Tần Y trừng mắt nhìn Diệp Phục Thiên, khi thấy nụ cười trên mặt hắn nàng bất giác nhớ tới ba năm trước, hắn mới chỉ mười hai tuổi, đối mặt buổi kiểm tra thiên phú có rất nhiều đại nhân vật trong học cung, trên gương mặt ấy cũng mang theo nụ cười như thế, rất kiêu ngạo, khác hẳn sự khẩn trương của những đứa nhỏ khác.
Kết quả của buổi kiểm tra ấy, cảm tri lực với thiên địa linh khí: Thiên phẩm; trời sinh thích hợp võ đạo tu hành.
Sau ba năm, trừ thiên phú, cảnh giới của hắn lại không hề thay đổi, hờ hững, lười nhác, thậm chí còn rất ít khi thấy hắn trong phòng học, nhưng ánh mắt của hắn lại vẫn như ba năm trước.
"Nếu không được thì sao?" Tần Y chất vấn.
"Tần sư tỷ muốn như nào?" Diệp Phục Thiên đáp.
"Hy vọng đệ không ảnh hưởng tương lai của Dư Sinh." Tần Y nhìn về thiếu niên cương nghị phía xa.
Dư Sinh, cảm tri lực với kim hệ Thiên phẩm, bát trọng bách biến cảnh, còn mạnh hơn thất trọng huyền diệu cảnh nàng một tầng, tương lai của hắn, không nên bị cản trở.
"Được." DIệp Phục Thiên gật đầu, điều đó, có thể sao?
Tần Y quay lại bục giảng, đôi mắt lại hướng về mọi người, nàng nói: "Còn một tháng tới là đến kiểm tra mùa thu, hy vọng mọi người khẩn trương lên, đợi đến mùa xuân năm sau có thể có một nhóm đệ tử ngoại môn chính thức tiến vào học cung, Lăng Tiếu, đệ đã lục trọng vô song cảnh, Phong Tình Tuyết, muội cũng dừng lại ngũ trọng tinh thần cảnh khá lâu rồi, hi vọng kì kiểm tra đầu xuân sang năm sẽ tiến bộ thêm."
Tu hành đệ nhất cảnh gọi là giác tỉnh, hay còn gọi là cửu trọng giác tỉnh, phân biệt là: Tụ khí, luyện thể, khai mạch, thiết cốt, thần lực, vô song, huyền diêu, bách biến, quy nhất.
Nếu có thể vào thất trọng trước mười tám tuổi thì có thể chính thức trở thành đệ tử Thanh Châu học cung.
"Tần sư tỷ yên tâm." Lăng Tiếu gật đầu đáp ứng, Phong Tình Tuyết thì nắm chặt tay, mục tiêu đã càng lúc càng gần.
"Mọi người giải tán." Tần Y nhẹ giọng rồi nâng bước đi ra ngoài phòng học. Rất nhiều ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng yểu điệu của nàng, tới tận khi bóng hình ấy biến mất thì mới có từng ánh mắt tức giận nhìn Diệp Phục Thiên, tên khốn mất dạy này, lại dám trêu ghẹo nữ thần trong lòng họ.
"Diệp Phục Thiên." Tiếng nói lạnh lùng vang lên thu hút sự chú ý của tất cả, chủ nhân của câu nói ấy chính là người lúc này ngồi sau đã gọi Diệp Phục Thiên dậy, Phong Tình Tuyết.
Đã mười lăm tuổi nên nàng bắt đầu đã có dáng vóc rõ ràng, ánh mắt dễ coi, ngũ quan xinh xắn, trên dưới tỏa ra sức sống thanh xuân khiến người ta cảm thấy đẹp đẽ, khi nàng đứng dậy cặp chân dài kia lại càng rõ ràng, vô cùng ưu nhã.
"Sao ngươi lại như vậy chứ?" Phong Tình Tuyết dùng đôi mắt chứa chan phẫn nộ nhìn Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên nhìn vẻ tức giận không tên ấy của thiếu nữ lại chỉ nhướng mày hờ hững đáp lại: "Không phải là ghen đấy chứ?"
Phong Tình Tuyết đờ ra nên nhất thời không biết nói gì nhưng rồi nàng lại tiếp: "Ngươi định nói thế nào với Diệp thúc thúc?"
"Nói với phụ thân?" DIệp Phục Thiên nháy nháy mắt, sau đó lại nhớ tới phụ thân có nói nha đầu Tình Tuyết mông lớn dễ sinh nên ánh mắt lại không tự chủ được nhìn về đường mong kia, vẻ mặt lại càng thêm bỉ ổi.
"Ngươi cả ngày nghĩ cái gì vậy, chúng ta vẫn còn nhỏ, sinh con sau này mới tính đi." Diệp Phục Thiên lời ngắn ý dài, câu vừa mới hết đã làm cho cả phòng im lại, rất nhiều thiếu niên đã bốc hỏa.
Tên khốn này, sao có thể không biết xấu hổ như vậy, mới chẳng bao lâu trước đây còn trêu ghẹo nữ thần Tần sư tỷ, giờ lại nói mấy câu hoang đường này với thiếu nữ ngây thơ mới mười lăm tuổi Phong Tình Tuyết.
Có còn biết nhục không?
Phong Tình Tuyết đơ ra, trong đầu cũng lập tức nhớ tới câu chuyện đùa rất không đứng đắn mà Diệp thúc đã nói với phụ thân mình, mặt trắng đỏ bừng, thầm nhủ tên khốn này không phải là cố ý xuyên tạc lời nàng chứ?
"Ý ta là nếu sau lần kiểm tra này ngươi bị trục xuất học cung thì làm sao ăn nói với Diệp thúc." Ngực Phong Tình Tuyết phập phồng, tên này để gì trong đầu vậy chứ?
Rõ ràng là nàng không tin rằng mới chỉ giác tỉnh nhất trọng Diệp Phục Thiên lại có thể thông qua khảo hạch mùa thu.
"Không thể nào." Diệp Phục Thiên nhìn bộ dáng ấy của thiếu nữ rồi chậm rãi lắc đầu.
"Ba năm vẫn luôn dừng ở đệ nhất trọng, lại luôn dửng dưng vô tâm, cười nói vui đùa, ta rất muốn hỏi ngươi một câu, hai chữ liêm sỉ, ngươi có biết hay không?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên, mọi người quay về đó nhìn thì ra là người ngồi sau Phong Tình Tuyết, Lăng Tiếu.
Giác tỉnh đệ lục trọng, vô song chi cảnh, theo con đường pháp sư phong hệ, Lăng Tiếu, trong đám đệ tử ngoại môn mười bốn, mười lăm tuổi ở Thanh Châu học cung đã có thể coi như có thiên phú tuyệt đối xuất chung, sang năm sẽ có thể thông qua kiểm tra mùa xuân để chính thức tiến vào học cung.
Lúc nói Lăng Tiếu còn chẳng thèm nhìn sang Diệp Phục Thiên, ánh mắt hắn vẫn dừng trên người Phong Tình Tuyết rồi lại tiếp lời: "Ở dưới đáy, lại mở lời trêu chọc thiếu nữ thiên tài, đến cùng là lấy đâu ra dũng khí và tự tin, thật đúng là hợp với một câu nói, nghé con không sợ hổ."
Lăng Tiếu nói ra điều rất nhiều người không muốn nói, họ đều trào phùng nhìn về DIệp Phục Thiên, tên điên này, nếu nói về không biết nhục, đúng là không ai có thể bằng.
Chẳng biết từ bao giờ Dư Sinh đã đứng bên cạnh Diệp Phục Thiên, gần như lập tức khiến mọi người cảm thấy ngột ngạt, ánh mắt khinh rẻ cũng bớt không ít.
"Dư sinh ca." Phong Tình Tuyết nhẹ nhàng gọi.
"Ừ." Dư Sinh gật đầu đáp lại nhưng vẫn tỏa ra áp lực to lớn nhìn về Lăng Tiếu.
"Nghé con không sợ hổ?" Diệp Phục Thiên chẳng hề bị lời khinh thị của Lăng Tiếu chọc tức, ba năm qua hắn đã nhận không ít điều thế này rồi, rõ ràng là luôn có vài kẻ muốn đạp kẻ khác xuống để chứng mình bản thân hơn người, nhất là làm trò đó trước mặt mỹ nữ.
"Ngươi tin là mình biết rất nhiều sao?" DIệp Phục Thiên nhẹ nhàng hỏi.
"Chuyện tu hành ta tất nhiên biết nhiều hơn ngươi." Lăng Tiếu bình tĩnh đáp trả, một thanh củi mục mới giác tỉnh đệ nhất trọng, lại may lắm mới có mặt trong phòng học, không ngu ngốc sao?
"Một chiến sĩ phải làm sao mới thắng được hỏa, kim song hệ pháp sư?" Diệp Phục Thiên đột nhiên hỏi, Lăng Tiếu sửng sốt rồi lập tức châm chọc: "Ngươi đang khinh thường trí óc ta sao, đừng nói hỏa kim song hệ, chỉ cần bất kì đơn hệ pháp sư, chỉ cần không đần độn đến mức lao tới cận thân với chiến sĩ thì đơn chiến gần như ở thế bất bại."
Pháp sư có thể dùng thuật pháp, năng lực đơn độc chiến đấu hơn xa võ giả, không thể nghi ngờ xác suất chiến sĩ thắng sẽ cực thấp.
"Đần độn, nếu cảnh giới chiến sĩ cao hơn, tự nhiên có khả năng chiến thắng." Diệp Phục Thiên trào phúng lại, Lăng Tiếu ngây người, mặt cũng đen đi, đám người quanh đó lại chăm chăm nhìn Diệp Phục Thiên, câu trả lời này không phải quá vô sỉ sao?
"Ngươi đã đưa ra chiến đấu giữa hai loại khác nhau tự nhiên mặc định là cùng cảnh giới, trò nhỏ như thế, có vui sao?" Lăng Tiếu châm chọc.
"Đồng cảnh giới sao, nếu chiến sĩ là thể tu, lại tu hành thân pháp?" Diệp Phục Thiên hỏi tiếp, rất nhiều người từ sửng sốt đã chuyển sang suy nghĩ, thể tu sức dai, nếu như lại tu hành thân pháp tất nhiên có thể tới gần pháp sư để cận chiến.
"Ngươi vừa mới nói hỏa, kim song hệ pháp sư, hỏa diễm bao thân, lại thêm sức phòng ngự và công kích của kim hệ, dù có cận thân cũng không chắc đã yếu hơn thể tu." Lăng Tiếu lạnh giọng đáp trả.
"Nếu thể tu tu hành chiến kĩ như Cửu Trọng Liệt, thêm vào sức bật, ngươi tin rằng phòng ngự của kim hệ đủ sao?" Diệp Phục Thiên khinh thường: "Còn công kích của pháp sư, ngươi nên biết rõ là không có tác dụng gì."
Lăng Tiếu ngưng lại một lúc, thật vậy, một thể tu tu thân pháp tất nhiên có thể tránh được thuật pháp công kích chính diện, trên lý luận thì Diệp Phục Thiên hoàn toàn đúng.
"Cũng chỉ là lí thuyết suông, chẳng có ý nghĩa thực tế." Lăng Tiếu tất nhiên không chấp nhận thua.
"Không sai, pháp sư sao có thể thua chiến sĩ." Có người phụ họa.
"Dạy gì biết đấy, thế mà còn tự nhận tài trí mắng người khác vô tri, ta hỏi ngươi một câu cực kì đơn giản, giác tỉnh đệ nhất trọng tụ khí cảnh, mỗi người khác biệt tu hành thì có khác biệt không?" Diệp Phục Thiên hỏi tiếp.
"Võ đạo tu hành cảm nhận thiên địa linh khí, từ đó lại tụ khí, pháp sư lại càng thêm mẫn cản với từng loại linh khí riêng biệt, tất nhiên lại càng thêm tinh thuần, nếu chỉ xét một thuộc tính thì tất nhiên hai loại có khác biệt; nếu như đều chỉ là tu hành võ đạo sẽ không có gì khác, còn nếu là pháp sư, thuộc tính bất đồng, tụ khí cũng tự nhiên bất đồng." Lăng Tiếu chậm rãi trả lời theo nhiều khía cạnh.
"Đần độn." Diệp Phục Thiên khinh miệt nhìn Lăng Tiếu rồi quay đầu rời đi.
"Ngươi có ý gì?" Lăng Tiếu nhăn mặt nhìn Diệp Phục Thiên: "Không lời để nói lại giả vờ thắng bỏ đi sao? Nực cười."
"Kẻ này thật giỏi giả vờ."
Ngay khi đám người đó còn đang bàn toán thì trên người Diệp Phục Thiên trước mặt bọn họ bỗng nhiên xuất hiện một làn sáng chói mắt, đó chính là khí lưu đang xoay chuyển quanh người như một màn sáng, lập tức ánh mắt của tất cả đều hướng về đó, vẻ mặt cũng lập tức thay đổi.
Diệp Phục Thiên chỉ là tụ khí cảnh, hắn đang dùng thực tế nói cho tất cả hay, tụ khí chi cảnh của hắn, khác hẳn mọi người.
Ánh mắt Lăng Tiếu lộ rõ nét khó chịu, khí lưu quấn thân, ánh sáng tỏa rộng mà lại là tụ khí cảnh sao?
Dư Sinh đi theo Diệp Phục Thiên rời đi, rất nhanh cả hai đã mất dạng, phòng học đằng sau họ đến lúc ấy mới lại ồn ào lên.
"Tên khốn này thật sự khác mọi người ở tụ khí cảnh."
"Vậy thì sao, ba năm vẫn dừng chân ở đó thì tất nhiên sẽ khác, nếu chúng ta cũng hỏng như thế thì cũng có thể làm được thôi."
"Nói đúng lắm, ba năm tụ khí, không những không lo lắng lại lấy gì ra mà tinh tướng chứ."
"Còn dám nói ra những lời như vậy với Tần sư tỷ và Phong Tình Tuyết, ghê tởm thay, đúng là đồ cặn bã."
"Lăng Tiếu, đừng để tâm, lý luận suông có hay nữa thì nếu gặp ngươi thì cũng chỉ cần một ngón tay là có thể giết hắn." Có người cổ vũ Lăng Tiếu liền có rất nhiều kẻ phụ họa theo.
Lăng Tiếu như đang nghĩ ngợi rồi cũng hé miệng tươi cười, không sai, một tên yếu ớt, sao phải để tâm.
"Tình Tuyết, tên này không biết tự trọng, ta biết ngươi và hắn từ nhỏ đã là bạn, nhưng cũng nên cách hắn một khoảng thì hơn." Bạn tốt Mộ Dung Thanh bên cạnh nàng khuyên bảo, người này vốn dĩ vẫn luôn khó chịu với Diệp Phục Thiên, cảnh giới yếu như vậy lại còn suốt ngày tự đắc.
"Tên này đúng là hơi quá." Phong Tình Tuyết cũng bực mình nói.
"Tình Tuyết." Mộ Dung Thanh thấy lời của Phong Tình Tuyết có vẻ cũng không quá để tâm nên không nhịn được nhắc nhở thêm: "Ngươi có thể tỉnh táo hơn không, ngươi bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành đệ tử chính thức của học cung, cũng nên xem xét tương lai xem hành vi của hắn có ảnh hưởng tới danh dự của ngươi không, ngươi cứ thờ ở như vậy sẽ làm người khác nghĩ thế nào? Bởi một kẻ như vậy, có đáng hay không?"
Mắt Phong Tình Tuyết hơi chớp, nàng cũng chưa từng nghĩ nhiều như vậy.
"Trưởng thành lên, sau này ít tiếp xúc với hắn đi, tốt nhất là phải phân ra giới hạn rõ ràng." Mộ Dung Thanh khuyên thêm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK