Kịch chiến cả trên lẫn dưới tường thành suốt một ngày, lại sang đến giữa trưa ngày tiếp theo, tức 15/9 mới ngưng lại.
Lúc Tiết Trường Công từ trên tường thành lui xuống, không chỉ thân trúng một mũi mà khắp người đều là thương tích do tên đạn. Không biết vì sao, hắn cảm giác người Nữ Chân công thành lần này, tuy vẫn tạo cho binh sĩ một áp lực vô cùng lớn, nhưng thực không mãnh liệt như trước.
Mà đến khi thuộc hạ bắt đầu đếm số thương vong, có một đạo cờ xí ở xa xa, phía Tây Bắc Biện Lương đột nhiên xuất hiện.
Tường thành trên dưới bỗng ầm ầm vang lên, còn có người liều mạng bỏ vị trí gác mà chạy, Tiết Trường Công híp mắt nhìn lại, không xa nơi chính diện cửa thành, cấp trên của hắn đang cầm lấy một cái ống dài dài mà nhòm về xa. Không lâu sau, những âm thanh hưng phấn ầm ầm vang vọng tới...
*****************
Trước đó, vào trưa ngày 14/9, Lý Trác vốn chưa từng tham chiến với người Nữ Chân, từ cửa Tây thành Biện Lương đi ra. Tại bên trong quân doanh Nữ Chân, đợi người họp bàn chiến sự xong rồi, bên tường thành vẫn đang đánh đấm thành một mảnh, Hoàn Nhan Tông Vọng cùng một đám Nữ Chân tướng lĩnh mới tiếp kiến hắn, bên trong đại trướng, sát khí quanh quẩn không dứt.
Chẳng còn dáng vẻ thấy chết không sờn như lúc còn trên kim điện, Lý Trác ở đại doanh kia có thể nói là bất kể điều kiện nào Tông Vọng nghĩ ra, đều gật hết, thậm chí còn làm chúng tướng Nữ Chân mất hứng đến xạm mặt. Hai bên viết xuống hòa ước, nhất nhất theo Tông Vọng trước đó yêu cầu.
Buổi tối hôm ấy, Lý Trác bị lưu tại quân doanh, Nữ Chân một mặt không ngừng công thành, một mặt sai người đem hòa ước vứt về Biện Lương.
Đến rạng sáng. Chu Triết đóng ấn lên văn bản, gửi ra khỏi thành. Đến gần giữa trưa ngày thứ đó, lúc gặp Tông Vọng, Lý Trác chính thức đem hòa ước dâng lên.
Bọn hắn chính là chả quan tâm người Võ triều đón nhận việc này thế nào. Nhưng ngay khi bọn hắn thả Lý Trác về thì biến cố phát sinh. . .
*****************
"Chủng soái tới rồi! Tây quân tới rồi! Là Tây quân trăm vạn đại quân đó. . ."
"Lão Chủng tướng quân! Chủng thiếu bảo đem quân cần vương, đã tới dưới thành Biện Lương rồi! Nữ Chân đại quân nghe gió tất lui ..."
Rất nhiều tin tức, chỉ trong nửa ngày thời gian, sôi sục cả kinh thành. Biện Lương sôi trào, Sư Sư cũng từ Phàn lâu đi ra xem náo nhiệt, xem Chủng gia đại quân vào thành.
Chu Triết cũng bị việc bất ngờ này mà giật mình. Mà lúc ấy Lý Trác đã cầm hòa ước về tới rồi. Hắn do dự một trận rồi ngự giá hoàng cung, đến tận cửa thành nghênh tiếp. Mắt thấy hưng phấn trào lên trong thành. Lại cho gọi Thái Kinh.
"Việc nghị hòa là trẫm nghĩ không kỹ, giờ thấy xót quá. Giờ, xem ra, việc ấy là trẫm không ổn rồi. Hòa ước nhục nhã như vậy, về sau trẫm chết đi, mặt mũi nào mà gặp liệt tổ liệt tông nữa. Thái sư à, ngươi xem. Trẫm muốn bỏ, liệu có kịp không?"
Thái Kinh rủ mày nhắm mắt một lúc: "Thánh thượng có thể tưởng rõ ràng, ghìm ngựa trước vực quả là mừng. Chỉ là việc này..." Hắn lời nói được một nửa, thình lình gập gối lại mà quỳ xuống, "... là lão thần nhất thời kích động, nói ra lời đại nghịch bất đạo ấy, xin thánh thượng giáng tội!"
Chu Triết độ lượng xua tay: "Không ngại không ngại, là trẫm khởi phát ý nghĩ trước, mới có sự tình sai lầm này. Thái sư có lời ấy, cho thấy ngươi lúc đầu cũng không đồng ý với trẫm. Thế nhưng ngươi cứ ngồi nhìn trẫm làm sai bước này, mới có tội! Thái sư. Ngươi với trẫm, chẳng lẽ cũng có e ngại như vậy? Trong tâm Thái sư, lẽ nào trẫm đã thành kẻ không nghe được trung ngôn hay sao! ?"
Hắn lúc ấy lời lẽ nghiêm khắc, Thái Kinh càng thêm sợ bóng sợ gió, Chu Triết lại cũng than: "Đừng ngại, đừng ngại, việc ấy trẫm với thái sư, đều có sai sót. Lúc ấy đã tưởng nhân khi chưa muôn, vì thiên hạ tính kế, thì dù có hòa ước ô nhục, trẫm cũng chịu. Nào ngờ. . . Thái sư nhanh đứng lên, mà thôi, để trẫm tới đỡ ngươi, Ngài là nguyên lão ba triều, tuy là thần tử, cũng là trường bối của trẫm, nếu sau trẫm nếu có lầm, ngươi phải nói thẳng không được e ngại. . ."
Hoàng đế sau đó ngự giá thân chinh một mạch đến tận cửa thành, nghênh đón thiên hạ tây quân lão Soái, Chủng Sư Đạo.
Những năm gần đây, tây quân vốn một mực tại Tây Bắc để ngăn nước Hạ xâm lấn. Vị võ tướng này, cũng vì binh lực mạnh mà bị triều đình tương đối kiêng dè. Trong mấy gia tộc nắm giữ Tây quân, thực tế cũng là Chủng gia mạnh nhất. Lão soái Chủng Sư Đạo thế lực tuy không vươn tới kinh thành, nhưng tại một dải Thiểm Tây chính là Tây Bắc vương oanh oanh liệt liệt.
Lúc Võ triều liên kết với người Kim chống Liêu trong mấy năm, Chủng Sư Đạo một mực đối với kinh thành giữ ý phản đối, tuy nhiên ảnh hưởng không hề lớn. Nhưng cũng bởi vì vấn đề lập trường như vậy mà Chủng Sư Đạo đắc tội Đồng Quán, Vương Phủ mấy người sâu lắm. Hai năm trước nước Liêu bị diệt, Đồng Quán thu hồi Yên Vân sáu châu, thanh thế nhất thời có một không hai, Chủng Sư Đạo cũng ở tịt tại Tây Bắc, một bộ ẩn cư.
Lần này người Kim công xuống, thế quân hung hãn, triều đình mới đành bày ra sách lược dùng tây quân, Chủng Sư Đạo sau khi nhận lệnh lập tức cùng với Diêu gia Diêu Bình Trọng phối hợp, suất lĩnh Diêu gia bảy ngàn bộ kỵ binh, tới Lạc Dương chiêu mộ bổ sung binh lực được dư một vạn năm ngàn, mà sau giương cờ gióng trống nam hạ. Lần vào kinh thành này, hắn cũng được danh khí, mà người dân trong thành cũng được sôi trào phấn khởi...
********************
Bao phủ Võ Thụy, Võ Uy, Võ Thắng doanh mấy nhánh đại quân đóng binh bên ngoài lại là không khí hoàn toàn khác. Ngoài tin tức triều đình với người Kim hòa nghị truyền ra, còn có không ít đích tấn tức. Nào là Chủng Sư Đạo được gia phong kiểm hiệu thiếu phó, đồng tri Khu Mật viện, kinh kỳ lưỡng hà tuyên phủ sứ, thống soái toàn bộ các đạo binh mã, Diêu Bình Trọng thì lên làm đô thống chế, mà lúc Chủng Sư Đạo thăng quan, Tần Tự Nguyên cũng phục chức hữu thừa tướng.
Trong khi kinh thành phong vân biến chuyên thì người Nữ Chân lại án binh bất động. Cũng có phái ra sứ giả xúc tiến Võ triều nhanh thực hiện hòa ước, mà Võ triều cũng bắt đầu dở trò chầy cối. Ngoài thành trong các quân doanh, sát khí lại dần ngưng tụ.
Trong đoạn thời gian này, Chu Triết cũng có chút khó chịu. Là hắn xin hòa, là hắn ký giấy. Ngoài mặt hắn không thể nói hủy ước, thế nhưng Nữ Chân sứ giả ở trên triều đường nói lời càng lúc càng khó nghe. Hắn đã không thể hủy ước, lại tuyệt đối không thể biểu y ước. Thời ấy khắc ấy, hắn cảm giác cả lũ người có chửi mắng hắn, hắn cũng phải chịu.
Cũng là bởi thế, hắn bỗng có một khát vọng đánh cược. Là một khát vọng dữ dội.
Chủng Sư Đạo, Diêu Bình Trọng lúc mới tiến kinh được hắn thiết tiếp rất thân thiết. Chủng Sư Đạo dẫu sao cũng già rồi, lúc được kinh thì thân thể cũng bệnh lão. Nhưng mà nói chuyện một hồi với hắn, Chu Triết liền biết rằng, người quả có thực lực. Mà vịi tây quân mới ngoài tráng niên Diêu Bình Trọng kia cũng không làm hắn thất vọng, trên thân hừng hực anh vũ, nhuệ khí. Khiến Chu Triết cảm giác được, có những võ tướng này trong triều, hoàn toàn không phải không có khả năng lật kèo.
Tuy bình thời trong lòng có chút kiêng dè, nhưng lúc ấy hắn biết rõ trong huống này, đầy triều trên dưới, nhánh tây quân này có thể chiến một trận được.
Chẳng qua đem ngoài thành mấy chục vạn đại quân thống nhất quyền chỉ huy giao cho Chủng Sư Đạo xong, lão già này tựa hồ lại quá mức cẩn thận. Hết tập kết tây quân các bộ, tập kết Chủng gia quân, rồi lại duyệt binh. Đến khi đại quân tập kết hoàn tất, tất toàn công ở một dịch, phương là chính đồ (câu này không hiểu ). Diêu Bình Trọng thì lại có quan điểm khác, cứ lần lữa như vậy sợ người Nữ Chân sớm có chuẩn bị. Chu Triết cũng là nghĩ thế.
Hắn tìm Diêu Bình Trọng, Chủng Sư Đạo nói chuyện vài lần. Không lâu ở sau, cha của Diêu Bình Trọng là Diêu Cổ suất lĩnh ba vạn đại quân cũng tới, làm Chu Triết tâm lý lại càng thêm sốt ruột. Không ngừng thôi thúc việc đánh trận. Mà rồi sau đó, hắn cũng có vẻ thấu hiểu vài việc khác.
Liên tục mấy tối hắn tại tẩm cung với hoàng hậu chơi cờ, cũng có nói về việc này.
"Hoàng hậu à, trẫm cũng là xem rõ ràng rồi, con người ấy, đều có lòng tham. Cho dù là bao tuổi, làm đến chức gì, đều khó mà tránh."
"Bệ hạ sao lại nói lời ấy?"
"Lão Chủng tướng công lúc vào kinh, đầy thành hoan hô. Nói hắn là Tây Bắc vương, không vì tư lợi a. Lần này tác chiến, trẫm đã đem ngoài thành mấy chục vạn đại quân quyền chỉ huy đều giao cho hắn, Lý tướng cũng sẽ phối hợp với hắn, lại còn có Diêu gia tinh binh. Hắn lại chậm chạp bất động, hoàng hậu ngươi có biết là vì sao?"
Hoàng hậu do dự một lúc: "Cuộc chiến lần này ảnh hưởng Võ triều quốc vận ta, Chủng thiếu bảo cẩn thận một chút, thần thiếp nghĩ, cũng là khó tránh?"
"Chính xác là có lo lắng." Chu Triết cười cười, trong tâm lại có vẻ đã đoán được câu trả lời, hơi hơi ngừng lại, "Nhưng hắn ngoài lo lắng ra, còn là sợ Diêu gia quân cướp cái công lao này. Chủng Sư quân đem tới cũng chỉ khoảng ba, bốn vạn người, mà thành nội thành ngoại, đại quân đã gần bốn mươi vạn rồi, tuy có rất nhiều người không phục tùng, nhưng đánh thì vẫn có thể đánh được. Chỉ là binh hùng hùng một thanh đao, tướng hùng một ổ chó. Chủng Sư Đạo, Diêu Cổ, Diêu Bình Trọng những người này, thực sự đều là đương thế danh tướng. Bọn hắn. . . Chưa hẳn là sợ đánh, mà là... Ôi, đều là vì tranh công."
Hoàng đế thở dài, nói ra một từ. Hoàng hậu trầm mặc mất một lúc: "Việc này, thánh thượng làm sao xử lý?"
"Trẫm đã trước sau cùng bọn hắn nói chuyện nhiều lần, có nói thẳng, cũng có ẩn ý, chỉ hi vọng bọn hắn có thể nắm chặt tay nhau, không phân đây đó, dạng này. . ." hoàng đế ngừng ngừng, trông lên vầng trăng trên kia, thanh âm mới hơi hơi chuyển thấp, "Như thế. . . Mới là phúc của Võ triều, phúc của xã tắc vậy. . ."
Hỗn loạn thế cuộc, khó biết lòng người. Thành trong thành ngoài từng chút một biến hóa dần tụ tập trong không gian, khí trời bắt đầu lạnh. Tại phụ cận Khởi Huyện, vào 23/9, Ninh Nghị cũng cảm nhận được, truyền đến trên tay hắn vừa là giao mùa lập thu, mà cũng chính là kinh thành thế cuộc.
Thời thế thay đổi như thế nào, qua mạng lưới tình báo của Mật Trinh Ty, hắn chính là kẻ hiểu rõ nhất. Mặt khác, Tần Thiệu Khiêm cũng từ quân phương nhận được tin tức. Trưa ngày hôm đó, hai người gặp nhau trao.
"Tối nay, Diêu Bình Trọng sẽ ra khỏi thành, cùng bọn ta thương nghị việc xuất binh, nhưng ta chỉ sợ không phải là ý tứ Chủng tướng công. . ." Tần Thiệu Khiêm nhiều ít có chút âu lo.
Ninh Nghị gật gật đầu: "Chủng Sư Đạo thanh thế quá lớn, việc vào kinh chi khiến toàn thành chấn động. Đồng Quán, Vương Phủ những người này thì sợ hắn lấn át, mà thánh thượng bên kia đối hắn cũng có chút kiêng dè. Ngươi cũng thừa biết rằng. . . Thánh thượng nguyên bản tựu kiêng dè tây quân."
"Gia phụ với hắn quan hệ cũng có chút không hợp, nhưng nếu thật muốn đánh, ta lại tin hắn hơn so với người Diêu gia. . ."
Trước đây liên kết với Kim chống Liêu, Tần Tự Nguyên không những là phái quyết chiến, mà còn là người trực tiếp bày định phía sau, thì đương nhiên không đồng tình với hành vi phản đối này của Chủng Sư Đạo. Khó chịu cũng chẳng làm gì được hắn bởi Chủng Sư Đạo bèn là người phía quân đội, ngang hàng với Đồng Quán vậy. Kỳ thật lúc đó, đối với vị soái tướng có thể khuynh thiên hạ này, Tần Thiệu Khiêm cũng có chút tín nhiệm, khâm phục.
Chẳng qua, với lão mà nói, việc sắp đặt Võ Thụy doanh tối cao võ tướng vv, những sự tình này, cũng không phải hắn có thể quyết định, tuyển chọn.
Buổi tối hôm đó, Diêu Bình Trọng qua, với vị tướng quân khác, thương nghị sự tình. . .
****************
24/9, mặt trời nghiêng dần về tây.
Trên một mảnh giang sơn có chút gì đo yên ắng động khởi.
Ánh dương không hề gắt, thu cũng đang dần qua, lá cỏ bay múa trên không, trời muốn chuyển đông rồi.
"Nhạc huynh đệ!"
Đi đến gần lạc viện, Ninh Nghị bên kia khẽ gọi, Nhạc Phi chạy qua, khi chiếc xe lớn vừa ngừng thì xung quang đã tập hợp không ít người.
Ninh Nghị đem một phần quân lệnh giao cho hắn.
"Nhạc huynh đệ, tối nay ngươi đi cùng bọn ta, bọn ta muốn. . . Bảo hộ một chút những đồ vật trong xe này." Ninh Nghị hơi nhìn trời, tiếp "Chẳng qua, tối nay trời có lẽ không được tốt."
"Ninh công tử, muốn khai chiến rồi ư?"
". . . Có thể." Ninh Nghị nhăn lấy đầu mày, ngừng ngừng, "Có thể."
Đêm xuống. . .
********************
Đồi Mâu Đà.
Nữ Chân đại doanh ở trong, hết thảy như thường, từ lúc vào đêm, dần từ huyên náo chuyển sang tĩnh lặng, dần dần, mọi người đều ngủ rồi.
Nữ Chân du kỵ võ nghệ cao cường không ngừng tuần tra canh gác khắp bốn phương tám hướng. Mà hết thảy Nữ Chân trong đại doanh đều như thường, lấy giáp đích sĩ binh, đại đa đã từ trong doanh trướng đi ra tới, không tiếng đích liệt trận, lên ngựa.
Trong bóng tối, chiến mã mà Tông Vọng đang cưỡi có lẽ là cảm giác được khí tức không tầm thường, hơi lắc lư đầu, Tông Vọng chuyển thân cúi xuống, khẽ xoa cổ gáy: "Hu. . ." Hắn thấp giọng an ủi.
"Bọn ngươi nói, vì cớ gì mà bọn Võ triều nghĩ là bản vương sẽ kiêng dè cái tên gọi là Chủng Sư Đạo lão già kia?"
Hắn thấp tiếng nói một câu, xung quanh toàn bộ tướng lĩnh đều không có âm thanh hồi đáp.
Ngày 15/9, vì chịu Chủng Sư Đạo vào kinh mà người Nữ Chân đang công thành vội vã lui binh, một phần là bởi đàm phán đã xong, một phần khác, thực cũng e ngại hai đầu thọ địch. Thế nhưng cái hành vi chiến thuật tầm thường này lại làm Võ triều người phấn chấn lạ thường, sau lại một mực truyền ra là người Nữ Chân bởi Chủng Sư Đạo đến mà bỏ chạy. Thế là không lâu sau, đối với Nữ Chân sứ giả tiến vào Biện Lương nhằm trao chuyển ý tứ của Hoàn Nhan Tông Vọng, bọn người đó tận đều ngạo mạn, mà đối với Chủng Sư Đạo, lại là cực kỳ tôn trọng.
Chẳng có ai, kể cả Quách Dược Sư có thể lý giải nổi sự tự tin đó của người Võ triều. Nói toạc ra là thế này, Chủng Sư Đạo chẳng qua là tại phía tây để ngăn cản Tây Hạ mà thôi. Tây Hạ mà nói tới sự lợi hại, so với nước Liêu cũng chẳng qua là con chó chết. Mà người Nữ Chân chiến tích, chính là chỉ có vài năm tận diệt trọn cả nước Liêu kia.
Nhưng mà hết thảy cũng chả sao cả.
Qua một lúc, Tông Vọng lại thấp tiếng nói một câu: "Bọn Võ triều sao mà tới chậm như vậy. . ."
. . .
Chân ngựa bọc vải êm. Quân đội tại trong hắc ám đang di chuyển.
Bộ binh cũng âm thầm, buộc chặt binh khí, theo sau.
Gió thổi tới, Diêu Bình Trọng ngẩng đầu lên.
Tại phía khác có ít nhất hai mươi hai vạn đại quân, cũng trong đêm này, lần lần vây lấy đồi Mâu Đà!
. . .
Tông Vọng vuốt ve chiến mã, nhìn tên thám tử đang nửa quỳ phía trước truyền tin tức. Tên Nữ Chân này mặt thô thân lớn, nhưng một cặp mắt lúc ấy tại trong đêm tối, lại sáng ngời, thâm thúy. Tưởng như ẩn trong, liên hệ tới thi cốt của ngàn vạn người.
"Truyền lệnh toàn quân." Hắn khẽ ghì cương ngựa, nói một câu trầm thấp, "Xuất kích. . . Đạp nát bọn chúng!"
"Tuân."
Không lâu sau, tiếng vó ngựa hóa thành sấm gầm sóng cả, từ trong hắc ám cuộn tới!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
31 Tháng mười, 2019 14:06
chắc chắn là ko rồi thím ,
28 Tháng mười, 2019 10:34
Chương 995: "Thang Mẫn Kiệt khóe miệng, vẫn là có tiếu dung, cong lên..." : Liệu cái chết của Lư Minh Phường có phải do Thang Mẫn Kiệt cố tình sắp xếp hay ko?
27 Tháng mười, 2019 23:57
Muốn đọc tiếp mà bản convert khó nhai quá. Bác nào có bản nào ngon sau chương 500 k
26 Tháng mười, 2019 08:49
minhg toàn đọc qua qua đoạn chiến trận thôi , chứ thực ra đéo hiểu lm , đọc thấy a nghị dùng chiến thuật chiến tranh cận đại , nhưng thời cận đại nó có truyền tin mã mose , radio các kiểu , ko hiểu a ý thống nhất mục đích tấn công cho các binh lính , tiểu đoàn , trung đoàn kiểu ji nhỉ
25 Tháng mười, 2019 23:28
Chính trong truyện cũng báo rồi: quân Ninh Nghị khó chơi vì cảm giác từng thằng lính đều biết cần làm gì, mất chỉ huy, đi lạc đều có thể tự chiến đấu tiếp. trong khi quân khác cần đám tướng tá, đội lữ chỉ huy. Viết sách người ta chỉ viết đến thế thôi chứ lại phải viết rõ cho ông rằng đội trưởng thẳng tay xoay trái thì thế này thế kia nửa chắc.......nghe có vẻ ông cũng lính tráng mà chắc ngáo quá nên mới mang vào đây :)))
24 Tháng mười, 2019 19:26
Gần chục năm theo nó rùi bạn à
24 Tháng mười, 2019 18:28
mấy chiến thuất thớt nói đều đúng đấy, nhưng chiến thuật chỉ đúng khi 2 quân THỰC LỰC NGANG NHAU mà thôi, bọn Vũ triều cho dù có Gia Cát Lượng chỉ đạo cũng ko đánh lại Kim quân, nó càn lên một cái là đội hình tan tác hết chiến thuật gì ở đây :)) Còn về chuyện bản quyền chiến thuật như thớt nói chiến thuật "vây điểm đánh viện binh" là của người Hy Lạp ấy, bây giờ còn nói đến chuyện bản quyền nữa cơ đấy, Hy lạp có giấy đăng ký sở hữu trí tuệ chưa, tác giả thấy chiến thuật này trong Binh pháp Tôn tử thì nói là của TQ, thớt nói ko phải thì có thể đi kiện Tôn tử :)) Từ đầu tác giả truyện này đã ko viết nhiều về chiến thuật rồi, chủ yếu viết về tâm lý chiến, và tư tưởng chính trị thôi, nếu thớt ko thích có thể next ra truyện khác, ví dụ Tam quốc diễn nghĩa chẳng hạn =))
24 Tháng mười, 2019 14:12
thím nói đúng về mặt lí thuyết chiến tranh. nhưng sai về mặt văn học và tâm lý học cùng chính trị học vốn là thứ tác phẩm này nhắm tới.
trước khi thím định cãi lại thì hãy ngẫm nghĩ , ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ
24 Tháng mười, 2019 12:18
thực sự cảm thấy đọc thể loại lịch sử quân sự này nhiều sẽ ngu đi. thứ nhất là bọn tác giả tôn sùng binh pháp nhưng ko thực sự hiểu binh pháp là cái gì, chỉ nghỉ nghiêm, quay trái quay phải là xong á? anh em mình tập quân sự, chỉ huy một trung đội khoảng 40 người chưa chắc ai cũng nghe đc hiệu lệnh, chiến tranh cổ đại mỗi một đoàn phải có đội chưởng cờ thế mà thằng nào cũng bỏ đi, chắc thời đấy có vệ tinh và ai cũng có điện thoại thông minh. còn kế sách thì ối mẹ ơi, nào thì vây điểm đánh viện binh, vây 3 thiếu 1, 3 thì vây, 5 thì công thành. thảo nào triệu xa nói triệu quát dùng không được, thuộc thì thuộc đấy, hiểu thì còn xa lắm. vây điểm đánh viện binh phát minh ko phải trung quốc, nếu ai đọc thần thoại hy lạp thì trận chiến troy là điển hình của vây điểm đánh viện binh. quân hy lạp vây troy, các thành xung quanh cử quân tới cứu giúp, quân hy lạp không tấn công mà chia quân ra tấn công các thành xung quanh, kết quả là họ cô lập và hạ được troy. vây 3 thiếu 1 lại là loại chiến thuật bắt buộc phải phối hợp với chiến lược bởi chỉ có tác dụng với loại thành trì không cần tử thủ và nhất định không được bố trí phục binh, chả lẽ ai cũng ngu khi biết chắc phải chết còn chịu chết. gấp 3 thì vây, gấp 5 thì công không phải là về mặt binh lực mà là ta có 3 thành(hay địa bàn gấp 3 nó thì vây), ta có 5 thành (địa bàn gấp 5) thì công thành, đây là tinh yếu của binh pháp tôn tử, thể hiện rõ khi tôn vũ đánh nước sở trong chiến tranh ngô sở, hay chiến thuật của nhạc nghị trong chiến tranh yên tề. vấn đề là kiểu cắt câu lấy chữ của trung quốc tạo ra nhiều cái gọi là trung quốc binh pháp số 1
20 Tháng mười, 2019 18:25
Bạn ko đọc truyện này từ đầu à ? Truyện này phong cách là vậy mà
18 Tháng mười, 2019 17:03
Đậu, y bài. Tả cảnh mất chục chương. đã són còn nhây
18 Tháng mười, 2019 10:19
Trình conevrt của ttv ko cho sửa lại bài của người khác.
18 Tháng mười, 2019 09:25
đọc thấy đít nhiều ***
17 Tháng mười, 2019 23:22
hic, nhầm, 17 nhé
17 Tháng mười, 2019 22:34
Hôm nay ngày 17
17 Tháng mười, 2019 16:18
qua wattpad đọc dịch tới 600+ rồi quay lại, lúc ấy convert dễ nuốt hơn rồi
16 Tháng mười, 2019 23:49
Bộ này vẫn chưa kết à các bác. Lâu vãi đi.
16 Tháng mười, 2019 19:18
Hôm nay 16/10 mà pạn hiền
16 Tháng mười, 2019 18:16
Sởy cacơ đạo hữu,16/10 có chương nhé, đang đi du lịch
16 Tháng mười, 2019 15:07
Convert lại từ Chương 534 : Tro tàn (kết) với bạn Convert ơi
13 Tháng mười, 2019 09:14
bộ khung về sau lớn quá. khó tiêu hóa quá ~~
13 Tháng mười, 2019 00:31
Lại một đống chương mô tả các thế lực, lâu la v~
13 Tháng mười, 2019 00:31
Lại một đống chương mô tả các thế lực, lâu la v~
10 Tháng mười, 2019 01:27
nhờ Kím Lai, e đã tích đc 39 chương Chuế Tế, hí hí.
06 Tháng mười, 2019 01:05
Con truyện này đã bao nhiêu tuổi rồi :( Tác ơi là tác
BÌNH LUẬN FACEBOOK