"Bao tô công, đã trễ thế này còn đi thu thuế a ?” Thật là náo nhiệt trên đuờng số hai của Lam nhã thành, một ngừoi đàn ông trung niên bán thịt nuớng đang đứng truớc cửa hàng của mình, tưoi cừoi huớng về một thanh niên còn nhỏ tuổi đi ngang cửa hàng của mình chào hỏi.
"Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là Bao tô công!" Bị gọi như vậy, vẻ mặt thanh niên lộ vẻ bất mản dừng lại, sau đó với giọng thật tình khuyên bảo: “Ta năm nay mới mừoi chín tuổi, chỉ là hơi truởng thành sớm một chút mà thôi. Sau này đừng gọi ta là Bao tô công, hãy gọi tên ta ___ Đuờng Vũ!”
“Ha ha ha, ta biết rồi, Bao tô công!” Lão bản bán thịt nuớng cừoi ha hả…
“Ân, ta đi đây, còn phải vội vàng thu thuế nửa đó!” Đuờng Vũ tiện tay nắm lên miếng thịt quay đang bày trên mâm, rồi nhanh chóng huớng ra phía đuờng số hai ở phía nam chạy đi.
"Đi thong thả a, Bao tô công!" Phía sau Đuờng Vũ truyền vọng lại một chuỗi thanh âm.
"Ta thực sự giống như Bao tô công sao?" Vừa chạy, Đuờng Vũ vừa có vẽ hoài nghi tuớng mạo của mình. Nhìn qua thì chính xác là có vẽ thành thục hơn so với đám bạn cùng trang lứa một chút, nhưng cũng chỉ là do sinh hoạt cuộc sống bức bách thôi a.
Phụ mẫu qua đời sớm, chỉ để lại một chút tiền tích góp cùng với một gian nhà có nhiều phòng cho thuê nằm cạnh Thánh Quang Ma Pháp học viện ở Lam Nhã thành. Khi Đuờng Vũ mừoi lăm tuổi, đã bắt đầu độc lập kinh doanh cho thuê phòng ốc. Cũng may mắn hắn đã nghĩ ra điểm sinh ý này, ở Thánh Quang Ma Pháp học viện cũng có không ít học sinh không thích sự quản thúc của học viện, cho nên sinh ý cho thuê phòng trọ cũng thật là tốt.
Cũng chính vì vậy, tuổi còn trẻ mà Đuờng Vũ, cả ngừoi nhìn qua thấy giống như một vị lão thành ổn trọng. Do đó, hàng xóm láng giềng chung quanh đều gọi “Tối khinh niên,Bao tô công” !
Bất quá, cũng không phải vì vậy mà Đuờng Vũ trong long khó chịu. “Bao tô công” ba chữ này, đối với những ngừoi chung quanh là một loại xưng hô than thiết a. Làm hắn khó chịu nhất chính là, khi hắn vừa sinh ra, đã chịu lời nguyền rủa ___ vô pháp tu luyện ma pháp!
Có ngừơi nói với hắn rằng, vô pháp tu luyện ma pháp, vậy thì tu luyện đấu khí a! Nhưng Đuờng Vũ cũng đã trả lời rằng, hắn thích ma pháp, dù thế nào cũng thích ma pháp!
Nhưng đáng tiếc, muốn làm một ma pháp sư, tối cơ bản đó là cần chính mình cảm ứng đuợc nguyên tố lực.
Cái gọi là cảm ứng nguyên tố lực, kỳ thực là ngừoi đối với không gian nhận biết đuợc năng lực ma pháp nguyên tố. Ma pháp sư muốn sử dụng ma pháp, phải dựa vào tài năng cảm ứng đuợc nguyên tố lực ở ngoại giới mà thi triễn. Loại năng lực này, có thể nói là tự câu dẫn tới.. Bất luận một ngừơi nào sinh ra trên A Đề Tư đại lục này, đều có năng lực như vậy. Chỉ là, có điểm khác nhau chính là, có ngừoi thì khi sinh ra liền có cảm ứng nguyên tố lực cực cao, cũng có ngừoi thì xui xẻo có rất ít cảm ứng nguyên tố lực.
Nhưng thật thuơng cảm cho Đuờng Vũ dù cho hết lần này đến lần khác, như là một ngừoi trời sinh ra đả không có cảm ứng đuợc nguyên tố lực! Loại hiện tuợng này, tại A Đề Tư đại lục chỉ xuất hiện thật là ít a, nhưng nỗi danh nhất chỉ có một. Đó là tại vạn năm trước tại Phong Đô quốc, một thanh niên tên là Lam Tạp cùng Đuờng Vũgiống nhau, trọn đời không thể tu luyện ma pháp. Chỉ là, ngày sau này, nỗi danh kinh thế tài hoa, một lòng nghiên cứu các loại ma pháp lý luận tri thức, cuối cùng trở thành một người nỗi danh toàn bộ đại lục ma pháp lý luận đại sư!
Thế nhưng, đối với bất cứ một người ma pháp sư mà nói, hiểu được ma pháp lý luận, nhưng không cách nào sử dụng ma pháp, loại thống khổ này thì không lời nào có thể diễn tả được. Vị ma pháp lý luận đại sư Lam Tạp kia tại trước lúc lâm chung, nguyện vọng lớn nhất đó là mong muốn chính bản than có thể phóng xuất ra một loại ma pháp, cho dù là một loại thấp nhất giai là hỏa cầu thuật, thậm chí ít nhất là một chuỗi ngọn lửa cũng được.
Loại ngừoi duờng như bị trớ chú nguyền rủa này, tuyệt không có khả năng cải biến đuợc. Cuối cùng, tên đại sư kia chỉ có thể ôm nỗi hận mà chết. Mà hắn thì suốt đời chỉ nghiên cứu các loại tri thức lý luận ma pháp nhưng hết thảy đều đuợc truyền thừa xuống. Thẳng cho tới hôm nay, rất nhiều ma pháp sư vận dụng ma pháp đều là do trong tri thức các loại lý luận hắn nghiên cứu ra.
Như vậy thì dù cho là nhân vật thiên túng, cũng không thể có khả năng cải biến, huống chi là Đuờng Vũ ? Hắn trong lòng một trận nổi giận!!!
"Hanh, lão tặc Thiên, nhân sinh ngươi đã trớ chú ta, ta tựu hết lần này tới lần khác không tin cái này a. Sớm muộn có một ngày, ta phải tu luyện ra chân chính ma pháp." Đuờng Vũhung hăng ở trong lòng thầm nghĩ. Chỉ bất quá, ngay chính hắn đều rất rõ ràng, đó bất quá là một loại hy vọng xa vời.
Trong vạn năm nay, toàn bộ đại lục chỉ điểm quá hai người không thể tu luyện ma pháp, phế tài. Một người là Lam Tạp, một người là chính hắn. Nhưng Lam Tạp là hạng thông minh, cuối cùng trở thành lý luận đại sư ma pháp nghe tiếng thiên hạ, từ phế tài biến thành đại sư. Mà chính hắn? Tuy rằng mấy năm nay dựa vào cho học sinh thuê phòng ở Thánh Quang Ma Pháp học viện, sau đó để đổi lấy một ít sách ma pháp tịch trong học viện để nghiên cứu, tích lũy đại lượng vững chắc ma pháp tri thức lý luận.
Nhưng điều đó cũng không thể làm Đuờng Vũ hài lòng! Hắn cùng bất luận một người nào ở A Đề Tư đại lục là như nhau, cực độ khát vọng trở thành một gã chân chính ma pháp sư. Loại này lý luận suông thiếu cảm giác a, cái này giống như đêm động phòng hoa chúc, mắt thấy kiều thê xuân tình nhộn nhạo, nhưng chính mình vô lực “đứng” lên. Loại này thống khổ, điều không phải Đường Vũ, tuyệt không thể chấp nhận.
Cũng may Đuờng Vũ là một ngừoi lạc quan cực kỳ! Tuy rằng trong lòng thống khổ, nhưng mỗi ngày đều như trước rất hài lòng. Hắn thủy chung tin tưởng vững chắc một cái đạo lý, ông trời khi đóng mọi cánh cửa lại, thì ít nhất cũng mở ra cho bạn một cánh cửa sổ! (Ý là trời cũng không tuyệt đuờng của mọi ngừoi… ND)
Cho nên, cho dù Đuờng Vũ từ nhỏ cũng biết chính mình vô pháp tu luyện ma pháp, nhưng hắn mỗi ngày như nhau tốn hao sáu giờ để minh tưởng.
Loại tu luyện này khô khan đến cực điểm, cho dù là với ma pháp sư mà nói cũng là cực kỳ khó có thể chịu được. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn một người phế tài, biết rõ vô pháp tu luyện ma pháp ngày qua ngày, năm này qua năm khác kiên trì mười hai năm lien tục. Cũng không thể không nói Đuờng Vũ ý chí kiên định cùng nội tâm kiên trì bền bỉ!
Như hôm nay, cũng vì tu luyện quá mức… , mới vội vàng chạy đi thu tô (tiền thuê).
Nhắc tới chính mình cho thuê phòng, trên mặt Đuờng Vũ nỗi lên một dáng cừoi thô tục. Học sinh Thánh Quang Ma Pháp học viện, đại thể đều là đệ tử nhà giàu hoặc là con nối dòng quý tộc. Những người này, từ nhỏ đều là quý tử, trong tay có khi là có rất nhiều kim tệ. Bọn họ tức nhiên không thích trường học quản thúc, mặc dù nơi này ký túc xá điều kiện hơn xa so với phòng ốc do chính mình cho thuê ,tốt hơn không ít.
Nhưng học sinh thời đại này luôn luôn tràn ngập phản bội! Rất nhiều học sinh đều thích dọn ra bên ngoài trường học ở lại, vì vậy chung quanh Thánh Quang Ma Pháp học viện phụ cận cũng tựu kéo theo nhai đạo lữ quán, cho thuê phòng, tiệm cơm v…v… một loạt nơi kinh tế thu nhập. Mà ở bên ngoài nhiều người, tự nhiên cũng xuất hiện một ít chuyện tình nam nữ ở chung.
* nhai đạo lữ quán: đuờng phố, khách sạn.
Cách đây nửa năm, Đuờng Vũ cho một đôi tình lữ thuê phòng ở. Mỗi khi buổi tối đến, bên trong luôn luôn truyền ra tiếng rên rỉ đến làm cho mặt đỏ tim đập! Cũng bởi vậy, Đuờng Vũ nghe trộm đến gần nửa năm nay... Bất quá hiện tại, hắn để cho chính mình ở một phòng giữa hai tầng, có bốn ngừoi thuê mới __ ba mỹ nữ cùng một nam nhân quái dị!
Mỹ nữ tự nhiên không cần phải nói, Thánh Quang Ma Pháp học viện học sinh đại đa số đều là quý tộc. Cho dù tướng mạo có xấu xí, cũng có thể bị khí chất quý tộc tân trang bù đắp. Tuy rằng, Đuờng Vũ đến nay cũng không biết khí chất quý tộc rốt cuộc là cái dạng gì! Bất quá, mỹ nữ chính là mỹ nữ, không cần biết gì đó mà tân trang. Điểm này, thì ba nữ tô khách (khách thuê phòng) hoàn toàn phù hợp!
Về phần nam nhân quái dị kia, cũng làm cho Đuờng Vũ có chút trong lòng run lên!
Quái dị nam nhân thì ngày hôm qua mới dọn vào, một thân hắc bào, khuôn mặt tái nhợt. Bước đi thời có cảm giác khinh khinh phiêu phiêu, coi như du hồn dã quỷ giống nhau. Đuờng Vũ từng cố ý chú ý một chút, phát hiện quái dị nam nhân này dưới hắc bào, hai gót chân chẳng bao giờ chấm đất quá một lần. Cho dù là ở trên lầu, cũng là như vậy.
Điều này làm cho Đuờng Vũ đối với quái dị nam nhân kia rất là khẩn trương!
Bất quá, vì nguyên tắc mở rộng cửa việc buôn bán, Đuờng Vũ lúc đó cũng không có cự tuyệt khách nhân này. Hơn nữa, cái gả nam nhân tuy rằng quái dị một chút, nhưng xuất ra tiền thuê cũng không thấp, đủ kim tệ cho hai người tiền thuê một tháng, có thể sánh bằng những người khác tiền thuê còn cao hơn gấp đôi.
"Một lát nữa lên lầu, ta nên chú ý một chút, nghìn vạn lần chớ chọc vào khách thuê hắc bào kia." Đuờng Vũ trong lòng hạ quyết tâm, dưới chân tốc độ nhanh hơn.
Hắn một đường chạy mau, quen việc dễ làm đi qua mấy cái hẻm nhỏ, sau đó tiến vào một mảnh công viên. Từ phiến công viên đi băng ngang mà qua, có thể trực tiếp tìm được nhà trọ cho thuê phòng của hắn. Có thể sánh bằng đi đuờng khác phải rút ngắn gần một nửa lộ trình!
Thế nhưng, khi Đuờng Vũ chạy vội vàng vào trong công viên không có một bóng người thì, trên đỉnh đầu lại đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng ngọc quang mang. Ngay sau đó, hắn chợt nghe từ bên ngoài công viên, trong hộ gia đình phụ cận truyền đến trận trận tiếng hoan hô. Hắn ngẩng đầu vừa nhìn, cũng thấy một tảng lớn mưa sao sa từ phía chân trời xẹt qua. Ô thật mỹ lệ, loá mắt quang mang, làm kẻ khác mê say!
"Thần nguyện vũ!"
Đuờng Vũ hưng phấn kêu to. Trước mắt vô số Lưu Tinh xuất hiện, chính thị trên đại lục A Đề Tư mỗi thiên niên (nghìn năm) một lần thần nguyện vũ! Truyền thuyết, khi thời gian, thần nguyện vũ xuất hiện ngươi nào mà thành tâm quỳ rạp xuống đất, hướng bầu trời thần linh, xin nguyện vọng của mình đuợc ưng thuận, sau đó sẽ đuợc thực hiện.
Đuờng Vũ nhanh chân quỳ xuống, chuẩn bị thành kính tâm tính từ trước đến nay chưa từng có, khấn hứa đại nguyện —— làm cho ta khả dĩ tu luyện ma pháp ba!
Cũng đúng lúc này, quang mang chói mắt cực kỳ lại đột nhiên hướng phía hắn thẳng tắp vọt tới. Mà ở trong quang mang chói mắt này, lại còn mang theo một tia bắt mắt hồng sắc bí mật. Đuờng Vũ bị cảnh sắc trước mắt sợ đến mất đi phản ứng, ngây ra như phỗng nhìn trên bầu trời cấp tốc trụy hạ quang mang, cả người run lên, đáy lòng nỉ non: "Tảo. . . Tảo bả tinh. . ."
Truyền thuyết, tại mỗi một lần trong thần nguyện vũ, có một viên đại biểu tai nạn cùng bất tuờng tảo bả tinh tồn tại! Thật khéo chính là, Đuờng Vũ này bị trớ chú nhân sinh không may lại trùng hợp đón nhận tảo bả tinh rơi vào...