Mục lục
[Dịch] Bất Hủ Đan Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Vốn nên là ngày tuyết rơi trong lành, đáng tiếc mấy hôm nay gần nhà ta mùi rượu, thuốc súng mù mịt, làm cho cả nhà ta không ai dám ra đường.

Cửa ra vào Tứ Bảo Trang Viên, Âu Dương Bảo Ngọc sóng vai cùng Trình Lam nhẹ nhàng nói chuyện.

Trình Lam nghe Âu Dương Ngọc Bảo nhắc tới Trình Cung, trong lỗ mũi phát ra hừ một tiếng lạnh, trong khoảng thời gian này Trình Lam một mực bế quan chuẩn bị giải thi đấu tứ đại tài tử cùng kỳ thi cuối năm. Nhưng sự tình ngoại giới hắn đều rất rõ ràng, đối với gia gia lãnh binh bình Trịnh Tam Nguyên, còn giao sản nghiệp gia tộc bọn họ cho Trình Cung, sau đó còn áp chế Hoàng Thượng để Trình Cung xuất chinh, để cho Trình Cung tranh quân công, này làm cho Trình Lam tức giận bất bình.

Dựa vào cái gì, chẳng lẽ bởi vì hắn là trưởng tôn sao? Cái loại phế vật, phá gia chi tử kia, dựa vào cái gì có thể được hết thảy. Mình ưu tú như vậy, vì cái gì không giao cho mình, nếu như gia gia tập trung bồi dưỡng mình, bây giờ chỉ sợ mình có thể đứng vào triều đình, đến quan tam phẩm cũng có thể.

- Nhìn ta há mồm này.

Âu Dương Ngọc Bảo dùng tay vỗ nhẹ nhẹ miệng của mình thoáng một phát, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chu Dật Phàm:

- Năm nay là lần cuối cùng chúng ta tham gia, chỉ sợ thứ tự năm nay cũng trở thành thứ hạng cuối cùng nhất, đệ nhất ta không muốn, bất quá thứ hai ta khẳng định phải xông qua. Đúng rồi, nghe nói tiền Trình Cung quăng xuống đã tiếp cận một trăm triệu lượng bạc, tỉ lệ đặt cược biến thành một bồi ba, nếu như hắn có thể chiến thắng, đây chính là trọn vẹn ba trăm triệu lượng bạc.

Tứ đại tài tử cũng không phải vì bốn chữ cầm kỳ thư họa này mà sắp xếp, trên thực tế mỗi người bọn hắn am hiểu một lĩnh vực, tổng hợp phương diện thực lực bốn người cũng sẽ có giao phong, sau đó cuối cùng đánh giá bài danh. Chỉ là vừa vặn, hai năm trước bài danh đều là cầm kỳ thư họa, mới có vẻ chỉnh tề như vậy.

- Các ngươi như thế nào ta mặc kệ, về sau Vân Ca Thành nhắc lại đệ nhất tài tử nhất định là Trình Lam ta. Ba trăm triệu lượng bạc, coi như là ba tỷ lượng bạc thì thế nào, hắn có thể thắng mới tính toán thật sự. Từ trong nhà Trịnh Tam Nguyên nhận được một khoản tiền thì không biết mình họ gì. Cho dù hắn có chút ẩn dấu thực lực, muốn so với chúng ta còn kém xa, cho dù ta tối đa cũng chỉ có thể có lòng tin tổng hợp thực lực thứ nhất, cũng không dám nói Cầm mạnh hơn Chu Dật Phàm, Thư mạnh hơn Lôi Hạo Uy, Họa có thể thắng Âu Dương Ngọc Bảo ngươi.

Trình Lam ngạo nghễ nói, giờ phút này rốt cục hắn cũng không thu liễm, đã không cần lại thu liễm.

- Là Trình Lam, Âu Dương Ngọc Bảo ah!

- Năm trước nghe nói Cờ Vương đương triều tán thưởng Trình Lam không thôi, nghe nói bức họa của Âu Dương Ngọc Bảo đã đấu giá mấy trăm vạn lượng bạc, còn có tiền mà không mua được.

- Đó là đương nhiên, cũng không nhìn một chút bọn hắn là người nào. Cũng chỉ có như vậy, cảnh giới mới có thể đi lên.

- Nếu như năm nay ta có thể giao thủ cùng bọn họ, ở trước mặt thỉnh giáo bọn hắn thoáng một phát thì tốt rồi.

- Công tử, đây là bài thơ tiểu thư chúng ta ghi, ngươi nhìn một chút.

- Thỉnh công tử nhận lấy, đây là tiểu thư chúng ta căn cứ cổ phổ nghĩ ra.

- Lần này sau cuộc tranh tài, tứ đại tài tử bọn hắn sẽ tham gia kỳ thi cuối năm, đến lúc đó trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa khẳng định bị bọn hắn xử lý.

Trình Lam, Âu Dương Ngọc Bảo vừa tiến đến, người chung quanh nhao nhao nhường đường, càng có không ít người phát ra kinh hô. Trình Lam cùng Âu Dương Ngọc Bảo cũng không lên tiếng nói chuyện phiếm nữa, hưởng thụ loại vạn chúng chú mục này, không chỉ là những người này, càng có một ít tiểu thư khuê các ngồi trên kiệu, bọn thủ hạ xông lên đem một ít thi từ, thư tín nhét vào trong tay hạ nhân của Trình Lam, Âu Dương Ngọc Bảo.

Những hạ nhân kia đều thu lại những thư tín này, hiển nhiên bọn hắn đã sớm quen như vậy, tứ đại tài tử anh tuấn tiêu sái, gia thế bất phàm. Lam Vân Đế Quốc coi như khai sáng, tuy nữ tử còn không đến mức ngang hàng, nhưng quyền chủ động truy cầu vẫn có.

Cái này cũng đã trở thành một phong tục, ở giải thi đấu Tứ đại tài tử đều có vô số tài tử giai nhân có đôi có cặp. Cho dù không thể kết thân cùng tứ đại tài, thì kết đôi cùng một số văn chương xuất chúng khác cũng không tệ, thậm chí còn có người chuyên môn đến nơi đây chọn lựa con rể, cho nên giải thi đấu tứ đại tài tử mới náo nhiệt như vậy.

Ở vô số người tán thưởng, sợ hãi thán phục, thậm chí hoan hô, Trình Lam cùng Âu Dương Ngọc Bảo đi tới trên đài, bọn hắn mới vừa lên đã phát hiện có người đã ngồi ở chỗ kia. Đúng là Mãnh Hổ Lôi Hạo Uy, tuổi của Mãnh Hổ Lôi Hạo Uy trong bốn người là nhỏ nhất, nhưng thiên phú của hắn được rất nhiều người tán thưởng, đáng tiếc về sau hắn không có chuyên tâm ở trên thư pháp, nếu không nhất định sẽ có thành tựu cao hơn nữa. Giờ phút này Mãnh Hổ đang nhắm mắt ngồi ở chỗ kia, giống như hết thảy chung quanh không có vấn đề gì cùng hắn.

- Ha ha. . .

Lúc này, Chu Dật Phàm cũng đi lên đài:

- Khó được tứ đại tài tử chúng ta tụ cùng một chỗ, trận đấu phía dưới còn nửa canh giờ bắt đầu, mà chúng ta thì phải đợi một ngày. Ở chỗ này khổ đợi cũng là vô vị, không bằng chúng ta đi lên uống một chén, chậm rãi thưởng thức trận đấu phía dưới như thế nào.

Trình Lam vừa nhìn thấy Chu Dật Phàm, tươi cười nói:

- Đang có ý đó.

- Bên ngoài tuyết rơi lớn, ai nguyện ý ở bên ngoài mới là đồ ngốc, chúng ta vừa vặn vào bên trong xem trận đấu của bọn hắn.

Âu Dương Ngọc Bảo vui vẻ nói.

- Đạo bất đồng, mưu không hợp.

Thời điểm ánh mắt ba người nhìn về Mãnh Hổ, Mãnh Hổ ngay cả mắt cũng không có mở trả lời bọn hắn.

Ba người giống như từ lâu đã quen, Chu Dật Phàm quay người dẫn đường, Trình Lam cùng Âu Dương Ngọc Bảo cùng đi theo vào. Lúc này tuyết dần dần có chút nhỏ lại, ở trong Tứ Bảo Trang Viên vàogần hai mươi vạn người, bốn khu vực trận đấu đều có mấy vạn người.

- Trận đấu sắp bắt đầu, sao không có nghe nói Trình Cung tiến đến, chẳng lẽ hắn không tới.

- Không thể nào, nghe nói hắn bỏ một trăm triệu lượng bạc, làm sao có thể không tới.

- Đến bây giờ còn chưa tới, thi đấu sắp bắt đầu, đại môn sắp đóng cửa.

- Ta nhìn khẳng định là hắn không dám tới, mấy ngày nay nghe nói bọn hắn hoan lạc cả đêm, sống mơ mơ màng màng.

- Sớm đã biết rõ có thể như vậy, hắn là một hoàn khố còn tham gia trận đấu tứ đại tài gì tử, còn nói cái gì đệ nhất. Bất quá hắn không tới cũng tốt, ta cá ba mươi vạn lượng hắn thua, lần này cũng có thể lợi nhuận mười vạn lượng, ha ha. . .

- Ỷ vào gia thế, không biết mình họ gì, trận đấu cầm kỳ thư họa hắn tưởng rằng cái gì, nói sau có Chu thái phó tọa trấn, hắn muốn đi cửa sau chơi xỏ là khó có khả năng.

- Còn tưởng rằng hắn có át chủ bài gì, nguyên lai cuối cùng vẫn kinh sợ không dám tới, hoàn khố đúng là hoàn khố, đã biết rõ dựa thế lực trong nhà đùa nghịch uy phong, thực đến thời điểm tỷ thí cái gì cũng không phải.

