• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi muốn làm gì?? Ta cho ngươi biết, Tô Tinh Hà… A..A .. Ngươi đừng tới đây…”

Lúc này khuôn mặt Đinh Xuân Thu đã bị A Tử làm cho biến dạng, thêm nữa toàn thân đau nhức vô cùng, không thể để ý đến những việc xảy ra xung quanh, đối với lão thì chỉ cần còn sống là tốt rồi, những việc khác chẳng có gì đáng quan tâm cả, sau khi tìm được Vô Nhai Tử để tạ tội với người, cảm thấy lòng ngươi thật dễ dàng thay đổi.

Thế nhưng chuyện này là sao, Tô Tinh Hà lại đang đằng đằng sát khí nhìn lão, từng bước tiến về phía lão.

“Nói… Đây có phải đều âm mưu của ngươi hay không, mau thả sư phụ ra.” Giọng Tô Tinh Hà khàn đi, tức giận nói.

Đinh Xuân Thu cảm thấy phiền muộn… ‘Các ngươi lộn xộn cái gì thì liên quan gì đến ta, rốt cuộc là vừa mới ngủ một giấc đã bỏ lỡ việc gì rồi …?’

“Sao không trả lời, có phải là chột dạ rồi không? Nói mau, ngươi làm cách nào thần không biết quỷ không hay bắt sư phụ đi rồi?” Tô Tinh Hà thấy Đinh Xuân Thu không trả lời, rõ ràng là trong bụng có quỷ không trả lời được…

Lão lại không nghĩ đến là, Đinh Xuân Thu vẫn luôn ngủ suốt từ nãy đến giờ, khoảng cách cũng khá xa, thì làm sao mà có thể làm được việc này chứ.

Có điều việc này cũng không trách Tô Tinh Hà được, chẳng qua việc này quá cổ quái, sư phụ lão một người sống sờ sờ ra như thế mà tự nhiên biến mất, không chỉ thế, căn nhà cũng đều biến mất theo, nếu không phải tự mình nhìn thấy, chắc chắn lão sẽ không tin có chuyện như vậy, thế gian lắm sự quỷ dị, nhưng sự lạ ắt là có yêu quái.. (?)

Trong đầu Lão Tô cố gắng tìm cho ra một đáp án, lão không phải là không nghi ngờ Thôi Bác Văn, nhưng sau nghĩ lại thì cũng không có khả năng, trước hết thì với thực lực của hắn thì hoàn toàn vừa ý của lão và Vô Nhai Tử, căn bản là không cần phải làm như vậy.

Tiếp theo chính là Tô Tinh Hà rất am hiểu thuật xem tướng, từ lúc Thôi Bác Văn tiến vào sơn sốc thì lão đã bắt đầu để ý rồi, điều khiến cho lão cảm thấy sợ hãi là nội công của Thôi Bác Văn vô cùng thâm hậu, chính lão cũng nhìn không thấu, việc này lão mới chỉ thấy trên người sư phụ Vô Nhai Tử của lão mà thôi, đây cũng là lý do khiến lão không đồng ý khi Khang Nghiễm Lăng muốn dùng Bắc Đẩu Bát Tinh Trận để thử Thôi Bác Văn.

Đừng có đùa như thế, một cường giả nội công như thế, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng mà việc phá trận không phải trò đùa, chẳng may sẩy tay một cái, lại giết mất mấy tên đệ tử của lão, thì được chẳng bù mất.

Sau đó lại phí một hồi tâm cơ để đám đệ tử dạy dỗ Thôi Bác Văn các loại kỹ nghệ, mục đích là để kết thiện duyên, cho dù chưa biết tương lai ra sao, nhưng có chút ít danh phận thầy trò, nhất định Thôi Bác Văn sẽ có chút chăm lo cho môn phái, nhưng lão không ngờ rằng Thôi Bác Văn nhất quyết thà tự đọc sách chứ không chịu bái sư, làm cho lão tiếc nuối không thôi.

Còn về phần bảo rằng Thôi Bác Văn có ác ý, thì lão tự phụ con mắt nhìn người của bản thân rất chuẩn, dù trong mắt Thôi Bác Văn có thể nhìn thấy một chút láu cá, nhưng tâm địa thì không tệ, quan trọng nhất là, nếu như Thôi Bác Văn có ý cưỡng ép xông vào trong cốc, thì mấy người bọn hắn tuyệt đối không ngăn được…

‘Như vậy thì khả năng lớn nhất chính là lão tặc Đinh Xuân Thu này rồi, tuy rằng đã thất thủ bị bắt, nhưng có lẽ đã kịp bố trí hậu thủ nào đó rồi không biết chừng, rồi đợi sau khi tiến vào sơn cốc mới bất ngờ làm loạn, bắt sư phụ đi, khiến cho mọi người nghi ngờ Thôi Bác Văn, một hòn đá ném hai con chim, nhất cử lưỡng tiện, nhưng mà nhân tính không bằng trời tính, đã bị Tô Tinh Hà ta nhìn ra rồi…’

Lúc này suy nghĩ trong đầu Tô Tinh Hà xoay chuyển rất nhanh, đem câu chuyện hoàn thiện đến bảy tám phần, thậm trí ngay cả việc tại sao Thôi Bác Văn biết chuyện của Vô Nhai Tử cũng được lão lý giải hoàn thiện, không thể không nói rằng, đầu óc Tô Tinh Hà đang phình to hết cỡ.

Nếu Thôi Bác văn mà biết Tô Tinh Hà đang nghĩ gì, thì nhất định sẽ vỗ bàn khen ngợi không ngớt, bố khỉ, biết thế thì ta đã không tốn công tốn sức giả vờ, năng lực thấu hiểu lòng người quả thật là vô địch rồi…

Đinh Xuân Thu nhìn thấy căn nhà gỗ đã biến mất, rồi nhìn thấy Thôi Bác Văn vẫn bình tĩnh nhàn nhã, thì tâm tình trở nên phức tạp…’Quả này thì xong rồi!’

‘Ta tại sao lại có tên sư đệ ngu ngốc như thế chứ, việc này rõ ràng là do tên tiểu tử thối kia làm ra, không có nửa xu quan hệ đến Đinh Xuân Thu ta mà’, lão không cam lòng lòng: “Ta thấy ngươi giả câm giả điếc đã thành thói quen rồi, tất cả việc này đều do tên tiểu tử họ Thôi kia làm ra, ngươi tìm ta làm cái gì hả.”

‘Quả nhiên là thế!’

Tô Tinh Hà vô cùng bình tĩnh, ‘Cái cần tới sẽ tới, quả nhiên là Đinh Xuân Thu bắt đầu vu oan hãm hãi vị tiểu hữu kia rồi, may mắn là ta đã nghĩ ra từ sớm, nếu không thì quả thực đã bị ngươi lừa gạt’, lập tức cười lạnh: “Nói láo! Họ Đinh kia, ngươi không cần giả bộ với ta, ta sớm đã nhìn ra bộ mặt thật của ngươi, ngươi còn không mau thả sư phụ ra, thì đừng trách ta vô tình.”

“Nhìn thấu cái gì?”

Đinh Xuân Thu muốn phát điên rồi.. ‘Đây là loại ngu đến cỡ nào chứ, việc này rõ ràng là do Thôi Bác Văn làm ra, ngươi không nhìn thấy vẻ mặt ti tiệt của hắn kia sao?’, suốt dọc đường vừa rồi lão đã học được không ít việc, vẻ mặt kia hoàn toàn đại biểu cho việc hắn đã lừa đào thành công, lão còn đang định nói tiếp, thì đột nhiên một giọng nói yếu ớ ôn nhu của nữ tử vang lên bên cạnh: “Sư phụ ~~, ngươi thả thái sư phụ ra đi ~~ A Tử xin để cho người trị tội. Nhưng mà ~~ dù sao thì người đó cũng là thái sư phụ của đồ nhi… Đồ nhi không thể đứng nhìn như thế được…”

“Nhìn đi! Nhìn đi! Ông trời có mắt, đồ đệ của ngươi còn nhìn không vừa mắt, ngươi còn gì đề nói không, còn không mau thả sử phụ ra…”

Rốt cuộc Đinh Xuân Thu cũng cảm nhận được cái gì gọi là “lừa bố mày”, cái gì gọi là “không muốn sống”, cái gì gọi là “đau khổ không nói nên lời”, cái gì gọi là “bùn dán đúng quần”.. à không phải.. cái gì là cái gì đó…

Hai người mỗi người một câu, lão Đinh Xuân Thu có biết gì đâu, lão vẫn một mực ở bên cạnh đánh xì dầu (*:đánh đấm giả bộ cho có khí thế) cũng không được yên thân, ‘Việc này thì đâu có liên quan gì đến ta đâu, nếu có bản lãnh thì đã không bị Thôi tiểu tử kia khống chế, đã sớm thống nhất võ lâm rồi, còn con nha đầu chết tiệt kia, đúng lúc quan trọng không quay sang lừa sư phụ thì không được à? Không được à? Sao hả?’

Đinh Xuân Thủ cảm thấy niềm tin giữa người với người dường như không còn tồn tại, tất cả đều là giả dối… Giả dối…

Thôi Bác Văn cũng rất kinh ngạc trước biểu hiện của A Tử, chiêu giáp công đó quá đẹp, vốn hắn thấy Đinh Xuân Thu nói toạc ra như thế, thì trong lòng hơi bồn chồn, không nghĩ tới, đúng thời khắc mấu chốt, thì A Tử lại ra tay, một đường khéo léo dẫn dắt, một mình một ngựa, bắt đối phương trở lại đúng chỗ.

Hàm Cốc Bát Hữu liếc nhìn nhau, cả sáu người đều tỏ vẻ trầm mặc… ‘Con bé này sao có thể là đồ đệ của Định Xuân Thu chứ?’

Tô Tinh Hà có thể không nhìn ra, nhưng không có nghĩa bọn họ cũng không nhìn ra được, hình ảnh vỗ một bao thuốc độc vào khuôn mặt mất hồn của Tinh Túc Lão Quái vẫn còn như hiện rõ trước mặt.

Thế nhưng dù biết là con bé này đang tính kế lừa Đinh Xuân Thu, cũng sẽ không nói gì, dù sao thì nàng có phải đồ đệ của Tinh Túc Lão Quái hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhìn qua thì con bé này có quan hệ không tệ với Thôi thiếu hiệp, nên bọn họ chỉ cần đứng ngoài xem trò vui là được rồi, nếu không ngộ nhỡ chọc phải vị thiếu hiệp thì được không bù mất, thêm nữa, tội ác của Đinh Xuân Thu quá nhiều, chỉ bị lừa một chút cũng chẳng sao cả…

Tô Tinh Hà nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Đinh Xuân Thu, thì nghiến răng nói : “ Tốt tốt tốt! Nếu đã không khuyên bảo được, tên gian tặc họ Đinh kia, xem chưởng!”

Đang nói chuyện, thì Tô Tinh Hà nhảy mấy bước, đến trước mặt Đinh Xuân Thu, đập xuống một chưởng.

Tô Tinh Hà cho rằng bộ dạng lúc này của Đinh Xuân Thu cũng chỉ là giả bộ, lúc trước lão cũng không tin rằng Đinh Xuân Thu biết sử dụng khổ nhục kế.

Nhưng mà việc sư phụ bị mất tích, khiến lão không thể không tin là Đinh Xuân Thu đang dùng khổ nhục kế, hơn nữa, đến giờ còn chưa lau sạch vết máu trên mặt, lúc trước còn có chút thương cảm, nhưng giờ càng nghĩ càng giận…

Tô Tinh Hà nhìn thì có vẻ giận dữ, nhưng thực ra chỉ dùng ba phần sức mạnh, bởi lão sợ Đinh Xuân Thu bất ngờ phản công, Hóa Công Đại Pháp của lão tặc này cũng không phải chỉ để làm cảnh.

Chưởng phong càng ngày càng đến gần, Đinh Xuân Thu vẫn đờ đẫn, vẻ mặt không một chút cảm xúc, lão cũng muốn phản kháng, nhưng nội công toàn thân đã mất sạch, hiện tại còn không bằng một người bình thường, làm sao mà phản kháng được…

Phịch!

Đinh Xuân Thu bị một chưởng đánh bay ra ngoài mấy trượng, ngã ra đất, run rẩy…

Việc này… Tô Tinh Hà chỉ biết ngơ ngẩn đứng nhìn kiệt tác của bản thân, chẳng lẽ đối phương không có giả vờ? Mà thực sự là nội công đã mất hết?

‘Hay do ý đồ của đối phương còn chưa chắc chắn? Nhưng rõ ràng là đối phương hít vào nhiều thở ra ít rồi mà? Phải rồi, tên gian tặc Đing Xuân Thu này còn biết Quy Tức Công…’

Thôi Bác Văn nhìn Đinh Xuân Thu ngã xuống đất run rẩy, trong lòng thầm cầu nguyện, ‘Đinh Xuân Thu ơi, ngươi thành thành thật thật để lão già kia đáng chết đi’, hắn còn chưa nghĩ ra sẽ dùng ai làm kẻ thế thân tiếp theo, nhưng mà điểm cống hiến của Đinh Xuân Thu như thế là đủ rồi.

‘Ngươi thanh thản ra đi, yên ổn làm bia đỡ đạn đi, ngươi sẽ luôn sống trong giấc mơ của ta. Trong lòng ta... Trong tiếng ca của ta…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK