Vãn Thanh không để ý tới mấy kẻ tiểu nhân phía sau kia, đưa mắt nhẹ nhàng chăm chú nhìn Lưu Dận, Lưu Dận lập tức cẩn thận ngồi xuống, trong lòng hắn biết rõ cái nhìn này của lão đại là có ý gì?
Ngồi ngay ngắn cũng không dám lên cơn nóng giận nữa, Hồi Tuyết cầm thẻ số ba mươi sáu đưa tới.
"Đây là thẻ số của chúng ta, ghi vào sổ đi."
Lưu Dận ngoan ngoãn tiếp nhận thẻ số ghi vào sổ đăng ký.
Tôn Hàm đã sớm nghênh đón, cung kính mang đám người Vãn Thanh hướng bên trong đi vào.
Phía sau, Thượng Quan Tử Ngọc cùng đám người Lã Phượng Kiều cũng đi theo sau các nàng cùng nhau đi vào trong.
Vãn Thanh đi cùng Tôn Hàm, hai người nhỏ giọng nói chuyện, Hồi Tuyết lên tiếng hỏi, ngắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
"Như thế nào? Người đã đến đông đủ hết rồi sao?."
"Ừ, đều đến đông đủ, còn thiếu vài số nữa thôi."
Vãn Thanh nghe xong gật đầu, đi vào, liền có người đi đến đợi lệnh, Tôn Hàm dặn dò những người đó chuẩn bị trà nước cho Vãn Thanh, rồi dẫn nàng vào trong.
Phòng đấu giá vốn trống trải. Nhưng vào lúc này trong phòng khách mọi người tụm ba tụm năm, đều tụ tập cùng một chỗ, bàn luận về vật phẩm đấu giá lần này, sẽ là vật gì, nói đến hứng thú dạt dào, say sưa ngon lành.
Vãn Thanh đi vào, cũng không làm cho người khác chú ý, không biết là ai lên tiếng trước.
"Mộ Dung công tử, đó không phải là vị hôn thê của ngươi, Thượng Quan Vãn Thanh sao? Nàng sao mà cũng tới?"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này, Vãn Thanh nhất thời trở thành mục tiêu dưới cái nhìn chăm chú của công chúng. Mọi người giống như bị đóng đinh tại chỗ, không biết đây là tình huống gì?
Gương mặt Vãn Thanh bình tĩnh, thần sắc nhàn nhạt, cử chỉ thanh tao lịch sự vô cùng, giống như không hề biết có điều gì không ổn đang xảy ra ở đây.
Chẳng lẽ sau này hễ chỗ nào có Mộ Dung Dịch, lại không thể có nàng Thượng Quan Vãn Thanh sao.
Hiện tại, nàng cùng nam nhân này nửa điểm quan hệ cũng không có, cho nên đối với chuyện người khác đang bàn tán mắt điếc tai ngơ, đi ngang qua Mộ Dung Dịch, dường như không thấy được nam nhân này, coi thường tới cực điểm.
Mộ Dung Dịch hơi nhíu mi, có một tia buồn chán không dễ nhận ra hiện ở đáy mắt. Trên gương mặt tuấn mỹ, sắc mặt chưa từng thay đổi, chẳng qua khóe môi lộ ra một ít châm chọc.
Hắn còn tưởng rằng Thượng Quan Vãn Thanh có gì đặc biệt hơn người, không nghĩ tới nàng ta cùng những nữ nhân khác giống nhau, lạt mềm buộc chặt, hắn không ngu đến nỗi bị lừa như vậy.
Hắn đã nói lúc trước đi Thượng Quan phủ từ hôn sao mà quá dễ dàng.
Nữ nhân này thật chẳng lẽ không muốn gả cho hắn sao?
Còn có chút hơi giận, không nghĩ tới nữ nhân này rốt cục kiềm chế không được, biết hắn ở đây, liền mượn cơ hội tới nơi này để làm hắn chú ý.
Bất quá chiêu này của nàng đối với hắn mà nói là vô dụng, hắn quả quyết không có khả năng hỏi cưới nàng ta thêm một lần nữa, nàng ta chỉ là cái thứ tàn hoa bại liễu mà thôi.
Mộ Dung Dịch nghĩ, ngẩng đầu nhìn phía người nói chuyện kia, hừ lạnh một tiếng.
"Nói bậy cái gì đó? "
"Nữ nhân này cùng ta không có nửa điểm quan hệ, đừng có vu khống, không duyên không cớ, làm nhục thanh danh của bản công tử."
Vãn Thanh nghe xong, dừng bước nhìn sang, chỉ thấy Mộ Dung Dịch cùng mấy người công tử Sở kinh ngồi cùng một chỗ nói chuyện.
Trong đám này thế nhưng cũng có thế tử gia của Trấn Quốc Công phủ, Đoan Mộc Lỗi. Đoan Mộc Lỗi luôn luôn bình tĩnh nhìn nàng, khóe môi như cười lại như không cười, đôi mắt tối tăm sâu thẳm, u ám đến không lường được.
Vãn Thanh quan sát mấy người đang ngồi xem kịch vui, nhàn nhạt gật đầu đồng ý lời nói của Mộ Dung Dịch.
"Mộ Dung công tử nói không sai, ta cùng với hắn vốn không có nửa điểm quan hệ, xin đừng bôi nhọ danh dự của ta."
Giọng nói của Vãn Thanh trong veo lại dịu dàng, mang theo hương thơm mát mẻ, khiến người khác không tự chủ được bị hấp dẫn.
Mấy người đang ngồi xem kịch vui đều nhìn nàng, lại nhìn Mộ Dung Dịch, đối với cục diện trước mắt càng hứng thú quan tâm, xem Mộ Dung công tử đối mặt cùng với Thượng Quan tiểu thư ra sao?.
Ai cũng không nói chuyện, trong phòng đấu giá lập tức yên tĩnh dần.
Mộ Dung Dịch sắc mặt âm u, thay đổi mấy lần, từ từ ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, hơi híp mắt lại, một tia sáng lạnh như băng, lạnh khiếp người, liền bắn về phía Vãn Thanh.
"Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi muốn hấp dẫn sự chú ý của ta phải không?"
"Đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày"
"Ta sẽ không mắc mưu của ngươi"
"Cái trò lạt mềm buộc chặt kia của ngươi, ta đã sớm nhìn thấu."
Mộ Dung Dịch vừa nói xong, những người bên trong phòng bán đấu giá như bừng tỉnh hiểu ra.
Nguyên lai là như vậy.
Thượng Quan Vãn Thanh thật đúng là không biết liêm sỉ, rõ ràng Mộ Dung công tử đã từ hôn, bây giờ lại còn muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn, muốn hắn phải cưới nàng.
Điều này làm sao có thể?
Nàng chỉ là một người con gái tàn hoa bại liễu, dựa vào cái gì để gả vào Mộ Dung gia.
Dòng chính nữ, phủ Thừa Tướng Lã Phượng Kiều phản ứng trước hết, không khách khí tức giận mắng.
"Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi thật sự rất không biết xấu hổ, ngươi còn biết liêm sỉ hay không?"
Lã Phượng Kiều vừa dứt lời, liền có một cô gái bộ dạng long lanh mềm mại phụ họa:
"Đúng vậy nha, ngươi đúng là rất không biết xấu hổ mà, Mộ Dung ca ca chắc chắn là sẽ không cưới ngươi đâu, ngươi đừng có mà nằm mộng."
Cô gái này nói chuyện một cách tức giận, đồng thời lại có vẻ đối với Mộ Dung Dịch rất thân thiết, nũng nịu nhìn Mộ Dung Dịch.
Vãn Thanh dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn những người này, thật giống như vừa xem một vở kịch hài hước.
Nàng chú ý tới khuôn mặt cương nghị tuấn dật của Đoan Mộc Lỗi đã bắt đầu buồn bực, trừng mắt nhìn cô gái có bộ dạng mềm mại kia liếc mắt một cái.
Trong lòng chợt bừng tỉnh, hình như cô gái này là người của Quốc Công phủ, chắc cũng là một trong những người ái mộ Mộ Dung Dịch đi.
Mộ Dung Dịch thấy mọi người đều đứng ở bên mình, làm khó dễ Thượng Quan Vãn Thanh, trong lòng có chút cao hứng, trên mặt hiện lên ý cười ngạo mạn, lạnh lùng liếc Vãn Thanh.
Vãn Thanh bình tĩnh nhìn hắn, không nhanh không chậm. Cũng không có khóc rống vì không có người nào vì mình mà trách mắng những nữ nhân kia, mà cảm thấy trong lòng bực bội, hoặc là tức giận.
Ngược lại nàng cười nhẹ nhàng, giống một đóa hoa tinh khiết mới nở ở giữa rừng phong lan mọc sâu trong u cốc, phóng thích ra mùi hương thanh lịch lại tao nhã.
Quay người trở lại, đi thong thả đến trước mặt Mộ Dung Dịch, nhìn thẳng vào mắt hắn lên tiếng chất vấn.
"Mộ Dung Dịch"
"Có phải ngươi muốn tất cả mọi người nhất định phải quỳ gối ở dưới chân của ngươi, ngươi mới bằng lòng có phải hay không? "
"Tất cả mọi người nhất định phải ngẩng đầu ngước nhìn ngươi, ngươi mới vui trong lòng có phải hay không? "
"Như vậy trong lòng của ngươi mới có thể thỏa mãn có phải hay không? "
"Như vậy lòng hư vinh của ngươi mới có thể phát huy tới cực điểm có phải hay không? "
"Ngươi thật là đáng thương"
"Có phải hay không, nếu có người không thực hiện những điều trên thì ngươi không chấp nhận được, hả? "
"Dù là một chút, cũng không thể hoàn toàn làm thỏa mãn cái lòng hư vinh vứt đi đó của ngươi phải không? "
"Ngươi cho rằng toàn bộ nữ nhân khắp thiên hạ này đều quỵ lụy dưới chân của ngươi có phải hay không? "
"Ngươi cho rằng bọn họ nếu không có ngươi thì sống không được sao? "
"Ta, Thượng Quan Vãn Thanh, xuất hiện ở trước mặt của ngươi là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của ngươi ?"
"Là vì muốn gả vào Mộ Dung gia sao?"
"Ngươi quá xem trọng bản thân ngươi, cũng quá xem trọng Mộ Dung phủ của các ngươi"
"Ở trong mắt ta, Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi, Mộ Dung Dịch, chỉ là một người xa lạ"
"Một kẻ tự mình đa tình"
"Tự cho là đúng"
"Là nam nhân đáng ghét."
Vãn Thanh bắn liên thanh, nhưng lại tao nhã đến cực điểm. Nói rất rõ ràng từng chữ một, như âm thanh của ngọc châu rơi trên khay cẩm thạch, âm thanh trong trẻo.
Nói thẳng tới mức khiến sắc mặt của Mộ Dung Dịch tái nhợt, thay đổi mấy lần, tức giận há hốc miệng, nhất thời nói không ra tiếng.
Trong phòng đấu giá rộng rãi, yên tĩnh không tiếng động, kể cả một cây kim rớt xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Mọi người cùng nhau nhìn Mộ Dung Dịch, lại nhìn về phía Thượng Quan Vãn Thanh, chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu.
Cô nàng này thật là lợi hại.
Thế nhưng có thể giữ vững sắc mặt bình tĩnh như thế, mà đem Mộ Dung Dịch mắng cho tơi bời hoa lá.
Nói đến một giọt nước cũng không rỉ.
Vị công tử Mộ Dung gia này. Khi nào thì chịu qua cái loại cảm giác thua thiệt này. Luôn luôn tự xem mình là con trời, bây giờ còn bị người bỡn cợt không đáng giá một đồng xu.
Mà người bỡn cợt hắn không ai khác, chính là cô nàng bị hắn từ hôn, Thượng Quan Vãn Thanh.
Vãn Thanh mắng Mộ Dung Dịch xong, cũng không thèm nhìn tới những kẻ ngồi im xem kịch phía sau kia. Xoay người dẫn Hồi Tuyết đi vào chỗ ngồi.
Phía sau, Mộ Dung Dịch cuối cùng cũng có phản ứng, xoay mình đứng lên, hướng Thượng Quan Vãn Thanh kêu lên.
"Đứng lại."
Vãn Thanh dừng lại, quay đầu nhìn Mộ Dung Dịch, sắc mặt không được tốt mở miệng:
"Mộ Dung công tử có chuyện gì chỉ giáo?"
Mộ Dung Dịch bộ ngực lên xuống phập phồng, hiển nhiên tức giận không nhẹ.
Trên gương mặt tuấn mỹ bao trùm lạnh lẽo, môi nhếch lên, liều mạng đè nén sự tức giận vào tận đáy lòng.
Hắn không đánh nữ nhân, bằng không thật muốn đánh cho nữ nhân này kêu cha gọi mẹ.
Ả mà cũng dám nói năng như thế đối với hắn?
Hắn cũng không tin, ả không phải là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn sao?
Không phải là vì muốn gả cho hắn sao?
Không thì ả tới nơi này làm cái gì?
Loại chuyện này ả trước kia đã từng làm qua, chẳng lẽ cho là hắn sẽ mắc mưu nữa sao?
"Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi ngược lại thật sự là nói khéo như rót mật. Ngươi cho là nói như ngươi vậy thì có thể làm cho ta để ý đến ngươi sao."
Mộ Dung Dịch cho rằng Thượng Quan Vãn Thanh dùng kế lừa gạt, mục đích là khiến hắn nhớ kỹ nàng.
Vãn Thanh trực tiếp hết chỗ nói rồi.
Mắt trợn trắng muốn đánh người, nàng tự nhận luôn luôn là người bình tĩnh.
Nhưng mà hắn ta thật sự là có bản lĩnh bức người khác phát điên.
Cái đầu đó làm sao lại không giống với người bình thường?
Hắn theo phương diện nào mà nhìn thấu, nàng, Thượng Quan Vãn Thanh, muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn?
Chẳng lẽ về sau, hễ nơi nào có mặt của hắn thì nàng không thể xuất hiện ở nơi đó hay sao?
Cứ hễ xuất hiện, là nhất định phải hấp dẫn sự chú ý của hắn hả?
Tên này bệnh nặng lắm rồi.
Tại sao ở đây không có bệnh viện tâm thần?.
"Mộ Dung công tử"
"Xem ra suy nghĩ của ngươi cùng người thường không giống nhau."
"Ta cho rằng, ngươi phải khẩn cấp mời ngay mấy vị Dược Sư kiểm tra thật tốt một chút đi, xác định ngươi có hay không bị mắc chứng mơ mộng hão huyền."
Vãn Thanh dứt lời, không có ý định lại để ý đến tên tâm thần này, xoay người chuẩn bị rời đi.
Mộ Dung Dịch khi nào thì bị người chế giễu như thế, còn ở trước mặt nhiều người như vậy.
Hắn chẳng những là cháu đích tôn của Hộ Quốc Hầu phủ, còn có khả năng là người duy nhất kế thừa, lại là một trong Ngũ Đại Công Tử, đương triều hoàng hậu là cô ruột của hắn.
Không nghĩ tới ngày hôm nay, lại bị một ả đàn bà như vậy chế giễu, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng khó coi dị thường.
Cũng nhịn không được nữa, giận dữ chỉ vào Thượng Quan Vãn Thanh.
"Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi vậy mà dám mắng ta?"
Vãn Thanh căn bản không tính để ý đến hắn, chỉ cho là không nghe thấy, dẫn Hồi Tuyết đi thẳng vào bên trong, các nàng là số ba mươi sáu, nên dựa theo quy tắc thì phải ngồi xa một chút.
Ai biết được nàng mới đi vài bước, liền nghe đến phía sau vang lên một tiếng bốp khá là giòn tan, sau đó còn nghe được có người bất mãn rên la.
"Mẹ kiếp, ngươi muốn làm gì hả?"
"Bản thế tử còn muốn đánh ngươi nữa, đánh chết ngươi luôn, ngươi chết chắc rồi?"