh hiểu rõ rồi mở miệng cảm tạ:

- đa tạ công tử…

nam nhân cười cười:

- không có gì… tại hạ phải xin lỗi cô nương mới đúng…

nàng gật đầu tạ lễ rồi rất nhanh xoay người dẫn theo người xa phu ngốc nghếch mà nàng nhận làm người làm mấy tháng trước đi theo phương hướng nam nhân chỉ đường.

nhìn thân ảnh nữ nhân lẫn vào đoàn người qua đường, nam nhân nhìn nàng như có điều gì suy nghĩ.

(mm: lại nghiệt duyên...)

Nàng thân ảnh nhỏ nhắn dễ dàng len lỏi giữa dòng người đông đúc cùng thân ảnh thô kệch to cao của xa phu tiểu phàm chầm chậm theo sau.

Đang đi thì nàng thấy một đám nữ nhân áo quần lụa là đi ra khỏi một tửu lâu, người thì e lệ uyển chuyển, cười cười che miệng thục nữ, miệng thì không ngừng nói nhỏ, len lén chỉ chỏ nàng:

- tỷ nhìn nàng kia xem… mấy nãy được nam nhân tuấn mỹ kia ôm ấp có tý xíu mà đã không biết xấu hổ hôn môi âu yếm… cái thứ nữ nhân như thế không biết làm sao mà có thể sống được đến tận bây giờ cơ chứ…

ả bên cạnh cũng híp mắt nhìn nàng đầy ghen tị, phất nhẹ quạt che miệng thì thầm:

- muội nói thế thì được gì chứ… người ta đã muốn như thế thì chúng ta có quyền gì xen miệng vào…

một người khác lại xen xen vào, ỏn ẻn hơi to giọng nói:

- các tỷ thì hiểu gì chứ… nữ nhân như thế.. không cần đến lượt tiểu thư khuê các như chúng ta nói thì cũng đã bị người ta nhốt vô lồng heo…thả xuống sông cho chết tức tưởi rồi a…

ả miệng cười lả lơi:

- hiền muội chỉ được cái chí phải…

nàng ta đáp lại;

- tỷ quá khen…hi hi…

Nàng mặt tỉnh bơ đi qua bọn họ, trong lòng thì thầm chửi bới.

Hi hi cái khỉ gì!!!??? Ngươi mới bị nhốt vô lồng heo…cả nhà ngươi mới bị nhốt vô lồng heo thả xuống sông…

Đi được một chút thì nàng ngước mặt lên thì đã nhìn thấy bảng hiệu khách điếm mà nam nhân kia nói.

Đưa tay nâng váy bước từng bước uyển chuyển đi vào.

Khách điếm rất ít khi có nữ nhân bước chân tiến vào, lúc này cả đám nam nhân hào khí vạn trượng, võ lâm nhân sĩ đều đang uống rượu hưởng thức đồ ăn, muôn lời n truyện, thi nhau mà kể.

Nàng váy trắng thướt tha yểu điệu bước vào giống như một hòn đá chọi thẳng vào cơn sóng mãnh liệt.

Đôi mắt nghi hoặc nhìn lên bầu không khí bỗng dưng thay đổi.

Khi thấy cả đám nam nhân đều dừng lại động tác uống rượu, gấp thức ăn sắp vô miệng, hàm răng còn chỉa ra kể chuyện đến đoạn cao trào, miệng chu chu môi dứt miếng mì hút vào… mắt trợn to toàn tập mà nhìn về hướng nàng.

Hiểu rõ được mình là nguyên do gây nên việc này, nàng không nhịn nổi mà đỏ mặt mỉm cười một cái.

Một đám nam nhân chợt tỉnh mộng rồi đồng loạt ho nhẹ cho đỡ xấu hổ, rồi cúi đầu tiếp tục công việc đang làm dở.

Ô ô… bọn hắn thật mất hình tượng… trước mặt mỹ nhân xinh đẹp mà lại làm động tác xấu hổ như thế…

chấn chỉnh nguời lại, lưng thẳng đứng, nho nhã ăn từng miếng một, cứ mở miệng một chút là văn thơ ít ỏi học được từ lớn đến nhỏ lại xổ ra ầm ầm…

Còn một số nam nhân thì ngược lại, hơi xé mở lớp áo ra (mm: tiền…tiền a…), nháy mắt đưa tình với nàng, cánh tay như có như không làm động tác duỗi người khoe những đường cong rắn chắc…

Không phải nữ nhân đều thích nam nhân nho nhã/mạnh mẽ như bọn hắn sao…

Nhìn cảnh tượng đó nàng chỉ còn biết lắc lắc đầu cười khổ.

Tiểu nhị vừa lúc thấy khách nhân đến, bình thường sẽ ít khi tiếp đãi, nhưng khi thấy khách nhân lại là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp yểu điệu đáng yêu thì ngay lập tức lao tới, nở một nụ cười cực kỳ chuyên nghiệp, sáng láng hỏi thăm:

- tiểu thư, không biết người cần gì a?

đám nam nhân đều ghen tị nhìn tiểu nhị, làm hắn lần đầu trong đời cảm thấy làm tiểu nhị cũng rất tốt nha.

nàng trả lời:

- ta muốn một phòng chữ thiên và một phòng chữ nhân…

tiểu nhị liếc nhìn người cao lớn bên cạnh, rồi mở miệng hỏi:

- hai người đi chung sao cô nương…

nàng gật gật đầu:

- không biết khách điếm còn phòng không?

Tiểu nhị gật đầu mỉm cười, hai tay cầm chặt vào nhau:

- vẫn còn…vẫn còn… đợi tiểu nhân dẫn tiểu thư đi gặp chưởng quỹ nhé…

Nói xong hớn hở dẫn đầu đưa nàng đến một nam nhân trung niên đang cầm bàn tính tính toán gì đó.

Tiểu nhị gọi trung niên nhân:

- trưởng quỹ… có khách nhân mướn phòng…

lão ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong mắt thoáng ngạc nhiên rồi rất nhanh biến mất, nở một nụ cười hiền lành hỏi:

- cô nương muốn mướn phòng nào?

Nàng tán thưởng nhìn lão rồi mở miệng nói:

- một phòng chữ thiên và một phòng chữ nhân…

lão gật đầu ghi chép trong sổ sách rồi hỏi tiếp:

- cô nương muốn mướn trong bao lâu?

Nàng đáp:

- trong 3 tháng…

Lão ghi chép tiếp vào, rồi mở miệng:

- tất cả là 150 lượng, cô nương thỉnh trả trước…

cực kỳ chuyên nghiệp đưa một phiếu thu cho nàng.

(mm: ox0…)

Nàng ngớ người.

Không phải trong phim thường nói trả trước nửa phần tiền cọc hoặc trả sau hay sao.

Thấy nàng như thế, lão liền cười cười mở miệng:

- cô nương đừng ngạc nhiên tại sao lại như thế… khách điếm này hoàn toàn khác với những khách điếm khác… một khi khách nhân đã ở trọ hoặc ăn uống ở đây thì điếm sẽ bảo đảm an toàn tánh mạng cho khách nhân… nếu có bất cứ cái gì ngoài ý muốn xảy ra thì sẽ hoàn lại gấp đôi số tiền khách đã trả…

nàng tò mò hỏi:

- thế trước nay có xảy ra chuyện gì không?

Lão vuốt vuốt cái cằm chỉ có mỗi mấy cọng râu, mắt lóe lên một tia sáng bí ẩn:

- từ lúc mở khách điếm đến giờ, không phải lão đây khoe khoang nhưng chưa từng xảy ra bất cứ lộn xộn nào…

(mm: chưa kịp xảy ra thì đã bị ngăn lại…)

Khách nhân trong điếm đều gật đầu tán thành.

Nàng trong lòng tự nhiên nảy ra ý tưởng tin tưởng lão, tay móc hai thỏi bạc đưa lên bàn:

- 150 lượng đây…

Lão mỉm cười hài lòng, thu tiền, khuyên nàng giữ tốt phiếu thu rồi kêu tiểu nhị đưa nàng và tiểu phàm đến phòng được đặt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK