Mọi sự việc diễn ra rất nhanh trong khu vực đề lao. Giám ngục Lô-ép hơ hớt hải từ nhà xéc Tây trở về sớm hơn mọi lần. Gã giám mục thấy lòng bồn chồn mặc dù chẳng có điều gì buộc gã phải bồn chồn. Có lẽ vì gã có cái thính của con ác thú. Vừa vào qua lần cửa sắt lớn, Lô-ép đã ra lệnh dựng cổ bọn cai tù dậy. Gã kiểm tra việc phân công trực đêm trong từng khu vực. Gã buộc đội Nam phải báo cáo cho gã nghe tình hình các vọng gác, việc đi roỏn trong khu đề lao. Vừa lúc ấy những người đàn bà gánh cơm tù đã chia xong khẩu phần cho các khu, đang quay ra. Họ đi qua nhà giấy. Lô-ép gọi giật họ lại. Gã nghi ngờ hỏi Ngoan:
-à bà đội! Quang gánh của bà đâu cả rồi? Ngoan cố thản nhiên:
-Sớm mai chúng tôi cho người sang lấy.
-Không được! Các bà vào làm sao ra làm vậy.
-Thế ạ! Nếu thế thì chúng tôi lấy quang gánh về vậy. Chúng tôi tưởng để thúng mủng lại, người nhà phạt đem cơm về từng khu cho tiện.
Lô-ép chờ bọn đàn bà lấy đủ quang gánh đem ra khỏi đề lao rồi gã ra lệnh đóng tất cả cửa sắt kể cả cửa hành lang chia khu vực nọ với khu vực kia. Không khí canh phòng khu đề lao đột nhiên căng thẳng. Lô-ép đích thân ở lại ngay phòng giấy đề lao. Gã sai lấy màn và giường vải đặt ở cửa phòng và gã đốt đèn măng sông sáng trưng cả khu vực nhà giấy. Gã đút một khẩu súng lục xuống dưới gối, gã thay pin vào chiếc đèn bấm ba pin rối chui vào màn đọc truyện trinh thám cho khỏi buồn ngủ. Khoảng hai mươi hai giờ, có tiếng lính hỏi khẩu lệnh ở cửa đề lao. Lô-ép vùng ngay dậy tay cầm súng, tay cầm đền pin leo lên chòi cổng. Ngòai cổng đề lao vẫn tối đen. Lô-ép đứng né vào bên cạnh cửa sổ, chiếu đèn ra ngoài. Gã nhận ra đội Giá dẫn một xếch xông khố xanh, súng ống chỉnh tề đứng thành hàng dọc trước cửa đề lao. Viên cai đốc gác báo cáo với Lô-ép rằng có lệnh quan giám binh Nô-en cho tăng cường số lính gác đêm nay ở khu đề lao. Người chỉ huy xếch xông là viên đội Nguyễn Trọng Giá. Lô-ép yên tâm. Hắn ra lệnh mở cửa để xếch xông lính khố xanh tăng cường vào đề lao. Đội Giá đứng nghiêm chào Lô-ép. Tư thế của anh rất đúng điều lệnh nhà binh. Đội Giá báo cáo anh được cử chỉ huy khu đề lao đêm nay.
Anh đưa lệnh viết tay có chữ ký của Nô-en và dấu của bộ chỉ huy lữ khố xanh Thái Nguyên cho Lô-ép. Gã giám mục mừng lắm. Hắn cho gọi đội Nam ở lại phòng giấy thay hắn. Và hắn lôi Đội Giá cùng đi roỏn trong đề lao. Đội Giá liếc nhìn đội Nam, Nam nhắm mắt, khẽ gật đầu làm hiệu cho bạn. Đội Giá cũng làm hiệu ra ý hiểu. Anh lùi một bước, khẽ cúi đầu mời Lô-ép đi trước nhưng tên giám ngục Tây Coóc ra lệnh cho anh làm người dẫn đường. Đội Giá đi qua khu thường phạm. Anh để ý thấy cửa các xan to nhỏ đều bị đóng chặt lại thông thường các cửa khu này vẫn mở vì tiết trời quá oi bức. Anh chậm bước, định nói một câu gì với giám mục nhưng cảm thấy một bàn tay đặt lên lưng anh, đẩy anh đi một cách nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. Hai người dắt nhau qua khu nhốt tù đàn bà. Giờ này chưa phải là giờ ngủ nên mấy mụ nhà thổ lậu thuế bị bắt vào đây vẫn the thé hát những bài đến là tục tĩu về cuộc ăn nằm giữa bọn gái điếm với các thứ Tây lê dương, ma-rốc, pháo thủ, kỵ mã... Lô-ép chửi to:
-Im cái mồm đi, không tao sai quẳng vào một bầy dê đực đấy. Lũ đĩ rạc! Có tiếng chanh chua hỏi lại gã giám ngục:
-Thế xếp có vào cùng không? Lô-ép chửi toáng lên:
-Tiên sư chúng mày. Mai tao cho lột truồng chúng mày ném tuốt xuống ruộng cần.
-Thôi im đi! Các mẹ đây bị chúng mày làm cho đến cái trôn cũng chẳng nguyên lành. Các mẹ đây sợ gì chúng mày nữa.
Lập tức cả cái khu nữ ồn lên. Các câu chửi đủ loại, đủ cách tục tĩu hết chỗ nói. Những người tù nữ cho Lô-ép ăn đủ thứ, ví cái mặt Lô-ép với đủ mọi thứ. Có người còn đe kẹp Lô-ép đến khi cái mặt gã nhợt nhạt mới tha. Lô-ép chửi lại, gã chửi cũng rất mả nhưng dù sao, gã Tây Coóc chửi bằng tiếng Việt Nam thì làm sao địch nổi với các ả kia được. Đội Giá đâm buồn cười. Anh cứ kệ Lô-ép chửi đến mức líu lưỡi lại mới giục gã:
-Thôi quan lớn để mai mới trị chúng nó được. Bây giờ quan lớn mà bước chân vào, chúng nó chùm đánh cho mềm xương, ai mà cứu được. Lô-ép hậm hực đành nghe Đội Giá. Gã không lên tiếng nữa trong khi đó mấy mụ đàn bà vẫn cứ réo tên gã mà chửi ré lên. Đội Giá dẫn gã sang khu quốc sự phạm. Hai người đi qua phòng đốc gác. Viên cai khố xanh thấy cấp trên vội đứng nghiêm chào và há mồm định báo cáo tình hình canh phòng nhưng Đội Giá gạt đi. Anh dẫn Lô-ép vào sân trong. Anh đoán không sai nhưng dù sao một tiếng nổ ngang tai vẫn làm anh giật mình. Lô-ép đổ vật xuống sân. Gã không kêu được tiếng nào. Đội Giá cúi xuống cầm hai bả vai gã nhấc lên, nhìn mặt gã mà nói:
-Mày đã hết đời rồi, cái giống thực dân tàn ác nhà mày!
-Cứ tưởng nó sống dai, ai ngờ có mỗi một phát mà nó đi đứt! Người quốc sự phạm vừa hạ Lô-ép, bước ra khỏi chỗ nấp. Đội Giá nhận ra ông Vịnh, anh vợ Đội Cấn, một người hay khôi hài, thích khôi hài và khôi hài ở bất kỳ tình huống nào, ở bất kỳ đâu. ông hai Vịnh cầm một khẩu súng lục, một chút khói vương ở đầu nòng. Đội Giá nói:
-Tôi sẵn sàng chờ lệnh!
-Chiếm đề lao thật nhanh. Sửa soạn đánh chặn bọn lê dương bên trại Xê-da-ri.
-Tuân lệnh! Hai Vịnh gọi khẽ:
-Cụ Thuỷ, cụ Thủy! Cụ Thủy đâu rồi? Một bóng người nữa thình lình xuất hiện trước mặt đội Giá. Đó là ông già mang số tù 71. ông già tay cũng cầm một khẩu súng lục. Hai Vịnh ra lệnh khẽ bằng một giọng hết sức rắn rỏi:
-ông Giá đem "xếch xông" của ông chẹn chặt cửa giữa và cửa vào khu thường phạm cho tôi. Còn khu này và cả đề lao đều đã có kế hoạch đánh chiếm chu đáo rồi. Cụ Thuỷ báo cho anh em ra tay đi. Chỉ một loáng, đội Giá thấy cửa các xan giam quốc sự phạm mở toang ra. Từng tốp người nối nhau xông ra nhẹ nhàng và im lặng. Trong khi đó, từ các xan vẳng tiếng huỳnh huỵch như người đánh nhau và hình như có tiếng rên, tiếng kêu ú ớ của người bị bóp cổ, tiếng kêu cuối cùng hắt ra tất cả sinh khí của một kẻ hấp hối. Đội Giá nhủ thầm: " Bọn chỉ điểm bị trừng trị!". Anh vội vã quay ra vị trí chiến đấu của mình. Những người quốc sự phạm cướp đề lao rất nhanh, rất gọn. Nhưng thằng cai tù ngủ gà ngủ vịt trong các phòng đốc gác bị chụp lên đầu nhưng cái túi vải đen dầy. Đứa nào vùng vằng chực kháng cự thì lập tức ăn hai ba đòn vào đầu. Tiếng đòn rất êm, chỉ nghe đến uỵch một cái nhỏ. Những ngưòi quốc phạm đã dùng từng đoạn hầu bao cho cát đầy vào thành vũ khí cực kỳ lợi hại. Mụ vợ gã Lô-ép thấy động vội tri hô lên. Mụ ta bị ngay một búa bổ củi chém giữa đỉnh đầu. Tiếng kêu của mụ tuy to nhưng khu đề lao vốn dĩ rộng lại ở giữa vùng trống, vắng vẻ, chẳng ai biết cả.
Còn Hay hết???!! Tui cũng không biết bạn nào biết xin cho biết nhé!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK