• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phu nhân Hầu gia của Trình gia quả nhiên là người xinh đẹp tuyệt vời, chỉ thấy toàn thân nàng mặc áo đỏ tía, xung quanh có thị nữ đang chậm rãi đi tới. Trâm cài tóc kêu leng keng, một thân váy ngọc, mi đậm như tranh vẽ, môi đỏ sẫm, bước từng bước nhẹ nhàng, mỗi bước đi như sinh ra những bông hoa sen ở sau. Diệp Mạt thấy nàng thì nhớ lại một câu danh ngôn kinh điển, quả là tuyệt thế vô song a.

Trình Hạ thị đã dậy từ sớm, hầu hạ Trình đại nhân rửa mặt chải đầu xong thì đến sân cách vách xem con bảo bối của nàng có còn ngủ hay không.

Nào biết mới đến cửa sân thì đã thấy nha hoàn hậu hạ bên cạnh người tiểu thế tử cùng với gã sai vặt đang vô cùng lo lắng chạy ra. Ngẩng đầu thấy nàng, thoáng chốc sắc mặt đã trắng bệch. Sau đó phù phù vài tiếng tất cả đều quỳ trên mặt đất cứng rắn, người nào cũng dập đầu cầu xin tha thứ.

“Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng, tiểu thế tử… Thế tử… Giờ mẹo chúng nô tài đến đây hầu hạ đã không thấy tiểu thế tử trong phòng…Chúng nô tài tìm trong phòng hồi lâu cũng không thấy, nên mới…nên mới muốn ra ngoài tìm…phu nhân…”

Những người khác dập đầu cầu xin, Trình Hạ thị nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch. Sau nơi bọn họ ở có cái hồ nhân tạo không nhỏ, là nơi Diệp phủ dùng để hóng mát ngắm hoa. Nếu Tề Lễ đi đến nơi đó chơi đùa mà có hơi vô ý không phải là rất nguy hiểm sao.

Trong lòng quýnh lên, cho dù thường ngày dịu dàng hiền từ thì giờ phút này ngữ khí cũng nặng lên vài phần. Khăn tay vung lên, hạ lệnh cho mọi người: “Các ngươi không mau đi tìm đi, quỳ ở đây làm cái gì? Có bánh trái gì để lĩnh sao?”

Đang lúc sân phía Tây loạn thành một đoàn thì Thục Lan đúng lúc chạy đến. Trình Hạ thị qua đại nha hoàn của mình là Diệu Linh biết được thế tử ở bên kia thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, gọi nhóm nô bộc đang chuẩn bị tìm kiếm trong phạm vi lớn quay về, còn nàng thì trở về phòng của mình.

Trình Hạ thị kia luôn yêu thương con cửa mình, lúc này yên lặng ngồi trên giường vuốt lệ. Mấy ngày trước mới từ trước mặt Diêm Vương trở về, giờ lại xảy ra chuyện này, sao nàng có thể không lo lắng.

Cho nên khi nghe Trình Tề Lễ đang ở bên Diệp đại phu nhân dùng đồ ăn sáng thì đi ra cửa. Lời nói của Thục Lan cũng chỉ được một nửa đã nuốt trở vào, cùng Diệu Linh đi sát theo Trình Hạ thì ra cửa.

Lại nói một người khác, chính là tiểu nha hoàn thương nhớ hai cái bánh bao của mình mà để cho Diệp tam công tử, Diệp đại phu nhân bắt gặp Ngũ tiểu thư cùng tiểu thế tử ngủ cùng giường, nàng dang mỹ mãn vuốt cái bụng trở về, thì thấy Huệ Ngạc đang đi tới thì liền lặng lẽ trốn sau cửa nghe vài cây, không nghe thì còn may, nghe xong thì hết hồn.

Tiểu thế tử lại có thể ngủ trong khuê phòng của Ngũ tiểu thư suốt một đêm, còn bị Đại phu nhân cùng Tam công tử biết. Tiểu thư khuê các chưa lấy chồng, gặp chuyện thế này…

Đúng lúc nha hoàn của Tứ phu nhân là Lưu Kỳ đi ngang qua, bỗng nhiên nhớ tới phải tìm Huệ Ngạc lấy chút chỉ thêu về liền tiến vào. Thấy một tiểu nha hoàn đang ghé vào cửa nghe lén nhập thần thì cũng tò mò đi qua.

Xưa nay Tứ phu nhân là người không chịu an phận, con gái của nàng là Tứ tiểu thư Diệp Úy chỉ lớn hơn Diệp Mạt nửa tuổi nhưng lại không được sủng ái như Diệp Mạt. Cũng là con gái của lão gia, vì sao lại bất công như thế, mặc dù thê thiếp có khác biệt nhưng cũng quá mức bất công đi.

Thế nên luôn tìm chuyện xấu khiến Đại phu nhân khó xử. Hôm nay khi rời giường đã có con chim khách kêu không ngừng ngoài cửa sổ như báo tin vui. Nàng nghĩ hôm nay chắc có vận may, khi đang uống chén trà thì Lưu Kỳ tiến vào, không ngờ lại gặp tin tốt thế này.

Tin vào con chim báo tin vui kia, Tứ phu nhân dám chắc hôm nay nàng có thể khiến Đại phu nhân gặp xui, cho dù đấu không lại nhưng có thể nhục nhã vài câu thì cũng hết giận. Lúc này nàng bế Diệp Uy đến viện của Đại phu nhân.

Hơn nữa, nàng bảo Lưu Kỳ tìm vài nha đầu mang chuyện này truyền ra ngoài. Lời đồn đãi này nọ sở dĩ đáng sợ là vì không những nó thể nhanh chóng lan rộng mà còn truyền qua miệng rất nhiều ngươi, đông thêm một câu, tây thêm một câu, câu chuyện vốn dĩ chỉ là nhỏ cũng có thể biến lớn, ai nghe cũng phải biến sắc.

Khi Diệp tứ phu nhân đến, Diệp Chân thị đang tự mình rửa tay cho hai đứa nhỏ chuẩn bị ăn cơm. Phục vụ phòng bếp nhanh chóng mang đồ ăn lên, nào là cháo lúa mạch, hoa quế đường chưng hạt dẻ, bánh ngọt củ cải, bánh củ từ, sữa đậu nành, đều là những thức ăn ngon bổ cho cơ thể.

Diệp Mạt sớm đã đói không chịu được, nơi này có nhiều điểm tâm ngon miệng đẹp mắt như vậy, sau khi rửa tay lau khô hai ba cái thì tiến vào bàn ăn. Lúc này Trình Tề Lễ không ngăn cản cô, không nhanh không chậm đi theo sau cô.

Diệp tứ phu nhân liếc nhìn Diệp Mạt khinh bỉ một cái mà nhếch miệng, lập tức tươi cười vấn an Diệp Chân thị.

“Phu nhân hôm nay thức dậy thật sớm, thân mình nha đầu Mạt Mạt đã tốt lên chưa?”

Diệp Chân thị cười khẽ, trong lòng đã có tính toán. Tới nhanh như vậy sao, cũng quá nóng vội đi. Nếu không có nha hoàn Kính Nhi thông minh kia tình cờ gặp được Lưu Kỳ đã biết mọi chuyện không tốt, vội mang chuyện này nói với Thục Lan, chỉ sợ lúc này Diệp Chân thị cũng không biết trong lòng đối phương cười nhạo thế nào đâu.

“Cũng vất vả cho ngươi sớm như vậy đã tới đây, Tứ nha đầu cũng đến sao? Vậy lại đây ăn điểm tâm đi.”

Nói xong mỉm cười vẫy tay với Diệp Úy, Diệp Úy kia cũng giống như Diệp Mạt, là một đứa nhỏ bốn tuổi, ai cho nàng ăn thì nàng theo người đó. Lúc này thấy Diệp Chân thị gọi nàng qua ăn điểm tâm thì trong lòng vô cùng vui vẻ đi qua, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn cười meo meo gọi Diệp Chân thị một tiếng nương.

Tứ phu nhân thấy đứa con gái không được việc gì kia của mình gọi Diệp Chân thị là nương thân thiết như thế thì trong lòng lại không thoải mái, giả vờ mới nhìn thấy Trình Tề Lễ nên nha một tiếng: “Sớm như vậy sao tiểu thế tử lại ở đây? Phu nhân Hầu gia đến đây ư?” Vừa nói chuyện vừa nhìn trái nhìn phải, sau đó tự quyết định nói: “Ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng không ở đây, hay là thế tử đã ở đây cả đêm?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK