• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại một không gian nào đó, một nam tử vận trên người một bộ tử y đình chỉ xếp bằng tu luyện. Hắn mở mắt ra, thì thào lẩm bẩm:

- Suốt một năm qua, ta bị khốn tại nơi này, tu vi cũng đã là Vũ Hồn Đỉnh Phong rồi. Bất quá muốn độ kiếp bước vào Vũ Khiếu Cảnh, ta cần phải có Phá Khiếu Đan mới là. Mặc dù nói, hiện tại ta độ kiếp cũng có thể, bất quá lần này độ kiếp không phải như Tố Thể lên Ngưng Hồn, không phải Ngưng Hồn lên Thoát Phàm mà là Vũ Hồn Cảnh bước vào Vũ Khiếu Cảnh, nếu không chuẩn bị kỹ lưỡng, hôi phi yên diệt cũng không hiểu vì sao.

Nam tử mặc tử y kia đúng là Minh Duệ. Một năm qua đi, hắn vẫn không cách nào tìm hiểu được phương pháp thoát thân. Tuy vậy, ở tại không gian này một năm qua hắn cũng không phải ăn chay. Tu vi của hắn đã vào Vũ Hồn Đỉnh Phong bảy tháng trước.

Bảy tháng còn lại, hắn bắt đầu chuyên tâm tìm hiểu chiệt chiệt để để hai tầng đầu của Đan Đạo và Trận Đạo và làm một số việc khác.

Minh Duệ tâm thần khẽ động, trên tay xuất hiện Hắc Nguyệt Kiếm cùng Bảo Linh Cổ Đăng. Hơn một năm qua, hắn cũng thường xuyên tập luyện Vũ Kỹ để tăng lên độ thành thục của mình và Hắc Nguyệt Kiếm.

Hắn nghĩ lại chuyện tình hơn một năm trước, lúc Hắc Nguyệt Kiếm và Bảo Linh Cổ Đăng còn ở trong tay Hoa Linh Phong, bây giờ hắn đã hiểu vì sao mình bị cuốn vào không gian này rồi.

Lúc trước, do trong đầu hắn đang kêu gọi Hắc Nguyệt Kiếm, nó cảm nhận được chủ nhân đang gọi mình, sau đó nó tự động quay về bên cạnh hắn.

Khi Minh Duệ thông suốt vấn đề này, hắn từng thử để Hắc Nguyệt Kiếm tại một nơi cách hắn mấy ngàn dặm trong không gian này, sau đó tâm thần khẽ kêu gọi Hắc Nguyệt Kiếm, chẳng bao lâu sau Hắc Nguyệt Kiếm liền quay về bên tay hắn.

Minh Duệ lúc này mộng bức thật rồi, đơn giản như vậy mà hắn cũng không nghĩ đến, cứ loạn cuồng đi tìm bảo kiếm, sau đó bao nhiêu rắc rối quấn thân, để rồi hiện tại hắn bị vây khốn trong không gian này.

Hắn lại nhìn qua Bảo Linh Cổ Đăng, trước khi Hắc Nguyệt Kiếm về bên hắn, nó dường như tỏa ra một sức hút mãnh liệt nào đó, kéo luôn cả thứ này lại cho mình. Có lẽ là do Cổ Đăng này vô tình bị kích hoạt, đưa Minh Duệ hắn đến nơi quỷ dị này.

Nhưng lúc này, Hắc Nguyệt Kiếm lại rung động kịch liệt, dường như nó đang muốn nói gì đó cho Minh Duệ.

Hắn nhíu nhíu mày, nhìn Hắc Nguyệt Kiếm hỏi:

- Ngươi muốn thôn phệ Cổ Đăng này, tấn cấp Chân Khí, trở thành Chân Khí Bản Mệnh?

Theo Minh Duệ hiểu biết về bản mệnh pháp bảo, khi bước vào Ngưng Hồn Kỳ sẽ ngưng tụ ra bản mệnh hồn khí, sau đó hồn khí bản mệnh muốn tấn cấp cao hơn cần phải thôn phệ bản mệnh hồn khí của người khác. Hiển nhiên điều này là không có khả năng. Theo hắn biết, đại lục này làm gì có ai tu luyện hệ thống công pháp như hắn, ngoại trừ kẻ tên Nghiêm Tà Thiên Đế hắn suy đoán kia ra. Nếu là tên kia, vậy nghĩ căn bản cũng đừng nghĩ đến việc tấn cấp, điều này là không thể nào.

Vì thế, chỉ còn một phương pháp khác, đó là thôn phệ bảo vật cấp Thần Khí trở lên ở đại lục này.

Còn vì sao Minh Duệ hiểu được Hắc Nguyệt Kiếm ý nghĩ… Đừng quên hắn là người ngưng tụ ra Hắc Nguyệt Kiếm, hơn nữa suốt một năm qua, hắn và Hắc Nguyệt Kiếm sớm đã có được trạng thái nhân kiếm hợp nhất, lại nhìn một bên Cổ Đăng kia đang run rẩy, hiển nhiên nó cũng hiểu được ý nghĩ của Hắc Nguyệt Kiếm mà sợ hãi. Vì thế, hắn đoán được điều này đúng là thiên kinh địa nghĩa.

Bản Mệnh Pháp Bảo đẳng cấp mà Minh Duệ có thể biết hiện tại chỉ có ba cảnh giới: Hồn Khí, Chân Khí, Linh Khí… Còn cao hơn vậy phải đợi Pháp Quyết mở ra hắn mới hiểu hết được.

Hắc Nguyệt Kiếm nghe được lời này của Minh Duệ, hưng phấn bay quanh quanh người hắn.

Nhưng lúc này, Minh Duệ lại nhàn nhạt nói ra:

- Không được, thứ này là bảo vật của Tông Môn người ta không thể thôn phệ bừa bãi. Hơn nữa, nó là thứ mấu chốt giúp ta thoát khỏi đây, ngươi không được động tâm với nó.

Hắc Nguyệt Kiếm nghe xong, ủ rũ rồi. Nó bay trở về tay Minh Duệ, nằm im không nhúc nhích.

Bảo Linh Cổ Đăng nghe xong, thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nó đây là tìm được một vị chủ nhân thích hợp cho nó đi theo rồi.

Nó biết, nếu để thanh hắc sắc tiểu kiếm kia cắn nuốt nó, thứ kia không những có được công năng của mình, hơn nữa còn tiến giai một đẳng cấp mới. Vậy mà người trẻ tuổi này lại có thể hào khí lẫm liệt nói ra được lời kia, nó thầm quyết định, đây sẽ là một vị chủ nhân mới sau bao năm nó ngủ đông tại nơi này.

Trên thực tế, nơi này đúng là thế giới của Bảo Linh Cổ Đăng. Mỗi một món thần vật trở trong Hoành Không Đại lục đều có một thế giới của mình. Thế giới càng rộng lớn, màu sắc không gian càng nồng đậm thì tượng trưng cho việc món kia Thần Vật tiềm năng, năng lực càng lớn. Động thiên Hoa Linh Thần Tông, nói một cách đơn giản đúng là thế giới của Bảo Linh Cổ Đăng.

Bỗng nhiên, Bảo Linh Cổ Đăng động, cả vùng không gian này cũng lay động theo. Một đạo hào quang sáng chói bao phủ Minh Duệ. Sau đó, Bảo Linh Cổ Đăng hóa nhỏ lại, lao về mi tâm Minh Duệ, rất nhanh liền chiếm một vị trí tại đan điền hắn.

Cả người Minh Duệ lúc này được hào quang bao phủ, thoáng cái biến mất vô tung vô ảnh khỏi không gian này.

Hoang mạc bên ngoài, Minh Duệ bất thình lình xuất hiện tại nơi một năm trước hắn biến mất. Hắn ngơ ngác đứng đó một hồi lâu, sau đó không tự chủ được thốt ra một câu:

- Khe nằm, đây là bảo vật chọn chủ tiết tấu a. Không lẽ nó thấy được vẻ anh tuấn tiêu sái của ta nên quy thuận.

Hồi thần trở lại, Minh Duệ nhìn quang cảnh xung quanh, nhận ra đây là nơi nào một cái, sau đó hắn bước đến Đại Mạc Trấn.

Đại Mạc Trấn, từ sau vụ việc đại chiến một năm trước kia, Hoa Linh Bang bị phá hủy hoàn toàn. Nhưng một năm qua đi, Hoa Linh Bang thâu tóm địa bàn của Sơn Nhạc Bang, lại nói Luyện Đan Sư Công Hội cũng ở đằng sau trợ giúp. Vì vậy, ở Đại Mạc Trấn cơ hồ không một thế lực nào dám động tới Hoa Linh Bang.

Minh Duệ bước vào Đại Mạc Trấn, sau đó không nán lại bên ngoài lâu mà đi đến luyện đan sư công hội.

Lần này, tiếp kiến Minh Duệ không phải nữ tử lúc trước mà là một người khác. Hắn cũng không thèm để ý, liệt kê một số công hiệu dược liệu ra rồi đưa cho nữ tử này tìm và mang lại giúp hắn. Bởi có một số dược liệu tên gọi khác đại lục này, vì vậy Minh Duệ hắn mới phải nghĩ ra cái hạ sách này.

Đúng lúc hắn đợi nữ tử kia đem đồ vật đến, một đạo thanh âm kiêu căng không coi ai ra gì từ đằng sau hắn vọng lại:

- Tiểu tử từ đâu đến, dám cản đường bổn đan sư, mau cút sang một bên cho bổn đan sư.

Minh Duệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên nam tử nhìn qua khoảng tầm ba mươi tuổi đang chỉnh sửa lại vạt áo, tay sờ sờ lên huy chương treo trên ngực, đúng huy chương Nhất Phẩm Luyện Đan Sư. Tu vi tên này cũng không tệ, cũng là một kẻ Chân Sư Trung Kỳ.

Minh Duệ liếc hắn một cái cũng không nhìn nhiều. Chân Sư Trung Kỳ mà thôi, Nhất Phẩm Luyện Đan Sư thêm vào cũng vậy. Chẳng lẽ chỉ nhiêu đó cũng muốn Minh Duệ hắn nhường đường? Vậy tôn nghiêm của Vũ Hồn Đỉnh Phong, Tam Phẩm Luyện Đan Sư như hắn để đâu?

Tên Nhất Phẩm Luyện Đan Sư thấy Minh Duệ không thèm để ý đến lời mình nói, trán nổi gân xanh, đánh một chưởng về phía Minh Duệ.

Minh Duệ căn bản quay lại nhìn cũng không thèm nhìn, tát một phát về phía tên Chân Sư Trung Kỳ này. Chỉ nghe “rầm” một tiếng, tên kia Nhất Phẩm Đan Sư bị Minh Duệ tát bay ra ngoài, đ-ng vào mấy sạp hàng gần đó, miệng phun máu tươi, răng rơi đầy đất.

Mấy người xung quanh thấy có kẻ dám tại Luyện Đan Sư Công Hội gây chuyện, sợ hãi chạy tán loạn.

Lúc này, nữ tử kia cũng lấy xong số dược liệu Minh Duệ cần, sau khi chứng kiến một màn vừa rồi, sắc mặt nàng cũng không dễ xem cho lắm.

Nữ tử kia tiến lại gần Minh Duệ, trầm giọng nói:

- Ngươi vậy mà dám đả thương người trong Đan Sư Công Hội, lại còn là một vị tân tấn Nhất Phẩm Đan Sư, ngươi đây là không muốn sống nữa?

Minh Duệ nhìn nàng, nhàn nhạt nói ra:

- Là hắn ra tay động thủ trước, ta chỉ tự vệ mà thôi. Hơn nữa, ta cũng hạn chế sử dụng lực đạo rồi, nếu không một cái tát vừa rồi cũng đủ lấy mạng hắn.

Minh Duệ nói xong, ném một xấp Linh Tệ lại cho nữ tử này, mang số thảo dược kia rất nhanh liền biến mất khỏi Đan Sư Công Hội.

Nữ tử kia ngơ ngác một hồi, sau đó nàng đen mặt lại, chạy đi tìm chấp sự nơi này.

Tên Nhất Phẩm Luyện Đan Sư kia lúc này cũng bò dậy, trầm giọng nói:

- Tiểu tử ngươi chết chắc rồi. Cuồng Phong Dong Binh Đoàn sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Nói xong, hắn lê cái xác của mình đi về gọi người.

Minh Duệ sau khi rời khỏi nơi này, hắn cũng không để ý đến cái gì Cuồng Phong Dong Binh Đoàn, hắn đi đến tổng đà Hoa Linh Bang lúc trước hắn từng ở lại vài ngày, chuẩn bị tá túc lại một đêm luyện chế Phá Khiếu Đan, tiện thể dẫn theo Linh Hà đi nếu nàng còn muốn làm thị nữ của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK