Sau khi trở về hoàng cung thì Asisu ngay lập tức bị Menfuisu dính cứng ngắt. Hắn suốt ngày lẽo đẽo theo cô.
Sáng sớm mở mắt ra là thấy hắn đang mỉm cười nhìn cô, vừa phải phê duyệt tấu sớ của Hạ Ai Cập vừa bị hắn ôm và hỏi han đủ thứ, thời gian riêng tư duy nhất của cô là lúc tắm bởi vì hiện giờ trước sự đe dọa của cô hắn còn chưa dám làm càn đòi tắm chung. Nhưng mà tương lai thì...
( Tg: Tội nghiệp.)
Lúc đầu cô thật sự cảm thấy rất cảm động, có người quan tâm như vậy dù có trái tim bằng thép cũng phải rung rinh cơ mà. Tuy nhiên chỉ sau 2 ngày nó biến thành phiền phức. Asisu cô đã cố gắng chịu đựng, nhẫn nhịn, nhưng sức người có hạn.
Và thế là vào một ngày đẹp trời xuất hiện cảnh tượng công chúa Asisu đóng cửa phòng tự bế, không cho vương tử Menfuisu bước vào. Còn vương tử Menfuisu sau một hồi đập cửa năn nỉ cuối cùng cũng lủi thủi quay về cung điện.
Nhưng mà có lẽ Asisu không biết chính tại vì cô mà hôm nay thị vệ trong cung 'được hoàng tử huấn luyện đặc biệt phải mất mấy ngày nghỉ bệnh thì mới có thể hồi phục.
|||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||
Tg xin lỗi vì không thể kiếm được hình minh họa đẹp hơn
(Tg: Giận cá chém thớt. Ta khinh thường ngươi, giỏi thì giận Asisu kìa.
Men:Có tin ta chém ngươi không?
Tg: Dạ em tin, em im ngay, ' mình đúng là không có tiền đồ mà.)
Và cũng chính vào cái lúc dầu sôi lửa bỏng này, có một kẻ không sợ chết đến tìm Menfuisu.
" Vương tử Menfuisu, người ở đây sao? Thật trùng hợp."- Một giọng nói nhão nhẹt vang lên phá hủy âm thanh hào hùng của khu huấn luyện.
Binh lính và thị vệ xoay người tìm kiếm xem cái âm thanh rùng mình vừa rồi phát ra từ ai thì nhìn thấy, chu choa, hồng nguyên cây. Cái cô công chúa Tahiri bị trẹo cột sống đang ẹo qua ẹo lại, dẹo qua dẹo lại, vừa phóng mị nhãn vừa đi lại phía bọn họ.
Chúng binh lính đè nén cảm xúc muốn ói của mình, thi lễ-" Tham kiếm công chúa Tahiri."
" Miễn lễ, bình thân đi."- Tahiri dùng cái giọng mà mình cho rằng quyến rũ nhất nói.
Cô ta đi về phía Menfuisu nãy giờ vẫn đang bán bơ cho mình, vừa dựa dựa, cạ cạ vừa nói-" Menfuisu, lâu người khỏe chứ, mấy ngày không gặp. Hôm nay ta đi dạo trùng hợp lại nhìn thấy người, chúng ta quả thật là rất có duyên."Chúng binh lính đè nén cảm xúc muốn ói, bà công chúa này thật sự là không biết xấu hổ đi, rõ ràng là nãy giờ núp sau bụi cây rình bọn họ mà giờ nói trùng hợp, duyên phận.
Bà cô à, bà mặt nguyên một bộ đồ màu hồng như vậy, nổi bật như vậy thì làm sao mà không bị phát hiện được.
Huống hồ bọn họ đều có võ, thính lực hơn người chẳng lẽ không phát hiện ra, mà bọn họ đã phát hiện vậy vương tử Menfuisu, cái người võ công cao cường hơn bọn họ tất nhiên phải phát hiện ra rồi.
Menfuisu đang uất ức vì bị Asisu cấm cửa, định tìm bọn thị vệ huấn luyện để xả giận thì lại gặp phải con lợn hồng Tahiri õng ẹo làm phiền, tức giận phun trào nói-" Không biết công chúa đến đây là có mục đích gì? Ta nhớ không lầm thì đây là khu cấm của hoàng cung, không cho phép ' người ngoài' tự do ra vào. "" Menfuisu à, ta đã mấy hôm không nhìn thấy người, khi nãy nghe nói người ở đây cho nên mới đến hỏi thăm thôi."- Tahiri vừa nói vừa chạy đến bên Menfuisu định sà vào lòng Menfuisu.
Nhưng bé Men tuy bị Asisu cấm cửa nhưng vẫn rất mực chung thủy vội né tránh và cuối cùng kết quả là con lợn hồng ngã lăn quay, binh lính nén cười và Menfuisu vương tử thì tức giận bỏ đi.
Tahiri vội vàng đứng dậy và chạy nhanh về cung.
__________________________________________________
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.....Tại sao, tại sao Menfuisu, tại sao chàng lại đối xử với ta như vậy."- Tahiri sau khi về đến cung thì la hét như người điên, đập phá mọi thứ.
Tahiri cô thật không hiểu, cô có gì thua cái con Asisu kia cơ chứ.(Tg: Cái nào bà cũng thua.). Tại sao Menfuisu yêu cái con đó mà không yêu cô.
Khi cô đến Ai Cập, nhìn thấy Menfuisu thì cô đã yêu chàng rồi nhưng phụ hoàng lại bắt cô phải lấy cái lão già Neferemaat kia. Thật tức chết cô.
Cô thường hay bắt chuyện với Menfuisu nhưng chàng lúc nào cũng né tránh cô.
Chàng thật là một người lạnh lùng nhưng không sao, không một tên đàn ông nào có thể cưỡng lại sức quyến rũ của cô. Rồi cô sẽ khiến cho Menfuisu yêu cô đến chết đi sống lại.
Thế mà khi Asisu trở về thì cô mới biết được tính cách thật của Menfuisu. Chàng dịu dàng, tỉ mỉ, biết quan tâm, hay cười. Điều đó khiến cô càng yêu chàng hơn. Nhưng những cử chỉ dịu dàng, thân mật đó lại không dàng cho cô.
Cô ghen.
Vậy mà con Asisu đó sống trong phước lại không biết phước, hôm nay lại đóng cửa chặn Menfuisu của cô ở ngoài. Đáng ghét.
Nhưng cô rất vui, cơ hội của cô đến rồi. Khi nghe tin chàng đến khu luyện binh thì cô đã vội vàng đi đến. Cô còn trang điểm rất đẹp, mặc bộ y phục quyến rũ nhất. Thế nhưng khi cô dựa vào chàng thì chàng lại né tránh làm cho cô bị té. Thật mất mặt.
Nhưng mà Menfuisu ơi, chàng yên tâm, ta không giận chàng đâu. Tất cả lỗi là tại con nhỏ Asisu đó. Nó đã bỏ bùa chàng rồi. Còn lão già Neferemaat kia nữa, nếu không phải tại lão thì chúng ta đã có thể ở bên nhau rồi.
Ta quyết định rồi, ta sẽ giúp chàng giải quyết lão ta. Sau đó chàng sẽ trở thành Pharaong, chàng sẽ cưới ta làm hoàng hậu.
Ta cũng sẽ giết chết con Asisu đó để bùa chú nó yếm lên chàng mất tác dụng. Rồi chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi, cùng nhau cai trị Ai Cập rộng lớn này.
" Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha....." - Giọng cười ghê rợn của Tahiri lan ra khắp cung điện.
Các cung nữ chỉ có chung một suy nghĩ 'Con này bệnh nặng lắm rồi.' Họ mà biết những suy nghĩ của Tahiri thì sẽ nói thêm ' Con này mắc bệnh ảo tưởng nặng quá, trèo cao quá rồi, xuống xuống đi.'
Nhưng họ không biết, thế là con heo hồng này vẫn tiếp tục ảo tưởng về tương lai của ả và Menfuisu.
Còn ở cung điện của mình, Asisu bỗng dưng rùng mình một cái. "Chắc mình bị cảm lạnh rồi, ủa mà Ai Cập ba mươi mấy độ mà cũng cảm lạnh được hả trời."
Asisu không biết mình đã trở thành mục tiêu của một kẻ tâm thần
Cái này gọi là nằm mà cũng trúng đạn.