Hừ, hừ,…ta càng nghĩ càng tức. Sao ta lại tự rước họa vào thân thế này, chết luôn một lần có phải tốt hơn không? Dày vò thế này, sống không bằng chết quả thật khiến con người muốn điên lên. Phải, ta phát điên mất thôi.
- AAAAAAAAA…..
- AAAAAAAAA…
Phạch phạch…Chim chóc xung quanh hốt hoảng bay tán loạn. Tiểu Mai đâng rót trà đánh rơi ấm, Tiểu Cúc đang ăn bánh lập tức nghẹn, A Nhất vẫn chưa tỉnh liền mở to mắt. Cả Tướng phủ tức thì thành ổ kiến bị ủng nước, tất cả mọi người chạy xô đến Thiết Hàn viện, nơi ở của tam thiếu gia Trương Hàn Lãm.
Tiểu Mai khẩn trương đập cửa bên ngoài:
- Thiếu gia! Thiếu gia! Người làm sao vậy? Người mau mở của cho nô tỳ vào? Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Thiếu gia có ổn không? Thiếu gia! Thiếu gia…..
- CẤM CÁC NGƯƠI VÀO! Ở hết bên ngoài cho ta! Tuyệt đối giữ yên tĩnh, cấm mọi âm thanh. Các ngươi vào, ta liền tầu hỏa nhập ma. Đây là lệnh, ai vi phạm. TA GIẾT…..
- Dạ dạ, thiếu gia, chúng nô tỳ giữ yên tĩnh. Thiếu gia có sao không ạ?
- YÊN LẶNG!
Hừ, hừ….
Nhìn nơi này thật ngứa mắt. Ta toan lấy lọ hoa trên giá. Phải đập. À, từ từ, đây là lọ gốm 300 lượng vàng. Hừ, lấy cái khác. Thỏi mực đen sì, thật đáng ghét. Nhưng khoan, mực thỏi Lương Vân, chất lượng cực tốt, loại cực phẩm, trong thiên hạ chỉ giới hạn 100 thỏi, tạm thời tha cho. Thanh kiếm kia trông thật ngứa mắt, phải hủy. À, bảo kiếm Vân Lam, cực phẩm trong cực phẩm do đệ nhất thợ rèn chế tạo, nhẹ như mây, sắc hơn gió, chém sắt như chém bùn, cứng thế sao đập được.
- AAAAAAAAAA….
Ta mặc kệ tơ tằm kim sa, vải thượng Hãn Châu gì cả, đây là thứ rẻ nhất trong thư phòng rồi, lại còn mầm nhất nữa. Ta đập, ta đánh, ta quất,…..Yaaaaa….
…
Sau, kiệt sức, mấy cái gối đệm tinh xảo rất có ích với cơn ức chế của ta, hy sinh trong vinh quang, ôi ~ 100 lạng bạc…
Hết giận, ta ngâm nga vài điệu nhạc hiện đại, múa may quanh cuồng một chốc. Trường bào trung y gì đó đã bị ta xẻ làm trăm mảnh. Tiểu Mai mà thấy ta mặc quần đùi áo hai dây như bây giờ chắc cằm chạm đất.
Cơ thể này thực khỏe vài dẻo dai vô cùng, nó khiến ta nghĩ đến mấy động tác yoga mà lúc trước vẫn chưa thể thực hiện.
Wow, làm được động tác cong người hình giọt nước nè. Xoạc, không cảm thấy đau nha.
Rắc rắc… Tiếng xương cốt giãn nở nghe thật thích tai. Ta lại tiếp tục thử nghiệm cơ thể, nhào lộn này, ohhhh, xoay ba vòng trên không nữa. Cơ thể nhẹ nhàng, chân tay linh hoạt, cơ bặp có lực như thể cố một chút thì sẽ bay được vậy.
- Yeeeeee….._Bốp. Uỵch!....
Ta nhảy cao, hình như hơi cao thì phải. A! không phải cao bình thường mà là chạm cột nhà! 3, 4 mét lận, sao có thể a? Chẳng lẽ, chẳng lẽ là nội lực. Hít…thở…. hít…. hà….
Cảm nhận…Ồ, khí nhiều hơn rồi, cũng di chuyển được nữa, vẫn còn chậm chạp nhưng ta thật vui, cảm giác thật có thành tựu.
--- ---
Cộc cộc cộc.
- Thiếu gia, đã đến bữa tối, thiếu gia có muốn ăn chút gì không?_Tiểu Cúc dè dặt hỏi.
- Em cứ để ở đó, còn nữa, mang cho ta một bộ y phục mới rồi tất cả lập tức ra khỏi viện Thiết Hàn. Không có lệnh của ta, không ai được tiến vào nửa bước.
- Dạ, thiếu gia.
------
Trước cửa viện Thiết Hàn, thần y Lục Cảnh Thác đứng ngoài đầy rồi rắm.
- Cảnh Thác, Cảnh Thác, con đến rồi, rốt cục con đã đến rồi._Trương phu nhân xách váy khẩn trương chạy lại.
- Trương mẫu, Tiểu Hàn có chuyện gì vậy?
- Ta cũng không biết, khi ta về Tiểu Mai cho hay Tiểu Hàn la hét, gào thét rồi đuổi hết mọi người đi, giam mình trong thư phòng, còn nói tàu hỏa nhập ma gì đó. Con mau vào đó xem xem nó bị sao? Tiểu Hàn có mệnh hệ gì, chắc ta, chắc ta không sống nổi…
- Trương mẫu yên tâm. Có con ở đây, Tiểu Hàn nhất định sẽ không có sự gì. Chắc bây giờ Tiểu Hàn rất đói, hẳn là rất muốn ăn đồ ăn Trương mẫu làm.
- A, được, được, ta lập tức chuẩn bị.
Trương phu nhân rời đi, Lục Cảnh Thác lập tức lạnh mặt nhìn Tiểu Mai.
- Sao còn chưa tránh ra?
- Lục thần y, thiếu gia có lệnh, chưa có lệnh của người, không một ai được tiến vào Thiết Hàn viện nửa bước.
- Mau tránh ra._Lục Cảnh Thác trầm giọng, hẳn đã hết kiên nhẫn.
- Đây là lệnh của thiếu gia, xin Lục thần y thông cảm rời đi._Tiểu Mai đứng chắn ở cửa, bóng dáng nhỏ quật cường mà ngoan cố khiến người ta thương tiếc.
Lục Cảnh Thác không buồn nâng mắt, tà áo khẽ phất một cái, Tiểu Mai đã bay ra đằng sau hơn năm thước, không ói máu nhưng mặt trắng bệch, cơ thể run run bất động. Là một thần y, Lục Cảnh Thác hiểu rõ hơn ai hết về cơ thể, hắn tự dưng biết rõ yếu điểm của từng người chỉ qua một hơi thở, cũng rất thành thục đánh người không để lại dấu vết. Một chưởng vừa rồi của Lục thần y, vừa vặn phong bế võ công của Tiểu Mai trong vòng một tháng, cùng lúc để nàng bất động một lúc, coi như dạy dỗ chút đỉnh với hành động vô lễ vừa rồi. Chẳng qua đó là người của Tiểu Hàn, hắn giữ lại cho nàng một cái mạng.
----
- Thiếu gia, đồ ăn và y phục Tiểu Cúc đã để trước cửa, ngài hãy dùng bữa nhanh kẻo nguội. Bây giờ nô tỳ xin cáo lui.
Không thấy tiếng đáp lại, Tiểu Cúc ảo não quay đi, khuôn mặt bánh bao xụ xuống đáng thương.
Người trong thư phòng hiện đang chìm đắm trong niềm vui sướng hân hoan, chân khí lưu chuyển càng lúc càng nhanh, chạy liên tục làm cả người thoải mái. Dường như còn có thể nghe thấy tiếng vèo vèo bên tai. Vèo vèo…oooo… Hơ, hình như hơi nhanh thì phải. Ta không theo kịp rồi. Nóng quá, buồn nôn. Có khi nào là tàu hỏa nhập ma không? Ta nên làm sao nhỉ, cố gắng giành quyền kiểm soát?
Cạch…kẹt…..
Ai vào đó?...