Chương 1: Bạch Lão
"Con người sinh ra vốn đã là nô lệ của thất tình lục dục.
Vì tiền mà chiến.. Vì quyền mà tranh.. Vì tình mà khổ sở..
Ai.. da..
Nguyễn Văn Long.. Ngươi sẽ vì cái gì mà trở thành nô lệ đây!"
Một ông lão râu tóc bạt phơ, dung nhan toát ra vẻ đạo mạo tiên cốt thở dài.
Trước mặt lão lúc này là một cậu thanh niên tuổi tầm hai mươi với đôi mắt sáng ngời, dung nhan thanh tú với mái tóc búi cao toát ra sự trang nhã, cốt cách cần có của con nhà Tiên gia.
Còn người được gọi là Nguyễn Văn Long vẫn đang thẫn thờ với khung cảnh lạ lẫm trước mặt. Đôi mắt sáng ngời nhưng lại mông lung vô định đang nhìn quanh quẫn tìm hiểu không gian trước mắt.
Ông lão nhìn cậu một thoáng, thấy cậu vẫn chưa hoàn hồn đành tiến lại gõ đầu cậu bằng cây phất trần trắng mút.
Bị ông lão đánh tỉnh, cậu mới giật mình, hỏi: "Ông là ai?"
"Haha, con cứ gọi ta là Bạch Lão. Ta sẽ là người hướng dẫn cho con tại Thiên thành, nếu có gì con không rõ cứ hỏi ta, ta sẽ trả lời." Bạch lão cười ôn hòa.
Nhìn dáng dấp và nụ cười ấm áp của Bạch lão, trong lòng cậu như có một hơi ấm lan tỏa dần phai mờ sự nghi ngờ vốn có của Nguyễn Văn Long dành cho một người lạ. Cậu hỏi thêm: "Tại sao ông biết tôi là Nguyễn Văn Long?"
Như một điều tất nhiên mà ông đã chuẩn bị từ trước, Bạch lão cười hiền: "Con là một Tiên nhân được Tiên gia cử xuống Nhân giới thông qua Không Linh Trận . Và dĩ nhiên, là một người đón tiếp Tiên nhân ở Nhân giới, ta cũng phải nhận được chút ít thông tin của con trước khi tiếp đón khách quý của Tiên gia chứ!"
"Không Linh Trận ?" Nguyễn Văn Long nghi ngờ.
Bạch lão cúi đầu xuống, chỉ tay vào mặt đất.
Theo hướng chỉ tay, Long nhìn thấy một đồ án khổng lồ được bao bọc bởi các cột đá có các hình thù kỳ quái với trung tâm là một vòng tròn nơi bản thân đang đứng.
Không Linh Trận là một trận pháp cao cấp được các Pháp gia tạo ra bằng chín mươi chín trận đồ sơ cấp và tám mươi mốt trận đồ trung cấp kèm với hàng ngàn nguyên vật liệu làm năng lượng và chất dẫn khác nhau. Mục đích mà các Pháp gia tạo ra Không Linh trận chính là xây dựng một cánh cổng dịch chuyển tức thời từ không gian này sang không gian khác.
"Nhưng tại sao tôi lại ở đây?" Long hỏi.
Thực sự mà nói, trong đầu của Long lúc này hoàn toàn "trắng không tì vết".
Cậu không biết bản thân là ai ngoại trừ cái tên Nguyễn Văn Long. Càng không biết lý do mình đến nơi này là gì và hàng vạn câu hỏi vì sao đang không ngừng từ trong bộ não "trống trơn" tuôn ra.
Nhìn Nguyễn Văn Long ngây ngô như đứa trẻ nhỏ, Bạch Lão khẽ cười: "Đây là một câu chuyện dài, con hãy đi theo ta, ta vừa đi vừa kể cho con về một truyền thuyết.."
Hàng trăm triệu năm trước..
Đại Địa là nơi chung sống của hàng trăm giống loài khác nhau nhưng chủ yếu được phân ra làm ba loại là Nhân loại, Dị Tộc và Mãnh thú.
Tại vùng đất này, Nhân loại ban đầu chỉ là giống loài nhỏ yếu, không có sức mạnh về thể chất, lại không có con đường tu luyện nên thường bị các Dị tộc và Mãnh thú săn bắt và nô lệ.
Trãi qua hàng triệu năm phát triển, Nhân loại bắt đầu tìm thấy được con đường phát triển của riêng mình và dần trở thành một trong những giống loài mạnh mẽ của Đại Địa, đó chính là tu Tiên.
Càng tu Tiên, nhân loại lại càng lệ thuộc vào việc cướp đoạt sinh mệnh của các giống loài khác và cùng với sự thù hận đã kết tinh hàng triệu năm bị nô lệ. Cuộc chiến thượng cổ bắt đầu.
Đổ rất nhiều xương máu và nước mắt để trở thành kẻ chiến thắng sau cùng. Nhân loại đày ải các Dị tộc vào các Giới vực khác nhau để suy yếu thực lực của chúng cũng như để dễ chia tách quản lý.
Thời kì này Nhân loại bắt đầu phát triển cực thịnh.
Và khi kẻ thù đã biến mất, Nhân loại bắt đầu quan tâm hơn đến lợi ích của bản thân và dần dần hình thành nên các gia tộc hay còn được gọi là Bách Tộc.
Sự hình thành của Bách Tộc đã chia tách Nhân loại ra thành nhiều phe phái với quan niệm và cách tu Tiên khác nhau nhưng chủ yếu là hai trường phái lớn là: Tiên đạo – tu luyện theo lối truyền thống và Hỗn giáo – bất chấp tất cả để đạt được sức mạnh nhanh chóng.
