Đông Quốc - phủ thừa tướng - nhiều ngày sau:
- Thừa tướng, khanh thấy vụ của tri huyện Vũ Tuyên nên xử lí như thế nào mới hợp lí? - Trong thư phòng, hiện diện hai nam tử. Người ngồi bên thư án kia mặc một thân hoàng bào vàng kim, khí khái quân vương không khỏi hiện hữu, đồng thời cũng là một kẻ anh tuấn hơn người, hoàng đế Phương Lâm Duệ. Còn người cung kính đứng ở bên cạnh một thân lam y, dung mạo cũng không hề thua kém, được xem là lang quân trong mộng của hầu hết nữ tử trong kinh thành, thừa tướng Nam Cung Nhạc Lâm.
Hôm nay, hoàng đế Phương Lâm Duệ nổi nhã hứng, tới tướng phủ muốn cùng thừa tướng đại nhân của hắn cùng đánh cờ. Ai biết được, vị thừa tướng trẻ tuổi nhưng vô cùng nguyên tắc này lại nhân cơ hội, lôi kéo hắn vào thư phòng bàn quốc sự. Bàn tới bàn lui một hồi chính là bàn tới việc tri huyện Vũ Tuyên đưa hối lộ, nhận hối lộ từ một số quan viên quyền cao chức trọng trong triều.
- Hồi hoàng thượng... - Nam Cung Nhạc Lâm đáp. - Thần nghĩ, tuy rằng việc tri huyện Vũ Tuyên nhận hối lộ nên xử lí. Nhưng mà, lại liên quan đến khá nhiều quan viên trọng yếu trong triều, vì vậy theo ý thần, chuyện này, nên tạm dừng ở đây thôi.
- Ý khanh, chỉ xử mỗi tri huyện đó thôi sao? - Phương Lâm Duệ hơi chút phật ý đáp. Tuy nói ý vua trên hết, nhưng Phương Lâm Duệ dù sao cũng mới đăng cơ. Một số âm mưu trong quan trường vẫn chưa hiểu hết, trong ý niệm của hắn việc hối lộ thì phải xử đúng quốc pháp, quản gì là kẻ nào.
- Không sai. Hoàng thượng người thử nghĩ mà xem, nếu chúng ta xử lí toàn bộ người có liên quan tới vụ việc này, tuy rằng sẽ thanh tẩy không ít những kẻ chỉ lo hư danh. Nhưng mà như vậy sẽ khiến cho triều đình ta suy yếu rất nhiều. Ngược lại, nếu chỉ xử mỗi tri huyện Vũ Tuyên, sẽ tạo được hiệu ứng rung cây dọa khỉ, lấy một răn mười. Không chỉ giúp người nắm họ trong tay dễ dàng, mà còn khiến họ tự giác, an phận thủ thường hơn. - Nhạc Lâm.
- Khanh nói đúng. Trẫm thực có hơi quá hấp tấp. Vẫn là khanh suy nghĩ thấu đáo. - Phương Lâm Duệ suy xét một hồi không khỏi gật đầu. Tuy sự kiêu ngạo của hoàng tộc khiến hắn có chút không phục. Nhưng quả thật, Đông quốc nếu không có Nam Cung Nhạc Lâm, thì một mình Phương Lâm Duệ hắn đúng là gánh không nổi.
- Hoàng thượng quá lời, chỉ là… -Nhạc Lâm khiêm nhường đáp, bất chợt, một hạ nhân trong phủ chạy vào.
- Hoàng thượng, tướng gia, bên ngoài có một vị cô nương cầu kiến.
- Cô nương? Ha, tướng gia, thật không ngờ, khanh cũng đào hoa như vậy a! - Phương Lâm Duệ cợt nhả nói, chọc cho Nhạc Lâm có chút túng quẫn:
- Hoàng thượng, việc này không đùa được đâu. -Đoạn, y quay sang phía hạ nhân hỏi. - Là ai vậy?
- Tướng gia, vị cô nương ấy không xưng tên, chỉ nói là muốn đưa một vật cho hoàng thượng.
- Cho ta? - Phương Lâm Duệ chỉ vào mình hỏi, quay sang thừa tướng, thấy y cũng là mộ bộ nghi hoặc liền nói. - Được, mau mời cô ấy vào.
Không bao lâu sau, một nữ tử mặc bạch y tiến vào. Dung mạo khuynh quốc khuynh thành, mái tóc đen nhánh được búi lệch một bên, làn da trắng không chút tì vết, đặc biệt là đôi mắt trong veo, sáng như sao. Khắp người tỏa ra một vẻ lạnh lùng khó gần. Bước tới gần, cô không quỳ, chỉ hơi khom người giọng nói trong như tiếng chuông ngân, nhưng cũng lạnh như một tảng băng vang lên:
- Thần Nam Cung Nhạc Tuyết, đặc sứ Thiên quốc tham kiến Đông hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
- Sứ thần miễn lễ, trẫm còn tưởng là ai, hóa ra là đặc sứ Thiên Quốc. Không biết, khanh tìm trẫm là muốn giao vật gì? - Phương Lâm Duệ hỏi
- Tâu, thay mặt hoàng thượng bổn quốc, thần đến đưa cho người thư mời. Mong rằng Đông hoàng có thể đến dự thọ yến của Thái hoàng thái hậu. - Vừa nói, Nhạc Tuyết lấy ra một phong thư có kí hiệu của hoàng thất Thiên quốc. Nhạc Lâm đón lấy, dâng lên cho Phương Lâm Duệ.
Phương Lâm Duệ một mặt xem thư, một mặt lại thầm đánh giá vị đặc sứ trước mắt. Nữ tử dung mạo xinh đẹp cả đời này hắn gặp qua không ít, chỉ có điều, nữ tử trước mắt lại là lần đầu gặp được. Không chỉ đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, khí chất thanh cao, vương giả. Tuy thoạt nhìn có chút lạnh lùng âm trầm nhưng từ đôi mắt có thể thấy nàng ta ngạo khí ngút trời... Aizz, chỉ tiếc nàng là nữ tử, nếu không, e rằng chính là một vị chân mệnh thiên tử… Lại nhìn sang thừa tướng, mười phần thì chín phần đã bị nàng ta câu hồn, hắn thật không khỏi lắc đầu. Quả nhiên, từ cổ chí kim, anh hùng khó qua ải mỹ nhân:
- Khanh yên tâm, hồi báo Thiên hoàng, trẫm sẽ tới dự thọ yến đúng hẹn. - Gấp lại lá thư, Phương Lâm Duệ hướng Nhạc Tuyết nói. Sau đó, phất tay, muốn hồi cung. Haizz, thực ra hắn cũng muốn ở lại hỏi chuyện với mỹ nhân trước mắt, chẳng qua, nhìn thái độ thừa tướng… đành phải quân tử vậy. Dù sao giang sơn, xã tắc này của hắn còn phải trông cậy vào thừa tướng a! Chỉ là, cái mà Phương Lâm Duệ gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân kia lại hoàn toàn khác hẳn so với suy nghĩ của hắn.
Nhạc Lâm cùng Nhạc Tuyết hơi khom người nói hai tiếng “Cung tiễn hoàng thượng” xong liền mắt to trừng mắt nhỏ. Đại khái khoảng nửa chung trà sau, Nhạc Tuyết mới buông tha, ngồi xuống ghế, yên lặng phẩm trà. Nhạc Lâm cũng thầm thở phào, ngồi xuống cạnh cô, hỏi:
- Đi đường có mệt lắm không?
- Ha, đại ca huynh còn biết quan tâm đến người muội muội này sao? Muội còn tưởng huynh quên muội luôn rồi chứ! - Nhạc Tuyết vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn y, cũng không khỏi châm chọc một câu
- Được rồi. Là huynh sai, huynh không nên ở đây làm quan mà không về thăm nhà, cũng không gửi thư về. - Nhạc Lâm vừa nói vừa bóp vai cho Nhạc Tuyết chuộc lỗi . - Aizz, muội cũng biết đó, quốc sự phải xử lí nhiều quá nên không có thời gian thôi, muội đừng giận, ha?
- Được rồi, được rồi. Huynh đó, lần nào cũng chỉ viện mỗi lý do này. Huynh không ngán, nhưng mà muội ngán đó. - Nhạc Tuyết nhìn thấy vị đại ca vừa lúc nãy còn nghiêm khắc mà không khỏi cười khẽ.
- Đa tạ muội! - Nhạc Lâm khẽ khàng đáp.
Cùng lúc đó, tại nhà trọ Duyệt Lai:
Một nam tử anh tuấn, mái tóc bạch kim không lẫn với ai, một thân bạch y, thần thái ung dung. Đối diện là hắc y nam tử, đôi mắt lạnh lẽo, cầm một thanh nhuyễn kiếm đã dính máu. Xung quanh người bị thương nằm la liệt trên mặt đất.
- Quả nhiên, trăm nghe không bằng một thấy. Thiên Phi hiệp trong truyền thuyết, thân thủ thật bất phàm. - Hắc y nam tử khẽ nhếch khóe môi. Giọng nói tràn ngập trào phúng.
- Không dám, Huyết Phong sát thủ thuộc Tứ Phong, nội công rất thâm hậu.
- Ngươi biết ta là Huyết Phong?
- Nội công thâm hậu, mang theo thanh bảo kiếm Xà Huyết, khẳng định trên đời chỉ có mình Huyết Phong ngươi. - Cảnh Nhật Phong bình tĩnh đáp.
- Hahaha - Chiêu Hàn Nhược ngẩng mặt cười lớn. - Rất thông minh, nếu đã biết ta là ai, ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện của ta. Mau giao nữ nhân đó ra đây cho ta.
- Ha, ngươi đường đường là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, lại đuổi giết một nữ tử tay không tấc sắt. Nếu chuyện này đồn ra ngoài, ta xem ngươi còn mặt mũi nào nhìn nhân thế. - Nhật Phong giễu cợt đáp. Thành công chọc cho kẻ kia nổi giận, một tay chỉ vào y, một tay nắm chặt kiếm, Hàn Nhược âm trầm nói:
- Ngươi... ta vốn là sát thủ, nhận mệnh giết người là lẽ thường. Có gì gọi là chê cười, ngươi nếu còn không cút, đừng trách ta không nương tay.
- Được xem ra, hôm nay, nếu không rút kiếm e rằng ngươi khó mà tâm phục. - Dứt lời, tay liền rút kiếm, vận khinh công đâm thẳng về phía trước. Hàn Nhược cũng cũng không phải đèn dầu cạn, thấy biến liền lập tức tránh sang một bên, đồng thời mượn lực, nhuyễn kiếm trong tay lia một đường ngang mặt Nhật Phong. Gần như cùng lúc, Nhật Phong liền ngã người về phía sau. Chừng khi tóc cách mặt đất một khoảng nhỏ thì lập tức bật người dậy, vừa xoay người, vừa tấn công tới.
Một bên là vách tường, một bên là kiếm không thể tránh. Hàn Nhược thấy không ổn liền giơ kiếm lên chặn lại. "Oành" một tiếng, hai luồng nội lực chạm nhau, của Nhật Phong thì có vẻ uyển chuyển như gió xuân, của Hàn Nhược thì lại mạnh mẽ như ngọn lốc xoáy trong mưa. Hai bên ngang nhau không ai hơn ai, bất phân thắng bại.
Bất ngờ, cả hai bên cùng thu chưởng, nhảy về sau. Trên mặt đất vết tích để lại một vết lõm lớn. Hàn Nhược tay cầm Xà Huyết, nhếch môi:
- Quả nhiên, trăm nghe không bằng một thấy. Được, coi như hôm nay ta tha cho ả. Ta không tin, người giúp được ả hôm nay, còn có thể giúp ả cả đời. Cáo từ. - Nói xong y quay đầu, vận khinh công biến mất. Nhật Phong cũng thu kiếm về. Lúc này, từ đằng xa, hai nữ tử, một lam, một hồng bước đến. Hồng y nữ tử không ai khác chính là muội muội hắn. - Cảnh Nhật Linh, nàng nhìn xung quanh rồi lên tiếng:
- Ca ca, huynh có sao không?
- Ta không sao. Muội yên tâm. - Nhật Phong hơi cười đáp. Lúc này, nữ tử mặc áo lam quỳ phục xuống, nước mắt lã chã:
- Đa tạ công tử ra tay tương cứu, hôm nay nếu không có công tử, e rằng ta đã sớm mất mạng. Đại ân, đại đức này, ta dù làm trâu làm ngựa cũng không trả hết.
Huynh muội Nhật Phong, Nhật Linh nhanh chóng đỡ nàng ta đứng dậy. Nhật Phong nhẹ nhàng nói:
- Cô nương, cô không cần như vậy. Ta chẳng qua là giữa đường gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ mà thôi. Không cần phải cảm ơn.
- Phải đó, cô không cần khách sáo như vậy. - Nhật Linh phụ họa. - À, mà cô tên gì? Nhà ở đâu? Bọn ta đưa cô về!
Nữ tử kia có vẻ hơi chần chừ, nhưng rồi sau cũng khẽ đáp:
- Ta họ Triệu, tên Miên Trinh.
- Triệu cô nương. - Nhật Phong ôm quyền thi lễ. - Tại hạ Cảnh Nhật Phong. - Chỉ sang Nhật Linh. - Đây là muội muội ta, Cảnh Nhật Linh.
- Triệu cô nương, cô có cần bọn ta đưa về hay không? - Nhật Linh nhanh nhảu hỏi
- Không cần đâu! - Miên Trinh xua tay - Lát nữa người nhà ta sẽ đến.
Nhật Phong, Nhật Linh, hai mặt nhìn nhau. Sau đó liền nói :
- Vậy được, cô cẩn thận một chút! Bọn ta đi trước
- Ân. Đa tạ hai người.
Đợi hai huynh muội Cảnh gia vừa đi khỏi, Triệu Miên Trinh từ bộ mặt nhút nhát liền hoàn toàn thay đổi. Ánh mắt ngoan độc, gương mặt đầy vẻ tức giận, nghiến răng nói :
- Giỏi cho một Lâu Ngọc Điệp, hôm qua ta vừa cảnh cáo ngươi xong thì hôm nay ngươi lại dám thuê sát thủ ám sát ta. Được, được lắm. Đợi ta hồi cung, tuyệt đối không tha cho ngươi.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Phủ thừa tướng - Đông quốc, ngày hôm sau :
Sáng sớm, Nhạc Lâm ngồi trong thư phòng xem sách, bất chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. "Đại ca, muội là Nhạc Tuyết đây. Muội vào được không?" Tay buông quyển sách xuống, hắn nói vọng ra:
- Nhạc Tuyết? Muội vào đi.
'Cạch' Của mở ra, Nhạc Tuyết một thân bạch y bước vào trong, nhẹ giọng hỏi:
- Muội có làm phiền huynh không?
Nhạc Lâm khẽ lắc đầu:
- Không. Muội tìm ta có việc gì sao?
- Thực ra thì muội tới nói với huynh là muội đang chuẩn bị tới Hạ quốc.
- Ài, sao ta lại quên mất chứ! - Nhạc Lâm vỗ trán. - Vậy muội định đi bây giờ luôn sao?
- Ân. - Cô gật đầu - Phải rồi, Du Ảnh đang ở đây phải không?
- Phải, y luôn đi theo huynh, sao vậy, muội tìm y?
- Không, muội chỉ hỏi vậy thôi. - Nhạc Tuyết khẽ lắc đầu. Nàng vận khinh công, nhảy ra khỏi cửa sổ rồi chợt biến mất. Bỏ lại Nhạc Lâm đầu đầy nghi vấn.
Cánh rừng phía Đông:
Nhạc Tuyết sau khi rời khỏi phủ thừa tướng thì nhằm thẳng hướng đông. "Phiu" một tiếng, bất chợt, một mảnh ám khí phóng thẳng tới. Khẽ nghiêng mình, cô dễ dàng tránh được nó, chân vừa đáp xuống đất, bên cạnh liền xuất hiện hơn mười hắc y bao vây. Đôi mắt sắc bén đảo qua một vòng, giọng nói lạnh tựa băng sơn cất lên:
- Các người là ai?
- Chuyện này ngươi không cần biết, tóm lại, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi. - Một kẻ cất tiếng. Sau đó, đồng loạt mười tên vây lại thành vòng, như có như không tạo thành trận đồ bao quanh Nhạc Tuyết.
Nhạc Tuyết không hề tỏ vẻ nao núng, ngược lại, cô ném cho chúng một cái nhìn khinh bỉ kèm theo chữ chữ:
- Mơ.
Lời nói vừa dứt, tay trái cô hiện lên một vệt sáng kim sắc, sau đó là một thanh kiếm dài chừng hơn hai tấc. Trên chuôi kiếm có khắc một chữ "Hàn", nạm ngọc tinh xảo, lưỡi kiếm sắc bén được cô giơ ngang lên... 'Vút' tiếng, mười tên hắc y nhân lao về phía cô, từng chiêu từng chiêu đều là một kích chí mạng. Nhạc Tuyết thì bất động thanh sắc, đợi chúng đến một khoảng cách nhất định, tay phải phóng ra hơn năm mảnh ám khí làm ba tên gục tại chỗ, hai tên bị thương...
Quá một tuần trà sau, nhóm hắc y nhân chỉ còn lại ba tên, tuy rằng tình trạng lại vô cùng thảm thương. Ngược lại Nhạc Tuyết thì lại vẫn mảy may như không có chuyện gì. Bất chợt, bất tên hắc y đưa mắt nhìn nhau, rồi giống như hạ quyết tâm, hai trong ba kẻ lập tức phóng về phía cô, kìm chặt hai bên trái phải. Kẻ còn lại phóng ra ba phi tiêu tới. Tưởng như khiến Nhạc Tuyết sợ hãi, ngược lại cô chỉ khẽ cười lạnh, kiếm trong tay lại bất chợt biến đổi thành một sợi trường tiên dài mỏng. "Vút" dọc theo sợi trường tiên, từng mảnh ám khí phóng ra, thành công đánh bay hai phi tiêu kia. Đồng thời găm vào cổ hai gã còn lại. Ám khí tẩm kịch độc, chết ngay tức khắc.Mắt thấy phi tiêu thứ ba không thể tránh, Nhạc Tuyết đề khí xoay người tránh đi. Nào ai biết được, vừa tránh được thì kiếm của gã hắc y còn lại đã chém tới, nguy hiểm gần như trong gang tấc.