Theo trận đấu dần dần sắp bắt đầu, mọi người bắt đầu tìm kiếm Trình Cung, phát hiện hắn căn bản không có vào. Phải biết rằng người ở bên trong, ít nhất có hơn một nửa áp Trình Cung thất bại, tự nhiên bọn hắn rất quan tâm Trình Cung. Nhưng rất nhanh phát hiện Trình Cung không có tới, mắt nhìn thời gian sắp đến, nói cái gì cũng có.

Càng nhiều người là nhìn có chút hả hê, bọn hắn cũng mặc kệ Trình Cung vì cái gì không đến, hắn không đến là tốt rồi, hắn không đến là mình đã thắng. Đã biết rõ lần này phá gia chi tử kia phát tiền, có một ít người không có đánh bạc cũng bắt đầu hối hận, tuy dựa theo tỉ lệ đặt cược hiện tại là ba bồi một, nhưng quả thực như nhặt không tiền, vì cái gì không muốn ah.

Thời điểm những người này nhìn có chút hả hê, Trình Cung mang theo Bàn Tử, Túy Miêu, Sắc Quỷ bốn người vừa mới lên ngựa ly khai Vân Ca Thành.

- Đứng lại, ta hướng ngươi khiêu chiến.

Trình Cung vừa ra Vân Ca Thành không lâu, lúc này trên đường tới Tứ Bảo Trang Viên đã rất ít bóng người, có một người đứng đó, tay cầm Trảm Mã Đao đứng ở nơi đó. Trên khuôn mặt tản ra một cổ khí kình cương mãnh giống như lửa cháy bừng bừng, trong tay Trảm Mã Đao phàm khí cấp chín, ở dưới lực lượng thúc dục phát ra rung rung, hiển nhiên lực tinh đã gần như cực hạn mà cây đao này thừa nhận.

Vừa rồi lúc hắn nói chuyện cách khoảng trăm mét, trong chớp mắt đã nhanh đến phụ cận. Ngăn đón không phải người khác, mà chính là cháu trai La tổng quản La Anh Hùng.

Túy Miêu thúc ngựa muốn xông lên phía trước, lại không nghĩ rằng tốc độ của Trình Cung so với hắn còn nhanh hơn, người trực tiếp từ trên lưng ngựa nhảy tới tiền phương, năm ngón tay giống như lao lung trực tiếp bắt tới La Anh Hùng.

Hôm nay La Anh Hùng vừa đi ra, hắn cũng không có mạng lưới tình báo tự nhiên tìm không thấy Trình Cung, nhưng mà rất dễ dàng dò thăm Trình Cung muốn tham gia giải thi đấu tứ đại tài tử, vì vậy ngăn cản ở chỗ này. Giờ phút này hắn tin tưởng mười phần, ở trong Băng động đã trải qua vô số thống khổ, hắn từ Hoán Cốt kỳ tầng thứ tám một hơi tăng lên tới Tẩy Tủy kỳ tầng thứ chín, loại tốc độ này ngay cả hắn cũng có chút không dám tin tưởng. Mình thật sự trong thời gian ngắn như vậy đạt đến Tẩy Tủy kỳ đỉnh phong, mặc dù trong quá trình này rất thống khổ, nhưng mình thật sự đạt đến. Tẩy Tủy kỳ tầng thứ chín, vốn cho là mình ít nhất phải năm năm sau mới có thể đạt tới, không ngờ bây giờ lại đạt đến.

Khi thấy Trình Cung chạy đến, thời điểm La Anh Hùng đang lo lắng nên ném đao đi hay không, năm ngón tay của Trình Cung giống như một ngọn núi đè xuống. Đúng vậy, La Anh Hùng có một loại cảm giác, cái kia chính là một núi lớn đè xuống, làm cho nguyên khí chung quanh thân thể của hắn đều bị đè ép khó có thể bị hắn hấp thu, làm hắn có loại cảm giác hít thở không thông. Đó là lao lung, bởi vì căn bản không có khả năng né tránh, chung quanh thân thể của mình đều bị năm ngón tay này khống chế.

Quá kinh khủng, đây rốt cuộc là lực lượng gì, sao khủng bố như thế này.

- Ah!

La Anh Hùng chợt quát một tiếng, đã không đi quản chuyện khác, trực tiếp bổ một đao ra ngoài.

- Không. . .

La Anh Hùng vung đao, nhưng khi thấy bàn tay Trình Cung trực tiếp nghênh đón đao của mình, hắn muốn rút lui đã không còn kịp rồi. Điên rồi, chẳng lẽ hắn điên rồi sao, trên tay hắn căn bản không có bất luận phòng ngự gì, đừng nói là hắn, cho dù Phạt Mạch kỳ tầng thứ năm, cũng không thể tay không ngăn chặn được a.

Bởi vì căn bản không thấy hắn sử dụng nguyên cương hộ thể, nếu như sử dụng nguyên cương hộ thể còn đỡ một ít, nhưng hiện tại. . .

- Răng rắc. . . Két. . .

Nhưng làm cho La Anh Hùng hoàn toàn không nghĩ tới chính là, hắn trơ mắt nhìn năm ngón tay Trình Cung trực tiếp bóp nát thanh đao của mình.

Bóp nát. . . Bóp nát. . .

Bóp nát. . . ! .

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK