Mục lục
[Dịch] Đấu Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu trấn Qua Nạp, khoảng một trăm dặm phía bắc Học viện La Lan, một tiểu trấn bên ngoài xấu xí, mấy trăm hộ gia đình, một con đường nối từ đông sang tây. Hai bên con đường mở ra một dãy nhà trọ, đều có liên quan đến chuyện ăn ở sinh hoạt hàng ngày.

Chạng vạng tối hôm nay, một cỗ xe hoa lệ ầm ầm kéo vào trấn, dừng lại trước một nhà trọ Qua Nạp lớn nhất thị trấn. Có ba nam giới hai nữ giới bước xuống từ xe ngựa, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong nhà nghỉ. Năm vị thiếu niên cường giả, tướng mạo ai cũng không bình thường, quần áo hoa lệ, vừa nhìn là biết liền đều không phải những người thiếu kim tệ.

“Thiếu gia, tiểu thư, ở trọ sao?” tiểu nhị nhà trọ vội vàng ra nghênh đón, hận mình không thể là một con chó theo đuôi.

“Phí lời! Cho chúng ta ba gian phòng tốt nhất.” Khảm Kì cau mày nói, vệ sinh của nhà trọ này làm hắn không được hài lòng lắm.

"Mời, mời, lầu ba mời!"

Đám thanh niên này, đương nhiên là Lý Dật, Khảm Kì, Lôi Bách, Na Na và Tinh Linh thiếu nữ Khải Sắt Lâm đến từ Học viện La Lan. Học viện La Lan cách rừng sâu Tinh Linh khoảng bốn năm ngày đi đường, Lý Dật cũng không vội vàng đi, đi một ngày đã đi được hơn trăm dặm, vừa tới tiểu trấn Qua Nạp.

Trên đường đi thật rất vui vẻ, có hai mỹ nữ đồng hành, đến cả người có tính cách trầm mặc như Lôi Bách cũng nói rất nhiều lời —— biểu hiện trước mặt mỹ nữ, là bản năng của con trai, cho dù biết là cô gái đẹp này không thuộc về mình. So sánh một chút, Khảm Kì rất thức thời, luôn theo lời nói của Lý Dật, lời nào lời nấy đều rất vừa vặn.

Tính cách hai người hoàn toàn khác nhau, Lý Dật đều rất thích, đương nhiên thích hơn nữa, vẫn là ánh mắt Na Na thỉnh thoảng nhìn quanh. Còn về Tinh Linh thiếu nữ, Lý Dật bây giờ hoàn toàn không nghĩ gì tới. Chuyện xấu làm nhiều rồi, cũng cần làm chút chuyện tốt để điều tiết một chút, làm một người lương thiện, kì thực cảm giác rất tốt, đặc biệt mục tiêu của việc hành thiện là một Tinh Linh tiểu La Lị.

Một đêm không có gì xảy ra, ngày tiếp theo sau khi tỉnh dậy rửa mặt, năm người kết nhóm đi xuống lầu, nhà trọ đã chuẩn bị bữa sáng rất ngon cho họ rồi.

“Khách sạn nhỏ mà nghĩ ra cũng thật chu đáo, đến bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong rồi!” Lôi Bách không khỏi lên tiếng khen.

Lý Dật bỗng nhiên có một cảm giác mơ hồ, có cái gì đó không đúng, đây là loại cảm giác từ bản năng khiến Lý Dật không thoải mái, nhưng cụ thể không đúng ở chỗ nào, thì căn bản là không nhìn ra được.

Ăn bữa sáng xong họ tiếp tục lên đường, trên đường họ cười nói kể chuyện vui suốt làm Lý Dật quên mất cảm giác khó chịu khi ăn sáng lúc nãy.

“Sao ta thấy bụng không được thoải mái lắm!” Lôi Bách bỗng nhiên nhíu mày nói.

Khảm Kì cũng nói: “Ta cũng thế, có thể là do điều kiện vệ sinh của nhà trọ kia quá kém, thật muốn chết quá, chúng ta không nên ăn bữa sáng ở đó!”

“Thì ra các ngươi cũng không thoải mái!” Tinh Linh thiếu nữ vẻ mặt thẹn thùng: “Có thể dừng xe lại một chút không, ta, ta muốn…”

Phanh ——

Xe ngựa bỗng nhiên chấn động mạnh, sau đó một tiếng rên từ cổ họng mã phu truyền tới, lập tức, mấy đạo Đấu khí quen thuộc từ chung quanh xe ngựa đánh úp lại. Lông mày Lý Dật tụ lại, Thánh hệ Đấu khí nhanh chóng tuôn ra, kết thành một vòng Đấu khí phòng ngự, che lấy cả năm người. Đấu khí phòng ngự vừa hình thành, Đấu khí tấn công đã nện tới.

Ầm ầm một trận nổ mạnh, toàn bộ xe ngựa bị vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, văng tứ tung bay lả tả khắp phía. Vầng sáng Đấu khí tan hết, xung quanh con đường mất trật tự này, bảy bóng người hắc y bao vây lấu đám người Lý Dật. Bảy hắc y này đều che mặt, khí tức cường giả quen thuộc khiến Lý Dật lập tức đoán ra tình thế trước mắt.

Hai Đấu Hoàng, năm Đấu Vương!

Chút thực lực ấy mà cũng muốn đánh lén mình, đáng chết! Lý Dật đang muốn nói, thì một người trong đám hắc y giành quyền mở miệng trước: “Tính toán thời gian để độc tính phát tác rồi, sao ngươi vẫn có thể sử dụng Đấu khí?” đoán từ giọng nói, người hắc y này tuổi không lớn, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, trong giọng nói tràn đầy nghi hoặc.

Có Thiên Khôn Địa Càn Châu, chất độc đối với Lý Dật chỉ là mây bay mà thôi. Nhưng đám Khảm Kì, Lôi Bách thì hiển nhiên trúng chiêu, chuyện bụng khó chịu xem ra không phải do vấn đề vệ sinh của nhà nghỉ gây ra, mà là do bị bỏ độc. Sự việc nhà nghỉ tự chuẩn bị bữa sáng là một cái kế nhỏ dị thường, khiến Lý Dật luôn mơ hồ mà cảm thấy không đúng, nhưng bất luận thế nào, Lý Dật cũng sẽ không tin một sự sắp đặt của nhà nghỉ trong tiểu trấn sẽ không có gì quá nguy hiểm. Thì ra, đằng sau còn có người khác.

“Giao thuốc giải ra đây!” Lý Dật lạnh lùng nghiêm nghị nói, trên mặt như phủ một lớp băng sương dày.

“Nói đùa, giao thuốc giải ra ư? Vậy chúng ta bận rộn cả đêm không phải công toi rồi ư. Không trúng độc thì càng tốt, đúng lúc huynh đệ chúng ta muốn luyện tập một chút đây!” ngữ khí của thiếu niên hắc y kia tràn ngập sự cuồng ngạo.

“Lão đại, ta không có cách vận chuyển Đấu khí rồi!” Lôi Bách đứng bên cạnh khẽ nói với Lý Dật.

“Ta cũng vậy!” Khảm Kì cùng Lý Na dường như đồng thanh nói. Khải Sắt Lâm chưa từng tu luyện Đấu khí, thì sẽ không có tình trạng này, nhưng nhìn sắc mặt của nàng có thể đoán được, tình hình không được lạc quan lắm.

Bị người ám toán mà không hiểu vì sao, trong lòng Lý Dật căm tức vô cùng, hắn phát ra sát ý không hề che dấu: “Cho ta một lý do!”

“Ngươi sẽ biết thôi, nhưng không phải lúc này, đợi trước khi ngươi chế, ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao! Động thủ!”

Hai chữ động chủ vừa dứt, bảy hắc y đã súc thế các hệ Đấu khí đến cực hạn hóa thành bảy tấm lụa, hướng về phía năm người Lý Dật đánh tới. Hai Đấu Hoàng năm Đấu Vương cùng ra tay, khí thế đó cũng đủ kinh hãi rồi. Thực lực của năm Đấu Vương Lý Dật không thèm để mắt đến, còn từ sự xuất thủ của hai Đấu Hoàng thì có thể phán đoán, một người là lục tinh, còn Đấu Hoàng khi nãy mở miệng nói chuyện thì cao hơn, đạt tới cảnh giới bát tinh.

Với thực lực Lý Dật bây giờ, bị tấn công kiểu này cũng không dám xem thường, nhưng kế tiếp nên là gì thì vẫn thành thạo. Phiền toái thì có phiền toái vì có bốn người cần chiếu cố.

Vẫn như cũ kết xuất một đạo Đấu khí hình cầu để che chắn, bao trùm lấy năm người, bảy luồng Đấu khí đồng thời đánh vào tấm phòng ngự này, lập tức trên tấm che chắn xuất hiện vết rạn.

"Quả nhiên có chút thực lực, ta muuốn xem ngươi có thể cầm cự được bao lâu!” vì đối phương có bốn người trúng độc, thiếu niên hắc y căn bản không cần cố kỵ, dưới sự ra lệnh của hắn, Đấu Hoàng kia và năm Đấu Vương cũng không cần biết gì liên tiếp oanh tạc Đấu khí tới.

Tình huống uất ức chỉ có thể bị đánh không thể đánh lại này là lần đầu Lý Dật gặp phải.

Đấu khí oanh tạc chừng mười phút rồi, tấm phòng ngự Lý Dật kết xuất lù lù bất động, những vết rạn ra đã nhanh chóng được hàn gắn lại trước khi có Đấu khí khác nện tới. Mặc dù không nhìn thấy rõ biểu hiện nét mặt, nhưng từ trong ánh mắt của hắc y nói chuyện khi nãy, có thể nhìn ra tay Đấu Hoàng đó cũng kinh ngạc vô cùng.

“Lão đại, ngươi lao tới, tốc chiến tốc thắng, để ta bảo hộ bọn họ!” Lôi Bách kiến nghị.

Lý Dật lắc đầu, nếu như Lôi Bách có thể sự dụng Đấu khí, thì đây không còn là vấn đề, nhưng sức khỏe của Lôi Bách có hồi phục lại, cũng không thể chống chọi với sự tấn công Đấu Hoàng Đấu Vương cường giả trong tình trạng không có Đấu khí phòng ngự được.

“Lão quỷ, đừng làm như không thấy gì, giúp một tay, để ta giáo huấn mấy tên tiểu tử này!” bây giờ Lý Dật sợ bọn hắc y phá không được tấm phòng ngự, chờ bọn chúng hao hết Đấu khí chạy ra ngoài. Thuốc giải của Lý Na, vẫn còn nằm trong tay bọn hắc y.

“Tiểu tử thối, đừng có gặp phiền phức một cái liền nghĩ tí bản Tôn, bản Tôn không thể ở bên ngươi mãi được, đến khi không có bản Tôn, xem ngươi làm thế nào!” Xà Tôn giả không tình nguyện, nhưng những lời hắn nói là nói thật.

“Có quân bài thì dùng cách đánh quân bài ấy, không có thì tự nhiên sẽ có cách không dùng đến quân bài, sư phụ yên tâm, mấy thứ không biết sống chết này, ta không hề để chúng trong mắt mình!”

Trong lúc hai thầy trò đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy Hắc y kia khẽ quát một tiếng: “Dùng Đấu kỹ!” Có lẽ là Đấu khí sắp hết, bọn này muốn dùng chiêu tấn công cuối cùng.

Đấu Hoàng kia và năm Đấu Vương ngầm hiểu, Đấu khí nện ra, thủ quyết lần lượt biến đổi. Đấu kĩ của bảy người cũng không đồng nhất, từ Huyền Vũ cấp cao đến Chu Tước cấp cao nói chung đủ cả, trong đó hai tên áo đên sử dụng Đấu kĩ Chu Tước cấp cao thanh thế mãnh liệt nhất, khiến cho Thiên Địa linh khí đảo động kịch liệt, mờ mờ ảo ảo có khí thế của Đấu kĩ Bạch Hổ.

“Còn chưa chết sao!” thiếu niên hắc y hét lớn, giọng nói đắc ý vô cùng, dường như đã nhìn thấy Đấu khí phòng ngự của Lý Dật bị vỡ thành nhiều mảnh. Bảy loại Đấu kĩ cùng đánh vào, Đấu Hoàng đỉnh phong thì sao chứ?

Nhưng thiếu niên hắc y không cười được lâu, bảy Đấu kĩ vừa đánh ra trong nháy mắt, cái Đấu khí phòng ngự phá không vỡ kia bỗng nhiên biến mất, sau đó xung quanh Lý Dật tản ra bảy đạo Đấu khí tơ nhện, chia ra tấn công vào hai Đấu Hoàng và năm Đấu Vương kia, bảy đạo Đấu khí tơ nhện không nhanh không chậm, ẩn chứa một năng lượng không thể địch nổi, Đấu kĩ đã được súc thế đẩy ra, căn bản không kịp thu lại.

Bảy âm thanh khác nhau nhưng đều rất lớn cùng nổ vang, bảy tên hắc y đồng thời bị đánh bay ra ngoài, ngoại trừ hai Đấu Hoàng, năm Đấu Vương đều ngã xuống đất, không dậy nổi, không biết sống chết ra sao.

Dường như ngay lúc đó, cơ thể Lý Dật tiến nhanh lên phía trước, đứng ngay trước mặt thiếu niên hắc y kia, và đã lấy mất khăn che mặt của hắn.

Một khuôn mặt có thể coi là anh tuấn xuất hiện trước mặt Lý Dật, khuôn mặt này vì kinh hãi và không tin nổi mà vặn vẹo có chút dữ tợn. Nhưng nhìn thế nào Lý Dật cũng không nghĩ ra đã từng gặp thiếu niên này, chứ đừng nói đến là ân oán gì. Người này, vì sao muốn ám toán mình?

“Nam Cung Quyết Mân!” Lôi Bách phẫn nộ quát một tiếng, chạy tới chất vấn: "Ngươi tại sao phải ám toán chúng ta?"

“Nam Cung Quyết Mân? Là người nào?” Lý Dật chau mày hỏi.

“Học viên của Học viện La Lan, trước đây cùng một đạo sư với ta, mẹ kiếp, Quyết Mân, chúng ta đã chọc giận gì ngươi chứ?” Lôi Bách tức giận tới cực điểm, khổ nổi không cách nào thi triển Đấu Khí, nếu không chỉ sợ hắn cũng nhào tới liều mạng.

Bị nhìn thấu thân phận, Nam Cung Quyết Mân xanh mặt, không nói một lời, thần thái vẫn kiêu căng như cũ. Mặc dù Lý Dật đủ cường hãn, có thể ngăn cản hắn tìm đến sự liên thủ tấn công, nhưng hắn cũng không phải không có quân bài trong tay.

"Ta nghĩ ta biết rõ vì sao?" thấy Nam Cung Quyết Mân không nói lời nào, Khảm Kì chậm rãi đi tới, lạnh lùng: “Nam Cung thiếu chủ, nếu như ta đoán không sai, ngươi chính là thiếu tông chủ của Nam Thiên tông?”

Lý Dật nở nụ cười, cười đến độ khiến Nam Cung Quyết Mân toàn thân rét run một hồi: "Thì ra là thế, Nam Cung thiếu chủ, ngươi thật không tồi, thông minh hơn nhiều so với Đại trưởng lão trong tông các ngươi, ít nhất cũng biết dùng độc. Giờ cho ngươi hai sự lựa chọn, thứ nhất giao thuốc giả, ngươi sẽ chết không đau đớn; thứ hai, ngươi có thể không nói không làm gì cả, đợi để thụ hưởng cái chết thảm thiết nhất trên đời này!”

“Có nghe hay không, lão đại cho ngươi lựa chọn đó!” Lôi Bách xông lên, mau lẹ vô luận bắt lấy một tay của hắn.

Lau chút máu nơi khóe miệng, Nam Cung Quyết Mân không có lựa chọn gì cả, mà chậm rãi nói: “Có biết loại độc ta dùng với các ngươi là độc gì không? Không ngại nói cho các ngươi biết, đây là Thiên Hương tán độc do Nam Thiên tông bí mật chế tạo, loại độc này không có gì đặc biệt, khi độc tính vừa mới phát tác, sẽ phong cố đan điền khí hải. Nếu không uống thuốc giải cho Nam Thiên tông chúng ta mật chế, tiếp theo đan điền khí hải sẽ cứng lại, nói cách khác bụng của các ngươi sẽ biến thành một khối đã lớn. Ha ha ha, Lý Dật, ngươi đợi đến khi nhặt xác bọn chúng đi!”

“Nói vậy là ngươi không có ý định giao thuốc giải ư?” Lý Dật sát ý sôi trào: “Nếu ta đoán không sai, thuốc giải nằm trong dung giới của ngươi, giết ngươi rồi, ta cũng có thể đạt được!”

“Không tệ, không tệ một chút nào, thuốc giải đúng là đang nằm trong dung giới của ta. Đương nhiên, bên trong đó ngoài thuốc giải, cũng còn mấy chục loại độc dược khác và thuốc giải tương ứng của chúng. Một phần mấy chục tỉ lệ, Lý Dật các hạ có gan đánh cược không?’

Nam Cung Quyết Mân này thật đúng là nhân vật khó giải quyết. Kì thật, Lý Dật đánh cược không nổi, bèn đổi giọng trì hoãn: “Nam Cung Quyết Mân, nói ra điều kiện của ngươi đi!”

“Rất đơn giả, ta cho ngươi thuốc giải, ngươi thả bọn ta về Học viện! Đương nhiên, ân oán của chúng ta vẫn chưa xong, chỉ có điều lần sau ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu!”

“Đồng ý!” Lý Dật thanh sắc không đổi đưa tay ra.

“Xem ta là thằng ngu sao? Đưa thuốc giải cho ngươi trước bọn ta sẽ chết nhanh hơn bất cứ ai!” Nam Cung Quyết Mân nói không sai, với tính cách của Lý Dật, lúc này giao thuốc giải ra, hắn sẽ là kẻ đầu tiên chết!

“Vậy ngươi nói xem phải làm sao?”

“Cho các ngươi thời gian năm ngày để quay về Học viện, đến Học viện rồi tìm ta lấy thuốc giải, ta chỉ có thể bảo đảm thuốc giải có hiệu quả trong năm ngày, quá thời gian này, Đấu Thần cũng không cứu nổi ngươi đâu.”

“Ngươi muốn đi? Đùa chắc, nếu như còn năm ngày, vậy thì phiền Nam Cung thiếu gia đi cùng chúng ta một chuyến đến rừng sâu Tinh Linh!” ngữ khí tuyệt không thương lượng, nhưng dường như đây là giải pháp duy nhất. Chỉ có năm ngày để chạy về Học viện, dường như khoảng thời gian như vậy là quá bức bách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK