Mục lục
[Dịch] Tân Phong Lãnh Địa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió lạnh gào thét, đêm xuống nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, bất giác đã tới mùa đông.

Trong phòng, Mị Nhi trùm chăn kín mít, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng, dường như để tìm ấm áp nàng nhích thân mình áp sát vào Giang Tinh Thần.

Thoáng cái qua đêm, trời mới tờ mờ sáng, Giang Tinh Thần mở hai mắt ra, vừa nhích động thân mình, liền cảm giác chăn đắp đè lên. Quay đầu, liền thấy Mị Nhi kề sát bên mình.

“Nha đầu này!” Giang Tinh Thần cười cười hiền hòa, nhẹ nhàng vén chăn lên, chuẩn bị rời giường.

- Ui da!

Thân mình còn chưa rời tấm chăn ấm áp, Giang Tinh Thần liền rùng mình một cái, cả người nổi da gà.

“Nhiệt độ hạ thấp, không ngờ lạnh như thế, khó trách tiểu nha đầu dán sát vào ta!” Giang Tinh Thần thích ứng một chút, mới chậm rãi rời giường, thật nhanh mặc vào áo ngoài.

“May mà mua được áo da thú, nếu không hôm nay khẳng định bị đông lạnh mất!” Trong lòng lẩm bẩm một câu, Giang Tinh Thần xoay người, nhẹ nhàng trùm chăn trên người tiểu nha đầu, lúc này mới đi ra ngoài.

Lặng lẽ mở cửa phòng, Giang Tinh Thần liền cảm giác một luồng hơi lạnh thổi vào, vội vàng cất bước đi ra, khép nhẹ cửa phòng.

“Lạnh thật!” Giang Tinh Thần thở ra một hơi sương mù trắng, chà xát hai tay, chạy vội vào phòng bếp, đốt lửa nấu nước.

Lò lửa đốt cháy tỏa ra hơi nóng, lúc này hắn mới cảm giác được một tia ấm áp. Từ trong đống đồ vật mua được hôm qua, hắn lục lấy ra mấy loại vật phẩm.

Dao nhỏ, cái dùi, dây nhỏ cứng chắc chế biến bằng gân thú... Còn có hai cây gỗ tròn không lớn, và một số lông bờm heo tìm được từ hàng thịt nơi đó.

Hôm nay hắn phải làm hai cái bàn chải đánh răng, mỗi ngày súc miệng bằng nước muối pha nhạt, hắn quả thực chịu đủ rồi, luôn cảm giác trong miệng mằn mặn, ăn cái gì cũng không có mùi vị.

Lấy dao tước cây gỗ tròn từng chút một, mới bắt đầu tốc độ rất chậm, nhưng theo thời gian kéo dài, bất giác tốc độ tăng nhanh, vụn gỗ mảnh mảnh rơi xuống. Lúc này bất ngờ hắn có phát hiện mới, lực độ dùng dao của mình luôn vừa đúng, trình độ thuần thục này giống như thợ thủ công đã rèn luyện kỹ năng trăm ngàn lần, mà cổ tay và ngón tay của mình cũng càng ngày càng linh hoạt.

Tiếng “xoạt xoạt” không ngừng, không lâu sau, đã thành hình một cái bàn chải đánh răng.

“Ồ? Đây cũng là tác dụng của Cảm Mẫn Trận sao?” Giang Tinh Thần lộ ra nụ cười, lúc này hắn đã đại khái biết tác dụng của trận pháp, cảm giác và độ bén nhạy chẳng những có thể tránh né nguy hiểm, lại có thể dùng trên tay nghề thủ công, tăng lên mức độ thuần thục. Dựa vào mình hồi nhỏ đã từng làm bằng tay súng lục bằng gỗ thô sơ, nên chỉ thời gian ngắn như vậy đã làm ra một cây bàn chải đánh răng, bởi vậy có thể thấy được rõ ràng tác dụng của Cảm Mẫn Trận.

“Có tay nghề này, phải dùng thế nào đây...” Giang Tinh Thần vừa nghĩ, vừa lấy ra cái dùi, khoan trên đầu bàn chải đánh răng.

Cái này thì không phải khéo tay là có thể giải quyết được, đây là việc tốn sức.

Dùng hết sức lực toàn thân, khoan từng lỗ một, không bao lâu đã toát ra một thân mồ hôi, mọi suy nghĩ trong đầu óc cũng đều tạm thời vứt bỏ.

Mất hết sức lực chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng khoan lỗ xong, thưởng thức một chút công trình của mình, hắn thảy lông bờm heo vào trong nồi nấu, tiếp theo lấy dây gân thú xuyên qua lỗ kim.

Sau nửa tiếng, Giang Tinh Thần lau mồ hôi trên trán thở phào, tươi cười cầm bàn chải đánh răng quay qua quay lại: “Tay nghề này không tệ, nhìn trình độ dây ràng... việc may vá tinh mịn này, quay đầu lại làm búp bê vải lớn cho Mị Nhi... Bất quá, dường như không có quan hệ gì với kiếm tiền a! Trừ phi thêu hoa quần áo...”.

Nghĩ tới đây, Giang Tinh Thần chợt rùng mình, trong đầu óc nghĩ tới một cao thủ tên là Đông Phương Bất Bại, vội vàng dùng sức lắc đầu: “Kiếm tiền cái gì tính sau đi, hiện tại cũng không thiếu tiền, trước cứ đánh răng đi!”

Ngậm một ngụm nước ấm, súc súc mấy cái phun ra, dùng bàn chải đánh răng chấm một chút muối bột, cho vào trong miệng.

“Còn là cảm giác này thật tốt!” Nhẹ nhàng chà xát răng và khe hở cao răng, xúc cảm làm toàn thân hắn đều thoải mái không thể tả, không nhịn được trong lỗ mũi hắn hừ ra điệu hát dân gian.

“Ô, mộc kia, mộc kia, mộc kia... Ô, tổ kia, tổ kia, tổ kia...” Chân Giang Tinh Thần cũng giậm theo tiết tấu, toàn thân khoan khoái, khóe miệng chảy xuống một đường bọt nước sáng bóng.

“Kẹt!”

Cửa phòng bếp mở ra, Mị Nhi khoanh tay, trong miệng phun hơi lạnh đi đến, bộ dáng uể oải mới vừa tỉnh ngủ.

- Ca ca!

Nhưng vừa thấy Giang Tinh Thần, chớp mắt một cái, vẻ uể oải của tiểu nha đầu lập tức không thấy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ kinh hoảng, vèo một cái vọt tới, một chân đá vào đầu gối Giang Tinh Thần.

Giang Tinh Thần thấy Mị Nhi đi vào, còn chưa kịp chào hỏi, tiểu nha đầu đã như kẻ điên nhào tới, hắn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, không hề nghĩ tới tránh né, thân thể bén nhạy mất đi tác dụng. Ngay sau đó liền cảm giác đầu gối bị một lực đạo đá trúng, “bùm” một tiếng quỵ xuống đất.

Tiếp theo, bàn chải đánh răng nắm trong tay bị lôi xuống, một vật đen như mực bị cưỡng ép nhét vào miệng.

- Ô ô...

Giang Tinh Thần tay phải cầm bàn chải đánh răng, tay trái bưng chén, chỉ có thể dùng sức lắc đầu.

Nhưng Mị Nhi lại là gương mặt đầy khẩn trương, đưa tay nắm gáy hắn, dùng sức kéo vào trong ngực mình, ngón cái tay phải di di trên nhân trung của hắn.

Đau nhức kịch liệt! Bắp thịt trên mặt Giang Tinh Thần đều giật giật, dùng sức vùng vẫy đứng dậy.

Mà Mị Nhi lại trừng mắt, buông tay sau ót của hắn, nâng lên thật cao, một bàn tay vỗ vào mặt của hắn.

May mà đúng lúc này, Giang Tinh Thần rốt cục dùng tới lực lượng chân, giẫm mạnh một cái, dùng sức ngửa đầu về phía sau, lách mình tránh ra.

- Tiểu nha đầu điên rồi sao?

Giang Tinh Thần phốc một tiếng, phun nước trong miệng ra, một ngụm đen như mực rơi trên mặt đất.

Giang Tinh Thần khóe mắt giật giật mấy cái, cúi đầu xuống phát ra tiếng phun “phì phì” liên tiếp.

“Hô!”

Vẻ khẩn trương trên mặt tiểu nha đầu lập tức thư giản xuống, có chút ngẹn ngào nói:

- Ca ca, cuối cùng cũng tốt rồi! Vừa rồi làm muội sợ muốn chết!

- Ách!

Giang Tinh Thần ngây ngẩn cả người, nhìn Mị Nhi chằm chằm, đầy mặt nghi hoặc.

- Huynh cũng không biết sao? Vừa rồi huynh điên điên, dùng đầu gỗ không ngừng thọc vào miệng mình, toàn thân run run, còn phát ra tiếng rên rỉ quái dị... Nước miếng đều chảy ra đấy!

Giang Tinh Thần đầy đầu gân đen, hoàn toàn không nói nên lời, cặp môi bị nhuộm đen như mực không khỏi há hốc, nổi lên kích động như muốn đâm đầu vào vách tường:

- Đây là chuyện gì vậy...

Sau đó, Giang Tinh Thần giải thích tỉ mỉ một hồi, lúc này Mị Nhi mới biết, vừa rồi là chuyện gì xảy ra.

- Ca ca! Thật xin lỗi, người ta không biết...

Tiểu nha đầu phát ra thanh âm nũng nịu, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay của hắn.

Giang Tinh Thần dĩ nhiên biết tiểu cô nương không phải cố ý, thậm chí đối với lo lắng của Mị Nhi vừa rồi, còn có chút cảm động, vẻ mặt nghiêm túc cũng theo đó buông lỏng.

Nhưng mà, hắn mới vừa biểu hiện ra không còn vẻ tức giận, lập tức tiểu nha đầu lộ ra nguyên hình, một tay đoạt lấy bàn chải đánh răng trong tay hắn.

- Để muội cũng thử vật này xem!

Nói dứt lời, liền đưa bàn chải đánh răng vào miệng cọ cọ!

- Đây là vật ta dùng qua...

Giang Tinh Thần vươn tay, mới nói một nửa câu liền dừng lại, động tác của Mị Nhi còn nhanh hơn câu nói của hắn.

- Ôi!

Lắc lắc đầu không nói nên lời, Giang Tinh Thần tiến lên, nhẹ nhàng đè tay Mị Nhi xuống:

- Làm như vậy không đúng, để ta chỉ cho muội...

Mấy phút sau, Mị Nhi mặt tươi cười, không ngừng phình hai má, chỉ cảm thấy trong miệng đầy cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, so với súc miệng suông không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.

Vô cùng bá đạo lấy bàn chải đánh răng làm của riêng mình, sau đó Mị Nhi nắm tay lôi Giang Tinh Thần về phòng, để nàng chuẩn bị nước ấm rửa mặt.

Lúc này Giang Tinh Thần mới phát hiện, gương mặt của tiểu cô nương có chút đỏ hồng, hai mắt cũng hơi xuống sắc, không có trong suốt như thường ngày.

Không để ý đến yêu cầu của Mị Nhi, Giang Tinh Thần đưa tay sờ trán của nàng, hỏi:

- Mị Nhi, có cảm thấy lạnh hay không? Cả người căng lên?

- Hôm nay lạnh như vậy, dĩ nhiên lạnh... Bất quá không có cảm giác thân thể căng lên! Thế nào?

Mị Nhi có chút kỳ quái hỏi.

- À! Vậy thì không sao!

Lúc này Giang Tinh Thần mới yên tâm, hắn sờ nhiệt độ trên trán Mị Nhi, cũng không có nóng rần lên, có lẽ chỉ là hơi cảm lạnh.

- Muội cũng đừng làm gì, để ca ca chuẩn bị, muội về phòng đi, hôm nay không nên ra cửa, tốt nhất cả ngày nằm trên giường, ta sẽ chuẩn bị nước và thức ăn cho muội là được!

Dứt lời, không nói thêm gì liền đẩy Mị Nhi về phòng.

Chuẩn bị nước ấm, sau đó làm mì, bánh nướng áp chảo, cuối cùng hầm một cân thịt sống lưng Kiếm Tích Trư... đã qua một tiếng.

Phía ngoài trời đã sáng, nhưng bầu trời âm trầm, không có mặt trời, tạo cho người ta có cảm giác âm u lạnh lẽo.

Chỗ cửa phòng ngủ hơi có chút gió lùa, chuẩn bị xong bồn lửa than, nước ấm và thức ăn đựng trong hũ, cũng đều đưa vào trong phòng, dặn dò Mị Nhi lạnh thì tăng độ nóng... Lúc này Giang Tinh Thần mới ra ngoài đi tới Tử Kinh Dong Binh Đoàn.

Mới vừa ra khỏi cửa, Giang Tinh Thần liền thấy chiếc xe ngựa ngày hôm qua dừng ở cổng, chặn hơn phân nửa đường đất.

- Giang thiếu gia! Tôn thiếu gia bảo chúng ta tới đưa ngài đi Tử Kinh Dong Binh Đoàn, chúng ta đợi một lúc rồi!

Điều khiển xe vẫn là hai tên côn đồ ngày hôm qua.

- Vậy làm phiền nhị vị!

Giang Tinh Thần nói cám ơn, rồi bước lên xe, cũng không khách sáo chút nào. Hôm qua đã kết giao bằng hữu với Tôn Tam Cường, hiện tại hắn cũng không tiện từ chối an bài của đối phương. Hơn nữa đoạn đường đi tới Tử Kinh Dong Binh Đoàn cũng không gần, đi bộ quả thực sẽ mất nhiều thời gian.

Bánh xe lộc cộc, xe ngựa lắc lư lắc lư trên đường đất, từ từ nhanh chóng đi xa...

Nửa tiếng sau, xe ngựa chạy tới Tử Kinh Dong Binh Đoàn, hai gã côn đồ cáo từ rời đi.

Giang Tinh Thần đi bộ vào mới phát hiện, Mạt Hồng Tiêm vẫn chưa về, trong nơi đóng quân trừ một số bình dân làm việc tạp vụ, chỉ có ba người nhị ca, lão tứ, Uyển Nhu, và có một thanh niên cao lớn không nhận ra là người nào.

- Giang Lăng, đệ đến rồi à!

Nhị ca cùng lão tứ tiến lên đón.

- Mạt đoàn trưởng còn chưa trở về sao?

Giang Tinh Thần hỏi một câu, ngay sau đó lên tiếng chào Uyển Nhu, có vẻ rất là quen thuộc, dường như bằng hữu quen biết lâu năm, nhưng lại không có làm người ta có cảm giác thân cận đặc biệt.

Gã thanh niên cao lớn kia liếc nhìn Giang Tinh Thần tỏ ý kinh ngạc, ngay sau đó trên mặt hiện ra vẻ lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa chính.

- Hồng Tiêm đã báo về tin tức, nói là còn cách Hồng Nguyên Thành không xa, có lẽ hai tiếng nữa sẽ về tới!

Uyển Nhu gật gật đầu, nụ cười trên mặt càng thêm hiển lộ vẻ đẹp cổ kính của nàng.

Tiếp theo, nàng hỏi:

- Giang Lăng, nghe nhị ca nói, đệ đã kích hoạt Nguyên Tuyền!

- Đúng vậy! Ta đều cảm thấy kỳ quái, nếu nói đã ăn trúng thuốc giả thì sao có thể kích hoạt Nguyên Tuyền; nhưng nếu nói là thuốc thật, thì sao tu vi của ta bị phế đi, hơn nữa căn bản không thể luyện võ, vừa phát lực lập tức trong đầu như muốn nổ tung!

Giang Tinh Thần lần nữa giải thích vấn đề thuốc giả thuốc thật.

Uyển Nhu trầm ngâm một lát, lắc đầu nói:

- Thật đúng là kỳ quái... Đúng rồi, Hồng Tiêm còn phải hai tiếng nữa mới trở về, đệ trước hãy cùng nhị ca đi tới ngành quản lý quý tộc giám định đi!

- Được!

Giang Tinh Thần lập tức gật đầu đáp ứng, trong thời gian này ở đây cũng không làm gì, cứ đi xác định thân phận quý tộc cũng tốt.

- Đi! Huynh đệ, ta đi với đệ! Thế nào cũng phải nhìn xem đệ có phải thật sự không có tu vi hay không?

Nhị ca cười ha hả, tiến lên vỗ vai Giang Tinh Thần, kéo hắn đi ra ngoài...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK