Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bành Xương cau mày trầm ngâm giây lát, trước ánh mắt khẩn trương của hai chị em Vương Tông Cảnh và Vương Tế Vũ, ông ta chăm chú quan sát Vương Tông Cảnh rồi trầm giọng thốt: “Kinh mạch gân cốt trong cơ thể nó có hơi khác mọi người.”

Vương Tế Vũ giật nảy mình, vội vàng hỏi: “Có vấn đề gì hay sao, sư bá, liệu có ảnh hưởng tới tu đạo không?”

Bành Xương thả bàn tay Vương Tông Cảnh ra, tập trung suy nghĩ một lát, lắc đầu đáp: “Vị đệ đệ của ngươi kinh mạch gân cốt trong cơ thể rất khác với người thường, quá khỏe mạnh, hơn nữa toàn thân khí huyết cực vượng có vẻ như đã ăn phải vật đại bổ gì đó vậy. Đối với tu hành đạo thuật thì không có gì đáng ngại, thân cường khí thịnh ngược lại còn có lợi nữa. Nhưng mà người thường sẽ không có hiện tượng lạ lùng này, thân thể cường tráng như vậy lão phu trước đây cũng chỉ mới thấy ở những thân thể yêu thú hung mãnh mà thôi.”

Nói xong ông nhìn Vương Tông Cảnh, tiếp: “Tiểu huynh đệ, cậu chẳng lẽ đã gặp kỳ ngộ gì đặc biệt hay sao?”

Vương Tông Cảnh chần chừ một lát, thấy tỷ tỷ Vương Tế Vũ cũng đưa mắt nhìn qua, liền cười khổ rồi đem những tao ngộ trong suốt ba năm của bản thân nói qua một lượt. Bành Xương nghe tới đoạn kẻ áo đen thần bí kia chính là Thương Tùng, mặt cũng biến sắc nhưng rất nhanh đã kìm chế được, sau khi nghe hết toàn bộ những tao ngộ của Vương Tông Cảnh, ông ta suy nghĩ hồi lâu rồi cuối cùng gật đầu nói: “Lão phu năm xưa cũng từng đọc qua một bản tàn lưu của Thần Ma Chí Dị , nhớ trong đó có viết về Kim Hoa Cổ Mãng, loài dị thú này bản tính hung tàn hiếu sát, máu thịt toàn thân lại là vật đại bổ, có thể cường huyết, tráng khí, xem ra quả nhiên là đúng.” Nói đoạn ông ta quay sang nhìn Vương Tế Vũ, miệng hơi lộ nét cười, nói: “Nếu đúng như vậy, tương lai con đường tu đạo vị đệ đệ này của ngươi không chừng còn có mấy phần cơ duyên, sẽ dễ dàng thuận lợi hơn đấy.”

Vương Tế Vũ tức thì hớn hở, mặt không giấu nổi nụ cười, trong lòng vẫn còn một chút lo lắng liền tiến tới một bước nắm lấy tay áo của Bành Xương, kinh hỉ thốt: “Vậy… sư bá, người nói đệ đệ của con coi như đã vượt qua màn kiểm tra của người rồi phải không?”

Bành Xương mỉm cười, đáp: “Chính xác.” Nói xong đưa tay lấy ra từ trong lòng một tấm lệnh bài bằng đồng, tiếp: “Đem tấm đồng bài này đi ra, tới chỗ cửa vào của Biệt Viện tự nhiên sẽ có người dẫn cậu ta đi thu xếp ổn thỏa, sau đó thì đợi tới ngày mùng một tháng sau, Hội Thi Thanh Vân chính thức bắt đầu là được.”

Tinh thần Vương Tông Cảnh hơi thả lỏng ra, mặt cung kính hành lễ đáp: “Cảm ơn tiền bối.” Vương Tế Vũ ở bên cạnh mặt mũi cũng tươi cười liên tiếp cảm tạ.

Bành Xương xua tay, xoay người định đi, nhưng lại nghĩ ra gì đó quay nhìn lại Vương Tông Cảnh, sắc mặt khá nghiêm túc, nói: “Tuy lão phu vừa rồi có nói căn cốt của cậu tốt hơn một chút so với người thường, nhưng cậu đừng có tự kiêu. Phải biết trong thế gian này trước giờ có không ít anh kiệt, kỳ nhân dị sĩ nhiều vô kể. Đặc biệt như hiện tại danh tiếng Hội Thi Thanh Môn đã vang khắp nơi, mỗi lần đều tụ tập không ít kỳ tài, chưa chắc đã kém hơn cậu. Đặc biệt những con cháu danh môn thế gia kia, tư chất thiên phú đều cực kỳ xuất chúng, lại thêm có trợ giúp từ gia tộc nên còn hơn cậu nhiều. Sau này khi Hội Thi Thanh Vân kết thúc, có thể giữ lại bao nhiêu người, cậu có thể ghi danh trong đó hay không hiện tại vẫn còn chưa biết được, cậu rõ chưa?”

Trái tim Vương Tông Cảnh thoáng lạnh. Vương Tế Vũ ở bên cạnh kéo tay áo nó, nhỏ giọng: “Còn không mau tạ ơn Bành sư bá đã dạy.”

Vương Tông Cảnh thấy sắc mặt Bành Xương dửng dưng, tựa như có một khí thế không giận mà uy, liền không dám chậm trễ vội vàng nói nhẹ: “Cảm ơn tiền bối đã dạy dỗ, Tông Cảnh hiểu rồi, nhất định không dám trễ nải việc tu đạo.”

Bành Xương khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì, xoay người đi luôn.

Hai người đưa mắt nhìn theo bóng vị trưởng bối, sau đó lại nhìn nhau. Vương Tế Vũ sắc mặt lộ vẻ kích động, sự vui mừng không sao che giấu được, tiến tới kéo tay Vương Tông Cảnh hồi lâu mà không nói nên lời, cứ như thế rất lâu mới nói giọng nghẹn ngào: “Tốt quá rồi, Tông Cảnh, chúng ta lại được ở cùng nhau rồi.”

Trái tim Vương Tông Cảnh xao động, liên tiếp gật đầu, đồng thời trong lòng cảm thấy mừng vui khôn xiết, đạo môn Thanh Vân mà mình biết bao khao khát hiện tại như đã hé mở cánh cửa rực rỡ ngay trước mặt mình, việc còn lại đại khái chỉ xem bản thân mình có thể vượt lên được hay không thôi. Giờ phút này, trong lòng tên thiếu niên mười bốn tuổi Vương Tông Cảnh tràn ngập vô số ý nghĩ, đều là đang hưng phấn tự lập vô số lời thề với chính bản thân, nhất định phải chịu khó tu đạo, nhất định phải bái nhập vào sơn môn của Thanh Vân.

Vương Tế Vũ lau khóe mắt, lại nở nụ cười kéo Vương Tông Cảnh trở lại con đường lúc trước, nói :”Đi, tỷ tỷ dẫn đệ lên núi, đi xem tiên cảnh nổi danh thiên hạ của Thanh Vân.”

Vương Tông Cảnh ngơ ngác, hỏi: “Chúng ta chẳng phải nên đi Thanh Vân Biệt Viện thu xếp trước sao?”

Vương Tế Vũ chợt dừng bước, lấy tay vỗ lên trán: “Đấy… tỷ thực là cao hứng quá phát hồ đồ rồi, ngay cả chuyện này cũng không nhớ, hi hi, đi, tỷ dẫn đệ tới đó.”

Nói xong liền dẫn Vương Tông Cảnh vòng sang môn bên đám đông đi thẳng về phía chỗ cổng lớn của tòa Thanh Vân Biệt Viện đó. Chẳng bao lâu đã tới ngay cổng, chỉ thấy dưới tấm biển đề bốn chữ lớn Thanh Vân Biệt Viện, bên trong bên ngoài cổng đứng bảy tám vị đệ tử Thanh vân, có cả nam lẫn nữ, trông bộ dạng hầu hết đều khoảng hơn hai mươi tuổi, thần sắc ung dung vừa nhìn đám đông vừa nói chuyện phiếm với nhau, có một nữ đệ tử còn bật cười như nắc nẻ.

Đồng thời trong Thanh Vân Biệt Viện cũng thỉnh thoảng cũng có mấy người trẻ tuổi không mặc đạo bào Thanh Vân đi ra, xuyên qua cổng lớn ra ngoài hoặc nhìn đông ngó tây, hoặc đi dạo lung tung, mấy vị đệ tử Thanh Vân cũng không có ý ngăn cản, xem ra mấy người từ trong Thanh Vân Biệt Viện đi ra đó chắc là đã thông qua kiểm tra từ trước, chuẩn bị sẽ tham gia Hội Thi Thanh Vân.

Thấy Vương Tế Vũ dẫn Vương Tông Cảnh đi tới, mấy vị đệ tử Thanh Vân đứng ở ngoài cổng đều quay đầu nhìn lại, trong đó có hai vị tươi cười chào hỏi trông có vẻ khá quen biết với Vương Tế Vũ, một trong hai vị là nữ, tướng mạo khá xinh cười nói: “Vương sư muội, hôm nay chưa tới phiên trực, sao lại chạy tới đây thế?”

Vương Tế Vũ cũng có vẻ quen với bọn họ, nghe thấy liền nói đùa: “Liễu Vân sư tỷ, lâu rồi không gặp, chẳng phải muội nhớ tỷ sao?”

Vị sư tỷ đó cười hi hi, ánh mắt nhìn vào người Vương Tông Cảnh đằng sau Vương Tế Vũ, quan sát một lượt rồi hỏi: “Úy, vị này là ai?”

Vương Tế Vũ mỉm cười: “Nó là đệ đệ của muội, tên là Vương Tông Cảnh, lần này cũng coi như có mấy phần may mắn qua được cửa ải kiểm tra, sau này sẽ ở tại Thanh Vân Biệt Viện tu hành. Về sau chư vị sư huynh sư tỷ nể mặt muội xin hãy chiếu cố thêm cho nó một chút.”

“Ồ…” Lời vừa nói ra tức thì ánh mắt vài đệ tử Thanh Vân lập tức chiếu qua, Liễu Vân cười đáp: “Chúc mừng, chúc mừng, Vương tiểu đệ thật là đẹp trai thanh lịch, không biết năm nay bao tuổi rồi?”

Vương Tông Cảnh trước sự chú ý của mọi người không hề lúng túng, cười đáp: “Mười bốn.”

“Úy?’ Mấy vị đệ tử Thanh Vân đều ngẩn người, Liễu Vân cũng nhìn lại nó mấy lần đầy vẻ kinh ngạc, sau đó cười nói với Vương Tế Vũ: “Vương sư muội, đệ đệ của muội thân hình thật cao lớn, tỷ còn cho rằng ít ra cũng phải mười bảy mười tám rồi cơ đấy.”

Vương Tế Vũ cười cười không đáp, đúng lúc ấy từ một con đường nhỏ trong Thanh Vân Biệt Viện xuất hiện một người đàn ông, thân mặc đạo bào Thanh Vân, dáng vẻ cao lớn còn hơn Vương Tông Cảnh nửa cái đầu, mặt vuông mày rậm, sắc mặt có hơi nghiêm nghị, đi tới chỗ cổng lớn của biệt viện.

Cả đám đệ tử Thanh Vân nhìn thấy người này lập tức tránh ra nhường đường, xem ra thân phận của người này trong đám đệ tử Thanh Vân cũng không thấp, nhưng mọi người cũng không vì thấy sắc mặt của y nghiêm nghị mà sợ hãi, ngược lại có mấy vị hiếu kỳ còn mỉm cười chào hỏi với y: “Mục sư huynh, huynh tới rồi à.”

Vị Mục sư huynh này gật đầu, ánh mắt quét qua đám người, sau cùng nhìn tới Vương Tế Vũ và Vương Tông Cảnh phía sau nàng ta. Vương Tế Vũ bước lên một bước cười chào: “Mục sư huynh.” Sau đó quay đầu nói với Vương Tông Cảnh: “Đệ đệ, mau ra chào Mục Hoài Chính Mục sư huynh đi.”

Vương Tông Cảnh từ phản ứng của mọi người cũng nhận ra địa vị của Mục sư huynh này không thấp, liền tiến tới cúi đầu hành lễ: “Xin chào Mục sư huynh.”

Mục Hoài Chính gật đầu, ánh mắt có vẻ dò hỏi nhìn về phía Vương Tế Vũ, nói: “Đệ đệ của muội à?”

Vương Tế Vũ cười tít đem chuyện kể sơ qua một lượt, Mục Hoài Chính gật gật đầu rồi nói: “Đưa đồng bài cho ta xem nào.”

Vương Tông Cảnh vội đưa tấm đồng bài nhận được từ Bành Xương ở trong tay ra, Mục Hoài Chính tiếp lấy nhìn qua vài lượt, nói: “Không sai, đệ có thể vào.” Nói xong dừng một chút rồi tiếp: “Hội Thi Thanh Vân còn chưa bắt đầu nên mấy ngày này còn thoải mái một chút, nếu đệ muốn xem phong cảnh xung quanh thì cứ bảo tỷ tỷ dẫn đi. Nhưng sau khi Hội Thi Thanh Vân bắt đầu thì phải nghiêm túc theo quy định, không được lơ là, rõ chưa?”

Vương Tông Cảnh đáp ứng một tiếng, Mục Hoài Chính thuận tay trả nó tấm đồng bài, lại nhìn Vương Tế Vũ nói: “Vương sư muội, bình thường muội cũng có trực ở đây, vậy muội dẫn cậu ta đi đi.”

Vương Tế Vũ gật đầu đáp: “Cũng được.”

Mục Hoài Chính khoanh tay, bước tới đứng ngay ở cổng một lát, quan sát đám đông bên ngoài sau đó bỏ đi. Y vừa đi khỏi, không khí ở cổng liền hoạt bát hẳn lên, Vương Tế Vũ nói cười mấy câu với đám Liễu Vân rồi gọi Vương Tông Cảnh đi vào bên trong.

Từ bên ngoài nhìn vào thấy Thanh Vân Biệt Viện diện tích rất lớn, đích thân đi vào bên trong, Vương Tông Cảnh liền cảm thấy chỗ này so với sự tưởng tượng của mình còn lớn hơn rất nhiều. Từ ngoài cổng lớn đi vào, đập ngay vào mắt chính là một bức tranh tường vẽ cảnh Hạc gáy linh sơn, trong rặng núi liên miên mây bay thác đổ, tùng già suối biếc, một vầng thái dương vừa nhô lên khỏi chân trời chiếu rọi hào quang vạn trượng, mấy con tiên hạc ngước đầu bay lên trời, thần sắc sống động như thật, tựa hồ như có thể nghe được tiếng hạc gáy lảnh lót.

Vòng qua bức tranh, chợt cảm thấy trước mắt rộng toang, bảy con đường lớn trải dài theo bảy hướng khác nhau, mỗi con đường ở hai bên đều có những khoảng sân có tường bao hình vuông, thỉnh thoảng lại có người ra ra vào vào. Vương Tế Vũ lấy tấm đồng bài lật lại nhìn, thấy bên trên khắc mấy chữ “Ất, hai mươi ba, hỏa” nhỏ nhỏ, liền dẫn Vương Tông Cảnh theo con đường thứ hai kể từ bên trái, đồng thời miệng nói: “Tiểu đệ, đệ nhớ này, từ hôm nay trở đi tấm đồng bài này chính là thẻ chứng minh của đệ ở trong Thanh Vân Biệt Viện, ở đây có bảy con đường lớn, tính từ phía tay trái qua lần lượt ký hiệu là giáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh. Trên tấm đồng bài có viết số hai mươi ba chính là số sân mà đệ sẽ ở, chính là cái sân thứ hai mươi ba nằm trên con đường này. Mỗi một sân có năm căn phòng, chia theo ngũ hành là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Phòng của đệ chính là phòng có treo biển hiệu Hỏa. Nhớ rõ chưa?”

Vương Tông Cảnh nhẩm trong đầu một lượt, sau đó gật đầu đáp: “Nhớ rồi ạ.”

Dọc đường đi theo Vương Tế Vũ, thấy cổng sân ở hai bên đường cái đóng cái mở, từ mấy chỗ sân mở cổng nhìn vào thì thấy trong sân trồng nhiều tùng và liễu, thảm cỏ xanh non, loáng thoáng còn thấy cả những hành lang có tay vịn bao xung quanh, mái cong yên ả, trông khá là u nhã. Điện hiên lầu các trên Thanh Vân Sơn thế nào thì không biết, nhưng chỉ nói riêng khí thế của Thanh Vân Biệt Viện này đã hơn xa Vương gia bảo ở quê nhà nơi thành Long Hồ rồi.

Vương Tông Cảnh lại đi thêm một đoạn, không nhịn được hỏi Vương Tế Vũ: “Tỷ, nơi này bất quá chỉ là một biệt viện mà sao Thanh Vân Môn xây dựng xa hoa tốn kém thế?”

Vương Tế Vũ mỉm cười đáp: “Đệ ngố, đệ còn chưa thấy chỗ thực sự khính khí phi phàm đâu, đợi lát nữa dẫn đệ lên Thông Thiên Phong mà xem là đệ liền hiểu ngay.” Dừng một chút, nàng nhìn xung quanh, mặt tỏ vẻ tự hào nói: “Đệ nên biết Thanh Vân Môn ở đất này đã hơn hai ngàn năm, xa thì không dám nói chứ trong phạm vi ngàn dặm quanh dãy Thanh Vân Sơn này không nơi nào không có tín đồ của đạo gia, tiền tài mà thân sĩ phú hào thành tâm quyên hiến mấy năm nay đã tích cao như núi từ lâu rồi, xây một khu biệt viện này thì có là gì đâu.”

Vương Tông Cảnh kinh hãi, lòng sùng kính đối với Thanh Vân Môn lại sâu thêm một chút.

Lại đi qua mấy cái sân nữa, Vương Tông Cảnh cùng Vương Tế Vũ gần như đồng thời cùng dừng bước, trên cửa của một cái sân nằm ở một bên đường phía trước có số hai mươi ba ngay ngắn rõ ràng, cánh cửa khép hờ, cũng không biết bên trong có người hay không. Vương Tế Vũ quay đầu lại cười với Vương Tông Cảnh: “Chính là chỗ này đây.” Lời còn chưa dứt đã thấy Vương Tông Cảnh vượt lên trước đi thẳng tới cái sân đó, nàng liền bật cười đi theo sau.

Đẩy cánh cửa khép hờ, Vương Tông Cảnh bước vào sân. Cái sân này khá lớn, riêng bãi cỏ ở giữa sân đã rộng tới mấy trượng, bên phải và bên trái mỗi bên trồng một cây liễu cành buông lả lướt, lá liễu xanh non khe khẽ lay động theo gió khiến người ta yêu thích. Dưới gốc cây đặt một cái bàn tròn, bên cạnh còn có bốn cái đôn bằng đá, dưới ánh mặt trời ngày hè, ở đó khá là râm mát. Hai bên sân là hành lang có tay vịn bao quanh cả sân thành một vòng, mái lợp ngói xanh, cột tròn sơn đỏ trông hơi cổ kính. Ánh mặt trời nghiêng về phương tây, ánh nắng quái chiếu lên con đường lát đá chằng chịt lưu lại những cái bóng nhạt đầy vắng vẻ và im ắng.

Năm cánh cửa chiếu theo phương vị của ngũ hành nằm rải rác trong sân, bên trên đề rõ mấy chữ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Vương Tông Cảnh chú ý quan sát, chỉ thấy căn phòng đề chữ Hỏa nằm ở đằng trước bên trái, liền hít vào một hơi đi thẳng tới đó. Lúc nó đẩy cửa bước vào bên trong, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy kích động rất mạnh.

Cái cảm giác này hơi cổ quái mà lại rất khó tả, nhưng rõ ràng là rất lạ, cho dù ngày trước lúc nó trở về Vương gia bảo ở thành Long Hồ và bước vào căn nhà mới, nó cũng không có cảm giác này.

Vương Tế Vũ đứng ở dưới gốc liễu trong sân chứ không đi theo, nàng nhìn bóng dáng đệ đệ đã biến thành cao lớn ấy, trong mắt đầy sự yêu thương và vui sướng. Chẳng bao lâu sau, Vương Tông Cảnh đi ra, xoay người nhìn lại vị trí căn phòng một cách cẩn thận.

Vương Tế Vũ mỉm cười, nói: “Sao rồi?”

Mặt Vương Tông Cảnh lộ nét cười, gật gật đầu nói: “Đồ đạc không nhiều, nhưng cũng đủ hết, đệ rất thích.”

Vương Tế Vũ chăm chú nhìn nó, hồi lâu sau đưa tay kéo cánh tay Vương Tông Cảnh nói nhỏ: “Tiểu đệ, chuyện ở nhà Minh Dương sư thúc lúc trở về đã nói cho tỷ biết rồi. Trong lòng tỷ cũng rất bực bội bất mãn, nhưng về sau tỷ cũng nghĩ thông, trên đời này chỉ có hai chị em chúng ta mới là cốt nhục thân thiết nhất. Những người khác ở Vương gia kia nếu đã không coi chúng ta là người một nhà thì cũng kệ bọn họ, lẽ nào chúng ta phải cầu xin bọn họ hay sao?”

Vương Tông Cảnh nặng nề gật đầu: “Không sai.”

Vương Tế Vũ ngẩng đầu, tuy qua mấy năm, tính tuổi nàng cũng vẫn chưa tới hai mươi, thế nhưng lúc này trông khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trong thời kỳ đẹp đẽ nhất của con gái, trong vẻ đẹp dịu dàng ấy vẫn mang mấy phần khí khái. Nàng nói giọng nhàn nhạt: “Từ nay về sau, hai chị em chúng ta nương tựa vào nhau mà sống là được. Trời đất rộng lớn, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình, chăm chỉ tu luyện đạo pháp, sống một cuộc sống thật tốt, thì còn có gì đáng sợ nữa?”

Trong lòng Vương Tông Cảnh xúc động mạnh, nhất thời nói không nên lời, chỉ bất giác nắm chặt bàn tay Vương Tế Vũ.

Bàn tay trắng mềm mại, dường như từ những ngón tay trắng trẻo nhỏ nhắn ấy, cũng truyền ra một chút cảm giác ấm áp dịu dàng.

Vương Tế Vũ nhìn nó, thu hết vẻ mặt của Vương Tông Cảnh vào tận trong đáy mắt, bờ mi tựa hồ hơi ươn ướt, nhưng sau đó liền khẽ lau đi, lộ ra nét cười, nói: “Được rồi, không nói chuyện này nữa.” Nàng ngước nhìn sắc trời, tiếp: “Tỷ vốn định dẫn đệ lên Thông Thiên Phong ngắm cảnh, đệ biết không, Thanh Vân Sơn đây chính là linh sơn phúc địa nổi tiếng thiên hạ, phong cảnh tuyệt đẹp, trong đó nổi danh nhất chính là Thanh Vân Lục Cảnh. Bất quá bây giờ thời gian đã muộn, hôm nay đệ cũng mới đi đường xa tới, nên đi nghỉ trước đi. Ngày mai tỷ sẽ lại tới thăm, dẫn đệ lên núi xem động thiên của tiên gia một lần cho biết, được không?”