Mâu thuẫn nổ ra và đỉnh điểm là cuộc chiến kéo dài hàng triệu năm mà không có ai là người chiến thắng.
Mãi đến khi sự xuất hiện trở lại của Dị Tộc trên Đại Địa thì hai bên mới nhận ra sức mạnh của Nhân loại đang bị một cuộc chiến vô nghĩa hao mòn một cách nghiêm trọng.
Nhưng sự thật lại rất khó hàn gắn vì cuộc chiến này đã kéo dài quá lâu và có quá nhiều người đã bị cuốn vào vòng xoáy hận thù.
Và để cứu vớt lại, hai bên đã quyết định tạo ra Nhân Giới và đưa con cháu của mình – những người ít bị thù hận tiêm nhiễm nhất vào đó để vừa tu luyện vừa giao thoa lẫn nhau nhằm mục đích thế hệ sau họ sẽ không còn mang hận thù mà ông cha đã mắc phải.
Và để chắn chắc, hai bên đã ra chung một cam kết rằng những người bước vào Nhân giới sẽ bị khóa đi ký ức và chỉ được mở ra khi đạt đến một trình độ nhất định..
"Và con chính là một trong những con cháu Tiên gia được đưa vào Nhân giới với mục đích như trên." Bạch Lão vừa đi vừa nói.
Cảm nhận thấy Long vẫn còn đang trong quá trình "tiêu hóa", Bạch lão không vội đánh gãy.
Cũng phải thôi, một người bị "xóa" ký ức trở về với ký ức của một đứa trẻ một tuổi làm sao có thể tiếp nhận một loạt thông tin lớn trong thời gian ngắn ngủi bằng việc uống một tách trà cơ chứ.
Nhìn trong thành mọi người đang bận rộn mua bán tấp nập nhưng vẫn không đánh gãy được mạch suy nghĩ của Long. Bạch lão thầm thở dài: "Ta cũng ở đây đã lâu vậy rồi!"
Ông không nhớ rõ bản thân đã đến Thiên thành này bao lâu. Chắc có lẽ đã lâu lắm rồi, vì ít nhất ông cũng còn nhớ bản thân là một trong những người đầu tiên xây dựng Thiên thành.
Còn bây giờ, Thiên thành không biết đã qua bao nhiêu đời thành chủ và là nơi chứng kiến sự sinh sôi và tàn lụi của biết bao nhiêu thế hệ con người.
Nhưng nói gì thì nói, nhìn mặt trời đã sắp vào giữa trưa và nhớ lại lịch trình của mình, Bạch lão không thể không ngắt mạch suy nghĩ của Long. Ông dừng lại, nói: "Ta biết bây giờ con không thể nào có thể chấp nhận ngay sự thật này được. Vì vậy, ta sẽ đưa một cuốn Cẩm nang Tân thủ mà ta đã biên soạn cho con, trong đó có tất cả thông tin về Nhân giới cần thiết để cho con tìm hiểu. Ngoài ra, trong đó cũng có một số thông tin cơ bản cũng như những đề nghị mà ta dành riêng cho con, con nên tìm một nơi để đọc và tìm hiểu."
Bạch Lão đưa tay vào ống tay áo lấy ra một vài viên đá có màu trắng đục đưa cho Long, ôn tồn bảo: "Đây là Hồn thạch – Một dạng tiền tệ thông dụng của Nhân giới. Nó dùng để trao đổi, mua bán hoặc con có thể dùng nó để tu luyện hay làm năng lượng cho pháp trận sơ cấp và ngoài ra nó cũng có một số công dụng khác.
Ta sẽ cho con năm Hồn thạch, chừng này đủ để con có thể sống tốt được trong hai ngày. Ta nghĩ hai ngày là đủ để cho con đọc và hiểu cơ bản các thông tin trong Cẩm nang Tân thủ nhỉ!"
Vừa nói ông vừa bước vào một Khách Điếm. Nói chuyện với Lão bản một chút, ông liền bàn giao Long cho tiểu nhị rồi vội vã "biến mất".
Tiểu nhị tiến lại cười lấy lòng: "Chắc Bạch lão lại có hẹn với Nhã Nương đây mà!
Mời! Mời công tử theo lối này! Phòng của công tử tiểu nhân đã chuẩn bị sạch sẽ! Mời công tử theo tiểu nhân nhận phòng!"
Tiểu nhị đưa Long lên tầng hai và mời cậu vào một phòng trọ đơn giản nhưng khá sạch sẽ ngăn nắp với một phòng khách ở giữa, một phòng ngủ ở bên trái và một phòng tắm bên phải.
"Chút nữa tiểu nhân sẽ đem phần cơm trưa lên cho công tử! Nếu có gì cần, công tử cứ gọi một tiếng, tiểu nhân sẽ ngay lập tức có mặt! Nếu công tử không phiền, tiểu nhân xin ra ngoài làm việc." Tiểu nhị cúi đầu chào rồi bước nhanh ra khỏi phòng.
Trả lại không gian yên tĩnh vốn có. Long ngồi lên ghế và tĩnh lặng suy nghĩ về mọi chuyện trôi qua trong suốt buổi sáng.
Cảm thấy bản thân đã phần nào chấp nhận thực tế, cậu vội mở ra cuốn Cẩm nang Tân thủ mà Bạch lão cho cậu.
Nhìn vào cuốn cẩm nang, Long trầm ngâm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK