Hôm nay giáo sư Snape tuy không phải đến trường để giải quyết vấn đề nhập học cho những học sinh năm nhất, nhưng ông lại phải đi dạy kèm cho một đứa trẻ tên Maco thì phải. (hình như mọi người đều đoán được Maco là ai thì phải, còn không đoán được thì đợi mấy chương sau nghen~)
Severus Snape tay vừa cầm ít bột Floo chậm rãi đi tới gần lò sưởi, vừa nhắc nhở Laura ở nhà phải cẩn thận. Sau đó ông đọc to rõ ràng nơi cần đến, trong lò sưởi lập tức xuất hiện một ngọn lửa màu xanh và Snape biến mất ngay sau đó.
Laura buồn chán nằm lăn lộn trên chiếc Sofa. Cô lăn bên phải, lăn bên trái, lăn lăn, lăn lăn và lăn lăn.
Cô nàng lăn đến mức hoa mắt chóng mặt rồi nhảy xuống khỏi chiếc Sofa.
Laura loạng choạng chạy vào phòng mình và cảm thấy hành động lăn lộn của mình thật đần độn. Cô nàng vừa lục tìm thẻ thư viện mà Laura vừa đang ký vừa nghi ngờ việc mình sống trong thân đứa bé 5 tuổi này làm IQ mình tụt xuống.
Thư viện Galieo mới được xây khá gần nhà của giáo sư Snape. Thư viện Galieo tuy không phải là một thư viện to nhưng nó cũng chứa khá nhiều sách.
Những quyển sách mới tinh được đặt trên giá sách với đủ mọi thể loại, truyện tranh, truyện chữ, từ điển,...
Laura như lạc vào giấc mơ và niềm hạnh phúc, từ trước đến giờ xếp sau độc dược và bùa Hắc Ám, đọc sách là thứ Laura thích nhất.
Bà Mary - chủ thư viện là một con người dễ mến và cũng vô cùng thích đọc sách.
Laura và bà Mary đã trao đổi đủ các loại sách của những nhà văn nổi tiếng và thậm chí một vài trong số chúng cũng có trong thư viện. Hôm nay có lẽ sẽ cô nàng chẳng cho hôm nay là một trong những ngày tuyệt vời của cô nếu như cô biết mình sẽ nằm trên giường mấy ngày liền ngay sau đó!!
Laura ra khỏi thư viện Galieo với tâm trạng vui vẻ, vì thuận đường nên tiện thể cô vào siêu thị mua một ít đồ dùng hàng ngày và đồ ăn cho bữa tối.
Bỗng có tiếng la hét vang lên từ đằng sau Laura.
"Tránh ra cô bé!"
"Chạy đi!"
"Cẩn thân!"
Nhưng những tiếng hét đến chói tai ấy vẫn không che lấp được âm thanh xé gió của vật nào đó lao đi với tốc độ xé gió, hướng thẳng tới chỗ Laura.
Cô cảm thấy vô cùng kì quặc, và khi Laura quay đầu lại, chiếc xe tải đang lao đi một cách điên cuồng chỉ còn cách cô khoảng 2 mét.
Cảm giác quen thuộc ùa tới gần, đúng vậy, kiếp trước Laura cũng chết một cách lãng xẹt như vậy.
“Á!" Laura hoảng sợ hét lớn, túi đồ ăn trong tay cô rơi lăn lóc trên con đường bê tông bằng phẳng.
Không kịp nữa rồi, không kịp để nhấc chân chạy, cô nhắm chặt hai mắt một cách đầy hoảng sợ như thể chỉ cần cô nhắm mắt lại mọi chuyện sẽ biến mất và đây chỉ còn là một giấc mơ, hai tay cô theo bản năng ôm đầu.
Thị giác không thấy gì lại làm cho giác quan khác nhạy cảm hơn bao giờ hết, tai Laura nghe thấy tiếng gió lao vun vút một cách rõ ràng, xúc giác liên tục cảnh báo cô chiếc xe đang tới gần, chứng tỏ rằng đây chẳng phải là một giấc mơ nào cả hết.
Khi chiếc xe lao đến cang gần, Laura lại càng cảm thấy tuyệt vọng, sợ hãi đến tột cùng.
Không! Cô chưa thể chết bây giờ! Nếu như bây giờ cô chết thì ai sẽ là người ngăn cản Voldemort sát hại giáo sư Snape?! Mọi thứ sẽ trở về với chật tự vốn có và những con người vô tội vẫn phải chết ư? Bao nhiêu những con người dũng cảm, anh hùng và vĩ đại sẽ phải đổ máu?!
Laura bỗng mở to đôi mắt, đôi mắt vốn dĩ nên là màu xanh lá giờ đây đổi thành một màu đỏ tươi như máu, vết thẹo hình tia chớp ở sau cổ Laura đau một cách dữ dội. Và cô bật phát ra những câu nói đến chính cô cũng không hiểu được.
Chiếc xe tải bị bóp meo hẳn đi và bay văng ra khỏi con đường, cùng lúc đó các loại kính thủy tinh vỡ và văng tung tóe, những cái đèn đường nổ lần lượt. Thậm chí con đường bê tông bằng phẳng còn bị lún xuống xung quanh Laura.
Và ý thức của Laura biến mất hoàn toàn, mọi vật trong vòng 10 mét quanh cô bị phá hỏng.
May mắn có những phù thủy gần đó đã kịp thời tới nơi, song với khả năng phép thuật của Laura 6 phù thủy phải vô cùng cố gắng để kìm nén được cô.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Laura cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mọi thứ quanh cô thật tối tăm, cứ sức lực trong suốt cả cuộc đời cô đã bị rút đi một cách nhanh chóng.
Trong khi Laura đang ngất lịm trên chiếc giường một cách mệt mỏi thì tình trạng giáo sư Snape cũng không dễ chịu hơn một chút nào.
"Cô bé bị bạo động do quá hoảng sợ do suýt bị một chiếc xe tải tông..."
"Ôi Merlin! Tôi đã thấy nhiều đứa trẻ bị bạo động nhưng chưa thấy đứa nào có nguồn năng lượng và bạo động khủng khiếp như thế này!!"
"Cô bé phá hủy gần hết những thứ gần cô bé! Thật đáng sợ! Tôi cho rằng ngay cả những phù thủy mạnh nhất cũng không khủng khiếp như cô bé!.."
Những tên phù thủy đã kịp kìm hãm Laura lảm nhảm bên tai giáo sư Snape nhưng ông chẳng nghe bất kì tên nào nói. Laura vẫn đang ngất xỉu mấy chục ngày liền, phải truyền thức ăn và đang mệt mỏi nằm trên giường đây.
Severus Snape vốn là một người kiên nhẫn và biết kìm chế cảm xúc của bản thân cũng cảm thấy khó chịu vô cùng với bọn họ.
Có thể lí do Snape nhận nuôi Laura là do vẻ ngoài của con bé giống Lily Evans nhưng bây giờ ông coi con bé như một đứa con gái của mình, là thành viên trong gia đình mình đó là đứa con gái mà ông hết mực yêu thương và bảo vệ.
Nếu như lúc đó ông nán lại hoặc mang con bé đi cùng thì nó đã chẳng gặp nguy hiềm như vậy. Chí ít ông cũng phải nhận ra những biểu hiện khác thường của con bé như là mệt mỏi hoặc hay thèm ngủ để chế tạo thuốc đảm bảo cho an toàn của con bé.
Snape đã thức trắng nhiều đêm để chăm sóc cho Laura và quan sát bất kì biểu hiện bất thường nào của con bé. Narcissa nhìn chồng là Lucius Malfoy bên cạnh, bà chỉ nhìn sự quan tâm của Snape đối với con bé cũng đủ biết nó vô cùng quan trọng với Snape.
Khi Severus Snape đang dạy học cho Draco bé bỏng của bà thì nhận được tin đứa cháu của họ hàng ở xa (ý chỉ Laura, nếu bảo Laura là con của Lily & James chắc Laura chớt mất) của mình bị bạo động, thế là anh ấy lập tức bỏ dở môn học cuống cuồng lên tới chỗ con bé. Có thể cho một Snape lo lắng như thế thì con bé cũng không tầm thường.
Thế là Narcissa đề nghị với Snape là để Laura nghỉ ở chỗ mình vì sự chăm sóc ở đây được ưu tiên hơn nhiều lắm bệnh viện Thánh Mungo và nhà Malfoy có hẳn cả một bác sĩ riêng cho việc điều trị. Dù sao đi chăng nữa thì Severus hiện giờ cũng đang dạy kèm cho Draco bé bỏng, mong rằng sau việc này anh ấy sẽ cố gắng dạy thêm cho thằng bé.
Lucius bắt gặp ánh mắt của vợ, ông hiểu ý vội đuổi mấy tên phù thủy đang lảm nhảm bên tai Snape đi khỏi một cách lịch thiệp trước khi Snape nổi điên và ếm bùa chú lên bọn họ.
Bà Narcissa lại gần và khuyên nhủ Severus Snape:
"Tôi nghĩ anh nên đi nghỉ ngơi một lát, anh đã thức trông con bé mấy hôm nay rồi! Con bé sẽ không muốn anh phải chịu nhiều vất vả thế đâu, nó sẽ lo lắng cho anh đấy! Hãy nghỉ ngơi một lát đi và tôi sẽ trông nó hộ anh. Được chứ?"
"Không được! Nếu như tôi rời đi và khi nó tỉnh dậy mà không có tôi bên cạnh thì sao? Tất cả là lỗi của tôi, nếu mà tôi chú ý tới nó một lát...thì nó..thì nó đã không thế.." Snape căng thẳng đáp lại lời khuyên của bà Narcissa.
Bà Narcissa thở dài, bà hiểu tâm trạng của Snape. Nếu như Draco bé nhỏ mà có việc gì, bà cũng sẽ lo lắng không thôi cho thằng bé!