Mục lục
[Dịch]Sáp Kiện Vô Địch- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Ngưng Lộ tâm xuân đang rộn ràng. Du Dương nói cái gì nàng cũng không nghe rõ, nhưng mà tất cả mọi người ở trong đại sảnh thì lại nghe rõ thất thanh nhị sở.

- Trời ạ! Điên rồi! Bạch Ngưng Lộ chủ động dâng hiến, người này dĩ nhiên lại nói là không phải muốn hôn nàng!

Có người kêu lên.

Tất cả nam nhân ở đây đều bị đả kích trầm trọng. Tiểu tử này bắt được tâm hồn thiếu nữ Bạch Ngưng Lộ, cướp đi nụ hôn đầu của nàng còn chưa tính, thế mà hắn còn dám nói muốn hôn không phải là nàng.

- Ngưu nhân a!

- Sai rồi, đây mới thực sự là cao thủ tán gái! Cái này gọi là lạt mềm buộc chặt, một kế trong ba mươi sáu kế tán gái trong truyền thuyết.

- Mẹ nó! Cái gì ngưu nhân, cái gì cao thủ, cmn dám khinh nhờn nữ thần của ta, anh em lên giết hắn.

Có người xắn tay áo lên, muốn xông lên đập Du Dương.

Bạch Ngưng Lộ mặc dù là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, nhưng bây giờ Du Dương cũng không có tâm trạng thưởng thức, bởi vì nữ nhân hắn yêu đang ở ngay trước mắt hắn. Du Dương thấy Bạch Ngưng Lộ vẫn còn đang chìm đắm trong mộng tưởng tình yêu, hắn nói:

- Mỹ nữ, hôm nay ca có việc, nếu ngươi muốn hôn thì chúng ta hẹn nhau lần sau nha.

- Còn muốn có lần sau!

Trương Vũ Thiến nổi giận nói.

Binh! Trương Vũ Thiến bay lên một cước đem Bạch Ngưng Lộ đang chìm trong mộng đẹp đá bay ra ngoài.

Trương Vũ Thiến trừng mắt nhìn Du Dương:

- Đem miệng của ngươi lau sạch sẽ!

Du Dương lập tức lau sạch vết son môi của Bạch Ngưng Lộ ở trên môi mình, sau đó nói:

- Mỹ nữ, bây giờ có thể hôn à nha!

Trương Vũ Thiến không dám chậm trễ nữa, nàng sợ động tác của mình chậm, lại có thêm nữ nhân khác giống Bạch Ngưng Lộ xông vào đoạt vị trí của mình, nhìn xung quanh xem mấy nữ nhân ở đây đều đang chảy nước miếng đấy.

Trương Vũ Thiến hung hăng nhào vào lòng Du Dương, sau đó chủ động hôn lên.

Trong lòng Sử Khảo Đặc bị đả kích nặng nề nhất từ lúc chào đời đến nay, lầm bầm nói:

- Điều này sao có thể!

Sử Khảo Đặc lấy tay đẩy một thiếu nữ gần mình, nói:

- Mỹ nữ, cho ta hôn môi một cái có được hay không!

BA~! Một cái dấu bàn tay năm ngón đỏ chói in lên mặt Sử Khảo Đặc.

- Oa oa..vì sao…vì sao chiêu này ta dùng lại không được!

Sử Khảo Đặc ngửa mặt lên trời thét dài.

Du Dương và Trương Vũ Thiến xa cách lâu ngày gặp lại, hai người hôn nhau cực kỳ nồng nhiệt.

Bên kia thì lại bắt đầu đại loạn, bông hoa xinh đẹp của Thiên Không Chi Thành là Bạch Ngưng Lộ bị Trương Vũ Thiến một đá bay ra ngoài. Làm tất cả mọi người đều vội vã chạy ra ngoài đi tìm Bạch Ngưng Lộ.

Lam Hải Nguyệt như thế nào cũng không nghĩ ra sẽ phát sinh sự tình lớn thế này, Trương Vũ Thiến đá bay Bạch Ngưng Lộ việc này cũng không trọng yếu nhất, quan trọng nhất là Du Dương. Du Dương có thể vô thanh vô tức xuất hiện tại Bạch gia. Lam Hải Nguyệt lập tức cảm thấy có gì đo không ổn. Nàng lạp tức thông báo cho phụ thân của mình, Lam gia đại gia chủ Lam Đạo Thiên.

Một lúc lâu, Du Dương và Trương Vũ Thiến cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn cháy bỏng sau bao nhiêu ngày xa cách.

- Thật ngọt, thật mềm!

- Du Dương khen ngợi đôi môi của Trương Vũ Thiến.

Trương Vũ Thiến híp mắt nhìn chằm chằm Du Dương hồi lâu, nói:

- Ngươi sao kỹ thuật hôn môi lại đột nhiên cao như vậy? Thành thật khai báo, học được ở đâu, hay là luyện tập với ai hả?

- Ách…là ta tự nghĩ ra.

Du Dương giật mình trả lời.

- Hừ! Có quỷ mới tin ngươi!

Trương Vũ Thiến nói.

Du Dương sợ Trương Vũ Thiến lại hỏi tiếp, lấp tức chuyển trọng tâm câu chuyện, nói:

- Vũ Thiến, chúng đi ly khai nơi này thôi.

- Dạ!

Những lời này, Trương Vũ Thiến đã muốn nghe lâu rồi, mỗi ngày nàng đều tưởng tưởng Du Dương đột nhiên xuât hiện trước mặt mình, sau đó đem mình đi khỏi nơi này. Ngày hôm nay rốt cục cũng trở thành sự thật rồi.

Trên bầu trời xuất hiện một chiếc Lam Long phi hành khí màu xanh, phi hành khí chậm rãi đáp xuống bãi ở bên ngoài phòng khách.

Du Dương kéo thắt lung mảnh khảnh của Trương Vũ Thiến, đi tới hướng Lam Long phi hành khí.

- Các ngươi không thể đi!

Lam Hải Nguyệt ngăn cản lối đi của Du Dương và Trương Vũ Thiến. Chắn ở trước người Du Dương còn có đệ đệ của Lam Hải Nguyệt, Lam gia thiếu gia chủ Lam Húc Dương.

- Vì sao chúng ta không thể đi!

Du Dương nhìn Lam Hải Nguyệt nói.

- Đúng rồi, sao chỉ thấy mình ngươi, vị hôn phu Xích Kinh Thế kia của ngươi đâu rồi. Hắn không phải muốn giết ta sao, ta đứng ở chỗ này, hắn tại sao không dám đến thế.

- Đây là việc của Lam gia, không liên quan đến Xích gia. Ngươi và Xích Kinh Thế có thù oán ta mặc kệ, nhưng ngươi không thể mang Vũ Thiến đi!

Lam Hải Nguyệt nói.

- Bây giờ ta muốn mang Vũ Thiến đi, nếu như ngươi có bản lĩnh thì cứ việc ngăn cản ta lại.

Du Dương bước về phía trước một bước, một cỗ lực trường vô hình từ trên người Du Dương phát ra, lập tức chấn lui Lam Hải Nguyệt và đệ đệ Lam Húc Dương của nàng.

- Lực Trường Lĩnh Vực?

Lam Húc Dương bị chấn bay ngoài giật mình nói.

Du Dương không để ý đến Lam Hải Nguyệt và Lam Húc Dương, hắn ôm Trương Vũ Thiến tiếp tục hướng Lam Long phi hành khí trên bãi cỏ đi đến.

- Các ngươi không thể đi!

Du Dương giải quyết xong Lam Hải Nguyệt và Lam Húc Dương. Nhưng trước mặt hắn lại xuất hiện mấy người chạy ra ngăn cản lối đi của hắn và Trương Vũ Thiến.

Những người này đều là người ái mộ Bạch Ngưng Lộ. Lúc trước Du Dương khinh nhờn Bạch Ngưng Lộ nữ thần trong lòng của bọn họ, Trương Vũ Thiến còn thô bạo đá bay nàng ra ngoài. Làm người ái mộ Bạch Ngưng Lộ, bọn họ sao có thể buông tha cho hai người Du Dương cùng Trương Vũ Thiến.

- Hừ!

Du Dương khinh thường hừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước. Xem mọi người uy hiếp hoàn toàn không thấy.

Du Dương ôm Trương Vũ Thiến tiếp tục đi, phàm là ai chặn đường, hắn đều dùng lực trường lĩnh vực chấn bay ra ngoài. Những đệ tự thế gia này, bình thường đều là nhân vật cao cao tại thượng, hôm nay lại bị Du Dương dạy cho một bài học thật tốt, mấy chục người cũng không có một ai có thể ngăn cản hai người Du Dương.

Lúc Du Dương và Trương Vũ Thiến đi tời trước Lam Long phi hành khí, gặp một già một trẻ đứng chắn trước phi hành khí.

- Hai người các người bắt nạt em gái ta xong còn muốn bỏ đi sao!

Người trẻ nói.

Người trẻ một đầu tóc dài, diện mục anh lông mày kiếm, vừa nhìn là biết không phải nhị thế chủ tầm thường. Mà lão già, tuy rằng mặt mũi nhìn mặt mũi hiền lành, nhưng trên người lại lộ ra một cỗ âm khí. Một già một trẻ này chính xác là Bạch gia thiếu chủ Bạch Vô Sầu và quản gia Bạch Kỷ.

- Em gái người? Ai là em gái của người?

Du Dương tuy rằng đã đoán được em gái của bạch Vô Sầu là ai, nhưng mà hắn vẫn giả ngu, làm bộ như không biết.

- Em gái ta là Bạch Ngưng Lộ, chính là cô bé bị ngươi…bị ngươi…bị nàng đánh lén kia.

Bạch Vô Sầu buồn bực nói.

- Ah, ngươi nói là cô bé xinh đẹp có đôi môi mềm mại kia…A!

Du Dương còn chưa kịp nói xong, dưới hông đã bị Trương Vũ Thiến hung hăng bấm véo một phát.

Bạch Vô Sầu bị Du Dương nói làm tức giận không thôi, nhưng lại không biết phản bác lại Du Dương như thế nào.

Du Dương tiếp tục nói:

- Ngươi nói như vậy ta mới nhớ, em gái ngươi ép hôn ta, vốn là ta muốn nàng đền bù tổn thất tinh thần, nhưng mà nể tình nàng lần đầu phạm lỗi nên lần này coi như xong, nhưng nếu như còn tái phạm lần nữa thì…cho dù ta không muốn nàng đền bù tổn thất, nhưng bà xã của ta thì lại không nhẹ tay như vậy đâu.

Bạch Vô Sầu bị Du Dương nói không còn lời nào để nói. Nhớ lại thì đúng là em gái của hắn Bạch Ngưng Lộ ép hôn Du Dương. Câu nói kia của Du Dương xác thực không phải nói với Bạch Ngưng Lộ mà nà nói với Trương Vũ Thiến. Bạch Ngưng Lộ tại trước mặt Trương Vũ Thiến ép hôn bạn trai người ta, bị người ta đá một cước cũng không oan uổng.

Bạch Vô Sầu không nói được gì, nhưng lão quản gia Bạch Kỷ phía sau hắn lại xem vào:

- Chuyện của các tiểu thư thiếu gia thì lão nô mặc kệ, cũng không có quyền hỏi đến, nhưng ngươi tự động xâm nhập vào Bạch gia ta, làm quản gia của Bạch gia ta không thể tha cho ngươi. Ngươi muốn đi, trước tiên hãy qua cửa này của ta rồi hãy nói.

- Thân thể khô gày của Bạch kỷ chợt lóe, liền đi tới trước người Du Dương, năm ngón tay co lại thành trảo vung tới, tiếng va chạm với không khí vang lên, đại phích lịch thủ trực tiếp đánh về phía Du Dương.

- 110 nghìn thất lực lượng! Kinh thế cấp vũ kỹ! Đại Phích Lịch Thủ!

- Dùng sơ cấp Võ Thần để làm quản gia, xem ra nội tình của Bạch gia thật thâm hậu a!

Du Dương từ thân phận và thực lực của Bạch Kỷ thấy được rất nhiều, đối với các thế lực trên Mặt Trăng một lần nữa phỏng đoán cao hơn trước.

Bởi vì Du Dương đã tạo lực trường lĩnh vực của chính mình trước, cho nên Bạch Kỷ vừa ra tay đã là 110 nghìn thất lực lượng, sử dụng là kinh thế cấp vũ kỹ.

Du Dương không có vội vã ra chiêu, mà là ôm Trương Vũ Thiến, dưới chân sử dụng siêu phàm cấp bộ pháp Phiêu Miểu Long Du Bộ né trái tránh phải, Du Dương tỉ mỉ quan sát Đại Phích Lịch Thủ của Bạch Kỷ, dùng đệ nhị trí não phân tích huyền bí của chiêu Đại Phích Lịch Thủ này.

Đại Phích Lịch Thủ là một chiêu thuộc khống chế lôi điện, mỗi một trảo, giữa năm ngón tay đều hình thành lôi đạn châu, những lôi đạn này sẽ theo công kích, tùy ý bộc phá, khiến người ta khó lòng phòng bị.

- Phiêu Miểu Long Du Bộ ? Ngươi và Xích gia có quan hệ gì ? Tại sao lại có Phiêu Miểu Long Du Bộ ?

Bạch Kỷ đã nhận ra bộ pháp của Du Dương.

- Ha ha, cái này ta khó mà nói. Hay là ngươi tự mình đến Xích gia mà hỏi đi nha.

Du Dương nói.

- Tiểu tử, chờ ta bắt được ngươi thì ta sẽ hỏi rõ ràng ngay thôi.

Nói xong, Bạch Kỷ ra chiều càng thêm mãnh liệt.

- Thời gian chơi đùa kết thúc!

Đột nhiên thân thể Du Dương dừng lại không tránh né nữa.

- 110 nghìn thất lực lượng! Kinh thế cấp vũ kỹ! Đại Phích Lịch Thủ!

Đột nhiên, Du Dương đánh ra chiêu thức giống hết Bạch Kỷ, Bạch gia tuyệt học, Đại Phích Lịch Thủ.

Oanh! Bạch Kỷ bị Du Dương đánh bay ra ngoài.

Tại phương diện vận dụng chiêu thức thì Du Dương so với Bạch Kỷ mạnh gấp mấy lần, chỉ một cái biến thân là bắt được sơ hở của Bạch Kỷ, một chiêu đem Bạch Kỷ đánh bay.

- Ngươi…ngươi…tại sao lại biết Bạch gia tuyệt học.

Bạch Vô Sầu kinh ngạc nói.

- Điều này không có gì là ngạc nhiên, thật ra Bạch gia các người và Xích gia vũ kỹ đều là do ta dạy cả.

Du Dương vô sỉ nói.

- Nói bậy! Tuyệt học nhà chúng ta đã lưu truyền mấy đời, tai sao có thể là ngươi dạy! Chuyện hôm nay ngươi không có nói rõ ràng thì đừng hòng rời khỏi.

Bạch Vô Sầu nói.

Bạch Vô Sầu là Bạch gia thiếu chủ. Cũng không phải là một nhị thế tổ vô dụng.

- Mười ba vạn thất lực lượng! Kinh Thế cấp vũ kỹ. Phích Lịch Toàn Phong Cước!

Bạch Vô Sầu hai chân mang theo vô số tia sét lôi đạn hướng Du Dương đánh tới. Nhị thế chủ giống như Bạch Vô Sầu, có thể có thực lực như hắn ở Thiên Không Chi Thành cũng không có mấy người, có thể nói hắn cũng là một người nổi bật một đời tuổi trẻ ở Thiên Không Chi Thành.

Đáng tiếc, hắn gặp phải Du Dương. Du Dương thấy Bạch Vô Sầu đánh Phích Lịch Toàn Phong Cước, kinh thường mà nói:

- Không có ý tứ, đổi thang mà không đổi thuốc. Xem ta dùng bình dân vũ kỹ phá chiêu thức của ngươi, Thái Cực Vân Thủ!

Du Dương một tay ôm Trương Vũ Thiến, tay kia đánh ra vô số huyễn ảnh, thủ ảnh như nước chảy mây trôi. Đem toàn phong cước của Bạch Vô Sầu từng tia sét lôi đạn bắt xuống.

- Trả lại cho ngươi!

Du Dương đem tia sét lôi đạn trong tay đột nhiên bắn ngược ra ngoài.

Rầm rầm rầm…

Vô số tia sét lôi đạn bạo tạc trên người Bạch Vô Sầu. Bạch Vô Sầu dĩ nhiên lại bị gậy ông đập lung ông bởi tia sét của mình.

Đánh bại Bạch Vô Sầu, Du Dương nhìn xung quanh một vòng, nhìn mọi người vây quanh xem nói:

- Còn có ai muốn mời ca ca ở lại ăn cơm chiều sao? Nếu như không có thì ca ca đi đây, không cần tiễn!

Nói xong, Du Dương đi lên Lam Long phi hành khí.

- Tiểu tử, nhà của ta ngươi nói đến là đến, nói đi là đi sao ?

Đột nhiên một thanh âm từ ngoài cửa truyền tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK