“Thật không nghĩ tới, cũng có người lấy được ngọc bội rồi. Xem ra ta cũng hơi con thường lũ trẻ này. Phải mau chóng tới xem là ai mới được.”
Thiên Nam hóa thành 1 đạo quang bay tới khu rừng, nhưng hắn không đáp xuống chỗ đứa trẻ mà lại từ đứng trên không nhìn xuống. Hình như những tán lá cây rậm rạp kia không thể cản nổi ánh mắt của hắn.
- Hừm - Thiên Nam khẽ chau mày – chả trách lại có thể vượt qua cửa ải của ta. Thế nhưng chả nhé lão gia hỏa ấy không nghĩ tới việc ta phát hiện ra thuận tay đồ sát sao? Hay là ...
***
Lúc này, Trần Hữu quần áo rách dưới đang ngồi thở hổn hển trên một cây cao. Không phải là hắn đã bỏ về rồi sao? Thì ra là lúc ấy hắn bỏ về thật, có điều 1 lúc sau từ đâu xuất hiện một con đà điểu 3 đầu chắn trước mặt. Con đà điểu này cũng khá to nhưng so với Xà Quỷ thì vẫn chưa tính là gì. Tuy vậy Trần Hữu so với nó cũng còn rất bé. Con đà điểu này dường như đói bụng lâu ngày, vừa nhìn thấy Trần Hữu mắt sáng lên xông thẳng tới.
Trần Hữu thấy vậy, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy thục mạng, cũng may con đà điểu còn cách khá xa nên nhất thời không đuổi kịp. Nhưng hắn dù gì cũng chỉ là một đứa bé mới 10 tuổi, tốc độ không thể nhanh được, khoảng cách với con đà điểu kia ngày càng rút ngắn một cách nhanh chóng, không còn cách nào khác, hắn đành trèo vội lên một cái cây. Hồi trước hay đi chảy trộm quả nên việc này đã làm đến độ thành thục, khi con đà điểu tới nơi thì hắn đã kịp ở một chỗ an toàn .
Ngồi vắt vẻo trên 1 cành cây to, hắn ngoái xuống xem con đà điểu đã đi chưa. Vẫn còn ở đó, thấy vậy hắn không dám xuống. Hắn ném toàn bộ những gì có thể xuống để đuổi con đà điểu đi nhưng vô dụng. Mệt, hắn dựa vào thân cây ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi hắn tỉnh lại, trời đã tối rồi, hắn lại cúi xuống nhìn nhưng lần này, con đà điểu đã đi đâu mất. Hắn thận trọng ngó nghiêng khắp nơi xem có thấy bóng dáng con đà điểu không. Vẫn không thấy, trời tuy tối nhưng hắn vẫn thấy được xung quanh nhờ những con đom đóm.
Hắn cũng không chắc đây có phải đom đóm hay không nữa. Vì đom đóm ở quê hắn thấy là màu vàng, còn ở đây lại là màu xanh ngọc bích. Cả rừng đom đóm xanh kia lững lờ trôi nhè nhẹ trong không gian, xen qua từng kẽ lá xuyên khắp mọi nơi tạo nên một khung cảnh thật tuyệt vời. Yên tĩnh, không một tiếng động. Dường như vạn vật xung quanh cũng quên đi mọi thứ mà đang mải mê ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt trần của tạo hóa. Rồi tiếng gió cất lên du dương làm xao động những nàng đom đóm, tất cả như những vũ công tuyệt đẹp đang phô diễn hết sự tinh túy của mình với sàn diễn là khắp đất trời nơi đây. Hắn ngẩn ngơ ngắm nhìn, từ bé tới giờ hắn chưa từng thấy cảnh nào đẹp đến vậy. Bao nhiêu mệt nhọc của hắn cũng theo làn gió kia bay đi đâu mất.
Nhưng rồi hắn cũng sực nhớ ra là còn việc phải làm. Quay về thì không được nữa rồi. Biết đâu con đà điểu lại đang ở đó chờ mình. Mà cũng không thể ở mãi trên này được. Đành phải tiếp tục tiến lên vậy. Hắn thận trọng tụt xuống, tiếp tục quan sát xung quanh một lần nữa. Sau khi yên chí, hắn cẩn thận bước từng bước.
Đoạn đường của hắn giờ lại không gặp tí nguy hiểm nào. Có lẽ vận xui của hắn đã đi qua rồi. Hắn cứ thế bước đi. Ban đầu còn thận trọng, nhưng về sau chỉ hơi để ý 1 tí thôi. Hắn vừa đi vừa cảm nhận cái không khí trong lành, sảng khoái này. Có điều, hắn vẫn không dám chạy nhảy khắp nơi, cứ một mạch giữa đường thẳng tiến.
Cuối cùng hắn tới một cái hồ thì dừng lại. Điều khiến hắn dừng lại ở đây không phải là vì hắn sợ nước hay không biết bơi mà là vì màu nước. Nó đen kịt một cách lạ thường, nếu không phải nhờ những con đom đóm xanh ấy, thì chắc là hắn cũng không nhận ra được. Cái màu này khiến cho hắn có cảm giác nguy hiểm. Hắn cẩn thận lùi lại, bẻ một cành cây con thả xuống. Cành cây chạm tới gần mặt nước liền bốc cháy. Hắn sợ, như thế này thì hắn không thể nào qua được khúc sông này. Thế thì phải bỏ cuộc sao? Hắn không chấp nhận, đã đi được rất xa rồi, hắn không chấp nhận từ bỏ. Thế là hắn kiếm xung quanh với hy vọng tìm thấy 1 cái gì đó có thể giúp hắn vượt sông
Tìm chán chê không thấy gì, hắn liền đi dọc bờ sông. Bỗng hắn thấy một con thuyền nhỏ xa xa. Cũng không biết ai đã đặt con thuyền ở đó. Con thuyền nhỏ, chỉ vừa được 2 đứa trẻ con dường như được làm 1 loại gỗ đặc biệt. Trên thân gắn mấy tờ giấy như tấm bùa phát ra hào quang nhè nhẹ bao trùm con thuyền. Trên thuyền có để sắn hai mái trèo. Trông con thuyền cũng không còn gì mới mẻ nữa. Chắc hẳn đã được để ở đây từ rất lâu rồi. Hắn cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, con thuyền ở trên sông lâu như vậy không bốc cháy thì chắc có thể đi được rồi, hắn vội leo lên thuyền trèo sang bờ bên kia.
Con thuyền đi rất êm cứ như là lướt đi trên mặt nước vậy. Đẩy một cái là cả con thuyền đi được một đoạn xa. Mặc dù hắn chưa từng trèo thuyền bao giờ nhưng cũng thấy rất dễ. Chả mấy chốc hắn sang được tới bờ bên kia, lúc này trời bắt đầu sáng, có lẽ thời hạn 1 ngày Thiên Nam giao cho cũng sắp hết.
Hắn cũng biết điều đó, việc này làm cho hắn thêm phần khẩn trương. Bờ bên này khá cao, phải cao tới bụng hắn. Không hiểu người ta thiết kế ra cái bờ cao thế này để làm gì nhỉ. Có điều, hắn cũng không suy nghĩ được lâu, hắn không thể giấu được vẻ mặt lúc này đang rất sung sướng. Mắt hắn hoàn toàn tập trung vào vật phía trước.
“Đây rồi, có thế chứ, cuối cùng cũng đạt được rồi!!!!” Hắn đã không giữ nổi bình tĩnh nữa, điên cuồng reo lên. Hắn đã trải qua biết bao nguy hiểm, khổ cực chỉ để tìm kiếm cái này đây. Viên ngọc bội vàng, bên trong khảm con rồng ngọc màu xanh biếc đang lơ lửng trên 1 cái đài bằng gỗ xa xa. Từ chỗ hắn tới viên ngọc bội chỉ khoảng một ngàn bước chân nữa thôi. Hắn cắm đầu cắm cổ chạy tới như sợ viên ngọc ấy biến mất và hắn lại phải đi tìm nó thêm 1 lần nữa.
Nhưng ngay khi còn cách ngọc bội khoảng mười bước chân nữa thôi, đằng sau bỗng có tiếng sột soạt. Có một bóng đen lao ra từ một hốc cây bên đường lao thẳng tới chỗ Trần Hữu.