Từ văn phòng Phó trưởng phòng Đinh đi ra, Lương Thần lên thẳng lầu ba, tiến vào phòng của tân nhậm Phó trưởng phòng Vương Văn Diệc.
Lương Thần thư giãn một chút rồi đẩy cửa bước vào. Phó trưởng phòng đang đứng thâm trầm phía trước cửa sổ, tay cầm nửa điếu thuốc lá. Nhận ra có người tiến vào, Vương Văn Diệc quay đầu, khuôn mặt mỏi mệt hiện lên vẻ tươi cười, cũng không nói gì, chỉ chỉ ra xa, ra hiệu đối phương tự tìm chỗ ngồi.
- Sếp, không phải anh muốn đốt văn phòng chứ?
Lương Thần cười hì hì ngồi xuống ghế. Hắn biết đối phương vẫn còn chưa khôi phục lại được tinh thần sau sự việc bị vợ cắm sừng. Tuy nhiên với vấn đề này thì hắn lại không tiện hỏi thăm. Vợ chồng người ta đã có hơn mười năm mặn nồng, lại còn có chung đứa con. Đánh người chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại. Nói thật, hắn không có cảm tình đối với loại đàn bà như Cảnh Tiểu Lan. Cho nên, hắn sẽ không có ý kiến gì, chỉ để lãnh đạo của mình tự quyết định.
- Đã đến thể hiện thiện ý với Phó trưởng phòng Đinh chưa?
Vương Văn Diệc không để ý đến lời nói đùa của đối phương, ném điếu thuốc cho hắn rồi sau đó mở miệng hỏi.
- Xong rồi! Sếp Đinh rất hài lòng, hiệu quả không tồi.
Lương Thần giơ tay tiếp nhận điếu thuốc, châm lửa hít một hơi rồi nhả ra một làn khói. Hắn cười đáp:
- Chẳng những đích thân tiễn em ra cửa mà còn đặc biệt dặn dò khi gặp khó khăn cứ tìm ông ấy.
- Sếp Đinh tiễn cậu đúng lúc nhiều người trông thấy.
Vương Văn Diệc nở nụ cười đầy thâm ý:
- Xem ra sếp Đinh đã thật sự rất vừa lòng với cậu. Như vậy giống như là một phần đại lễ tặng cho cậu.
Lương Thần cũng không ngốc. Đương nhiên hắn biết Phó trưởng phòng Đinh đích thân tiễn hắn ra cửa là có mục đích. Mục đích ấy không ngoài việc muốn nói cho tất cả mọi người trong văn phòng biết ”người này tôi rất coi trọng”. Nói thông tục thì là ”người này là tôi nâng đỡ”
Đôi khi, từng vẻ mặt, từng động tác của các lãnh đạo đều biểu lộ những ý nghĩa đặc biệt. Thuộc cấp muốn có được phán đoán chính xác thì phải thông qua sự quan sát của chính mình, từ đó nghiền ngẫm ý nguyện chính thức của lãnh đạo.
Giống như Phó trưởng phòng Đinh vậy. Hành động đích thân tiễn cấp dưới ra tận cửa trước mắt mọi người là có ý đồ. Chỉ cần Đinh Trác không rơi đài, chỉ cần người nào đó (Lương Thần) không bị thất sủng thì sau này, ở phòng Công an huyện Tây Phong, người đó hoàn toàn có thể đi hiên ngang.
- Cậu về sau sẽ trở thành người của Phó trưởng phòng Đinh.
Vương Văn Diệc dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, như cười như không mà nói ra một câu làm người khác phải suy nghĩ.
- Sếp Vương, mong anh đừng nói những câu đáng sợ như vậy nữa được không?
Lương Thần đột nhiên dựng tóc gáy. Cho tới bây giờ, định hướng giới tính của hắn cũng rất bình thường. Hắn không muốn làm cái việc bất bình thường đó. Hắn là loại đàn ông chỉ cảm thấy hứng thú với phụ nữ, hơn nữa hắn vẫn còn tinh khiết.
- Yên tâm đi! Tuy rằng cậu còn trẻ tuổi, lại không có kinh nghiệm lãnh đạo, những người lọc lõi ở đại đội trị an này chắc chắn sẽ không phục cậu. Tuy nhiên, có Phó trưởng phòng Đinh làm chỗ dựa cho cậu, cơ bản cậu sẽ không cần phải lo lắng xảy ra chuyện.
Nói tới đây, Vương Văn Diệc cau mày lại, nhẹ giọng nói:
- Có một vài nơi trong địa phương cậu phải chú ý đến như quán bar, sàn nhảy, phòng Karaoke…. Những chỗ ăn chơi đều có người của cấp trên.
Nhắc đến việc những chỗ ăn chơi đó đều có người của cấp trên, nét mặt Vương Văn Diệc lộ ra vẻ châm biếm, châm tiếp một điếu thuốc, từ từ nói:
- Nếu muốn tránh phiền toái, tốt nhất là mắt nhắm mắt mở, sau đó nhận lấy ưu đãi từ người khác. Cậu ít nhiều cũng biết, ở huyện chúng ta, đại đội trị an là nơi béo bở nhất. Nhất là đại đội trưởng, có thể chỉ cần ngồi trong phòng mà đếm tiền.
Lương Thần không nói gì, chỉ vuốt cằm suy nghĩ. Đối với chức năng của đại đội trị an, việc đầu tiên là hoàn thành các nhiệm vụ như quản lý đại đội trị an, giữ gìn trật tự trị an, xét xử những vụ án trọng đại, quản lý hộ tịch… Giữa những nhiệm vụ này, cái căn bản và quan trọng nhất là đúng pháp luật, đúng quy định đặc chủng của ngành sản xuất, tiến hành quản lý và phê duyệt đưa những chỗ ăn chơi công cộng vào nề nếp ngay thẳng.
Điều này có nghĩa là trong toàn bộ huyện, tất cả khách sạn, nhà hàng, nhà nghỉ cũng như hộp đêm, phòng Karaoke muốn có được giấy phép chứng nhận quản lý và hoạt động đều phải đặt dưới quyền hạn của đại đội trị an. Bởi vậy, có thể biết được là cái béo bở của đại đội quản lý trị an là từ đâu ra.
- Đừng tính trước, chờ cậu làm việc được một thời gian, cậu sẽ biết những gì cần biết thôi.
Dùng ánh mắt mơ hồ nhìn đối phương, Vương Văn Diệc nói:
- Tốt lắm! Thôi cậu về đi. Về sau nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng đến gặp tôi. Giữ gìn mối quan hệ tốt với người sắp nhận chức Trưởng phòng thì mới là cần thiết.
- Em biết rồi, thưa sếp!
Lương Thần cảm kích nhìn Vương Văn Diệc. Hắn biết Vương Văn Diệc vì lo cho hắn nếu có mối quan hệ quá thân thiết với y thì sẽ khiến cho Phó trưởng phòng Đinh nghi kỵ và không vui. Hắn hiện tại xem như đã cùng một phe với Đinh Trác. Tổ quản lý trị an, phòng cảnh sát giao thông, phòng cháy chữa cháy… đều do Phó trưởng phòng thường trực lãnh đạo trực tiếp.
- Chẳng những là cậu mà tôi cũng phải giữ mối quan hệ lâu dài với Phó trưởng phòng Đinh.
Giọng nói của Vương Văn Diệc có chút gì đó giễu cợt. Y hiện tại cũng là Phó trưởng phòng nhưng công việc chính lại là về quản lý chính trị và pháp luật, quản lý dân số và xuất nhập cảnh của những xã, thị trấn nghèo khó của huyện. Ở văn phòng này, so với những Phó trưởng phòng khác thì y là xếp hạng thấp nhất.
Từ cổng văn phòng Công an huyện, Lương Thần trực tiếp ngồi xe trở về nhà. Trong nhà, Lương Hướng Đông và vợ Hàn Yến Hoa đang bận rộn không ngừng trong bếp.
Ngày hôm qua, nghe chính miệng đứa con nói về việc được triệu hồi về phòng Công an huyện, hai vợ chồng đều cảm thấy hưng phấn đến không ngủ được. Buổi sáng sớm ngày thứ Hai, hai vợ chồng đã nhanh chóng ra chợ mua thức ăn. Khi Lương Thần về đến nhà thì đồ ăn đã được dọn sẵn lên bàn.
Trên bàn đều là những món ăn mà bình thường Lương Thần thích ăn nhất. Ví dụ thịt gà xắt thành từng khối kho tàu; thịt heo xốt chua ngọt; cà tím nướng bung. Nhìn các món ăn mà Lương Thần thèm chảy nước miếng, chưa kịp rửa tay đã bốc một miếng cà tím bỏ vào mồm.
- Tiểu Mạn có gọi điện thoại cho con không?
Hàn Yến Hoa nhìn dáng vẻ tham ăn của con thuận miệng hỏi một câu.
- Không!
Sắc mặt Lương Thần biến đổi. Thời gian đã trôi qua một tháng, hắn cũng đã chấp nhận việc bạn gái bỏ đi. Nhưng ngẫu nhiên nhắc đến Tiểu Mạn, trong lòng lại cảm thấy đau nhói. Lương Thần cho rằng cứ đau một chút, đau một chút rồi cũng sẽ thành thói quen cho đến khi không còn cảm thấy đau nữa.
- Tại sao lại không gọi điện thoại cho con?
Để ý đến sắc mặt thay đổi của con, Hàn Yến Hoa truy vấn một câu.
- Mẹ, con và Tiểu Mạn chia tay rồi.
Lương Thần miệng đầy cà tím, miễn cưỡng cười đáp.
- Chia tay?
Cả Hàn Yến Hoa và Lương Hướng Đông đồng thời ngẩn người ra.
- Tại sao lại chia tay?
Hàn Yến Hoa nóng nảy hỏi. Tiểu Mạn đã đến nhà chơi vài lần nên bà rất thích. Trong lòng bà đã quyết định Tiểu Mạn sẽ là con dâu trong gia đình. Hiện tại, khi nghe con trai nói chia tay thì bà thật không ngờ.
- Mẹ đừng hỏi con nữa!
Lương Thần làm ra vẻ không có chuyện gì, miệng nuốt nuốt vài cái, sau đó khen:
- Ba làm món cà này là ngon nhất.
Lương Hướng Đông kéo nhẹ tay vợ, ra hiệu đừng hỏi nữa. Hiểu con không ai bằng cha. Nhìn nụ cười của con có phần chua xót, ông khẳng định giữa Lương Thần và Tiểu Mạn đã xảy ra mâu thuẫn, nếu không thì đã không có việc chia tay. Cởi chiếc tạp dề, mở nắp chai rượu được cất giữ lâu năm dưới tầng hầm rót cho Lương Thần một ly, rồi lại rót cho chính mình, sau đó ông nâng ly lên, cười nói:
- Đến đây, con trai! Ba xin chúc mừng con thuận lợi về phòng Công an huyện, đồng thời được đề bạt lên làm đại đội trưởng.
Lương Thần cũng vội vàng nâng ly lên, mỉm cười nói:
- Con cảm ơn ba!
Hàn Yên Hoa cầm đữa gắp cho con miếng thịt heo, vẻ mặt tiếc nuối:
- Con trai, con ăn nhiều thịt một chút. Trong khoảng thời gian này mẹ thấy con gầy lắm. Chuyện của Tiểu Mạn mẹ không hỏi nữa. Chỉ có điều mẹ mong con có thể mau sớm lấy vợ cho ba mẹ có cháu ẵm bồng là được rồi.
- Mẹ, mẹ cứ an tâm đi!
Nhìn khuôn mặt già nua của ba mẹ, trong lòng Lương Thần dâng lên nỗi chua xót, xúc động nói:
- Con nhất định sẽ mang về cho ba mẹ một cô con dâu tốt nhất.
***
Buổi sáng ngày thứ Bảy, Lương Thần nhận được điện thoại của Lưu Chí Cương hẹn gặp tại quán ăn Đông Lai vào lúc 6:00 tối. Ở nhà xem tivi nhàm chán cả ngày, 5:30 chiều Lương Thần đã mặc quần áo gọn gàng rồi xin phép ba mẹ đi ra ngoài dưới sự dặn dò về sớm của hai ông bà.
Khách sạn Đông Lai là một khách sạn có tiếng ở huyện. Khách sạn được bài trí sang trọng với thực đơn phong phú. Hơn nữa, giá cả ở đây cũng rất hợp lý, thích hợp cho tầng lớp như Lương Thần. Đương nhiên, muốn thưởng thức những tiện nghi xa hoa mà không phải đi xa thì khách sạn Đông Lai chính là sự lựa chọn tốt nhất. Nơi đó không cần sự tốt nhất, chỉ cần sự uy tín. Một chai bia bình thường bên ngoài bán hai mươi thì tại đây bán chỉ mười tám. Chi phí cho các khoản ăn uống tại đây, người có thu nhập trung bình cũng có thể vào được.
Lương Thần đến khách sạn Đông Lai rồi bước vào trong phòng. Hiện tại trong phòng có khoảng sáu người, toàn là những gương mặt quen thuộc. Lương Thần không ngờ có thể gặp được tất cả mọi người tại đây.
- Sẽ không cần giới thiệu nữa chứ?
Lưu Chí Cương đứng lên, kéo Lương Thần sang một bên, sau đó chỉ vào hai đôi nam nữ cười nói.
- Lương Thần, đã lâu không gặp!
Phùng Yến đứng lên, thoải mái bắt tay Lương Thần.
- Đã lâu không gặp, Phùng tỷ!
Lương Thần mỉm cười, bắt tay lại đối phương.
Sau đó là Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh cùng đứng lên bắt tay Lương Thần. Cuối cùng là một gương mặt mang theo vẻ ngại ngùng Trương Ngữ Giai.
Lương Thần nắm nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của đối phương, sau đó nhanh chóng buông ra. Hắn rất có ấn tượng đối với người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp này. Năm đó, trong thời gian huấn luyện, đối phương đã từng được bầu chọn là hoa khôi của khóa học.
Gương mặt trái xoan, lông mày cong vút, ánh mắt dịu dàng, đôi môi đỏ mọng luôn lộ vẻ ngại ngùng khi cười. Nhất cử nhất động của cô gái này đều khiến cho những anh chàng độc thân mê mẩn. Biết đối phương đã là hoa có chủ nhưng vẫn có những người không sợ chết tấn công. Cuối cùng, tất cả các anh chàng độc thân của khóa huấn luyện đều lừng lẫy hy sinh.
Lương Thần lúc trước luôn hoài nghi. Tại sao một cô gái xinh đẹp như thế này lại thi vào ngành cảnh sát.