Đương nhiên, chỉ là nói đùa mà thôi.
Dù sao cũng là "Đồng sự", không phải sao?
# Cũng không phải là lũ lụt trôi miếu Long Vương #
# Hà tất người nhà mình đánh người nhà mình #
Về phần tiểu đáng yêu song đuôi ngựa trước mắt này là trong ngoài không đồng đều, hơn nữa cắt phấn hồng thì thành đen, mặc dù tiểu thư Fukawa lặng lẽ tấm tắc kêu kỳ lạ, nhưng kỳ thực trong lòng nàng cũng chẳng thấy ghê gớm gì.
Đâu chỉ nàng một người đem bản tính ẩn núp?
Đã làm việc ít nhất ba, bốn năm trong WCO, là một "Người đoạn tội", có dạng "Người quét dọn" và "Người trừng phạt" gì mà tiểu thư Fukawa chưa thấy? Người giống tiểu đáng yêu trắng nõn nà trước mắt có hai mặt ánh sáng và bóng tối, tiểu thư Fukawa cũng đã gặp nhiều —— chi bằng nói, nếu như "Người quét dọn" không chia sinh hoạt và công tác của mình thành hai phần khác nhau, tiểu thư Fukawa mới có thể cảm thấy kỳ quái chứ? Dù sao, không nên để cho người khác biết về công việc này —— đây là một công việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Hơn nữa, một khi trưởng thành, thì đã không có quan hệ với công tác, đây cũng không phải là nghề nghiệp vĩnh cửu.
Muốn hỏi vì sao chỉ có người chưa trưởng thành mới có thể làm công việc này?
Bởi vì chỉ có "Người chưa thành niên" mới có thể bắt lỗ thủng của luật pháp a.
Nói cách khác ——
Nếu khi làm việc, người quét dọn chưa thành niên không cẩn thận bị bắt, cũng có thể dựa vào "Pháp luật bảo hộ vị thành niên" mà không gặp phải kết cục nghiêm trọng.
"Người quét dọn phải là thứ mà pháp luật có thể khoan dung —— nói cách khác, phải là các thiếu niên thiếu nữ thanh xuân chưa đầy mười tám tuổi" —— đây là quy tắc thứ nhất trong tổ chức WCO. Mà là một "Thiếu nữ vĩnh viễn không trưởng thành", tiểu thư Fukawa đương nhiên rất được WCO coi trọng... Dù sao, có ai sẽ không thích một thành viên có kinh nghiệm lão luyện hơn nữa vĩnh viễn không trưởng thành? Cho dù tiền lương của tiểu thư Fukawa hơi cao một chút, nhưng là —— vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì vĩnh viễn không phải vấn đề, WCO rất vui vẻ trả tiểu thư Fukawa lương cao như thế.
—— trên thực tế, tiểu thư Fukawa cũng không hiểu, vì sao WCO sẽ tài đại khí thô như thế.
Về phần vì cái gì WCO không để ý tiểu thư Fukawa "Vĩnh viễn là người chưa thành niên", chắc hẳn cũng là công lao trong lúc vô tình của hệ thống chứ?
Tiểu thư Fukawa biết rõ, khi mình không biết, hệ thống đã trợ giúp mình rất nhiều rất nhiều.
Nhưng là!
Cho dù như thế —— tiểu thư Fukawa cũng sẽ không cảm ơn hệ thống! Dù sao, chính vì hệ thống lừa gạt mà sinh hoạt cực khổ của nàng bắt đầu!
Hơn nữa, dù cảm ơn, chẳng lẽ hệ thống còn sẽ cho tiểu thư Fukawa tiền hay sao?
# Không trả tiền thì không bàn nữa #
—— dám đối nghịch với hệ thống đại nhân như vậy, chắc hẳn tiểu thư Fukawa cũng là ngứa da thiếu điện liệu.
...
Khục khục!
Lại không cẩn thận lạc đề rồi.
Tóm lại, nhìn tiểu đáng yêu trắng nõn nà đang vừa cúi đầu xem điện thoại vừa đi đường kia, tiểu thư Fukawa đoán tiểu đáng yêu này đang giao lưu với người đảm đương của mình chứ? Tính cách của mỗi người đảm đương đều không giống nhau, cho nên tiểu thư Fukawa không khỏi hiếu kỳ tính cách của người đảm đương của tiểu đáng yêu trắng nõn nà kia đến cùng sẽ là như thế nào rồi... Dù sao, đoán chừng không thể hiếm thấy bằng A Trinh của mình! Một khi nhắc đến người đảm đương của mình, tiểu thư Fukawa liền không nhịn được oán giận...
# Dám đổi cho nàng một cái hay không #
# Đương nhiên, miễn phí là tốt nhất #
—— tiểu thư Fukawa lại không thiết thực mà nghĩ về việc chiếm món lời nhỏ rồi.
Bởi vì hiện tại không phải lúc để lộ thân phận của mình, cho nên tiểu thư Fukawa cũng không tiến lên chào hỏi, chỉ nhìn thêm vài lần rồi trực tiếp đi.
Dù sao, lúc chấp hành nhiệm vụ đặc thù, hai người nhất định sẽ gặp nhau là được rồi.
Cần gì nóng lòng nhất thời?
Tiểu thư Fukawa vốn cũng không phải là một người thích náo nhiệt.
Có lẽ là nhận ra ánh mắt của tiểu thư Fukawa, tiểu phấn hồng song đuôi ngựa không tự chủ quay đầu nhìn về phía tiểu thư Fukawa đi xa, nhưng rất nhanh lại thu hồi ánh mắt của mình —— tiểu phấn hồng song đuôi ngựa nhún vai, thì thầm mình thật là quá nhạy cảm, sau đó từ trong túi lấy ra một thanh kẹo que, quen việc dễ làm xé giấy bọc, bỏ vào trong miệng.
Khu vực này cũng không phải là khu vực trọng điểm, làm sao có thể sẽ có một người quét dọn khác?
Nhất định là mình quá nhạy cảm.
—— tiểu phấn hồng song đuôi ngựa an ủi mình như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không chú ý tới người đảm đương đang làm ồn trong túi mình.
...
Trải qua trăm ngàn cay đắng, rốt cuộc về tới trong nhà của mình.
Chuyện thứ nhất mà tiểu thư Fukawa làm chính là trực tiếp cởi đồng phục xuống, chỉ để lại một cái áo lót màu đen bó sát người và quần đùi màu trắng bó sát người, áo lót bó đem dáng người trẻ trung đang phát dục của tiểu thư Fukawa phác họa cực kỳ hoàn mỹ, đôi chân lộ ra ở ngoài cũng cực kỳ mảnh khảnh, không có chút thịt thừa nào —— thuận tiện nhắc tới, quần đùi màu trắng bó sát người này chính là quần an toàn của tiểu thư Fukawa, dù sao tiểu thư Fukawa tuyệt đối không cho phép có người có thể thấy quần lót nhỏ giá rẻ dưới váy nàng.
# Giá rẻ #
Chờ chút! 'Giá rẻ' là dư thừa được chứ!
Tiểu thư Fukawa bày tỏ, nếu như tác giả-kun lại tiếp tục tìm đường chết, nàng sẽ không để ý dùng quả đấm của mình hung hăng yêu thương tác giả-kun một trận!
—— Năm giờ hai mươi lăm phút.
Có chút mệt mỏi, tiểu thư Fukawa lấy điện thoại ra nhìn giờ, sau đó không khỏi thở dài đầy thống khổ.
Lúc bảy giờ, hộp đêm "Si Mị" mà tiểu thư Fukawa đi làm sẽ mở cửa, tiểu thư Fukawa không thể không đi làm a... Vuốt vuốt cái mũi hơi cay của mình, tiểu thư Fukawa cất điện thoại, quay đầu nhìn bầu trời vẫn chưa tối, cảm nhận cái bụng rỗng tuếch của mình —— trong nháy mắt, nàng liền đau buồn. Nhưng mà không có biện pháp a, tiểu thư Fukawa chỉ có thể uống nước sôi, sau đó chậm rãi đi tắm.
"Âm phù ~ Âm phù âm phù ~"
Trừ ăn cơm, tiểu thư Fukawa còn rất thích tắm. Nàng tựa ở trên bồn tắm, nhẹ nhàng ngâm nga ca khúc.
Hơi nóng nóng hổi che kín phòng tắm không rộng này, sương mù mơ mơ hồ hồ vô cùng mờ mịt và mê ly, tiểu thư Fukawa nhìn đèn chân không lập loè trong sương mù, tâm tình lạ thường tốt, kìm lòng không đậu hát lên: "Thổ hào ~ thổ hào ~ chúng mình đi đâu a ~ em chẳng sợ trời chẳng sợ đất khi có anh ~ "
# Dù sao thổ hào cũng không ở chỗ cậu #
—— spam quấy rối đừng có ra ngoài a!!
Nói thật, ngay cả lúc này cũng không rời "Tiền tiền tiền" được, tiểu thư Fukawa cũng thật là rất liều rồi.
Nhưng mà, mặc dù tiểu thư chủ thuê nhà thân ái kia không cưỡng chế yêu cầu tiểu thư Fukawa nộp tiền nước, cơ mà cứ mày dạn mặt dày lãng phí như vậy thì ai cũng không tốt, đúng không?
Cho nên tiểu thư Fukawa cũng không tắm lần hai, mà là trực tiếp lau sạch thân thể, sau đó đi ra phòng tắm.
"Cô cô cô ——"
Dù đã tiến hành một hồi tắm rửa làm cho toàn bộ thể xác và tinh thần đều hết sức vui vẻ, nhưng cũng không thể che giấu sự thực là tiểu thư Fukawa chưa ăn tối. Trực tiếp đè cái bụng đang tạo phản của mình, tiểu thư Fukawa cảm thấy cả người đều không khỏe rồi, tự mình ném đá: "Dù sao cũng chẳng chết đói được, tiết kiệm lương thực cho quốc gia thật tốt." Đương nhiên, nếu có tiền an ủi thì càng tốt hơn rồi... Lại suy nghĩ sự tình kỳ quái, tiểu thư Fukawa nhảy lên giường ngủ một lát. Đến khoảng sáu giờ hai mươi, tiểu thư Fukawa bất đắc dĩ bò dậy, cam chịu số phận mặc một bộ quần áo bình thường nhẹ nhàng.
—— đại khái là đói lâu rồi, bụng đã hoàn toàn không có tri giác.
Khi đi ra ngoài, tiểu thư Fukawa cũng không mang cái cặp đen trắng của mình, dù sao cái cặp này cũng không hợp với hình tượng "Tiểu thư hộp đêm" a.
Hử?
Bạn nói bộ quần áo bình thường này cũng không hợp với hình tượng "Tiểu thư hộp đêm"?
Khục khục, sau này tiểu thư Fukawa sẽ giải thích nhé.
Trước khi ra cửa, tiểu thư Fukawa cố ý nhìn xem cửa có khóa kỹ không —— để tránh đã nghèo còn bị trộm. Đi trên con đường vắng vẻ dẫn tới Kabukicho, khi thấy khu phố ầm ĩ kia đã hiện ra trước mắt, tiểu thư Fukawa trực tiếp quẹo vào một hẻm nhỏ âm u không có Camera giám sát.
Sau hai giây, một bóng người hoàn toàn khác với tiểu thư Fukawa trước đó từ trong hẻm đi ra.
Trừ phi sớm biết rõ, nếu không thì chẳng ai có thể ngờ tới người này chính là tiểu thư Fukawa.
Nếu như nói, tiểu thư Fukawa âm u không chịu nổi trước đó là đại biểu của tất cả sự âm u, vậy thì tiểu thư Fukawa lúc này chính là tượng trưng của tất cả sự chói mắt.
—— phảng phất một vòng mặt trời sáng sớm chói mắt trong trẻo lạnh lùng.
Tóc vàng qua vai bị buộc ở sau ót bằng một cái kẹp tóc màu đen, rõ ràng là tóc vàng lại mềm mại và mỹ lệ như tơ lụa, phảng phất có thể tỏa ra hào quang trong đêm tối u ám này. Da thịt trắng noãn khéo léo phối hợp với ngũ quan xinh xắn. Tròng mắt màu xanh lam lười biếng nửa mở không nhắm, trong đó thấu triệt và trong trẻo lạnh lùng. Môi mỏng hơi mím, lại phối hợp với một bộ âu phục phẳng phiu màu đen này, tất cả đều lộ ra cảm giác cấm dục làm cho người rục rịch.
Nhưng mà, bất chấp hết thảy điều kiện bên ngoài này, chỉ nhìn ngũ quan thì vẫn có thể hơi nhìn ra bóng dáng của tiểu thư Fukawa.
Kỳ thực, đây là công năng "Đổi quần áo bằng một phím" hối đoái từ hệ thống.
Làm sao tới?
Rất đơn giản ——
Sau khi thật vất vả làm việc để tăng độ tín dụng trong hệ thống thành hai sao, tiểu thư Fukawa có thể hối đoái những công năng móc nối với tiền lợi nhuận. Nói thí dụ như, "Thay đổi màu tóc, màu mắt, độ dài của tóc" có thể giúp ẩn nấp thân phận cá nhân khi làm "Tiểu thư hộp đêm", cho nên có thể nói có trợ giúp kiếm tiền, vì vậy có thể miễn cưỡng hối đoái.
Đương nhiên, chỉ là tiền nợ hơi cao mà thôi.
Tương tự, năng lực "Đổi quần áo bằng một phím" cũng là hối đoái tới như vậy.
# Thật vất vả trả nợ lại nợ tiếp #
—— hiện tại, tiểu thư Fukawa cảm thấy mệt mỏi.
Lại nói, độ tín dụng "Hai sao" đã có thể hối đoái những đồ vật kỳ quái này rồi, vậy thì "Ba sao" sẽ như thế nào?
Tiểu thư Fukawa bày tỏ thật khó mà tưởng tượng —— chỉ là đáng tiếc, rất khó tăng đến "Ba sao". Ít nhất, chỉ cần một năm mà thôi, tiểu thư Fukawa đã tăng đến "Hai sao", mà đã qua khoảng hai năm, tiểu thư Fukawa cũng không dám xác định lúc nào mình mới có thể tăng đến "Ba sao"... Nghĩ đi nghĩ lại, tiểu thư Fukawa đã đi vào phạm vi của Kabukicho, trong ánh mắt đều là đèn neon màu sắc rực rỡ, những người phụ nữ nùng trang diễm mạt đi ra tìm khách, và các 'công tử' (trai bao) vẻ mặt vô lại mặc âu phục.
Tất nhiên cũng chẳng thiếu những người tự cho là thanh cao, coi nơi này là chỗ dơ bẩn đi ngang qua.
Kabukicho vốn chính là một địa phương hỗn loạn.
Ở đây tràn đầy nhục dục và những giao dịch kỳ quái làm người ta khó mà nhìn thẳng, nhưng đã không phải lần thứ nhất đi tới nơi này, tiểu thư Fukawa bày tỏ nàng rất lãnh đạm.
Kỳ thực, những mặt không tốt này chỉ là một bộ phận của Kabukicho, đương nhiên cũng sẽ có một bộ phận tốt rồi.
Mà ngay từ lúc tiểu thư Fukawa đi vào Kabukicho...
Bầu không khí ở Kabukicho bỗng trở nên hơi kỳ quái.
Sau khi thấy tiểu thư Fukawa vẻ mặt lãnh đạm đi qua, biểu tình của những người phụ nữ đang tươi cười và đám công tử kia lập tức cứng lại, sau đó đình chỉ những động tác quá mức lỗ mãng của mình, cung cung kính kính cúi thấp đầu chào hướng tiểu thư Fukawa. Mà những người phụ nữ nùng trang diễm mạt kia, một bộ phận vẻ mặt ước mơ, một bộ phận khác thì vẻ mặt phức tạp nhìn bóng lưng nhỏ gầy lại kiên định của tiểu thư Fukawa, mãi không thể phục hồi tinh thần lại.
Dường như, trong nháy mắt, toàn bộ Kabukicho đều yên tĩnh lại.
Không ngờ rất có uy nghiêm?
Tiểu thư Fukawa cười không nói, đó cũng chỉ vì ở Kabukicho này, nàng có một chỗ cắm dùi mà thôi.