Vương Tông Cảnh đương nhiên không có gì là không đồng ý, sau khi gật đầu đáp ứng thì Vương Tế Vũ liền để nó quay vào nghỉ ngơi. Bất quá Vương Tông Cảnh vẫn dùng cách hồi nhỏ cười hi hi mấy tiếng rồi kiên trì đòi tiễn Vương Tế Vũ ra tận cổng. Vương Tế Vũ khuyên nó chẳng được, hơn nữa đường cũng chẳng dài nên hai chị em cùng đi ra ngoài.

Dọc đường Vương Tế Vũ lại đem một số điểm lưu ý thường ngày của biệt viện giảng giải cẩn thận một lượt cho Vương Tông Cảnh. Vương Tông Cảnh cũng nhất nhất ghi nhớ, bọn họ nhanh chóng đi tới cổng lớn của Thanh Vân Biệt Viện, đám Liễu Vân cùng các đệ tử Thanh Vân vẫn còn đang đứng trực ở đó, Vương Tế Vũ cười chào hỏi bọn họ mấy câu rồi chuyển người chuẩn bị tạm biệt Vương Tông Cảnh.

Ai ngờ đúng lúc này, đột nhiên từ bên ngoài cổng của Thanh Vân Biệt Viện vọng tới một tiếng quát lớn, nghe trong âm thanh đó có vẻ kinh ngạc, lại có vẻ như căm hận kịch liệt, từ xa vọng lại: “Tiểu tiện nhân, sao mày cũng tới chỗ này!”

Thanh Vân Biệt Viện này tuy mấy ngày gần đây số người tới bái sơn rất nhiều nên có hơi huyên náo, nhưng danh tiếng Thanh vân Môn ở đây, tất cả mọi người đều rất cung kính cẩn thận, chưa từng có chuyện cố tình gây rối, trong nhất thời ngay cả đám Liễu Vân đệ tử Thanh Vân đều ngẩn người. Giây lát sau, cả đám ào ào chảy ra khỏi cổng hướng về chỗ phát ra tiếng quát mắng. Vương Tế Vũ cũng cau mày đi về phía đó, ở đằng sau nàng, sắc mặt Vương Tông Cảnh sau khi tỏ ra ngạc nhiên thì lại sa sầm. Giọng nói đó nghe tuy khá xa, nhưng rõ ràng có sức, khác với những người xung quanh, nó nghe giọng nói đó còn có hơi quen thuộc, nếu như nó nhớ không lầm thì tiếng quát đó e rằng chính là giọng của vị Ngũ công tử Tô Văn Khang được Tô gia tại thành Lư Dương sai tới chuẩn bị bái nhập vào sơn môn Thanh Vân.

Còn kẻ bị Tô Văn Khang liên tiếp mắng chửi như diều tha quạ mổ đó là ai chứ?

Lẽ nào chính là Tô Tiểu Liên bị mất tích kia hay sao? Lẽ nào lúc trước cái dáng quen thuộc mà mình thoáng thấy trước sơn môn của Thanh Vân Sơn thực sự không phải nhìn nhầm sao?

Vương Tông Cảnh nghĩ nhanh trong đầu, chân bất giác cũng bước nhanh lên mấy bước đi thẳng về phía trước.

Lúc này người tụ tập ở cổng Thanh Vân Biệt Viện ít hơn so với ở bên ngoài khá nhiều, bất quá vì xảy ra chuyện ầm ĩ này nên phía trước liền xuất hiện một đám người nhỏ, nhưng Lúc đám Liễu Vân cùng các đệ tử Thanh Vân tới nơi thì đám người đã vây kín lại, không trông rõ tình huống bên trong được nữa, chỉ nghe thấy bên trong vọng ra những tiếng chửi rủa thậm chí còn có tiếng đấm đá. Vương Tông Cảnh trong lòng chợt sinh lửa giận, rảo bước lên trước vẹt ra, miệng nói lớn: “Tránh nào, tránh nào.”

Thân thể nó cường tráng, sức lực cực lớn, chẳng tốn bao nhiêu công đã vẹt được một đường đi, Vương Tế Vũ và đám Liễu Vân đệ tử Thanh Vân cũng theo sát phía sau. Đi tới giữa đám đông, Vương Tông Cảnh nhìn kỹ quả nhiên thấy vị Ngũ công tử nhà họ Tô trán nổi gân xanh, đang đánh chửi một vị tiểu cô nương sõng soài trên đất. Đứng bên cạnh hắn là vị Tô gia Lục cô nương Tô Văn Thanh đang cau mày, không ngừng khuyên nhủ vị ca ca đang nổi điên, muốn kéo hắn lại. Còn những người khác của Tô gia kể cả hai ông lão và người đàn ông trung niên đó đều thản nhiên nhìn một màn này diễn ra, không hề có ý ngăn cản.

Thân hình đứa bé gái chừng hơn mười tuổi đó trông khá quen, lúc ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ bi phẫn quật cường mà vẫn nghiến răng chịu đựng đó, hiện tại không có bùn đất che lấp, trông rất trắng trẻo xinh đẹp, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể nhìn ra được bóng dáng của một mỹ nhân trong tương lai, lại chính là người đã mất tích một cách thần bí tại bãi tha ma bên ngoài thành Lư Dương hôm đó, Tô Tiểu Liên.

Vương Tông Cảnh nhìn thấy cảnh này, lại thấy Tô Văn Khang chửi rủa mấy câu rồi đưa tay định đánh tiếp, trong lòng tức thì nổi giận, không nhịn được định tiến lên. Nhưng chợt nghe thấy trong đám đông có tiếng quát lớn: “Dừng tay!”

Một bóng người cao lớn nháng qua trước mắt mọi người, nháy mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Tô Văn Khang, tùy tiện đưa cánh tay phải ra chặn một cái, tức thì chỉ thấy mặt Tô Văn Khang biến sắc, cánh tay đánh xuống như bị lửa thiêu rồi lập tức bị đẩy bắn ra phải ôm tay nhảy ra sau một bước.

Vương Tông Cảnh ngạc nhiên ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Vương Tế Vũ, Liễu Vân cùng đám đệ tử Thanh Vân đứng xung quanh nhao nhao cất tiếng: “Mục sư huynh.”

Người vừa tới chính là vị thân thể khôi ngô, mặt vuông mày rậm Mục Hoài Chính. Lúc này khuôn mặt vuông vức của y tỏ ra khá giận dữ, liếc nhìn Tô Tiểu Liên đang nằm rạp dưới đất một lần rồi lại quay sang nhìn Tô Văn Khang, lạnh lùng nói: “Ngươi là kẻ nào, dám cả gan tại Thanh Vân Sơn cậy mạnh hiếp yếu?”

Vương Tông Cảnh bước nhanh lên trước, đỡ Tô Tiểu Liên dậy. Tô Tiểu Liên đang định cảm ơn, chợt nhìn rõ khuôn mặt của Vương Tông Cảnh thì giật nảy mình, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhất thời nói không ra tiếng, một lúc sau mới lí nhí: “Là huynh?”

Vương Tông Cảnh trong lòng vốn có rất nhiều lời muốn hỏi cô bé, nhưng hiện tại cũng chẳng có cách nào hỏi được, chỉ dành cười khổ kéo hẳn người cô bé dậy nói nhỏ: “Đừng sợ.” Sau đó như vô ý dùng thân che lấy nửa bên người Tô Tiểu Liên, đẩy nó ra phía sau mình.

Tô Tiểu Liên từ sau lưng nhìn Vương Tông Cảnh, trong mắt thoáng tỏ ra cảm kích lẫn vẻ phức tạp ngơ ngác rất khó tả, nhưng rốt cục cũng không nói thêm gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK