Mục lục
[Dịch]Xuyên Ngọt Văn Mở Mang Trí Óc - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc gọi của Cố Miên làm giáo sư Tống có chút bất ngờ, trong ấn tượng của ông phẩm chất người học trò này rất tốt, học tập rất chăm chỉ và nỗ lực, chẳng qua vì quá tự ti nhát gan, dù ông muốn giúp, cũng chỉ là có lòng mà không có sức.

Thế nhưng, bây giờ Cố Miên có chuyển biến tốt, ông cũng vui vẻ nhìn thấy cô bé này trưởng thành. Hiện tại, bản thân cô thoải mái nói muốn cố gắng giảm cân, ông càng cảm thấy vui mừng.

Ông hiểu rõ tình hình hiện giờ của Cố Miên, do đó ông sẽ giúp Cố Miên tìm một ít công việc phiên dịch thích hợp, là một giáo sư ngoại ngữ từng trải, ông cũng có vài mối quan hệ, mà Cố Miên lại đề ra ý muốn thi vào nghiên cứu đào tạo chuyên sâu, ông cũng bày tỏ nếu như cô có năng lực này, đồng thời thành công thông qua cuộc thi, ông sẵn lòng làm người hướng dẫn cho cô.

Nói chuyện điện thoại xong, Cố Miên cực kỳ phấn khởi vì chính mình đã bước ra bước đầu tiên, chí ít hiện nay vấn đề sinh tồn có thể được giải quyết, có lẽ bản thân cô đã gặp được một vị quý nhân hiếm thấy, giáo sư Tống thật sự là quý nhân của Cố Miên, giáo sư này là một người tốt bụng, bảo vệ học trò, lại còn gần gũi đến bình dị, sự hấp dẫn từ nhân cách của ông không thua gì thành tựu học thuật của chính ông cả.

—— Bé cưng à, làm rất tốt, ganbatte! (Ganbatte — tiếng Nhật, nghĩa là ‘cố gắng lên’ !)

= 口 = Mẹ nó! Hệ thống ngươi chui ra từ chỗ nào thế, đột nhiên lại có thể nói tiếng người là sao?! Lúc trước không phải là play giọng điện tử cấm dục à!

Còn nữa đừng có gọi tôi là bé cưng!! = 皿 =

—— Tên thuộc tính được đăng ký trong « Cứu vớt đời hệ thống » của người chơi Cố Miên là: Bé cưng, một khi đã đặt ngẫu nhiên, không được thay đổi.

Cố Miên: “…”

Xế chiều, giáo sư Tống gửi mấy bài viết cần phiên dịch cho tạp chí tài chính đến email của cô, đồng thời ghi chú thêm những yêu cầu và hạng mục công việc cần lưu ý một cách tỉ mỉ.

Cố Miên đọc lướt sơ qua một chút, cô vẫn tương đối quen thuộc với phương diện phiên dịch tài chính, trước đây cô tiếp xúc nhiều nhất cũng là phương diện này, độ khó bản thảo mà giáo sư Tống gửi cho cô cũng không quá cao, chắc hẳn là vì cân nhắc đến thực lực vốn có của cô.

Nhưng hiện tại Cố Miên đã vượt xa quá khứ rồi.

Có được bản thảo tiếng Anh, cô lập tức bắt tay vào việc, không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm giác ngày hôm nay phiên dịch đặc biệt thuận lợi, dòng suy nghĩ căn bản không thể ngừng lại, công việc phiên dịch gần như làm liền một mạch, ba bài liên tiếp, đầu óc vận chuyển càng lúc càng nhanh, phiên dịch sang tiếng Trung dường như không cần suy nghĩ quá nhiều thì đã có thể sử dụng ngay những từ ngữ chính xác và rõ ràng để biểu đạt, cứ thế thừa thắng xông lên hoàn thành ba bài viết, xuất phát từ thói quen, cô lại sửa chữa thêm hai lần, so sánh ba lần, mới gửi bài vào email của giáo sư Tống.

Bấy giờ đã là buổi chiều của ngày hôm sau.

Cố Miên cảm thấy bụng mình đói cồn cào, lục tung căn phòng lên, cô chỉ phát hiện hai gói mì ăn liền, nhìn chằm chằm mì ăn liền một lát, cô nghĩ lại, thôi cứ quên đi, món này quá dễ gây béo phì, vẫn là không nên ăn, dù sao cũng đã dự định giảm cân rồi.

Cố Miên sờ sờ túi áo, thực tế bên trong khiến cô rất khó xử, tất cả tài sản gợp lại chỉ có 207 đồng 5 hào, dù sao để trả tiền phòng thì khẳng định là không đủ, ăn ít tiết kiệm qua vài ngày là được thôi, còn phải trả tiền internet nữa đấy… Hi vọng tiền nhuận bút bên phía giáo sư Tống có thể được đưa sớm một chút.

Tiếp tục chịu đựng cơn đói, đến gần tối, Cố Miên mới chạy xuống lầu tìm một của hàng nhỏ ăn một bát mì cải xanh, đại khái vì quá đói, nên cô cảm thấy ăn cực kỳ ngon miệng, nhưng vì thể hình khổng lồ nên bị người qua đường để ý, khiến cô đặc biệt không thoải mái, chẳng trách chủ nhân cũ không thích ra ngoài gặp gỡ người khác.

Lúc Cố Miên tính tiền định rời đi, giáo sư Tống gọi điện tới.

“Thầy Tống!”

“Cố Miên à, ba bài báo em phiên dịch thầy đã gửi cho tạp chí bên kia rồi, họ vừa xem, tỏ vẻ vô cùng hài lòng, đồng ý trả em với giá ba trăm mỗi ngàn chữ, ngày mai sẽ trực tiếp thanh toán tiền nhuận bút cho em. Còn nữa, bọn họ hi vọng có thể cùng em hợp tác định kỳ.”

Giáo sư Tống quả nhiên hiểu ý, vừa bắt đầu liền nói thẳng ra vấn đề cần giải quyết gấp lúc này của Cố Miên.

“Không thành vấn đề, em có thể làm! Thầy Tống, thật sự rất cảm ơn thầy!”

“Ầy, thầy cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, em thật sự có năng lực này, tất cả đều là những thứ em nên có cả. Thầy cũng đã đọc ba bài dịch của em, tiến bộ hơn trước rất nhiều, mấy ngày nay việc học không hề sa sút, như thế là tốt rồi, phải tiếp tục duy trì. Có hứng thú đến giúp thầy phiên dịch mấy bài luận văn học thuật không?” Giáo sư Tống tung ra cành ô-liu. (câu : tung ra một cành ô-liu ở đây là nói đang offer một cơ hội cho Cố Miên, giống như nói ‘quăng một nhánh cây ra giữa sông để kéo người đang bị cuốn trôi vào bờ’ ấy)

“Đương nhiên là không thành vấn đề! Cảm ơn thầy Tống!” Cố Miên vui vẻ đáp lại.

“Tốt lắm, đến lúc đó thầy sẽ gửi tư liệu qua email của em, mặt khác nếu cần hỗ trợ cái gì, cũng có thể tới trường tìm thầy.”

“Vâng, em đã rõ, thầy Tống, chào thầy ạ.”

“Tạm biệt —— “

Cúp điện thoại, Cố Miên rời khỏi quán mì nhỏ, cảm thấy trời thật trong xanh, mây thật trắng, cảm giác có tiền thật là tốt =w=!

Ba trăm đồng cho mỗi ngàn chữ, ba bài báo tổng cộng 10 ngàn chữ, cô một lần kiếm được 3000 đồng!

Chỉ có điều 3000 đồng này bây giờ cũng chỉ là cứu cấp, căn bản không dư ra được cái gì cả, trả hết tiền thuê nhà tiền nước tiền điện tiền net thì chẳng còn lại bao nhiêu. Nhưng cũng là một sự khởi đầu tốt, ngàn vàng mất hết vẫn có thể tìm lại mà…

Cơm nước xong Cố Miên lại đi dạo loanh quanh bên ngoài nửa tiếng, làm quen toàn bộ khu vực lân cận, tỷ như siêu thị, chợ rau, khu nhà ở, công viên gì gì đó, đây chính là công viên cỡ trung mà cô tìm được, bên cạnh công viên là cả một khu dân cư, gần tối, có không ít người dân đều ra đây tản bộ, tập thể dục.

Cố Miên xoa xoa cái bụng của bản thân, cảm thấy tiêu hóa gần xong rồi, cũng nên bắt đầu kế hoạch giảm cân to lớn của chính mình——

Mỗi ngày, trời vừa tờ mờ sáng, Cố Miên uống hai chai sữa bò, ăn vài miếng bánh mì lúa mạch nguyên hạt nhạt nhẽo vô vị, và một bát salad hoàn toàn không có xà lách mà chỉ có trái cây tươi. Mặc một bộ quần áo thể thao màu xám nhạt, võ trang đầy đủ, mang vào một đôi giày thể thao cũ, sau đó liền chuẩn bị đi ra công viên phụ cận tập thể dục.

Đi tới cửa công viên, Cố Miên bỏ ra mấy phút vận động cho nóng người, hoạt động chút gân cốt, sau khi mọi thứ Ok rồi mới bắt đầu chạy.

Sức chịu đựng của cơ thể nặng ịch này rất kém, chạy chưa được nửa vòng đã thở hồng hộc, Cố Miên chỉ có thể tăng dần lên từng ngày một, để thân thể cố gắng thích ứng với lượng vận động như thế.

Có điều, thỉnh thoảng hệ thống cứ thích đi ra nhảy nhót một chút….

—— Bé cưng, hành trình của cô là tinh thần bất khuất đó! Ganbatte!

Cái khỉ gì thế, cái hệ thống này là hàng Neon à?! (ý nói là ‘hệ thống là hàng nhật à’ – vì Nhật cực kỳ nổi tiếng với đèn Neon, cứ tìm hình tokyo về đêm là biết, Neon nhìn muốn mù màu luôn !)

—— Bản vương là của Đại Thiên Triều! (chú thích luôn : Đại Thiên Triều là cách người TQ gọi nước TQ một cách tôn kính)

—— [Cảnh cáo] Thiên cơ không thể tiết lộ! Xin người chơi đừng cố gắng cám dỗ hệ thống!

Hệ thống bắt đầu play trò phân liệt rồi, khóe miệng Cố Miên co giật, cái thứ này lại bắt đầu phát đi phát lại bài « Phong tục dân tộc đẹp nhất »

Bây giờ là giữa mùa hè, cô chạy không bao lâu thì cả người bắt đầu nóng lên, đổ đầy mồ hôi, cả người dinh dính nhơm nhớp, sau khi kiên trì chạy xong, dừng lại làm vài động tác giãn người xong, Cố Miền liền đi về nhà tắm rửa.

Sau đó chính là công việc phiên dịch, thời gian trên cơ bản đều trôi qua như thế, khống chế thực đơn, lượng vận động phù hợp, công tác phiên dịch, mọi việc đều trôi qua một cách cực kỳ phong phú, sau hơn một tuần thực hiện kế hoạch giảm béo, hiệu quả rất tốt, dù sao Cố Miên có ‘nền tảng’ quá to, hiệu quả ban đầu khá rõ ràng, nhưng vẫn y như trước, không thể thoát khỏi danh xưng “Cô béo” này.

Cô cũng dần cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân cũ, biến thành hình dạng như vậy, quả thật sẽ chẳng bao giờ thích ra ngoài giao thiệp với người khác.

Trong danh sách liên lạc cũng không có mấy người, không ngờ vẫn có một số lạ gọi cho cô.

“Xin chào.” Cố Miên bắt máy, nói thật, tuy rằng thân thể này thật sự mập tới mức kỳ dị, thế nhưng giọng nói lại rất êm tai, nếu như không nhìn mặt của cô, chỉ nghe giọng nói, tuyệt đối sẽ đổ cái rụp cho coi.

“Cố Miên hả? Mình là Lưu Mộng Nhã.” Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ sang sảng.

Lưu Mộng Nhã? Cố Miên ngẩn người, lục tìm trong đầu một lúc, mới nhớ ra, đây là lớp trưởng trung học của cô, con người cũng không tệ, đối xử với mọi người cũng rất bình đẳng.

“Lớp trưởng, có gì không?”

Đối phương hình như nghệch ra một chút, bởi cảm thấy cách nói chuyện của Cố Miên hoàn toàn khác với ấn tượng: “Là như vầy…. Hiện tại chúng ta đều đã tốt nghiệp đại học, bốn năm không gặp, vì thế dự định mở một buổi họp lớp.”

“Mở tại thành phố W?”

“Ừ, đúng rồi, bây giờ chính là đang sắp xếp thời gian, xem các bạn có rãnh lúc nào không, dự tính vào giữa tháng tám.”

Cố Miên suy nghĩ một chút nói: “Lớp trưởng, mình đang chuẩn bị thi lên cao học.”

Cô trực tiếp đối với tụ họp bạn bè này xin miễn cho kẻ bất tài, trước giờ cũng chưa từng tham gia họp lớp, trên cơ bản chỉ cùng mấy bạn học có quan hệ tốt ngầm thỉnh thoảng tụ tập mà thôi.

—— Bé cưng! Tôi lệnh cho cô mau chóng đồng ý!

Hệ thống ngươi sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện, lại xuất hiện ngay thời điểm này là sao = 皿 =! !

Cô căn bản không muốn đi!

—— Đây là nội dung mà vở kịch cần có! Còn được tăng điểm thưởng đó nha! Cưng à! Đừng quên mục tiêu là ngọt văn! Thân ái!

Nói đến điểm thưởng, Cố Miên lập tức tỉnh táo lại, cô nhớ ra, nhiệm vụ của cô là xoay chuyển cuộc đời bi kịch thành ngọt văn, ngọt văn ngoại trừ sự thành công, được nam chính yêu thích, đương nhiên không thể thiếu chuyện thỉnh thoảng làm bộ tỏa ra hào quang của nữ chính, theo sắp xếp theo thông lệ mà bắt đầu hình thức ngọt văn trong sáng!

Xem ra có rất nhiều chi tiết nhỏ có thể lợi dụng để tăng điểm thưởng!

——Cửa lớn của thế giới mới đã mở ra! Bé cưng, ganbatte!

Cố Miên yên lặng không để ý hệ thống, tiếp tục nối liền câu nói trước của mình: “Nhưng vào tháng tám có lẽ mình cũng phải về thành phố W, vừa lúc có thể đi.”

Lời nói của Cố Miên, thật sự dọa sợ Lưu Mộng Nhã, cô căn bản không ôm hi vọng Cố Miên sẽ tham gia họp lớp, dù sao cô ấy cũng không thích bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, họp lớp với cô ấy không khác gì một cơn ác mộng.

“Bạn thật sự sẽ đến?” Cô có chút thương hại Cố Miên, cảm thấy nếu như cô ấy không muốn đến, cũng không sao, trong lớp nhiều người trước đây cũng không thích Cố Miên.

“Ừ, lớp trưởng, mình nghĩ sẽ đi, đến lúc đó cứ nhắn cho mình thời gian và địa điểm.”

“Ừm…. Được rồi.” Nói xong, Lưu Mộng Nhã cúp điện thoại.

Cố Miên xoắn xuýt suy nghĩ, từ giờ đến giữa tháng tám, cô còn thời gian một tháng, lúc đó phải cho bản thân đã trở nên xinh đẹp ra trận, không biết có kịp không….

Cô quyết định hỏi cái hệ thống không đáng tin kia.

——Hệ thống, ngươi nói lần này có được hay không…

——Bé cưng à! Tự tin một chút! Cô vốn rất đẹp đó!

——= 皿 = Đàng hoàng đi!

——Được rồi! Tôi đã quét qua thể chất của cô, dựa vào tiến độ hiện nay, vào giữa tháng tám, thể trọng của cô có thể giảm xuống còn 120 cân. (120 cân-60 kg)

120 cân, đối với cơ thể cao một mét sáu của cô vẫn là quá nặng!!!

——Tuy nhiên, nếu cô dựa theo sự huấn luyện ma quỷ của tôi, trong vòng một tháng có thể giảm đến 90 cân nha ~~~ miễn phí nha ~ tình yêu ~ chỉ cần một tháng! Chỉ cần một tháng! (90 cân-45kg)

Cố Miên hơi nhíu mày, tiếp nhận sự huấn luyện ma quỷ của hệ thống, dù sao lần này có liên quan đến việc chấm điểm cuối cùng của cô, không thể khinh thường!

Truyện đăng mỗi T4 hàng tuần

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK