Vẫn là buổi sáng 6 giờ 30 rời giường. Ngày hôm qua lúc Tần Thì Âu rời đi nhà hàng Hickson có thuận đường đi siêu thị mua chút gạo để buổi sáng làm chút cháo cá.
Mùi thơm nồng nặc của cháo cùng với vị ngọt của cá hoang dại, hạt cháo trắng như tuyết và thịt cá óng ánh hòa quỵên vào nhau tạo nên một món ăn sắc hương vị đều có hết.
Tần Thì Âu đang vui vẻ ăn bữa sáng thì cửa sổ phòng ngủ bị gõ vang "phanh phanh". Hắn vừa mở ra cửa sổ thì sóc đỏ tiểu Minh lập tức nhảy tiến vào, cặp móng vuốt nhỏ ôm ở trước ngực, ngửa đầu dùng đôi mắt nhỏ ngăm đen ngây ngốc nhìn xem hắn, đầu lưỡi thì liếm tới liếm lui.
-Tên nhóc nhà ngươi là ghiền ăn món salad trái của ta đi à nha?
Tần Thì Âu nở nụ cười, hắn buông bát đũa đi lấy Việt quất xanh cùng nho đen, dùng chén nhỏ trộn một ít nước đường cùng sốt Mayonnaise rồi đặt ở trên bàn cơm.
Hắn cầm lấy một quả Việt quất xanh, gõ gõ cái bàn rồi kêu:
-Tiểu Minh, lên đây!
Sóc lùn Châu Phi không rõ chuyện gì, ở dưới mặt đất chạy tới chạy lui, quơ móng vuốt liên tục kêu "chi chi".
Tần Thì Âu kêu lại một lần nữa, sóc lùn Châu Phi nháy nháy đôi mắt đen, theo chân bàn leo đi lên, chạy tới vị trí Tần Thì Âu chỉ.
Tần Thì Âu đối với trình độ thông minh của sóc lùn Châu Phi có chút bất ngờ, hắn đưa quả Việt quất xanh cho nó. Lại lặp lại vài lần, chờ đến lúc hắn gọi 'Tiểu Minh' thì sóc lùn Châu Phi liền vui vẻ chạy đến trước mặt hắn.
-Trời! Còn khôn hơn cả chó ca nuôi.
Tần Thì Âu cảm thán một câu. Đang khen nó thì sóc lùn Châu Phi ăn no xong liền vung quẩy đuôi lớn "vụt" một tiếng liền chạy mất.
Không được bao lâu thì sóc tiểu Minh lại sôi nổi chạy trở về, đi theo nó đấy còn có một con sóc đỏ thân hình so với nó lớn hơn một chút.
Tần Thì Âu bị phiền muộn đến nở nụ cười, tên này là đem nơi này của mình trở thành nhà từ thiện rồi, còn hô bằng hoán hữu tới ăn nữa chứ.
Nhưng mà hai con sóc lùn Châu Phi này không có trực tiếp tiến lên ăn cái gì, tiểu Minh mang theo con sóc mới tới chạy đến trước mặt Tần Thì Âu rồi duỗi ra chân trước, trong tay mỗi con tự nâng một quả thông tròn trịa. Còn biết mang theo lễ vật đến nữa!
Đây là thức ăn mà chúng dự trữ dùng để vượt qua mùa đông cùng độ xuân. Mùa xuân ở Canada tới chậm, mãi cho đến tháng tư thì sóc đều tìm không thấy đồ ăn, nên đối với chúng thì phần lễ vật này quả thật là thứ rất trân quý.
Hai quả thông này đều rất tròn trịa, Tần Thì Âu cầm vào tay thì tiểu Minh vui sướng nhảy dựng lên, còn một con sóc khác lại có chút câu nệ, thành thành thật thật nằm sấp ở một bên.
Tiểu Minh leo đến trên bàn cơm rồi kêu to 'Chi chi', một con sóc khác nhìn nhìn Tần Thì Âu sau đó cũng từ từ bò lên trên bàn cơm.
Tần Thì Âu đem quả thông để xuống nhưng tiểu Minh lại nhảy qua cầm lên một quả đưa tới trước người của hắn, ý bảo là muốn hắn ăn đi.
Không có cách, Tần Thì Âu đành phải đập ra một quả rồi bỏ vào trong miệng. Kết quả quả thông này ngọt lịm, so với hoa quả trộn với nước đường của hắn còn ngọt hơn, mùi vị rất ngon, những hạt thông xào ở trong nước căn bản không có tư cách so với nó.
Nhìn thấy hắn ăn hết hai quả thông, tiểu Minh mới vui vẻ sôi nổi chạy quanh đĩa trái cây.
Tần Thì Âu đem Việt quất xanh đưa cho nó, lần này nó không ăn ngay mà lại đưa cho con sóc đỏ nhỏ kia.
Tần Thì Âu mang theo hai con sóc trở lại phòng ngủ xem TV. Tiểu Minh cũng cảm thấy hình ảnh trong TV rất thú vị, Tần Thì Âu cười một tiếng nó liền nhảy lên một cái. Một con sóc nhỏ khác thì ôm một quả nho đen ghé vào trên bờ vai Tần Thì Âu ngủ gà ngủ gật.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tiếp theo giọng nói của Auerbach truyền tới, nói lão và người bạn ở phòng đấu giá Lee's Brother sắp đến rồi.
Không qua bao lâu, một chiếc BMW 750Li lái vào ngư trường. Auerbach bước xuống xe, ngoài ra còn có ba người xuống theo. Người đầu tiên là một ông già bị hói nửa đầu nhưng tinh thần vô cùng phấn chấn, hai người còn lại là người trung niên da trắng tóc vàng mặc vest tây.
Auerbach lên tiếng giới thiệu ông già đầu hói cho Tần Thì Âu:
-Người này là bạn tốt của ta Krzyzewski, tổng thanh tra nghệ thuật của phòng đấu giá Lee's Brother ở Ottawa. Hai vị này là đồng sự của hắn, đều là giám định sư của phòng đấu giá Lee's Brother."
Hai cái nam nhân mặc vest tây tự giới thiệu một chút: một người tên là Kelvyn, chủ yếu nghiên cứu vẽ phác họa; người còn lại gọi Pitt Lluç, lại tương đối sở trường về tranh sơn dầu.
Auerbach giới thiệu sơ qua phòng đấu giá Lee's Brother cho Tần Thì Âu, nó mặc dù không có biện pháp so với những phòng đấu giá đỉnh cấp của thế giới như Sotheby's, Christie's, Philipp's. . . nhưng ở Canada, danh tiếng của phòng đấu giá này còn là rất lớn.
Phòng đấu giá Lee's Brother được thành lập vào năm 1958 ở thành phố Kelowna tỉnh British Columbia thuộc Anh Canada. Hiện tại tổng bộ thiết lập tại đảo Vancouver tỉnh British Columbia thuộc Anh Canada. Nó tại toàn cầu có được hơn 110 cơ cấu nghiệp vụ, có được vượt qua 1160 danh chức nhân viên tạm thời, trong giới đấu giá của Canada nó hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu.
Krzyzewski là một người nghiêm túc chăm chú, sau khi nhìn thấy bức tranh thì hai hàng lông mày của lão liền nhíu chặt, vừa nghiên cứu vừa thảo luận với hai người cấp dưới.
Ba gã giám định sư đầu tiên giám định những bức tranh của Pinajian, có một vài bức còn giám định vô cùng cẩn thận. Ước chừng dùng đến một giờ, Krzyzewski đi tới bên cạnh Tần Thì Âu, ngồi xuống nói ra:
-Chào ngài, Tần tiên sinh! Căn cứ vào phân tích của chúng ta, những bức tranh của Pinajian tiên sinh đều là bút tích thực.
Tần Thì Âu nghi hoặc , bút tích thực cùng hàng giả thì có cái gì khác nhau? Chẳng lẽ vị Pinajian này còn là một vị danh họa? Trước đây hắn lên mạng tìm tòi qua nhưng không có tìm được tin tức của người này ah. Krzyzewski liền giải đáp nghi hoặc của hắn:
-Arthur Pinajian là một gã họa sĩ Armenia có Mỹ tịch, là một họa sĩ truyện tranh. Hắn sinh ra vào năm 1914, cùng với cha mẹ may mắn còn sống trong vụ giết hại chủng tộc ở năm 1915, sau đó trở về nước Mỹ. Từ lúc nhỏ thì đã bắt đầu tự học vẽ.
-Giống như phần lớn nghệ thuật gia nổi tiếng, Pinajian tiên sinh khi còn sống cũng trải qua rất nhiều thất bại, chỉ có thể dựa vào vẽ tranh cho công ty truyện tranh để duy trì cuộc sống và qua đời vào năm 1999. Tại sau khi ông ấy qua đời được 1 năm, thành tựu của ông ở tinh khiết lĩnh vực nghệ thuật mới bị giới nghệ thuật phát hiện. Ông tại lĩnh vực tranh chân dung, tranh phong cảnh cùng với tranh trừu tượng có tạo nghệ thâm hậu, nhất là tranh trừu tượng của ông thể hiện chủ nghĩa, được đánh giá là có giá trị nghệ thuật rất cao.
Krzyzewski giới thiệu đơn giản một lần, trong lòng Tần Thì Âu liền vui vẻ, hỏi:
-Những bức tranh kia của Pinajian tiên sinh rất đáng giá ư?
Nghe xong lời này, Krzyzewski mỉm cười, nói:
-Đúng vậy! Hiện tại quả thực có một bộ phận tranh của Pinajian tiên sinh tương đối đáng giá, nhưng điều này chỉ giới hạn trong tranh trừu tượng của ông. Mặc dù ngài ở đây cũng có bốn bức tranh trừu tượng, đáng tiếc đều là tác phẩm lúc đầu của ông ấy, nên cũng không phải rất đáng tiền.
Tần Thì Âu trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, người này nói chuyện không thể trực tiếp một chút sao, cái loại cảm giác vừa vui vừa buồn này rất không thoải mái, hắn đơn giản dứt khoát hỏi:
-Vậy lão cho rằng những bức tranh ở chỗ này của ta đại khái trị giá bao nhiêu tiền?
Krzyzewski trầm ngâm một chút mới mở miệng:
-Nếu như tách ra những bức tranh này của Pinajian để bán thì đại khái có thể bán được từ 200 vạn Canadian dollar đến 220 vạn Canadian dollar. Nhưng nếu gom lại đấu giá lại chỉ có thể bán được khoảng 150 vạn Canadian dollar.
Auerbach hỏi:
-Giá cả như thế nào lại chênh lệch lớn như vậy?
Ngược lại Tần Thì Âu rất hài lòng, ít nhất hắn cũng có đủ tiền để trả tiền thuế nghiệm chinh di chúc rồi, hắn có thể tiếp nhận cái ngư trường này rồi.
Krzyzewski giải thích:
-Vật lấy hiếm là quý, nếu như 30 bức tranh cùng lúc xuất hiện trên thị trường sẽ giảm xuống giá trị bức tranh Pinajian. Còn tách ra để bán —— không phải tách ra đấu giá —— thì sẽ không có lo lắng này.
-Tại sao không thể tách ra đấu giá?
Auerbach hỏi.
Krzyzewski lại phải giải thích sâu hơn nữa:
-Bởi vì yêu thích bức tranh của Pinajian đều là những nghệ thuật gia mà không phải người sưu tầm.Nghệ thuật gia sẽ không tham gia hội đấu giá, bọn hắn không có tiền để cạnh tranh với những cự thương và đám nhân vật nổi tiếng kia. Mà từng bức bán đấu giá thì lấy bức tranh có danh tiếng thấp như vậy người sưu tầm sẽ không cảm thấy hứng thú, chỉ có thể gom lại mới đấu giá được.
Thấy ông bạn cũ có chút thất vọng, lão ta liền an ủi:
-Ngược lại là bức 《 Hoa Hướng Dương 》 mà Pinajian vẽ nhái theo có thể đơn bức đấu giá, ta định giá là 30 vạn Canadian dollar, giá cuối cùng sẽ không quá thấp.
Đồng thời, Krzyzewski cũng giải thích cho Tần Thì Âu vì cái gì giám định ra bức 《 Hoa Hướng Dương 》 chính là giả. Mọi người đều biết Van Gogh là người Hà Lan, nên chữ viết mà ông sử dụng tự nhiên cũng là chữ Hà Lan.
Tiếng Hà Lan cùng tiếng Anh giống nhau ở chỗ đều là do các chữ cái tổ hợp, nhưng trong tiếng Hà Lan lại không có ba chữ cái 'Q, X, Y' . Mà câu: cuộc sống làm cho ta trở nên bàng hoàng được viết trong bức 《 Hoa Hướng Dương 》, ở trong câu này lại có sử dụng cái chữ cái X và Y, cho nên hiển nhiên đây không phải bút tích thực.
Tần Thì Âu đối với kết quả như vậy cũng xem như thoả mãn rồi, hắn bây giờ cần gấp chính là bộ phận tiền thuế nghiệm chinh di chúc, sau khi những bức tranh này được đấu giá thì hiển nhiên có thể giải quyết khẩn cấp của hắn. Còn về phần kiếm nhiều tiền hơn thì Tần Thì Âu không nóng nảy, hắn có một cái ý thức có thể tùy ý tung hoành đại dương, nên việc phát hiện bảo tàng bị chìm cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Trọng điểm còn lại chính là giám định bức 《 Nữ Nhân Cầm Vàng 》của Picasso là thật hay giả. Krzyzewski nói với hai người, giám định tranh Picasso rất là lãng phí thời gian, mất ít nhất cũng phải hai giờ, bởi vì bọn họ còn muốn kết nối mạng để tiến hành thảo luận với chuyên gia của bộ phận danh họa công ty quốc tế.
Tần Thì Âu chờ một hồi thì cảm thấy không có gì thú vị nên bỏ lên phòng ngủ trên lầu cùng nhau xem TV với hai con sóc lùn Châu Phi.
Trong lúc lơ đãng đã tới 11 giờ! Krzyzewski gõ cửa đi vào, vừa vào cửa hắn liền thấy được pho tượng đồng xanh dùng để trang trí đang đặt ở trên đầu giường, ông ta lập tức bị nó hấp dẫn lực chú ý, liền chạy nhanh qua cẩn thận quan sát.
Pho tượng này được vớt lên từ trong hồ Trầm Bảo chung với những bức bức tranh kia, Tần Thì Âu thấy pho tượng này loang lổ dấu gỉ nên cảm giác hẳn là không đáng tiền mới đúng.
Krzyzewski vòng vo vài vòng quanh pho tượng, thật lâu sau lão ta mới quay đầu lại, cau mày nói:
-Tần tiên sinh!Hiện tại ta có một tin tức tốt, một tin tức xấu và một tin tức không xác định muốn nói cho ngài, ngài muốn nghe tin nào trước?
Tần Thì Âu gào thét trong lòng, đại gia ngài đùa giỡn với ta ư? Chúng ta cũng không phải đóng phim, ngài có tin tức gì cứ việc nói thẳng, còn tin tức tốt tin tức xấu tin tức không xác định muốn nghe tin nào trước?
Bất quá người ta dù gì cũng là tới hỗ trợ, Tần Thì Âu khẳng định phải bảo trì lễ phép, liền nói:
-Tiên sinh, ngài tùy ý!
Krzyzewski gật đầu một cái, nói:
-Vậy đầu tiên nói tin tức tốt trước. 《 Nữ Nhân Cầm Vàng 》 quả thực là chính phẩm của Picasso, căn cứ biểu hiện giám định của máy Cacbon-14, bức tranh kia được vẽ vào năm 1939.
"Tin tức xấu thì bức tranh này là tác phẩm vào thời kỳ chuyển hình của Picasso, hẳn là ông ta tiện tay vẽ đấy nên giá trị sẽ không cao, khả năng chỉ cao hơn một chút so với bức 《 Hoa Hướng Dương 》mà Pinajian vẽ nhái.
-Ngoài ra còn có một tin tức không xác định, chính là pho tượng Perseus and Medusa của ngài rất có thể đúng là chính phẩm. Ta sẽ mời đồng sự lập tức tiến hành giám định, nếu như đúng là chính phẩm, ta đây định giá ít nhất cũng giá trị 3000 vạn Canadian dollar!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK