Mục lục
[Dịch]Thái Tử Quá Xấu Bụng - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Vũ Đồng hồi đáp: "Ta chỉ nghe nói qua Huệ Bình quận chúa lưu lại không ít đồ cưới cho nàng. Không biết có hay không có Lưu Ly đèn kia đây."

Liễu Xuân Hà gật gật đầu. Cười nói: "Lưu Ly đèn khắp nơi đều bán. Công chúa đều muốn cất chứa đấy. Chắc nó không là phàm phẩm a."

Quỳnh Nguyệt công chúa nói: "Đúng vậy a. Ta chỉ nghe trong nội cung Thái Phó đã từng nói qua. Lưu Ly đèn vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa không cần bấc đèn. Chỉ cần tăng thêm một viên nho nhỏ Dạ Minh Châu. Có thể đem trọn cái đỉnh núi đều chiếu sáng."

Nàng vừa nói. Một bên trầm tư.

Liễu Xuân Hà trừng to mắt. Tựa hồ cũng là có chút sợ hãi thán phục.

"Thế gian này có vật như vậy." Liễu Xuân Hà hỏi.

"Có a. Chẳng qua là Bổn công chúa tìm hồi lâu. Cũng không có tìm được. Bất quá bây giờ liền thăm dò được. Giống như Lưu Ly đèn tại Quân Ngọc quận chúa. Ta mới tới rồi Bắc Lăng. Đều muốn cầu nàng bỏ những thứ yêu thích." Quỳnh Nguyệt công chúa nói ra.

Kiều Vũ Đồng cũng rất có hứng thú. Đều muốn thấy Lưu Ly đèn này.

Quỳnh Nguyệt công chúa thấy mặt trời lên cao. Cũng đi về trước. Mà Kiều Vũ Đồng cùng Liễu Xuân Hà còn nói trong chốc lát. Liền quay trở lại. Lại đi tìm Sở Chỉ Nguyệt .

Cửa ra vào như cũ là có Ngũ Hành linh hồn gác. Kiều Vũ Đồng nhíu lại lông mày. Nói: "Lúc này mới buổi chiều đây. Quận chúa như thế nào một mực ngủ đây."

Ngũ Hành linh hồn ai cũng không có trả lời. Bọn hắn luôn luôn đối với người lạnh nhạt. Ngoại trừ Sở Chỉ Nguyệt . Ai cũng đừng nghĩ theo chân bọn họ nói chuyện với nhau.

Trùng hợp lúc này Sở Chỉ Nguyệt liền cũng tỉnh lại. Mắt thấy thời gian ăn cơm trưa cũng sắp đến rồi. Nàng thấy Bắc Huyền Âm còn chưa trở về. Tức thì muốn đi ra ngoài tìm hắn.

Ngoài cửa. Kiều Vũ Đồng cùng Liễu Xuân Hà còn không đi. Vừa nhìn thấy Sở Chỉ Nguyệt đi. Kiều Vũ Đồng liền hô hào: "Quận chúa. Ngươi thức rồi. Chúng ta có chuyện tìm ngươi."

Sở Chỉ Nguyệt vẫy vẫy tay. Lại để cho hai người bọn họ tiến đến.

Trong đình viện. Vừa vặn có thể trông thấy trời chiều. Vô cùng xinh đẹp.

Lão Tam sắc mặt lạnh như băng. Rót trà cho hai người bọn họ . Liền đứng ở một bên.

"Quận chúa. Tỳ nữ của ngươi..." Kiều Vũ Đồng nuốt từng ngụm nước bọt. Liền trà cũng không dám uống.

Sở Chỉ Nguyệt ngẩng đầu nhìn. Đã nói: "Lão Tam. Cười một cái."

Lão Tam theo lời. Khóe miệng nhếch lên một chút. So với khóc càng khó nhìn hơn. Càng là mang theo vài phần sát ý.

Kiều Vũ Đồng sợ tới mức không nhẹ. Vội vàng liền cúi đầu xuống. Không dám nhìn nữa.

Sở Chỉ Nguyệt bĩu môi. Liền hỏi: "Các ngươi đến tìm ta làm gì vậy."

Nàng đi thẳng vào vấn đề. Liễu Xuân Hà cũng không quanh co lòng vòng. Đã nói: "Là thế này. Chúng ta nghe nói quận chúa cất chứa một chiếc Lưu Ly đèn. Vô cùng xinh đẹp. Cho nên hy vọng quận chúa cho chúng ta mở mang tầm mắt."

Sở Chỉ Nguyệt bất động thanh sắc. Sự tình Lưu Ly đèn rất ít người biết rõ. Các nàng làm sao biết.

Nàng ồ một tiếng. Liền hé miệng cười cười: "Ai nói cho các ngươi biết đấy."

Kiều Vũ Đồng nhớ lại Quỳnh Nguyệt công chúa dặn dò qua các nàng không thể nói ra đến. Nàng đã nói: "Chẳng qua là nghe nói. Quận chúa. Chúng ta chẳng qua là muốn mở mang tầm mắt."

Sở Chỉ Nguyệt trong nội tâm đã minh bạch. Nghe nói. Không ai nói cho ngươi nghe. Ngươi làm sao sẽ biết rõ.

" Lưu Ly đèn của ta a... Kỳ thật không phải Lưu Ly đèn." Sở Chỉ Nguyệt nói."Bất quá là một chiếc bình thường đèn. Các ngươi muốn nhìn một chút. Vừa vặn ta cũng mang đến."

Nàng nói qua. Liền cũng đứng lên. Đi vào trong nhà.

Chỉ chốc lát sau. Sở Chỉ Nguyệt đã đi đi. Cầm trong tay một lưu ly đèn bình thường.

Hai người choáng váng. Đây không phải nến trong phật tự à. Sở Chỉ Nguyệt làm sao lại cầm cái này đến lừa gạt các nàng.

"Quận chúa. Cái này rõ ràng là ...nến ở Kim Phật tự a..." Liễu Xuân Hà cười đến có chút miễn cưỡng. Cảm thấy Sở Chỉ Nguyệt là có chủ tâm đấy. Không muốn đem bảo bối của mình xuất ra cho các nàng nhìn.

Sở Chỉ Nguyệt vẻ mặt thành thật. Nói: "Không phải. Mẹ ta để lại cho ta chính là cái nến này. Ta khi đó còn năm tiểu. Nàng liền nói với ta rồi. Năm đó nàng cùng cha ta đính ước tín vật chính là cây nến này. Nàng vẫn luôn rất xem trọng cái nến này. Vừa vặn ta đến Kim Phật tự cũng muốn đốt ít tiền mã hương hoa cho mẹ ta. Nên ta mới mang nó theo."

Kiều Vũ Đồng khóe miệng co quắp rồi rút. Sở Chỉ Nguyệt nói như thật. Thế nhưng là cái này rõ ràng chính là một cái lấy cớ.

Liễu Xuân Hà ánh mắt đã có một chút biến hóa. Lại cũng cười."Xem ra là hiểu lầm. Ta còn tưởng rằng là bảo bối xinh đẹp gì. Nguyên lai là tín vật đính ước của Huệ Bình quận chúa ."

Sở Chỉ Nguyệt gật gật đầu. Nói: "Ai. Mẹ ta coi trọng nhất cái nến này. Nàng kể chuyện xưa cùng ta cha thường xuyên đến Kim Phật tự này đây."

Hai người hai mặt nhìn nhau. Sở Chỉ Nguyệt lời này tựa hồ cũng không có bỏ qua. Bởi vì ai cũng biết. Lăng mộ Huệ Bình quận chúa đúng là tại trên đỉnh núi bên cạnh Kim Phật tự.

Hai người không thấy được đồ vật mình nghĩ. Nên cũng không lưu lại lâu. Đợi các nàng đi rồi. Sở Chỉ Nguyệt liền lườm cái nến kia.

Lão Tam thấy thần sắc Sở Chỉ Nguyệt không đúng. Đã nói: "Quận chúa. Xem ra vấn đề này đã truyền ra ngoài."

"Đồ vật mẹ ta. Không nhanh như vậy dễ dàng chứng kiến. Cũng không có dễ dàng như vậy bắt được." Sở Chỉ Nguyệt nói ra."Lại để cho lão Ngũ nhìn chằm chằm vào Quỳnh Nguyệt công chúa. Cái này có thể là trò bịp bợm của nàng."

Lão Tam cũng liền gật đầu an bài. Sở Chỉ Nguyệt thấy sắc trời đều nhanh hạ đến. Nhưng mà Bắc Huyền Âm còn không có trở về. Nàng cũng hiểu được có điểm gì là lạ.

Bắc Huyền Âm như thế nào đi lâu như vậy. Chẳng lẽ là cùng Không Minh đại sư tỉnh táo tương tích. Hai người khó bỏ khó phân.

Nàng sờ lên bụng. Nàng còn không có đói bụng. Chẳng bằng đi tìm Bắc Huyền Âm.

Lão Tam đi theo nàng. Hai người nghe tiểu hòa thượng dẫn đường. Đã đến một cái Trúc viên trước. Đây là chỗ ở của Không Minh đại sư .

Không Minh đại sư đã trăm tuổi. Nhưng vẫn là thường xuyên du lịch bốn phương. Lần này vì là đại hội Phật hiệu . Hắn mới trở về kim chùa.

Sở Chỉ Nguyệt suy nghĩ một chút. Khả năng Bắc Huyền Âm cùng Không Minh đại sư có chuyện muốn nói đây. Nàng cũng không nên quấy rầy.

Nàng đang muốn quay người rời đi. Bên trong liền truyền ra một chút thanh âm già nua: "Thí chủ nếu như đến. Sao không tiến đến."

Lão Tam nhẹ nhàng nhíu mày. Tại bên tai Sở Chỉ Nguyệt nhắc nhở một câu: "Hòa thượng này nội lực thâm hậu. Xem ra thật đúng là không phải hòa thượng bình thường ."

Sở Chỉ Nguyệt cũng không có nói cái gì. Liền đi vào. Trúc cửa viện cũng mở ra. Bắc Huyền Âm khóe miệng mỉm cười. Nhìn nàng: "Ngươi như thế nào đến."

Nàng đi vào. Thấy lão hòa thượng mặc áo cà sa màu vàng ngồi trên ghế một mộc . Nàng Phật lễ một cái.

Không Minh đại sư đầu cũng không ngẩng đầu liếc nhìn nàng. Nói: "Thí chủ mời ngồi. Vươn tay đến."

Sở Chỉ Nguyệt có chút nghi hoặc. Quay đầu nhìn Bắc Huyền Âm. Bắc Huyền Âm nhẹ nhàng phụ giúp nàng đi qua. Nói ra: "Đại sư chỉ là muốn cho ngươi bắt mạch. Không sự tình đấy."

Nàng lòng đầy nghi hoặc. Nhưng vẫn là ngoan ngoãn ngồi xuống. Vươn tay.

Sở Chỉ Nguyệt tiếp theo câu đã nói: "Nghe nói lần thứ nhất không dễ dàng như vậy mang thai."

Bắc Huyền Âm sắc mặt cứng đờ. Nhịn không được ho khan một tiếng.

Không Minh đại sư khơi mào lông mày. Rút cuộc nhìn Sở Chỉ Nguyệt ."Thí chủ còn chưa lấy chồng a."

Sở Chỉ Nguyệt sững sờ. Bắc Huyền Âm lại để cho Không Minh đại sư bắt mạch. Chẳng lẽ không phải nhìn chính mình có hay không có mang thai.

Nàng đảo tròn mắt con. Nói: "Đúng vậy a. Rất nhanh liền gả cho. Cho nên sớm sinh hoạt vợ chồng điều này cũng không có cái gì a."

Không Minh đại sư ánh mắt tối trầm. Nói: "Thí chủ ngược lại là tính tình ngay thẳng."

Nói xong. Hắn liền thò tay bắt mạch cho Sở Chỉ Nguyệt.

Sở Chỉ Nguyệt thấy Không Minh đại sư thần sắc vẫn luôn là nhàn nhạt đấy. Cũng nhìn không ra cái gì. Trong nội tâm nàng càng lúc càng nghi hoặc. Không Minh đại sư vì cái gì liền bắt mạch cho mình .

Chỉ chốc lát sau. Không minh đại sư mới nói: "Thân thể thí chủ an khang. Cũng không đáng lo."

Bắc Huyền Âm có chút nhíu mày. Nói: "Đại sư. Chẳng lẽ không có cái khác."

Không Minh đại sư đã nói: "Không có mang thai."

Lần này đến phiên Sở Chỉ Nguyệt bị lời nói của Không Minh đại sư làm cho sặc. Ho khan đứng dậy.

Sở Chỉ Nguyệt vuốt ve lồng ngực của mình. Hỏi: "Đại sư. Ngươi ngoại trừ giảng Phật hiệu. Còn có thể chữa bệnh a."

"Chuyên trị kỳ nan tạp chứng." Không Minh đại sư nói ra."Thân thể thí chủ an khang. Có lẽ cao hứng mới phải."

Bắc Huyền Âm sắc mặt khôi phục bình thường. Liền lôi kéo tay Sở Chỉ Nguyệt . Nói: "Chúng ta đi thôi."

Sở Chỉ Nguyệt gật gật đầu. Đi theo Bắc Huyền Âm đi ra ngoài. Còn không đi ra Trúc viên. Không Minh đại sư lại hô một câu: "A âm. Ngươi đánh rơi đồ."

Bắc Huyền Âm nhìn Sở Chỉ Nguyệt nói: "Đợi ta trong chốc lát."

Sở Chỉ Nguyệt cũng liền đứng bên ngoài chờ hắn. Bắc Huyền Âm lại rời đi trở về. Không Minh đại sư đem một quyển kinh Phật đưa cho hắn. Đồng thời cũng thấp giọng nói ra: "Sở Minh Châu đều không có thể sống được đến. Nàng cũng không thể."

Tay Bắc Huyền Âm ngừng lại. Trong lúc nhất thời quên muốn tiếp nhận kinh thư kia.

Hắn sợ Sở Chỉ Nguyệt ở bên ngoài đem lòng sinh nghi. Cũng nhanh chút làm cho mình tỉnh táo. Nhưng sau đó xoay người rời đi.

Hôm sau. Đại hội Phật hiệu liền cũng bắt đầu. Không ít người đều tiến đến nghe Không Minh đại sư giảng Phật hiệu. Bắc Huyền Âm cũng đi. Sở Chỉ Nguyệt cũng sớm thức dậy. Cũng không phải đi tham gia đại hội Phật hiệu. Mà là ý định đi bái tế Huệ Bình quận chúa một chút.

Lúc này đây xuất hành. Nàng vốn có như vậy ý định. Lão Tam cùng lão tứ đi theo. Nhưng khi ra viện. Đã nhìn thấy Kiều Vũ Đồng cùng Liễu Xuân Hà ở bên ngoài chờ.

"Quận chúa." Kiều Vũ Đồng vừa thấy Sở Chỉ Nguyệt ."Không nghĩ đến ngươi hôm nay sớm như vậy liền thức dậy. Ta cùng Liễu tỷ tỷ đang muốn tìm ngươi đi nghe Không Minh đại sư giảng Phật hiệu đây."

Sở Chỉ Nguyệt lắc đầu. Nói: "Ta tin Jesus đấy. Không nghe."

"Jesus." Kiều Vũ Đồng hơi sững sờ. Không rõ đây là ý gì.

Liễu Xuân Hà thì là hỏi: "Quận chúa là muốn đi đâu."

"Ta đi bái tế mẹ ta." Sở Chỉ Nguyệt nói ra.

"Bái tế Huệ Bình quận chúa à. Ta đây cũng muốn cùng đi. Ta nghe nói không ít sự tích Huệ Bình quận chúa. Từ nhỏ cũng rất sùng bái Huệ Bình quận chúa đây." Kiều Vũ Đồng nói ra. Trong mắt càng là lóe ánh sáng.

Bắc lăng nước sùng võ. Kiều Vũ Đồng là con gái Binh Bộ Thượng Thư . Đương nhiên là nghe nói qua chiến tích lợi hại của Huệ Bình quận chúa . Hơn nữa lúc trước Sở Chỉ Nguyệt mang binh chống cự Nam Đằng. Đồng dạng làm cho nàng kính nể. Cho nên lần này có cơ hội tới gần Sở Chỉ Nguyệt . Nàng đã nghĩ ngợi lấy muốn quấn quít lấy Sở Chỉ Nguyệt rồi.

Liễu Xuân Hà cũng gật gật đầu. Nói: "Đúng vậy. Chúng ta đi bái tế Huệ Bình quận chúa một chút. Quận chúa. Ngươi có thể hay không mang ta theo."

Sở Chỉ Nguyệt nhìn nhìn hai người. Ánh mắt lạnh lùng. Nói: "Tùy các ngươi a."

Đi đỉnh núi bên cạnh kỳ thật cũng không xa. Chẳng qua là đỉnh núi bên cạnh không thể dùng trên xe ngựa. Sở Chỉ Nguyệt cùng lão Tam lão tứ ngược lại là không có cái gì. Nhưng mà Kiều Vũ Đồng cùng Liễu Xuân Hà là thiên kim tiểu thư. Đều không có chịu qua khổ gì. Hiện tại làm cho các nàng leo núi. Thật sự là quá mức khó.

Sở Chỉ Nguyệt bỏ xa các nàng một đoạn đường. Chỉ làm cho lão Tam ở phía sau chăm sóc lấy các nàng. Hôm nay cũng đúng lúc là sinh kị Huệ Bình quận chúa . Trước kia tiểu quận chúa cũng nhất định sẽ đến bái tế. Một năm nay Sở Chỉ Nguyệt cũng là không ngoại lệ. Chẳng qua là sắp đến lăng mộ chỗ ấy thời điểm. Nàng chính là trông thấy có một bóng dáng thoảng qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK