Liệu có nên đi gặp quý phi kia? Xem mọi chuyện như nào rồi mới tính?
...
Hoàng cung, Kinh Cung.
" Nương nương, Thừa Tướng phu nhân muốn gặp." Nô tì cung kính nói. Lục Phi cong môi, đúng như bà đoán, Đường Bích này sẽ vì ao nước lã bỗng như giọt máu đào Diệu Mộng Mộng kia mà gặp bà. Ha, ao nước lã bỗng như giọt máu đào.
Liên Như đi vào, chưa hành lễ thì nghe thấy Lục Phi nói: "Các ngươi lui đi." Cung nữ thái giám nghe thế đều vâng lời lui ra, chốc lát chỉ còn Lục Phi và Liên Như. Lúc này Lục Phi gọi: "Đường Bích."
Măt Liên Như lóe sáng, quả nhiên đã biết!
"Quý Phi, chắc hẳn ta có thứ người cần đi?" Liên Như như có như không nói.
Lục Phi cũng không muốn vòng vo tam quốc nên nói thẳng, "Thừa tướng phu nhất chắc hẳn rất thương nữ nhi của mình, chắc cũng biết tâm Mộng nhi đặt lên người Huyền ngọc nhỉ? Ta chỉ muốn nói Huyền Ngọc không còn nhiều thời gian..." Lục Phi ẩn hiện nói.
Liên Như nét mặt không cảm xúc, ý đây là Tình vương gia sắp chết? Tình vương gia chết thì con bà sẽ đau lòng sao? Cái quan trọng là bà có thể cứu vãn được?
"Thừa tướng phu nhân chắc biết Bạch Dị Dược đi." Liên Như nghe thấy thế hơi tỉnh ngộ, chẳng lẽ...
Bạch Dị Dược hình dáng giống cây đào thu nhỏ, nghe tên khá bình thường nhưng nó là một trong những dược liệu để tạo ra thuốc giải độc Ma Lúc.
Trên đời có lẽ chỉ có một cây Bạch Dị Dược, nó thuộc quyền sở hữu của Đường Bích mà Liên Như chính là Đường Bích. Giang hồ lẫn triều đình đều biết Đường Bích là một kẻ trộm tùy hứng, thấy cái gì vừa mắt là trộm.
Đúng Liên Như là kẻ trộm, năm xưa Liên Như trước khi rửa tay gác kiếm thì tự dưng hái được Bạch Dị Dược. Sau đó mai danh ẩn tích.
Lục Phi nhìn Liên Như trong lòng nghĩ, bà muốn Bạch Dị Dược để cứu Huyền Ngọc, bởi Huyền Ngọc bị trúng độc còn vì sao bị thì, Huyền Ngọc lúc 5 tuổi vì không đề phòng bị một thái giám trong cung theo lời của mấy phi tử hạ loại độc tên Ma Lúc, độc này không biết khi nào phát độc mà người trúng độc khi nó phát độc sẽ dần ăn mòn cơ thể, cả xương cũng chẳng còn, nhưng loại độc này lại không hề có thời gian nhất định khi phát tác.
Rồi bà biết chuyện đó, liền tự ý xử tử, chu di cửu tộc các phi tử đã tính kế và có dính líu đến chuyện này. Bởi vì hành động đó của bà nên cả hoàng cung đều loạn lên, hoàng thượng lúc đó còn sủng ái bà, nghĩ rất nhiều cách và mưu kế để che dấu vài người và không để chuyện này lọt ra ngoài.
Mấy năm nay thái y hay thần y gì cũng không cứu được, mãi về sau có một thần y biết được liền nói cách giải. Máu của người sinh ngày 5 tháng 8, mà phải là nữ còn trong trắng, Bạch Dị Dược, và hai loại thuốc nữa, mà bà hiện tại có 2 loại thuốc, chỉ còn thiếu Bạch Dị Dược, máu của người sinh ngày 5 tháng 8...
Còn vì sao bà biết Liên Như có một loại mà bà cần thì bà đây cũng rất ngạc nhiên, không ngờ điều tra nhiều năm như thế mà không phát hiện hôm nay thì lòi ra.
Liên Như suy nghĩ chút rồi nói: "Chắc Quý Phi cũng biết Mộng Nhi không phải con của Diệu Gia, ta có một điều kiện, sau khi đưa Bạch Dị Dược, xin Quý Phi chiếu cố Mộng Nhi. Vì nó không liên quan gì đến Diệu Gia cả."
Sau khi mai danh ẩn tích, về sau bà gặp Diệu La Thiên vừa gặp đã yêu, quyết gả cho Diêu La Thiên.
2 Năm sống ở Diệu Gia. Ngày kia biến cố xảy ra. bà đang mang thai thì bị sảy. Nỗi đau mất con thấm tận tâm gan. Thêm đó Diệu La Thiên lại nạp thiếp, chẳng thèm quan tâm bà, bà liền không để ý nữa vì sự thất vọng về nam nhân mình yêu đã tràn đầy trong lòng bà.
Bà thay đổi, ngày ngày đều lên chùa.
Hôm đó bà lên chùa, vô tình thấy một đứa bé, đứa bé đó mỉm cười với bà, nụ cười đó đã làm lòng bà lay động, bà bế đứa bé đó về nuôi.
Về sau đứa bé ngày càng lớn. Miệng đứa bé luôn kêu bà là Mẫu Thân.
Bà từ đó liền chẳng quản gì nữa, coi đứa bé kia như con đẻ, như mạch sống của mình. Nuông chiều, bảo vệ.
Đứa bé đó chính là Mộng Nhi...