• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không ổn, những thân cây chúng ta chém xuống lại đang tự liên kết lại với nhau." An Ninh nói. Nàng thực sự không thể tin được rằng loại cây này lại nguy hiểm, cũng khó đối phó như vậy chúng ngày càng có vẻ trở nên mạnh hơn. Cứ theo đà này họ sẽ nhanh chóng đuối sức cũng chẳng thể tiêu diệt hết đám dây leo phiền phức này.

Lãnh Điệp cùng Nguyệt Trục đồng loạt nhìn về phía những dây leo họ mới chém xuống, chúng lại bắt đầu bám vào thân cây quét qua nó kết nối lại với nhau, sau đó lại đồng loạt tấn công bọn họ, không chỉ vậy sức mạnh còn tăng lên gấp bội.

"Vậy ta phải làm sao." An Ninh khẽ hỏi. Nàng chưa từng gặp phải tình trạng này bao giờ nên có chút lo lắng, từ trước tới giờ cũng chưa từng có gì gây khó khăn cho nàng như vậy.

"An Ninh."

Thấy An Ninh thất thần Lãnh Điệp vội vàng lao tới, hắn ôm lấy An Ninh vội vàng vung thiên khí cắt đứt sợi dây gần nhất, giúp cho nàng tránh khỏi tấn công bất ngờ của Chu đằng.

"Cảm ơn, huynh không sao chứ." Cẩm nhận cơ thể của Lãnh Điệp khẽ cứng lại sau An Ninh vội hỏi, nàng không ngờ mình lại có thể lơ là đến mức có dây đánh tới mà không hề hay biết, thực sự nàng quá mất tập trung rồi.

"Không sao." Lãnh Điệp cố làm ra vẻ bình thản nói đồng thời giúp nàng đánh tan những dây Chu đằng xung quang.

"Không đúng.. huynh mau nói rõ cho muội.." An Ninh hoàn toàn không tin tưởng, rõ ràng động tác của Lãnh Điệp sau khi cứu nàng trở nên chậm chạp hơn rất nhiều, hơi thở của hắn càng trở nên nặng nề.

"Không sao chỉ bị quệt qua một chút thôi, muội yên tâm.." Lúc nãy vì che chở cho An Ninh hắn bị một dây Chu đằng quất vào người, tuy rằng không đến mức nguy hiểm nhưng cũng không hề dễ dàng gì, nếu không phải hắn vận nội công chống đỡ có lẽ lúc này đã không thể đứng vững nổi nữa rồi. Thật sự muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân đúng là không dễ gì mà, muốn cho nàng cảm động mà lại không muốn nàng vì hắn tự trách cùng lo lắng, đây đúng là nỗi khổ của bậc anh hùng mà.

"An Ninh mau cẩn thận." An Ninh còn đang định nói gì đó thì giọng nói của Nguyệt Trục đã cắt đứt suy nghĩ của nàng. Nhìn hoàn cảnh xung quanh An Ninh biết mình không nên tạo thêm gánh nặng cho hai người bọn họ, vội vàng vận chuyển thiên khí nàng tiếp tục tham gia cuộc chiến.

"Nguyệt ca ca huynh hiểu rõ về Chu đằng nhất, huynh thử nghĩ cách xem chứ thế này không phải là cách hay" Lượng thiên khí trong cơ thể nàng đang ngày một cạn dần, không thể duy trì được lâu nữa. Nếu thực sự một mình nàng nguy hiểm nàng có thể trốn vào không gian nhưng hiện tại có hai bọn họ nàng không thể để hai người lại đây một mình chạy trốn được.

"Nếu ta nhớ không nhầm, Chu đằng còn một cái tên khác là Tinh Tâm thánh, chúng có tinh thần, có ý chí của con người, những sức mạnh con người dường như không có hiệu quả đối với chúng..." Ngẫm nghĩ một chút Nguyệt Trục nói tiếp" Muốn chiến thắng nó chỉ có một cánh là thu phục nó."

"Thu phục nó sao?" An Ninh nghe vậy càng nghi hoặc hơn, trước nay chỉ có thể thu phục động vật nàng chưa từng nghe thấy có thu phục thực vật bao giờ.

"Đúng vậy là thu phục… nhưng trong đó cũng chỉ nói như vậy hoàn toàn không có nói thêm cách làm sao thu phục nó." Nguyệt Trục luyến tiếc trả lời, hắn thực đã tìm rất nhiều sách nhưng hoàn toàn không có kết quả.

"Không phải nói nó có tinh thần sao? Vậy thử dùng tinh thần lực tác dụng lên nó." Lãnh Điệp suy nghĩ nói.

"Tinh Thần lực sao? Biện pháp tu luyện đó chẳng phải sớm đã thất truyền từ lâu, không ai biết cách tu luyện vậy nên tinh thần lực của mọi người không ai vượt qua cấp năm, mà Chu đằng là thánh dược cấp tám, tinh thần lực cấp năm không thể khống chế được nó, nếu không cẩn thận sẽ bị nó khống chế lại, như vậy lại càng nguy hiểm hơn." Nguyệt Trục vừa nói vừa dùng thiên khí chém dây Chu đằng trước mặt, hắn đã thử dùng lửa thiêu mà không có hiệu quả, chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực như lúc này. Chẳng nhẽ bọn họ sẽ mãi bị mắt kẹt ở đây sao?

Nghe Nghuyệt Trục nói vậy chân mày Lãnh Điệp nhíu lại càng sâu.

"Không ổn rồi, chúng càng ngày càng đến nhiều hơn, chúng ta chỉ sợ không tiêu diệt kịp." Không đợi Lãnh Điệp trả lời Nguyệt Trục vội vàng nói.

Nhìn đám dây loằng ngoằn kết thành cả bức tường xung quanh họ Lãnh Điệp lập tức ngưng tụ lượng lớn thiên khí trong cơ thể.

"Liệt lôi."

Nhìn về phía trước Lãnh Điệp phất mạnh tay, một loạt tia sét đánh tới dây Chu đằng, lôi điện như tạo thành một màn lưới điện tiêu điệt tất cả những gì nơi nó đi qua.

Lãnh Điệp thấy vậy thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng chưa kịp thở ra hắn lại thấy những sợi Chu đằng ở nơi khác tràn đến liên kết lại như cũ, tốc độ thật sự nhanh đến chóng mặt, hàng loạt các rễ cây dưới lòng đất cũng đồng loạt đánh lên khiến bọn họ chật vật không chịu nổi, trên ngươi Nguyệt Trục cùng Lãnh Điệp ví che chở cho An Ninh ở giữa mà xuất hiện rất nhiều những vết thương, còn đang không ngừng chảy máu. Máu tươi của họ dường như càng thêm kích thích Chu đằng tiến lên ồ ạt.

Thấy hai người bọn họ vì che chở cho mình mà bị thương như vậy An Ninh cảm thấy rất đau lòng lại đồng thời tự trách bản thân mình vô dụng làm ảnh hưởng tới hai người bọn họ. Nếu đã vậy nàng nhất định phải cố gắng hết sức giúp đỡ bọn họ, nàng tuyệt đối sẽ không yếu đuối làm ảnh hưởng tới hai người.

"Có lẽ muội có thể thử một chút." An Ninh đột nhiên lên tiếng.

" Muội định làm gì." Lãnh Điệp đề phòng hỏi, không hiểu sao nghe An Ninh nói vậy trong lòng hắn lại có dự cảm không tốt.

"Chúng ta có thể sử dụng tinh thần lực." Tinh thần lực của nàng không tu luyện giống mọi người ở đây mà là do nàng học theo sách ở trong không gian, tuy chỉ là cấp bảy nhưng đó cũng là cánh duy nhất giúp cho hoàn cảnh hiện giờ của họ.

"Không được như vậy quá nguy hiểm, ta không cho phép." Lãnh Điệp hắn dù có phải hi sinh mạng sống của mình cũng tuyệt đối không để cho người mình yêu gặp nguy hiềm.

"Tin muội." An Ninh không muốn thuyết phục dài dòng, nàng tin với thực lực của nàng hiện giờ có nói thế nào họ cũng không đồng ý, nhưng nàng kiên quyết không rút lại ý định của mình, đây là cách duy nhất có thể giúp đỡ họ. Dù có nguy hiểm nhưng chỉ cần có hi vọng nàng sẽ không bỏ cuộc.

Nhìn vào đôi mắt kiên định cùng khẩn cầu của nàng, lòng Lãnh Điệp khẽ nhói lên, chưa bao giờ hắn thấy hận bản thân mình như vậy, hắn luôn tin vào tài năng cùng thực lực của mình vậy mà đến người mình yêu cũng không thể bảo vệ được, như vậy thì còn gì mà tự hào nữa đây.

Nhẹ nhàng gật đầu, hắn nhanh chóng quay đầu đi, hắn sợ mình sẽ không kìm được mà đổi ý.

Dồn hết oán hận trong lòng vào cánh tay, Lãnh Điệp tập trung tiêu diệt đám Chu đằng trước mặt, hi vọng hắn có thể giúp được một phần nào cho nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK