Trong bãi, hai người vẫn đang tiếp tục tranh đấu, như mây trôi nước chảy, hết trái lại phải, chỉ thấy bóng người mờ nhạt, thi thoảng phát ra tiếng xé gió nhè nhẹ.
Đột nhiên, trung niên nhân tay cầm trường kiếm lăng không lên trời, hai tay cầm kiếm, hét lớn: "Thải vân truy nguyệt!"
Nhân kiếm hợp nhất, hướng đối thủ lao đi, mũi kiếm phát ra một dải hoàng sắc (màu vàng) kiếm quang.
Tên còn lại biết đối thủ sử ra tuyệt chiêu, thân thể uốn éo không ngừng, hét lớn: "Âm dương hợp nhất!"
Hai tay hợp lại, ầm vang một tiếng, tựa như hai bàn tay sắt, từ song chưởng lộ ra thanh sắc cùng tử sắc quang mang, trên không tạo thành một thanh thanh tử song sắc nguyệt nha đao. (thanh đao lưỡi liềm màu xanh tím)
Trường kiếm cùng nguyệt nha đao trên không trung gặp nhau, phát ra tiếng đông đông, nguyệt nha đao bị vỡ vụn, biến mất không thấy, kiếm quang trên trường kiếm phát ra cũng tan biến, nhưng thế kiếm vẫn như cũ hướng trung niên nhân đâm tới.
"Ô!" Trung niên nhân không nghĩ tới nguyệt nha đao một chiêu âm dương hợp nhất công kích chỉ có thể triệt tiêu kiếm quang của trung niên nhân kia, không kịp nghĩ nhiều, trường kiếm đã sát người, song chưởng hợp lại, kẹp chặt mũi kiếm.
Hai người lập tức đứng im bất động, trên không nổ ra một âm thanh trầm đục.
"Oanh!" Giữa hai người tuôn ra một đoàn bạch quang, trung niên nhân từ trên không bay ra ngoài, ước tầm hơn năm mươi thước, mới trở về mặt đất, một khắc, thân thể lần nữa bay lên, chớp nhoáng mấy cái, đã biến mất dạng.
Còn lại trung niên nhân kia nửa người đã vùi lấp trong đất, đứng ở đó không nhúc nhích.
Long Thiếu Quân ở trên sườn núi nhỏ kiên nhẫn chờ đợi, bất quá, qua một canh giờ, người nọ vẫn không có động tĩnh.
Lòng hiếu kỳ của hắn nổi lên, khẽ gọi: "Uy!"
Vẫn bất động...
Long Thiếu Quân thấy không có gì nguy hiểm, từ từ đi tới, thẳng tới trước người nọ, cẩn thận nhìn kỹ.
Trung niên nhân đứng đó, sắc mặt vô cùng tái nhợt, khóe miệng rỉ ra một tia máu.
Long Thiếu Quân nhẹ giọng : "Ây, ngươi không sao chứ?"
Trung niên nhân mí mắt giật giật, đột nhiên mở ra, một đạo lãnh quang lóe lên, đâm thẳng vào cặp mắt Long Thiếu Quân.
Ngay tức khắc, Long Thiếu Quân chợt cảm thấy ánh mắt trung niên giống như lợi kiếm đâm sâu vào ý thức hải của hắn, đầu óc chấn động, toàn thân nóng lên, sau đó lạnh lẽo, nóng lạnh đan xen, một ngụm máu tươi tràn vào miệng, vội vàng đem nuốt xuống.
Sau một lúc lâu, Long Thiếu Quân mới cảm thấy thân thể khôi phục bình thường, một lần nữa quan sát trung niên nhân, nói: "Uy, ngươi không sao chứ?"
Trung niên nhân mặt không biểu tình, thân thể cứ như vậy từ trong đất trồi lên, đứng ở trước mặt Long Thiếu Quân, hai tay duỗi một cái, đã đặt trên vai hắn.
Long Thiếu Quân chỉ thấy hoa mắt, trung niên nhân đã đến trước mặt hắn, hơn nữa hắn rõ ràng nhìn thấy trung niên nhân vươn tay ra, muốn tránh khỏi lại phát hiện mình không cách nào nhúc nhích được, sau đó từ bả vai truyền đến một cỗ khí nóng, bả vai bên kia truyền đến một cỗ khí lạnh, trong lòng kinh hãi, muốn kêu nhưng không được.
Dần dần, trên bộ mặt tái nhợt của trung niên nhân đã lộ ra nụ cười.
"Tốt, quá tốt, không nghĩ trời cao đối đãi ta không tệ a, trước khi chết, gặp được viên ngọc quý như vậy, ta coi như có thể nhắm mắt!" Trung niên nhân hai tay rời khỏi hai vai Long Thiếu Quân, đang cười lớn, đột nhiên ho khan kịch liệt, một dòng máu tươi trào ra, thân thể lảo đảo như muốn ngã.
Long Thiếu Quân vội vàng đỡ hắn, quan tâm nói: "Ngươi không sao chớ?"
Trung niên nhân thở dài một tiếng: "Anh bạn nhỏ, ta không được rồi, bây giờ, ta hỏi ngươi, ngươi có muốn học võ công hay không?"
Long Thiếu Quân cũng đã thấy rất nhiều loại võ công, đối với loại võ công chỉ có trong phim ảnh, trung niên nhân này lại có thể dễ dàng thi triển, nhất định là cao thủ lánh đời trong truyền thuyết a, Long Thiếu Quân nào lại không muốn, vội vàng gật đầu: "Muốn!"
"Tốt, tốt!" Trung niên nhân cao hứng nói: "Ừm, sau này, ngươi chính là đồ đệ của Thường Nhất Tân, tới đây, chúng ta ngồi xuống, đợi vi sư giúp ngươi giảng giải tình huống của bổn môn."
Long Thiếu Quân đưa Thường Nhất Tân đến bên một tảng đá ngồi xuống.
- Đồ nhi, vi sư họ Thường tên Nhất Tân, chính là Đại đệ tử thứ 19 của Âm Dương môn, Âm Dương môn cũng không phải là một môn phái chính đạo, bởi vì võ công tâm pháp bổn phái là Âm Dương Hòa Hợp thần công, nghe cái tên này, con cảm thấy võ công này tà phái lắm sao?" Nói tới đây, hắn ho nhẹ một trận, máu tươi lần nữa từ trong miệng phun ra, Long Thiếu Quân vội vàng đỡ hắn, vỗ nhẹ sau lưng, để cho hắn thuận khí, vừa nói: "Cái gì chính phái tà phái, dùng ngay là chính, dùng gian là tà."
"Hảo, nói rất hay, khó có được người nào giác ngộ như ngươi, ta tin rằng, võ công bổn môn trong tay ngươi nhất định phát dương quang đại." Thường Nhất Tân ánh mắt sáng lên, hớn hở nói, vừa nói tới chỗ này, lại ho khan, Long Thiếu Quân vội vàng vỗ nhẹ sau lưng hắn.
Sau một lúc lâu, Thường Nhất Tân mới đình chỉ ho khan, hướng Long Thiếu Quân nghiêm mặt nói: "Thật là trời cao phù hộ Âm Dương môn ta, ta trước khi chết được gặp phải con, bây giờ, thừa dịp nội lực trong người vi sư chưa hoàn toàn tản đi, vi sư giúp con mở rộng kinh mạch, con ngồi xếp bằng xuống."
Long Thiếu Quân nghi ngời: "Sư phụ, người nhìn qua không có sao a."
Thường Nhất Tân lắc đầu: "Vi sư tâm mạch đã đứt, hiện giờ không còn chút sức lực nào, ngươi mau xếp chân ngồi nhanh, nếu không, đợi vi sư tâm mạch đứt đoạn, một thân nội công thật là uổng phí a."
Long Thiếu Quân y lời xếp bằng ngồi đối diện Thường Nhất Tân, Thường Nhất Tân một chưởng đặt trước ngực Long Thiếu Quân, năng lượng cường đại bắt đầu thẩm thấu vào cơ thể của hắn.
Dần dần, Long Thiếu Quân đã bị bao phủ trong một lớp sương hồng sắc cùng thanh sắc, thân thể phát ra tiếng kêu tách tách.
Nửa giờ sau, lớp sương mù bao quanh hắn tản đi, Thường Nhất Tân thu hồi thủ chưởng, thân thể gục xuống.
Long Thiếu Quân lúc đó chỉ cảm thấy một cỗ khí nóng tiến vào thân thể, trong thân thể chạy tán loạn, tập trung ở trước ngực của hắn, cuối cùng biến mất tăm. Sau đó lại một là cỗ khí lạnh chảy vào trong cơ thể, ở trong người tán loạn, cuối cùng cũng biến mất không thấy. Vừa mở mắt ra, hắn liền cảm thấy cả người lâng lâng, nhẹ nhàng nhảy một cái, thân thể trực tiếp vọt lên, cao hơn mười thước, hắn bị dọa cho sợ đến tay chân thất thố, lại nặng nề rơi xuống, rầm một tiếng, cái mông của hắn sau khi chạm đất, mặt đất chỗ vừa ngồi xuất hiện một hố nhỏ, làm hắn kinh dị hơn nữa là chẳng có một tia đau đớn nào, tâm vừa động, thân thể đã đứng thẳng.
Đang lúc cao hứng, hắn đột nhiên thấy Thường Nhất Tân ngã xuống, trong lòng cả kinh, vội vàng chạy tới đỡ dậy, hoảng sợ nói: "Sư phụ, người làm sao vậy?"