• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Môn luật kinh doanh rơi vào tiết cuối của ngày hôm sau. Trong suốt tiết học, Giai Lạc cứ thấp thỏm không yên, không biết là bài luận của cô có qua được ải này hay không ?

Mọi chuyện diễn ra khá là yên bình. Lâm Ngạn vẫn đến lớp, điểm danh bình thường rồi lại đứng lớp giảng bài. Giai lạc lại thấy tiếp tục lạnh rồi nha, quá là kỳ lạ !

Cho đến khi tiết học còn mười phút cuối...

" Tôi sẽ nhận xét về bài luận mà tôi đã cho ra từ tuần trước "

Giai Lạc bắt đầu hồi hộp. Sau khi anh ta nhận xét xong bài của cậu nam sinh kia rồi mới tới bài của cô.

" Bài tự luận mà bạn Cung Giai Lạc đã nộp cho tôi quả thật là một bài làm rất tốt. Không những vậy còn rất xuất sắc "

Giai Lạc thở phào như vừa trút được gánh nặng vậy. Cô vô cùng tự hào về bản thân.

" Đặc biệt là sau khi nó đã được sao chép và sửa chữa từ một bài làm của người khác "

Giai Lạc chết đứng ngay tại chỗ. Làm sao... làm sao anh ta biết được ?!

" Cung Giai Lạc, bạn nhớ giúp tôi gửi lời hỏi thăm đến Mai Ngọc, xem ra bạn ấy ra trường rồi nhưng vẫn muốn theo đuôi tôi đến cùng "

Đáng chết ! Mai Ngọc là tên chị họ của cô. Không thể nào là như vậy được ! Nhưng câu nói của anh ta có ý gì ?

Cả lớp chợt hiểu ra, bắt đầu cười ầm lên vì câu nói của Lâm Ngạn. Giai Lạc đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Không dám nhìn thẳng vị phó giáo sư đang đứng trên kia. Cô là muốn tức chết.

Chết thật ! Sao lại xui xẻo như vậy ?! Phó giáo sư này trí nhớ cũng quá tốt đi !

" Bạn học Cung à, bạn nói xem tôi phải chấm điểm bài viết của bạn ra sao đây ? " - Lâm Ngạn gương mặt đầy vẻ nghiêm túc nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ giễu cợt.

Giai Lạc không trả lời cũng chẳng ngước mặt lên nhìn. Mất mặt đến cỡ vậy cơ mà.

" Bạn về viết lại cho tôi một bài khác ! Còn phải chép lại cho tôi 50 lần. Hạn nộp là tuần sau, đã nghe rõ chưa bạn Cung Giai Lạc ?! " - giọng của Lâm Ngạn trở nên nghiêm túc đến đáng sợ.

Cái này rõ ràng là muốn bức chết Cung Giai Lạc cô.

50 lần ? Anh ta bị tâm thần à ?! Cô cảm thấy vô cùng uất ức. Nguyên một lớp có đến mấy chục sinh viên, tại sao lại nhắm vào cô chớ ?!

" Dạ..rõ...." - Giai Lạc chỉ biết trả lời lí nhí trong miệng.

Reng... Reng...

Tiếng chuông báo hết giờ cuối cùng cũng vang lên, Cung Giai Lạc của chúng ta cuối cùng cũng được sống.

Tiết học vừa kết thúc, đám nữ sinh trong lớp liền ùa nhau lên hỏi bài phó giáo sư mỹ nam. Ai ai cũng chen chúc để được nói chuyện với anh ta. Còn hơn cả siêu sao thế giới.

" Thầy ơi ! Thầy đã có bạn gái chưa ? " - một nữ sinh bẽn lẽn mở miệng hỏi.

" Vẫn chưa " - Lâm Ngạn nở nụ cười, không do dự trả lời. Đám nữ sinh nghe vậy càng trở nên nhao nhao. Liên tục hỏi xin số phó giáo sư với cái cớ không thể thuyết phục hơn : Hỏi bài.

Giai Lạc đang sắp xếp tập vở, nhìn thấy cảnh đó mà thực sự rất chướng mắt. Gì cơ ? Vẫn chưa có bạn gái à ? Đúng là gạt người mà ! Chẳng lẽ Tử Du kia là không khí chắc !

" Hừ ! Ngay cả Mạc Dung và Ngao Yên cũng bị bộ mặt đẹp trai đó lừa gạt. Đúng là mê trai bỏ nạn ! " - Giai Lạc không khỏi bực bội khi nhìn thấy hai cô bạn của mình cũng chạy lên hỏi bài tên phó giáo sư xấu xa kia. Cô đành hậm hực ôm cặp sách đến nhà ăn một mình.

*********dải phân cách cutoe lạc*********

" Mình nghe nói cứ thứ bảy hàng tuần, ngài ấy sẽ đến đó đấy "

" Thật chứ ?! Cậu nói thật sao ? " - Lệ Vũ Đình vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nghe đứa bạn bên cạnh mình nói.

" Thật đó, anh mình làm ở quán bar The Blue mà. Anh ấy nói thứ bảy tuần nào, Triệu Vĩnh Thạc cũng đến đó để giải khuây " - Hoàng Lăng hào hứng nói tiếp.

Cô ta chủ yếu là muốn làm cho Vũ Đình vui, nếu như có được chút thông tin thì sau này Vũ Đình càng chiếu cố đến cô ta. Trong trường này không ai mà dám chống lại Lệ Vũ Đình.

Lệ Vũ Đình hai mắt sáng rỡ như sao, cầm hộp phấn lên soi gương trang điểm lại. Vũ Đình muốn chắc chắn mình phải trông thật đẹp mới có thể lấy lòng người đàn ông kia - " Vậy thì tốt quá rồi. Cuối cùng thời cơ cũng tới. Thứ bảy này, mình sẽ đến quán bar để gặp ngài ấy".

Vũ Đình và đám tùy tùng của mình quá mải mê bàn tán mà không để ý rằng Giai Lạc đang xếp hàng lấy thức ăn ngay đằng sau họ.

Nhìn thấy cái vẻ yểu điệu đến nhão nhoẹt của Vũ Đình mà cô ngứa mắt đến cực điểm Nghĩ đến cái ngày hôm bữa ở sân bóng rổ cứ làm Giai Lạc tức muốn điên lên. Cô nhất định phải nghĩ ra kế gì đó trả thù cô ta mới được. Nhưng người mà bọn họ nhắc đến là ai vậy ? Có vẻ như là một người rất quan trọng.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Giai Lạc. Bọn người của Vũ Đình cũng đã đi đâu mất từ lúc nào. Cô vội ra khỏi đám đông đang xếp hàng lấy đồ ăn để nghe điện thoại.

" Này cậu đang ở đâu vậy ? Sao vừa hết tiết là không thấy bóng dáng đâu thế ? " - giọng của Mạc Dung oang oang trong điện thoại.

" Chứ không phải các cậu bỏ rơi mình đi theo vị phó giáo sư đẹp trai kia rồi sao ? " - cô giận.

" Chậc... chậc... có người biết giận lẫy rồi kìa"

" Cậu nói thử xem ? "

" Được rồi, được rồi. Là tụi mình sai. Thế có được chưa cô nương "

" Coi như mình tạm tha cho các cậu. Bây giờ mình đang ở nhà ăn. Các cậu tới đây đi "

" OK, chờ bọn mình năm phút "

******************************

Sau khi trở về phòng, Cung Giai Lạc ngay lập tức lên mạng nhắn tin cho chị họ mình, nói cho chị của mình biết sự việc ngày hôm nay. Và cô đã phát hiện ra chuyện động trời.

" Thầy của em tên gì vậy ? "

" Lâm Ngạn "

"...."

" Sao thế ? "

" Thầy ấy trước đây là giảng viên khoa luật kinh doanh của chị khi chị du học ở Quế Lâm "

"-_- "

" Chị từng đeo bám thầy ấy "

"..."

**********dải phân cách cutoe lạc lối*******

Suốt mấy ngày sau đó, Giai Lạc chỉ lo tập chung làm bài luận. Rồi còn phải chép lại 50 lần, may mắn là có Mạc Dung và Ngao Yên giúp sức, cả ba đứa lao đầu vào chép bài luận cho đủ 50 lần.

Bây giờ Mạc Dung mới bắt đầu than oán - " Thầy Lâm cũng thực là quá ác. 50 lần bài luận ? Đến quỷ cũng chép không nỗi ! " .

" Hừ ! Giờ cậu mới biết điều đó sao ? Mình đây đã nhìn ra bộ mặt thật của Lâm Ngạn từ tám đời kiếp trước rồi ! " - Giai Lạc không khỏi liếc xéo qua cô nàng mê trai kia.

Mạc Dung thì chỉ cười cười giả ngốc đáp lại cô.

Cuối tuần, Giai Lạc cũng đã hoàn thành xong.

Chiều thứ sáu, cả ba bọn cô đều không có tiết nên Ngao Yên đã rủ Giai Lạc và Mạc Dung ra ngoài nhưng lại không nói là đi đâu. Thấy Ngao Yên cứ úp úp mở mở làm cho cô và Mạc Dung không nghi cũng phải ngờ.

" Rốt cục là cậu muốn dẫn tụi mình đi đâu vậy, Ngao Yên? " - cô khoanh tay trước ngực, dùng ngữ điệu tra hỏi với cô nàng.

Mạc Dung theo đó cũng lên tiếng - " Phải đó, đi đâu mà sao cậu cứ mờ ám thế ? "

" À, à chỉ là mình hẹn Nhĩ Giang đi uống cà phê nên muốn rủ các cậu đi chung cho vui ấy mà. Chứ đâu có gì " - Ngao Yên cười cười trả lời, giọng nói không được tự nhiên.

************************

Nghe cô nàng nói, Mạc Dung lại càng thấy nghi hoặc - " Cậu đang dấu tụi mình điều gì phải không? Trước giờ hai cậu hẹn hò đâu bao giờ rủ tụi mình theo".

" Không có, thực sự không có mà. Chỉ là..." - Ngao Yên ngập ngừng nói.

Cung Giai Lạc nheo mắt nhìn cô nàng, nghi ngờ hỏi - " Chỉ là gì ? ".

Cuối cùng, dưới sự tra hỏi của Mạc Dung và cô, Ngao Yên đành phải khai ra sự thật - " Được rồi, thật ra là Nhĩ Giang muốn giới thiệu hai anh trai của mình cho hai cậu. Cậu ấy nói hai anh của cậu ấy đang muốn tìm bạn gái nhưng lại chưa ưng ý ai nên muốn giới thiệu cho các cậu. Hôm nay chúng ta sẽ thử gặp mặt "

"Cái gì ? Xem mắt sao ? Thế hai anh ấy có đẹp trai không? " - Nghe xong, Mạc Dung hớn hở hỏi tới tấp. Có vẻ cô nàng nghĩ bản thân có thể thoát khỏi kiếp cô đơn rồi.

" Ý cậu là muốn tụi mình đi xem mắt sao ? " - Giai Lạc nhướn mày nói.

Ngao Yên gật đầu - " Có thể nói là như vậy. Mình nghe Nhĩ Giang nói hai anh của cậu ấy cũng khá là được".

Lời nói của Ngao Yên đã được xác minh khi ba đứa đến chỗ hẹn. Là quán cà phê Teddy, đây một quán gần trường cô. Ở đây cà phê rất ngon mà quán cũng rất đẹp nữa, đầy gấu bông. Cung Giai Lạc rất thích vào đây để được vừa uống cà phê, vừa nghe nhạc vừa ôm gấu miễn phí.

Khi ba bọn cô vừa vào quán là đã thấy ngay hai người anh trai của Nhĩ Giang. Quả thực là họ khá đẹp trai, dáng người cao ráo, mặt mũi cũng rất sáng lạng.

*********dải phân cách cutoe***********

" Để mình giới thiệu trước, đây là hai anh của mình, Nhĩ Thiên và Nhĩ Thành" - Nhĩ Giang lên tiếng giới thiệu trước.

Cô nàng Mạc Dung ngồi đối diện, hai mắt rực sáng như bóng đèn pha. Trai đẹp ngay trước mắt sao không hớn hở cho được. Còn Giai Lạc ngồi bên cạnh chỉ chăm chú quan sát họ. Người có cái tên Nhĩ Thành nhìn khá chững chạc, mặc áo sơmi chỉnh tề, chắc là anh lớn. Còn người con trai tên Nhĩ Thiên bên cạnh lại có vẻ ngoài hoàn toàn trái ngược, mặc áo thun quần jean, đeo khuyên tai một bên, đầu lại còn nhuộm màu đỏ. Thật là một trời một vực.

Mà Cung Giai Lạc để ý từ lúc các cô bước vào đây, cái anh chàng đầu đỏ kia có vẻ mặt rất thất vọng bởi vì chẳng ai trong các cô xinh đẹp cả. Liếc qua là đã thấy rõ.

" Yo! Xin chào" - Nhĩ Thiên dùng vẻ mặt chán nản chào ba người trước mặt.

Hừ, đúng là chẳng có ý tứ chút nào. Cho dù là không thích thì anh ta cũng không nên thể hiện ra mặt như vậy. Một kẻ chỉ biết nhìn bề ngoài người khác, Giai Lạc cực kỳ khinh bỉ. Từ lúc cô đóng giả bộ dạng này đã nhìn ra rất nhiều điều. Lúc trước cô vẻ ngoài xinh đẹp lại là tiểu thư con nhà giàu, còn nổi tiếng nên rất nhiều người xung quanh cô nịnh hót, theo đuổi nhưng lòng dạ họ Giai Lạc thực không biết ai thật ai giả.

Còn anh chàng Nhĩ Thành bên cạnh thì lại khác, chào các cô bằng một giọng nói rất hòa nhã - " Xin chào, anh là Nhĩ Thành "

Vô cùng vui vẻ, thân thiện làm cô cũng có chút cảm tình.

" Vâng, vâng chào hai anh, em là Mạc Dung, đây là Cung Giai Lạc. Cả hai đứa em đều là bạn học chung trường với Nhĩ Giang" - Ngao Yên chưa kịp mở miệng thì Mạc Dung đã chen ngang lên tiếng giới thiệu mình. Nhìn cô nàng thôi cũng thấy hai từ "trai đẹp" đã hiện rõ ngay trên mặt.

Sau đó, Nhĩ Giang cũng giới thiệu cho mọi người biết Nhĩ Thành đang làm cảnh sát, còn Nhĩ Thiên hiện đang là DJ ở quán bar. Thảo nào, hai tên khác nhau một trời một vực.

Mạc Dung vừa nghe thấy hai từ DJ là đôi mắt lại sáng rỡ lên. Theo cách nghĩ của cô nàng mà nói, những anh chàng DJ là những người vô cùng ngầu và đẹp trai - "Woa, thì ra anh Nhĩ Thiên là DJ sao? Tuyệt vời quá. Em rất thích những anh chàng DJ ".

Giai Lạc không thể không công nhận, câu nói của Mạc Dung đâu khác gì là đang tỏ tình gián tiếp ? Chỉ là mới gặp nhau thôi mà cô nàng đã dở chứng mê trai của mình rồi. Thật là mất mặt.

Nghe vậy, Nhĩ Thành cười cười, còn tên Nhĩ Thiên lại nhếch khóe môi lên theo kiểu nhàm chán - "Vậy sao? Nhưng mà rất tiếc. Tôi không thích kiểu người con gái như cô"

Vừa nghe anh ta nói, Mạc Dung ngây người. Cô bắt đầu thấy bực bội rồi nha. Cứ nhìn cái ánh mắt xem thường của Nhĩ Thiên hướng về bọn cô thì Giai Lạc muốn nóng gan mà.

" Nhĩ Thiên, anh sao lại nói như vậy? Cô ấy là người quen của em mà. Anh không thể nói chuyện lịch sự hơn sao?!" - Nhĩ Giang liếc mắt, khó chịu nói với anh mình.

Đột nhiên, Nhĩ Thiên đứng bật dậy, lấy tay phủi quần áo. Quay sang nói với Nhĩ Giang - " Xin lỗi chú, nhưng anh đây không có hứng thú làm quen với loại con gái nhàm chán và xấu xí như thế này nên anh về trước đây".

Nghe vậy, Nhĩ Giang vội vã kéo tay anh trai mình lại, gắt gỏng nói - " Anh không thể bất lịch sự như thế được !"

Mạc Dung ngồi đó, trơ mắt nhìn anh ta như vừa bị người ta cho phát búa vào đầu. Cô nàng chỉ biết cúi gầm mặt day day cái áo.

Thật sự là Giai Lạc không thể hiểu nỗi cô nàng. Nếu nãy giờ là một đứa con gái dám nói thế với Mạc Dung thì cô nàng đã đứng lên đấu võ mồm chứ nhất định không để chịu bị sỉ nhục. Nhưng trước mặt là một anh chàng đẹp như hoa nên Mạc Dung chỉ biết ỉu xìu như bánh đa ngâm nước mà không dám nói lại tiếng nào.

" Nhĩ Thiên, mau ngồi xuống ! Không được bất lịch sự !" - Anh chàng cảnh sát Nhĩ Thành ngồi bên cạnh thấy chuyện bất bình, cuối cùng cũng lên tiếng. Để thể hiện uy nghiêm của người anh cả.

Nhưng mà sự uy nghiêm đó hình như chẳng có tác dụng gì cả khi mà tên Nhĩ Thiên kia chỉ " Hừ " một phát rồi biến mất tăm ra khỏi quán cà phê, không thèm đoái lại nhìn ai.

" Mạc Dung, xin lỗi, thật sự xin lỗi. Mình không biết anh ấy lại như vậy" - Nhĩ Giang bối rối không biết làm gì, cứ cúi đầu xin lỗi Mạc Dung.

Anh chàng vừa nói vừa run cầm cập vì đang có một luồn khí âm u bắn ra từ mắt của Ngao Yên khiến Nhĩ Giang vô cùng sợ hãi. Cô nàng bình thường rất hiền nhưng cứ thử làm tổn thương người bên cạnh Ngao Yên xem, không vui chút nào đâu.

" Thật sự xin lỗi tụi em, tại thằng em anh không biết phép tắc. Để anh về dạy dỗ nó " - Nhĩ Thành cũng lên tiếng nhận lỗi thay cho em mình.

Mạc Dung ngượng ngùng xua tay - " Không sao đâu anh, em thật sự không để tâm đâu".

Cung Giai Lạc để ý từ nãy giờ, chỉ có anh chàng Nhĩ Thành này là dịu dàng và lịch sự với bọn cô nhất. Dù sao tên kia không tốt lành gì thì cũng có người anh này bù lại.

Sau đó, cả năm người lại trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Nhĩ Thành kể rất nhiều chuyện cười khiến cho Mạc Dung chuyển biến từ mặt "bỗng dưng muốn khóc" đến cười rớt cả hàm. Nhờ Nhĩ Thành mà Mạc Dung có vẻ vui lên rất nhiều, cứ như lúc nãy chưa hề xuất hiện cái tên Nhĩ Thiên kia vậy.

Lúc nói chuyện xong thì mọi người lại bàn xem địa điểm kế tiếp sẽ đi đâu. Giai Lạc lại cảm thấy mắc vệ sinh quá nên xin phép mọi người vào WC một lát.

Ra khỏi WC, trên đường trở về chỗ ngồi thì Giai Lạc nghe được một giọng nói phát ra từ ngay góc cầu thang của quán cà phê.

" Mình đang chán muốn chết đây. Không biết Nhĩ Giang nghĩ cái gì mà lại đi giới thiệu cho mình và Nhĩ Thiên mấy đứa con gái trông không ra cái gì đó ".

"...."

" Cậu không biết đâu. Nếu không phải là bạn của Nhĩ Giang thì mình đã bỏ về lâu rồi chứ không phải ngồi đây đóng giả một anh chàng ga lăng và lịch sự với mấy đứa sinh viên đó đâu. Nhĩ Thiên bỏ đi trước nên mình phải ở lại nghĩ ra mấy câu chuyện cười nhạt nhẽo để dỗ ngọt bọn sinh viên đó, không thôi lại mất mặt Nhĩ Giang ".

*******dải phân cách cutoe*********

" Giai Lạc, cậu đi vệ sinh gì mà lâu thế? Cậu có gặp Nhĩ Thành không? Hình như anh ấy đi nghe điện thoại mà sao giờ này vẫn chưa vào " - Vừa thấy Cung Giai Lạc về chỗ là Mạc Dung đã bay vào hỏi.

Cô không trả lời câu hỏi của Mạc Dung, mắt khẽ nhướn. Giọng lạnh lùng nói - " Mình đi về đây. Ở đây toàn là kẻ lòng dạ bốc mùi "

Nói xong, Giai Lạc ôm balô đi ra khỏi quán cà phê.

Sau ngày hôm nay, cô lại càng khắc cốt một điều đừng bao giờ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Cung Giai Lạc đúng là mù rồi mới nói anh ta là người tốt. Cái tên tiểu nhân ấy, bề ngoài đẹp đẽ, bên trong thối nát. Như thế mà còn có thể trở thành cảnh sát.

" Giai Lạc cậu đi đâu vậy?! Nhĩ Thành vẫn chưa ra cơ mà" - Thấy vậy, Mạc Dung vội vàng gọi Giai Lạc lại nhưng cô không thèm nghe.

Ngao Yên thấy cô bỏ về cũng không muốn ở đó nữa nên kéo Mạc Dung về theo. Trước khi đi cô nàng không quên quăng cho Nhĩ Giang một cái nhìn cảnh cáo. Chỉ có Mạc Dung là tiếc nuối chưa muốn về nhưng lại bị Ngao Yên lôi đi nên không thể kháng cự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK