Edit: Du Quý phi.
Beta: Mai Thái phi.
Đến giữa tháng năm, cuối cùng Mẫn Tiệp dư hoài thai mười tháng sinh hạ Lục Hoàng tử, thánh thượng đặt tên Thừa Huệ, cũng thăng Mẫn Tiệp dư thành Chính tứ phẩm Mẫn Tần để có thể tự mình giáo dưỡng hài tử. Khi Tiết Bích Đào nghe thấy tên Lục Hoàng tử suýt chút nữa ném đứa trẻ đang ôm trong lồng ngực xuống giường. Thừa Huệ, Thừa Huệ, nhận được ân huệ, xem ra lúc đặt tên cho Thừa Cảnh thì Hoàng đế đã "Khẩu hạ lưu tình" rồi.
Nghe nói, bởi vì thời gian mang thai Mẫn Tần sử dụng phấn son quá độ nên trên mặt nổi những đốm đen dài, Lục Hoàng tử càng có chút dấu hiệu ngu si, nhưng do tuổi tác còn nhỏ nên cũng không rõ ràng. Vì vậy lực chú ý ở trong cung đối với Mẫn Tần cũng ít đi.
Còn bên Tiết Bích Đào, tuy sốc, nhưng vẫn có tính toán, tạm thời phải nuốt vào trong bụng, không dám giao phó hành động gì.
Thật ra Bình Tu nghi muốn mượn chuyện kiện tụng của hai gia tộc để cho nàng đẹp mặt, nhưng Hoàng đế " xử lý theo lẽ công bằng", sự tình chưa nháo lớn mà rất nhanh đã bình ổn xuống.
Thoáng cái thời gian đã tới cuối tháng năm, nhân dịp Thái hậu mừng thọ năm mươi, Thọ vương nhận lệnh hồi kinh. Lúc hắn trở về còn mang đến một người mặc một thân áo màu xanh da trời trang trí những đóa hoa nhỏ màu đỏ bằng hoa văn da rắn, làn váy xếp li có mấy trăm nếp gấp, đỉnh đầu có ngân giác, ngân phiến, khăn bạc, ngân phiêu đầu bài, trâm bạc, ngân đỉnh hoa[1]... rất nhiều trang sức bằng bạc của cô nương Nam Cương. Lúc ánh mặt trời chiếu xuống, có thể nói là lung linh rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
[1] Trang sức của người Miêu đều làm từ bạc, kiểu dáng và phân loại hết sức phong phú.
Tuy khuôn mặt có chút non nớt, nhưng phần tinh xảo hay nụ cười ngọt ngào đã mê choáng không ít người ở dọc đường đi.
Thọ vương tuyên bố với bên ngoài vị tiểu cô nương này là Công chúa Man tộc, lần này đi cùng để giảng hoà ngừng chiến với Hoàng đế. Chỉ là tiểu cô nương này không làm, chuyện giảng hoà gì gì đó, đó là chuyện của a ba ( phụ thân), đừng có tính lên đầu nữ nhi nha! Do thấy Thọ vương lớn lên xinh đẹp nên đuổi tới thôi.
Tuyệt không nói hai lời!
Khi Tiết Bích Đào nghe thấy tin tức này thì cười lăn trong lồng ngực Hoàng đế, cười đến mức Hoàng đế không hiểu gì mới ngẩng đầu nói: "Lớn lên xinh đẹp, ha, Thọ vương và Hoàng thượng rất giống nhau, thần thiếp thấy, Hoàng thượng lớn lên cũng rất xinh đẹp..."
Vừa dứt lời đã bị Hoàng đế keo kiệt không cho nói hừ một tiếng đẩy nàng đi.
Xem có còn sức lực lấy trẫm giễu cợt hay không!
Tiệc mừng thọ đêm đó, Phụng Tử, Vân Hương khéo léo trang điểm cho Tiết Bích Đào, Vân Lũ bố trí công việc bên ngoài.
"Vòng tay này của Vân Lũ tỷ thật xinh đẹp." Khi nàng sai khiến lộ chiếc vòng vàng trên cổ tay, tiểu cung nữ Vân Thanh thấy tỏ vẻ rất thích thú.
"Là nương nương của chúng ta thưởng cho." Vân Lũ mỉm cười, nhớ tới cái gì liền nói: "Được cho khi lần trước ta đi báo tin cho Trường Xuân cung, chả trách ngươi chưa thấy qua."
Vân Thanh nghe vậy thì cầm tay nàng soi dưới đèn để nhìn kỹ, hâm mộ nói: "Chúng ta không có phúc khí như tỷ tỷ, lại thêm miệng lưỡi vụng về, tay chân chậm chạp cho nên không được nương nương coi trọng. Chỉ là hằng ngày cũng không thấy tỷ mang thì phải?" Lời nói có chút chua, nhưng do nàng ta còn nhỏ nên nghe tới cũng không chói tai.
"Ngày thường sợ có va chạm nên ít khi mang, hôm nay đi dự tiệc với nương nương tất nhiên không thể để nương nương mất mặt, cũng không phải là mới mang, ngươi quan sát kỹ ha."
"Hì hì, tuổi còn nhỏ nên thích nhìn xung quanh, hiện nay bị bắt được mong tỷ tỷ đừng đi cáo trạng với nương nương." Nàng ta cười ngây thơ.
Vân Lũ nghiêm mặt nói: "Cái này còn phải xem tâm tình đã."
Bị nàng ta lôi kéo tay năn nỉ mãi nàng mới chỉ một ngón trên trán nàng ta, cười nói: "Biết rồi biết rồi, ngươi hoảng sợ tới mức đầu hôn mê luôn rồi.
Trong phòng truyền ra một tiếng gọi: "Vân Lũ —"
Vân Lũ nghe nương nương kêu nàng, vội buông tay ra không rộn nữa, đi vào điện. Khuôn mặt hồn nhiên và nụ cười ngây ngô của Vân Thanh đang đứng trong điện đã dần nhạt, u sơn trong mắt mang theo một chút ý phức tạp. Dưới ánh sáng nhàn nhạt, khi nàng mở lòng bàn tay ra bốc lên một hương thơm ngọt ngào của mật ong, hòa vào không khí rồi dần tản ra.
Tuy nàng vốn là cung nữ của Hiền phi nương nương, nhưng Trân chủ tử đối đãi với các nàng rất tốt. Nàng không tình nguyện làm chuyện này, nhưng nàng còn gia đình. Bên trong hậu cung, không phải cứ cam tâm tình nguyện là được.
---
Trên sân khấu diễn kịch bát tiên chúc thọ [2], Tiết Bích Đào ngồi ở dưới nhai đậu phộng rất ngon. Hạ lễ đã sớm dâng lên Thái hậu, tự mình viết một quyển Kinh Phật, xem như chân thành đáp lễ lúc bảo bảo của mình đầy tháng. Tính nết của lão thái thái này Tiết Bích Đào cũng không rõ lắm, cho nên mọi việc đều chọn rất kĩ càng.
Nhưng thật ra đối với các phi tần khác, lão thái thái hiếm khi ra khỏi Phật đường, thấy thái độ của Hoàng đế rất hiếu thuận với mẫu hậu của mình, cho nên vì tranh ân sủng mà muốn đi "Đường cong cứu quốc". Nào là một vạn chữ thọ thêu hai mặt, gỗ điêu khắc ông Thọ rất sống động, chuỗi ngọc trai ngụ ý cát tường làm nổi bật bàn tay, việc này so với diễn kịch trên sân khấu còn xuất sắc hơn.
Chẳng qua khi một trong bát tiên là Lý Thiết Quải bước lên bục sân khấu, không biết ở đâu một giọng nói rống lên: "Thọ vương kìa —" Nhiều người ồn ào lấn áp cả cảnh náo nhiệt dâng lễ vật ở bên kia.
Bảy vị tiên còn lại vẫn quy cũ mừng thọ Vương Mẫu, chỉ có Thọ vương đóng Lý Thiết Quải tay cầm gậy sắt ở đầu có treo hồ lô hướng về phía Thái hậu cúi lạy, cao giọng cung chúc: "Lão Lý đây chúc Vương Mẫu nương nương phúc như Đông Hải trường lưu thuỷ, thọ tỷ Nam Sơn bất lão tùng [3] —" Thanh âm như vàng ngọc, leng keng đung đưa.
[3] 福如东海长流水,寿比南山不老松: Phúc như Đông Hải trường lưu thuỷ: Nghĩa là phúc tựa biển Đông với dòng nước dài chảy mãi không có điểm dừng. Tức ngụ ý của câu chúc cho ông bà, cha mẹ và gia đình có thật nhiều phúc lộc trong cuộc sống. Dạt dào mênh mông như dòng nước biển Đông chảy mãi.
Thọ tỷ nam sơn bất lão tùng: Được ví tuổi thọ như cây tùng không bao giờ già trên núi Nam Sơn. Theo điển tích Trung Hoa, núi Nam Sơn là nơi mọc rất nhiều tùng, rừng tùng không thể đếm nổi về số lượng. Vì thế câu tuổi Thọ tỷ Nam Sơn ngụ ý tuổi nhiều, tuổi lâu không thể đếm nổi như rừng tùng ở Nam Sơn.
Nghe một câu như vậy, Thái hậu cười đến lộ răng không thấy mắt, thích ý vô cùng. Bà vội vàng gọi nhi tử xuống, cùng nói chuyện chọc cười.
Bởi vậy xem ra, thời đại này đối với chuyện "Thải y ngu thân" [4] cũng không bài xích. Nếu triều đại lễ giáo nghiêm ngặt, chuyện này vừa ra thì trưởng bối sẽ tức đến xanh mặt, còn tương lai tiền đồ của tiểu tử đó chắc cũng không tốt lắm.
[4] Thải y ngu thân (彩衣娱亲): Vào thời Xuân Thu, nước Sở có một ẩn sĩ tên là Lão Lai Tử, vì muốn hiếu thuận với cha mẹ, muốn tận lực khiến cha mẹ vui vẻ để họ sống khỏe mạnh trường thọ. Lúc ông 70 tuổi thì cha mẹ vãn còn sống, ông không muốn họ nhìn thấy dáng vẻ già nua của mình nên mà đau lòng nên ông may quần áo ngũ sắc rực rỡ để mặc, lúc đi đứng thì lại học cách đi nhảy nhót của trẻ con để khiến cha mẹ vui vẻ.
Thái hậu nhìn tiểu Công chúa Nam Cương mặc một thân màu bạc vỗ tay xem náo nhiệt, lòng bàn tay đều đỏ, thấy Thọ vương đi xuống, rất chân thành nói: "Mặc cái gì cũng đẹp." Cảm thấy lời nói vẫn chưa đủ, nói thêm: "Chân thọt cũng vẫn đẹp."
Vân Lũ thấy chủ tử nhìn thích thú, cũng không tự chủ được cong khoé môi. Cánh tay nâng bình bạc lên, rót vào chén sứ nhỏ màu hồng có vẽ cá chép vàng. Không ai để ý trên tay có ít mật hương hoà vào bên trong rượu, sắc nước mát lạnh kia trầm xuống, giống như dấu vết của mây, của sương để lại vậy.
Ăn đậu phộng sẽ khát, Tiết Bích Đào tuỳ ý cầm ly lên uống, tay tê mỏi làm nàng run lên, vài giọt rượu rơi xuống dính trên váy.
Trước mọi người, Vân Lũ vội vàng cúi người lau đi, miễn cho bị dẫn tới nhiều ánh mắt. Vân Lũ đè thấp thanh âm nói: "Nương nương, có trở ngại gì không?"
Tiết Bích Đào không hiểu nhìn nàng ta một cái, cuối cùng lắc đầu nói: "Không có việc gì." Tiếp theo lấy tay áo che, uống ly rượu kia. Đó là uống thật, nhưng chính xác thì lại là tay áo lụa kia uống. Nương theo bóng đêm khó nhìn, bình thường cũng sẽ không chú ý đến xiêm y sắc tối này.
Nàng phân tích cho rằng Vân Lũ không phải vấn đề lớn, chỉ là không biết ai lấy nàng ta làm súng đây.
Cách đó không xa thì Kim ma ma luôn chú ý về bên này đang cúi người thì thầm vài câu với Hoàng hậu, Hoàng hậu quét tầm mắt nhìn tình thế rồi nhẹ nhàng vươn tay phân phó: "Ma ma, đi gọi bọn hắn chuẩn bị《Mục Quế Anh giữ ấn soái》đi, Thái hậu thích nghe cái này." Kim ma ma hiểu ý lui ra.
Sau khi Thái hậu nghe thấy thì nghiêng đầu cười: "Khiến Hoàng hậu lo lắng rồi."
Hoàng hậu cười nói: "Vì mẫu hậu thu xếp tiệc mừng thọ, là tức phụ cam tâm tình nguyện, nào nói tới chuyện phí sức uổng tâm." Trong lòng Hoàng hậu nhớ đến nơi khác, vì việc lần này mà nàng đã bố trí chu đáo chặt chẽ, cho nên rất sợ đoạn nào xảy ra sai lầm thì không thể khống chế.
Chỉ là lúc này không có bỏ qua Kim ma ma, có bà giúp đỡ, tóm lại không được xảy ra sai lầm lớn gì.
Tiết Bích Đào xoay chuyển chén rượu không trong tay, nàng cũng không tinh thông dược vật, tất nhiên không nhận ra đây là dược gì. Chỉ là dược dùng cho tiệc rượu, đơn giản là mê dược hay là dược vật có hại thôi. Người xuất hiện trước thì dễ dàng, còn người xuất hiện sau, thì nàng không thể tương kế tựu kế.
Nhưng nếu là mê dược, như vậy đừng nghĩ hôn mê bất tỉnh là không có lợi. Nàng giả bộ lắc người, cổ tay áo dính rượu phảng phất bên mũi nàng, lúc này nàng ngửi thấy nhiều hơn, bất giác trên người cảm thấy khô nóng.
Nàng đứng dậy vịn tay Vân Lũ, nhíu mày nói: "Nơi này buồn tẻ, chúng ta đi nơi khác hít thở xíu đi."
"Vâng."
Hàn gia không giỏi uống rượu, Thọ vương thấy mẫu hậu vui vẻ thì cùng uống thêm hai ly, nhưng lúc này đã không thấy bóng dáng đâu. Khi Hoàng đế nói chuyện với Thái hậu thấy nàng đứng dậy, nghĩ chắc là muốn đi thay y phục, nên cũng không hỏi nhiều sợ làm nàng xấu hổ.
Nàng ngồi yên lặng một chỗ, gió lạnh ban đêm thổi qua, khô nóng trên má đã tan không ít. Tiết Bích Đào mới nghĩ đến tay áo đã khô, liền nghe thấy tiếng "A" trầm đục, tiếp theo là âm thanh sàn sạt trong bụi cỏ. Nàng nhắm mắt nhẹ nhàng ngã xuống trên mặt đất, không phải lúc này thì còn lúc nào nữa, nàng muốn nhìn một chút người ở phía sau màn này muốn chơi chiêu bịp gì đây.
Bên tai truyền đến thanh âm đè thấp của tiểu thái giám: "Sao lại ngất đi rồi?"
"Việc này... Công dụng của dược thế nào chúng ta cũng không rõ, dù sao tiện cho chúng ta làm việc là được rồi."
"Cũng đúng, mau đi, chúng ta nâng nàng ta đến thiên điện đi. Cẩn thận chút."
"Còn cung nữ này thì sao?"
"Ồ, ra tay nặng chút, yên tâm, nàng ta chỉ bất tỉnh trong chốc lát thôi! Nhanh lên, cẩn thận đừng để bị phát hiện."
"Biết rồi."
Như vậy nghe ra, cái này không phải mê dược.
Cho đến khi chạm vào chiếc giường, ở cửa vang lên âm thanh "Kẽo kẹt", trong điện không còn một tiếng động, nàng mới bừng mở mắt. Ha, trước mắt không phải là Thọ vương gia được khen mỹ mạo đây sao?
Tiết Bích Đào chống thân thể nghiêng đầu suy nghĩ, à, đại khái hiểu rõ người kia muốn làm gì. Không tính kế bằng thư từ, thì lại trực tiếp mời người thật tới diễn. Nếu không lầm thì thủ pháp này, chắc là thân tỷ tỷ của nàng — Hoàng hậu nương nương. Không có thực lực bên cạnh nàng ta, thì chắc cũng không có nảy ra ý tưởng này.
Nàng đá đá con ma men một thân đầy mùi rượu, vẫn không nhúc nhích. Đá tiếp thì có nhúc nhích một chút. Tiếp tục dùng sức đá liên hoàn, thì người kia bị đau mà tỉnh lại.
Thọ vương lẩm bẩm: "Làm gì vậy, làm gì vậy, lá gan của ngươi thật lớn!"
"Hừ." Thanh âm mềm mại lọt vào tai, Thọ vương giật mình một cái mở to đôi mắt, nhìn rõ: "Sao ta lại ở đây?"
"Bị tính kế đấy." Tiết Bích Đào lời ít ý nhiều nói rõ với hắn: "Có lẽ là muốn tạo ra bằng chứng "thật" về sự mập mờ của chúng ta."
"À." Thọ vương lại mơ hồ
Tiết Bích Đào vô cùng tức giận, quay đầu thấy cái hồ lô, rút nút lọ ra ngửi, vẫn là rượu. Nàng ném qua một bên, xuống giường đi đến bàn đổ nước ra, là nước lạnh, vừa hay. Nàng đưa ly vào trong tay con ma men kia, giống như nữ vương ra mệnh lệnh: "Uống hết đi."
Con ma men kia lại nghe lời, ngưỡng cổ ừng ực uống sạch sẽ. Uống cỡ ba bốn ly, cuối cùng đầu cũng không mê man nữa. Thọ vương ngáp một cái không đúng lúc: "Theo ta nhớ thì bên này có mật đạo." Ngay cả tự xưng "bổn vương" cũng quên dùng, nhưng cái này lại nhớ rõ ràng.
"Không hồ đồ nữa thì nhớ kỹ." Tiết Bích Đào giương cằm, nói: "Cho nên tỉnh rồi thì chạy nhanh đi."
"Hai ta không phải đến cùng một nơi, sao lại không cùng đi?" Thọ vương khó hiểu.
Tiết Bích Đào: "..." Thật không có phong độ của thân sĩ [5].
[5] Phong độ của thân sĩ (绅士风度): là tiêu chuẩn nghi thức cơ bản về cách cư xử, sự thanh lịch... Nó thể hiện phong cách đạo đức của con người (đặc biệt là các quý ông) trong xã hội văn minh. Nước Anh rất đề cao nghi thức này.
"Không phải tiểu Công chúa còn đang chờ ngươi sao, Thọ vương gia xinh đẹp như hoa." Nàng đột nhiên nhớ tới chuyện này, không quản được cái miệng mà giễu cợt hắn. Theo lẽ thường, sẽ không "Bắt gian" nhanh như vậy, vì hai tiểu thái giám kia phải mất một chút công phu để quay trở lại. Muộn một chút cũng không đáng ngại.
"Đúng rồi, cái này, ngươi ngửi qua coi đây là dược gì?" Nàng đưa tay áo qua.
Thọ vương nghe nhắc tới tiểu Công chúa bực bội gãi đầu một phát, có lẽ do uống rượu, không kiêu không nóng hay khí độ ưu nhã thường ngày đều bị hắn ném cho chó ăn. Lực đạo kéo tay áo Tiết Bích Đào cũng không nhẹ, làm nàng lảo đảo, giận trợn mắt nhìn hắn.
Nhưng thế nào lại thấy sóng mắt long lanh, điệu bộ duyên dáng đáng yêu.
Thọ vương thấy không hiểu sao trong lòng nhảy dựng lên, ngửi rõ ràng thì bỏ tay áo nàng xuống cười: "Cư nhiên là hoan tình tán dùng ở thanh lâu. Chính là loại xuân dược gây ảo giác rất mạnh, phối hợp với rượu sẽ ra hiệu quả tốt nhất. Dù chỉ mới ngửi qua cũng sẽ có chút phản ứng."
"Đã đắc tội với ai vậy?"
-------
[2] Bát tiên quá hải
Lý Thiết Quải là ông chân bị thọt mặc áo nâu ngồi ở ngoài cùng bên trái ( vì không tìm được ảnh bát tiên chúc thọ nên các nàng ngắm tạm)