• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời nói của Trần Nghĩa như con dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim của Từ Phong. Từ Phong hắn không đủ khả năng để không thể thay đổi được cái chết của sư phụ, đó là do hắn không đủ mạnh. Giờ đây, khi sư phụ đã mất, nếu hắn còn không thể chôn cất sư phụ tử tế thì hắn có tư cách gì nói hai chữ “đại nghĩa”, hắn có tư cách gì nói hai chữ “báo thù”. Lúc này, hắn không phải giống như một con chó cùng đường bỏ chạy sao? Liệu hắn có khác gì sư huynh của mình khi quay mặt bỏ chạy, để lại ân sư phơi thây nơi hoang dã?

Nếu hắn làm vậy, cũng như sư huynh của hắn, thiên hạ này không có chỗ cho hắn dung thân. Vì vậy, dù chết, hắn cũng phải chết sau khi chôn cất sư phụ.

Hắn cần phải quay lại. Nhưng không phải quay lại đi chịu chết, đó là ngu xuẩn. Hắn phải tính toán đi đường vòng sao cho khi hắn quay về chỗ sư phụ, chôn cất xong sư phụ, sư huynh của hắn vẫn chưa đuổi kịp. Vậy có khả năng đó sao? Hắn lập tức bác bỏ, đó là không thể nào.

Vậy phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Từ Phong tự hỏi. Cuối cùng, hắn kết luận: hắn mạo hiểm quay lại. Có thể hắn sẽ chết, nhưng hắn biết, sư huynh nhất định sẽ không ngăn cản hắn chôn cất sư phụ. Có thể hắn sẽ chết, nhưng đó là sau khi hắn hoàn thành tâm nguyện. Có thể hắn không thể hoàn thành lời hứa sẽ báo thù cho sư phụ, nếu vậy thì đành xem như là hắn không có khả năng, hắn chỉ có thể đoàn tụ cùng sư phụ ở dưới hoàng tuyền. Dù vậy, hắn vẫn tin rằng trời sẽ không tuyệt đường người.

“Hổn hển… Hổn hển…”

Cuối cùng Từ Phong đã quay lại, hắn vừa thở hồng hộc, vừa lấy tay lau mồ hôi trên mặt, vừa nhìn xung quanh.

Nhưng…

Sư phụ? Sư phụ đâu rồi? Mặc dù hắn lùng sục khắp các ngóc ngách, nhưng hắn vẫn chưa tìm thấy sư phụ.

Hắn bắt đầu không thể kiềm chế cơn giận. Hắn nổi giận gầm thét:

“Trần Nghĩa, ngươi ra đây cho ta. Trần Nghĩa, ngươi ra đây cho ta.”

Âm thanh vang khắp nói rừng. Sau đó nó được các vách núi vọng lại thành những âm đứng quãng:

“Trần Nghĩa, ngươi ra đây cho ta. Trần… Nghĩa…”

“Trần Nghĩa, ngươi ra đây cho…”

Chim chóc sợ hãi bay tán loạn, muôn thú cũng câm lặng.

Chỉ một lúc sau, Trần Nghĩa xuất hiện, hắn cười to:

“Sư đệ, ngươi đã chôn cất cho lão già ấy xong rồi chứ?”

“Trần Nghĩa, tên khốn khiếp. Ngươi giấu thân thể sư phụ ở đâu. Tên khốn nạn, sư phụ chết rồi sao ngươi không để cho người được yên.”

Từ Phong nổi giận, hắn trở nên điên cuồng. Hắn điều động chút nội lực ít ỏi còn lại vào nắm đấm. Hắn liều chết xông tới, gầm lên như một con dã thú tuyệt vọng:

“Trần Nghĩa, ngươi đáng chết.”

“Hừ, sư đệ, ngươi lên cơn điên cái gì? Nếu muốn chết sớm, sư huynh thành toàn cho ngươi.”

Lợi dụng ưu thế về tốc độ, Trần Nghĩa lách sang trái né cú đấm của Từ Phong, đồng thời tung một cú đá vào ngực hắn. Từ Phong trúng đòn nghiêm trọng, từ trong trận chiến bay rớt ra ngoài hơn sáu thước.

Một buổi chạy trốn, vốn đã kiệt sức, bây giờ lại nhận thêm một đòn nghiêm trọng, Từ Phong hôn mê bất tỉnh. Đầu hắn ong ong, tai ù mắt hoa, hắn nằm tại đó cả buổi vẫn chưa đứng dậy.

“Hừ. Phế vật. Đã vậy thì đi chết đi.”

Trần Nghĩa bước từng bước tiến tới, giơ nắm đấm, nội lực tích tụ vờn quanh cú đấm. Hắn nhắm thẳng vào đầu Từ Phong.

Từ Phong vẫn hôn mê, hắn không hề biết gì.

Trong tích tắc khi nắm đấm còn cách hai đốt ngón tay nữa tới đầu Từ Phong thì biến cố nổi lên.

“Khặc khặc. Tứ Tinh chân nhân quá thất bại rồi. Hắn dạy ra một tên đồ đệ tốt để rồi bị nó giết, tên tiểu đệ tử thì sắp bị nó diệt khẩu. Khặc.” – Âm thanh khàn đặc vang lên.

"Đùng."

Theo sau cái giọng khàn đặc, kẻ bí ẩn xuất một chưởng lấy tốc độ không tưởng đánh văng Trần Nghĩa.

Trần Nghĩa lồm cồm bò dậy, hắn nheo mắt và chỉ… đứng đó nhìn. Phải nói, Trần Nghĩa hắn rất nhạy cảm, từng lỗ chân lông run rẩy báo động, cộng thêm cái cảm giác hưng phấn bộc phát trên cơ thể khiến hắn đề phòng. Bởi vì hắn biết, kẻ đang đứng trước mặt hắn đây cực kỳ nguy hiểm, nếu hắn xông tới, hắn sẽ chết rất thảm.

“Sao? Không phải ngươi rất hiếu chiến sao? Ý chí chiến đấu của ngươi đã đi đâu rồi?” – Tiếng khàn đặc vang lên như chế giễu.

Trần Nghĩa bình tĩnh đứng đó, hắn thờ ơ trước lời nói của kẻ đối diện.

Mãi một lúc sau, lần đầu hắn mở miệng nói chuyện với kẻ bên kia:

“Áo choàng đen? Ban ngày ban mặt lại mặc áo choàng đen. Ngươi là người thích mặc áo choàng hay là ngươi sợ ánh nắng, cũng có thể ngươi sợ ta nhận ra thân phận của ngươi? Cuối cùng thì ngươi là ai?”

“Ta là ai thì có quan trọng không?”

“Vậy ngươi đến đây làm gì? Nói cách khác, ngươi có mục đích gì?” – Trần Nghĩa mỉa mai.

“Ta? Ta chỉ muốn hắn sống thêm vài năm nữa.” – Kẻ mặc áo choàng đen vừa nói vừa chỉ chỉ Từ Phong.

“Vì sao?” – Trần Nghĩa nghiền ngẫm.

“Vì sao? A a, vì ta thích thế.”

“Ngươi cho rằng ta là con nít? Chỉ một lời vớ vẩn như vậy ta sẽ đáp ứng sao?” – Trần Nghĩa bắt đầu vận nội lực.

“Khặc khặc. Ngươi sẽ đáp ứng. Bởi vì ta mạnh hơn ngươi.” – Kẻ bí ẩn bình thản đáp lại.

“Hừ. Ta cũng muốn thử.” - Trần Nghĩa hồi đáp.

Hắn lập tức động, tay phải hóa trảo, tay trái hóa chưởng. Nội lực phân hai luồng tiến về hai bàn tay.

“Đón lấy chiêu này của ta.” – Trần Nghĩa quát.

Ở tay phải, nội lực tự động xuất ra bao bọc năm đầu ngón tay, hình thành một bộ móng vuốt. Tay trái hắn lại là một hình ảnh khác, nó như một cái hắc động bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra nuốt vào mọi thứ.

“Nhị Tỏa – Giết!”

Tay phải chộp thẳng vào đầu, tay trái xuất chưởng về hướng trái tim. Đây là chiêu thức Trần Nghĩa tự nghĩ ra, trừ lần đối chiến với sư phụ, đây là lần thứ hai nó xuất hiện trên thế giới này.

Kẻ bí ẩn vẫn bình chân như vại, hắn thản nhiên nhận xét:

“Ồ, nội lực tự xuất. Chậc chậc, tuy chưa ổn định lắm, nhưng chỉ với tầm tuổi này mà có thành tựu như thế cũng là ghê gớm lắm rồi. Thế nhưng vẫn còn chưa đủ. Khặc khặc.”

Khi đòn tấn công của Trần Nghĩa còn cách hắn nửa trượng, kẻ này phát động đánh trả. Không động thì vững như núi Thái Sơn, đã động thì như cuồng phong quét bay tất cả. Nhanh như chớp, tay phải của hắn giương ra, nhẹ nhàng vẫy một chưởng về phía Trần Nghĩa. Một gợn sóng vô hình xuất hiện, dưới gợn sóng, ánh sáng như bị bẻ gãy. Nó lấy tốc độ cực nhanh va vào Trần Nghĩa.

“Đùng… Ầm…”

Trần Nghĩa bị đánh bay ra bên ngoài hơn mười thước xa. Cả thân mình của hắn bị đánh lún xuống đất nửa thước.

Phải mất hơn chục cái hô hấp Trần Nghĩa mới gian nan dùng tay chống đỡ thân hình đứng dậy.

“Phốc… Phốc…”

Hắn liên tục phun ra hai ngụm máu.

Ngực đau nhức, hai cánh tay của hắn lại run lẩy bẩy. Hắn bình tĩnh đưa tay phải lên xóa vết máu ở khóe môi một cách khó khăn.

Trần Nghĩa đứng nhìn kẻ thần bí mặc áo choàng đen. Còn kẻ đó thì vẫn đứng đối diện với hắn. Trần Nghĩa không biết khuôn mặt kẻ đó hiện giờ như thế nào? Thất vọng? Giễu cợt? Khinh thường? Hắn tự giễu.

“Đúng là nhân ngoại hữu nhân.” – Cuối cùng hắn thốt ra như vậy.

“Khặc khặc. Không cần quá khiêm tốn. Với thiên tư của ngươi, chỉ cần mười năm ngươi đã có thể đạt đến cảnh giới bây giờ của ta. Nhưng mà với điều kiện là ngươi vẫn còn sống tới lúc đó. Ngươi nói có phải không?”

“Ngươi rốt cuộc là ai?” – Trần Nghĩa nhìn chằm chằm không chớp mắt vào kẻ này.

“Ta đã lập mộ giúp sư phụ của ngươi. Hằng năm ngươi có thể đến thăm hắn. Nói vậy thôi chứ ta biết ngươi sẽ không bao giờ quay lại. Khặc.”

Trần Nghĩa im lặng.

“Hôm nay ta tha mạng cho ngươi với hai điều kiện. Một, cả đời ngươi không được phá hủy phần mộ của sư phụ ngươi. Hai, trong vòng mười năm, ngươi không thể động vào Từ Phong.” – Âm thanh khàn khàn tràn đầy mê lực không cho chối từ.

“Ha ha… Ngươi cũng quá coi thường Trần Nghĩa ta rồi. Hừ, bất cứ khi nào ta cảm thấy có thể đánh bại được ngươi, ta sẽ quay lại. Và khi đã thật sự đánh bại ngươi, thì chẳng có cái điều kiện gì nữa. Ngươi nói thế liệu có vẹn toàn không?” – Trần Nghĩa lạnh nhạt nói.

“Tùy thời phụng bồi. Tuy nhiên cái giá cho những lần khiêu chiến thất bại không chỉ là những điều kiện đơn giản như hôm nay. Được rồi, đi đi. Không tiễn.”

Sau lời nói đó, kẻ mặc áo choàng đen một tay nắm lấy Từ Phong và phi thân biến mất.

Trần Nghĩa cẩn thận quan sát xung quanh. Sau đó hắn quay người xuống núi.

“Thật mạnh. Đúng loại ta thích rồi đấy. Mặc kệ ngươi là ai, trước sau gì cũng chỉ là đá kê chân cho ta mà thôi.”

“Tiểu sư đệ. Ta thật lòng trông ngóng một kẻ kình địch chứ không phải một tên phế vật không chịu nổi một chiêu như hôm nay.”

“Ha ha ha… Tương lai chắc chắn sẽ rất phấn khích. Ngươi nói có phải không lão tặc thiên?”

Ngửa đầu nhìn trời, Trần Nghĩa cười ha hả.

Thời gian thấm thoát trôi qua. Đã ba ngày từ lúc Từ Phong tỉnh lại. Sau khi nghe những lời quái gở từ một kẻ mặc áo choàng đen thì hắn vẫn quỳ ở đây. Hắn vẫn quỳ trước ngôi mộ của người ân sư.

Có đau đớn, có thống khổ, có hối hận, có chán nản, có bi quan, có sợ hãi… Không rõ hắn đã trải qua bao nhiêu cảm xúc suốt ba ngày ba đêm này.

“Róc rách… Róc rách…”

Dù là ban ngày, bầu trời vẫn tối đen, và cơn mưa phùn vẫn chưa dứt. Chưa tới tháng mười, nhưng cơn mưa vẫn cứ kéo dài.

Không phải như vậy càng tốt sao? Trên mặt của hắn lúc này, ai có thể phân biệt được đó là nước mắt hay nước mưa? Có thể hắn đang khóc, cũng có thể không. Nhưng điều không thể gạt bỏ được đó là có rất nhiều giọt nước lăn trên gò má của hắn.

Sáng hôm sau, sau ba ngày mưa rơi tầm tã, ánh nắng mặt trời dịu nhẹ chiếu rọi khắp nơi. Khi ánh sáng chiếu tới nơi những giọt nước còn đọng lại, lập tức nó bị phản quang, khiến cho mọi thứ xung quanh đó trở nên long lanh diệu kì.

Giữa khung cảnh ấy, từng cánh hoa phất phới, từng đàn bướm bay lượn, từng chú chim cất cao tiếng hót, từng loài dã thú lao ra khỏi hang đi kiếm ăn… càng tô điểm thêm một thứ sức sống cho vùng đất này. Vùng đất này cũng có linh hồn, hắn nghĩ thế.

Nhẹ nhàng khấu tạ ba cái, hắn đứng dậy, nhìn thật kĩ và cất bước rời đi nơi này. Một nơi chứa đầy hạnh phúc và cũng đong đầy đau khổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK