“Lúc ấy bần đạo đánh cờ với thổ địa, chợt ngửi thấy đông nam Thần Châu yêu khí trùng thiên, cho là có đại sự sắp tới! Đêm tối đi gấp, trong vòng một đêm đặt chân nơi đây. Cũng là tổ sư gia phù hộ, công phu thô thiển còn chưa kém. Cuối cùng hôm nay cũng đến.”
Cũng không cần Lạc Tư Mệnh nói, Lạc Hồi Xuân từng là ngự y trầm mặt xuống, cắt đứt màn tự biên tự diễn của Tra chân nhân.
“Người điên từ đâu tới, lại có thể lớn mật như thế. Ngươi có biết người trước mặt ngươi, chính là thiếu trang chủ của Lạc Kiếm sơn trang không, chớ có hồ ngôn loạn ngữ. Nếu không, phải cho ngươi nếm mùi đau khổ.”
Hắn vốn là trưởng bối của phân gia Lạc gia, xưa nay lại thân cận với Lạc Tư Mệnh. Bất kể là lập trường của người Lạc gia, hay là quan hệ tư nhân, đây đều là lúc hắn nói chuyện. Huống chi Lạc đại phu lớn lên ở Lạc gia có gia quy nghiêm ngặt, khả năng khoan dung với loại người nói năng bậy bạ này luôn không cao.
Dứt lời chuyển động bàn tay, vang lên vù vù, dường như sắp xuất thủ.
Lạc Tư Mệnh không tỏ thái độ, nhưng ngụ ý là ngầm đồng ý. Chỉ có Ngạo Tuyết cô nương hình như hơi thất lạc, dường như lỡ cơ hội với cao nhân 250 tuổi này, chính là chuyện đáng tiếc trong cuộc đời.
Quản gia càng trực tiếp, hắn không nhìn rõ ràng đã dẫn con hàng này vào, rất hối hận, há miệng chính là: “Còn không mau cút đi!”
Tra chân nhân làm như không thấy, bất động như núi, mỉm cười nói: “Vị này là ai, bần đạo biết. Các hạ là ai, bần đạo cũng rõ ràng. Bần đạo cút hay không cút cũng không việc gì, nhưng thương thế của cô nương kia, sẽ cứu không nổi.”
“Còn nói ăn nói khùng điên, không mau cút cho ta!”
“Khoan đã!”
Lại là Lạc Tư Mệnh lên tiếng ngăn cản, hắn hơi nghi hoặc cau mày nói.
“Sao các hạ biết ta tìm người tới, vì một cô nương?”
Phòng trọ của biệt viện này mộc mạc tao nhã, phân không ra cho khách nam hay khách nữ. Mà theo chỗ đứng của bọn hắn lúc này, cũng không thấy rõ hình dáng của thụy cô nương nằm trên giường. Vậy mà đạo nhân này một câu nói toạc, chọc cho Lạc Tư Mệnh không nhịn nổi hoài nghi.
Đạo nhân ha ha cười, lắc phất trần, lăng không cuốn ngược, thủ pháp không thuần, nội lực kém cỏi, tốc độ cũng chậm. Ngay cả mắt Lạc Tư Mệnh cũng không nhấc, không hề cảm thấy nguy hiểm. Tra chân nhân không xấu hổ, rút phất trần về cười ha ha nói.
“Bần đạo tới, chính vì nàng này. Lạc công tử, bần đạo nói hữu duyên với ngươi, đó là thiên chân vạn xác, bói toán mà tới. Mệnh trung chú định muốn bài ưu giải nạn cho ngươi, công tử không thể không tin.”
Không ngờ ngữ khí rất thành khẩn, Lạc Tư Mệnh trầm ngâm nói.
“Không phải tại hạ không tin, chỉ là lời của đạo trưởng không khỏi làm người kinh sợ quá mức. Bất kể là thọ thông linh, hay là dạ hành ngàn dặm, hoặc là thần thông bói toán, đều là chuyện tại hạ chưa từng nghe thấy. Nếu đạo trưởng chỉ nói mà không làm, xin hỏi làm vãn bối tin kiểu gì.”
“Ha ha, vậy cũng không khó. Xin hỏi Lạc công tử, người trên giường sau lưng ngài, phải chăng là một vị cô nương.”
“Điểm này đạo trưởng vừa nói.” Lạc Tư Mệnh nhàn nhạt nói: “Lúc tại hạ mang vị cô nương này hồi phủ, tuy ngồi xe ngựa, nhưng lúc xuống xe vẫn có người nhìn thấy. Khi đó nàng đã hôn mê uể oải, lần này thuyết pháp của đạo trưởng, hình như không có bao nhiêu bản lĩnh.”
Trái lại hơi giống đồ rêu rao trên phố phường, Lạc Tư Mệnh làm người phúc hậu, không nói ra nửa câu này, nhưng ai cũng nghe được bản ý.
“Được, vậy thì nói chuyện chưa từng nói.”
Tra chân nhân sờ hàm dưới không râu, coi phất trần như quạt lông, nói như Khổng Minh phụ thể: “Vị cô nương này hôn mê bất tỉnh, không phải bị bệnh hiểm nghèo, không phải nhiễm phong hàn, không phải trúng độc dược, mà là bị nội thương nặng nề, không biết có phải thế không?”
“Chuyện này......”
“Còn chưa nói hết!” Tra chân nhân giơ tay nói: “Hơn nữa tuy Lạc công tử sốt ruột vội vàng, tìm người chữa trị, cực kì quan tâm. Nhưng trước đây không quen biết vị cô nương này, có đúng hay không?”
Mọi người không rõ chân tướng, ngoại trừ quản gia và Ngạo Tuyết ra, mọi người đều nhìn về phía Lạc Tư Mệnh, lại thấy vẻ mặt hắn ngốc trệ.
“...... Đạo trưởng nói trúng, đích thực hôm nay vãn bối mới gặp vị cô nương này.”
“Đúng thế, thuật bói toán của bần đạo không bằng tiên hiền Huyền môn ta, đã có tám mươi năm chưa sử dụng, chung quy không giảm.”
Vừa nói vừa không nhịn được thổn thức, mắt nhìn nóc nhà, không biết là đang nhớ lão bằng hữu ở triều đại nào.
“Mưu mẹo nham hiểm!”
Lạc đại phu thấy Lạc Tư Mệnh dao động, sợ hắn bị người lừa bịp, cả giận nói: “Loại điêu trùng tiểu kỹ này cũng lấy ra khoe khoang. Làm sao biết ngươi không đoán mò trúng, công tử nhà ta hiệp nghĩa vi hoài, chân thực nhiệt tình. Nếu nhìn thấy một cô nương bị trọng thương, thân xuất viện thủ cứu giúp thì có gì kỳ quái? Hay là có dụng ý khác, sớm đã mai phục quan sát trong bóng tối, muốn bất lợi với công tử nhà ta. Lúc này trấn Tàm Hồ phong vân tế hội, nhà ai không nghiêng đầu muốn động, nhưng ngươi động đến Lạc Kiếm sơn trang, vậy cần phải hỏi dưới tay ngươi có cứng như da mặt không.”
Nói đến phần sau dựng râu lên, giận không nhịn nổi, chỉ đợi thiếu chủ ra lệnh một tiếng, lập tức một chưởng giết yêu đạo này.
Lạc Tư Mệnh lại nghĩ thầm bước chân của người này phù phiếm, căn cơ gân cốt cực kém; trong mắt không ánh sáng, rõ ràng tu vi nội công thô thiển. Coi như đã luyện võ công, tạo nghệ sẽ không cao bao nhiêu. Nhưng trên giang hồ, có rất nhiều năng nhân dị sĩ giả ngây giả dại, quái gở quái đản. Cho dù không biết võ công, cũng không thể nói hắn không có bản lĩnh đặc thù làm người kinh dị.
Tra đạo nhân thở dài một hơi: “Xem ra chư vị vẫn không tin, vậy thì không có cách nào.”
Mọi người còn tưởng hắn nói ‘Vậy thì không có cách nào’, là muốn từ bỏ rời đi, trong lòng càng khinh bỉ. Ai biết câu tiếp theo của hắn lại là kỳ phong đột xuất.
“Bần đạo cũng đành phải nói vài chuyện không ai biết. Tuy có hơi rợn người, nhưng thói đời như thế, ai có thể ngoại lệ a?”
Tra đạo nhân duỗi năm ngón tay ra, bốn ngón tay —— ngón cái, ngón giữa, ngón vô danh, ngón út liên tục mở ra khép lại, giống như gẩy châu bàn tính, cũng không biết là môn tính toán nào của Đạo lưu. Hắn cau mày, dường như có chỗ không rõ, nói lẩm bẩm trong miệng, chỉ không biết đang niệm cái gì. Chỉ chốc lát sau, trong mắt chợt toả ánh sáng, hoang mang chi sắc hết sạch.
“Đã có kết quả.”
Tra chân nhân ngẩng đầu bình tĩnh nói: “Bần đạo không cần dùng mắt nhìn, không cần dùng tay sờ, bấm ngón tay tính toán, là có thể biết tình trạng cơ thể của nàng này.”
Lạc đại phu cười lạnh nói: “Chọc cười phương gia. Lão phu cũng không cần giả thần giả quỷ ấn loạn ngón tay như ngươi, chỉ nghe cũng biết cô nương kia bị thương rất nặng, mạch khí đứt đoạn, bị người phong huyệt đạo toàn thân. Hẳn là bị thương lúc so chiêu động thủ với cao thủ tuyệt đỉnh. Nếu ngươi biết không hơn lời của lão phu, vậy đừng đến mất mặt.”
Lạc Tư Mệnh thầm nghĩ: Rốt cuộc là quốc thủ chỗ dựa của Lạc Kiếm sơn trang ta, bằng vào nghe mạch lại như chính mắt thấy, đại phu tài cán như thế, cũng không biết thiên hạ có mấy người.
Cảm thấy rất là tự hào.
Tra chân nhân lại cười lạnh một tiếng: “Bản lĩnh bắt mạch của Lạc đại phu quả nhiên cao minh, nhưng ngươi có thể nghe thấy —— phía dưới ngực của nàng này, ở chỗ không dễ phát giác, có một nốt ruồi chu sa nhỏ, hình giống hàn mai.”
Lời này long trời lở đất.
Thời thế hiện nay, học bói toán sĩ lợi hại hơn nữa, cũng không thể làm được bấm ngón tay tính toán, đã biết đặc trưng của người ta. Huống chi bộ vị nhạy cảm như ngực của nữ nhi gia, nếu không phải phụ mẫu nuôi lớn, hoặc là trượng phu, ai có thể biết?
“Nếu Lạc công tử không tin, vậy mời vị cô nương bên cạnh tra xét là biết.”
Lạc Tư Mệnh không nhịn nổi nháy mắt cho Ngạo Tuyết.
Ngạo Tuyết gật gật đầu, kéo một hàng bình phong che chắn, thẳng đến bên người thụy cô nương.
Thụy cô nương như mộng đẹp say sưa, thương thế không phát tác, hô hấp chỉ hơi khó chịu, còn coi như vững vàng. Một đôi chân dài uốn éo trong chăn, tạo thành đường cong như trần trụi. Đường eo tinh tế chỗ vạt áo lộn xộn, suýt nữa lộ ra da thịt tuyết trắng bên hông —— tướng ngủ không tính là đàng hoàng.
Nàng hoàn toàn không biết Ngạo Tuyết đến, nhưng lông mi dày khẽ run, dường như bản thân rất có tính cảnh giác. Chỉ là giới hạn trong thương thế, không thể tỉnh dậy. Nhưng khuôn mặt tinh xảo lớn cỡ bàn tay không tự chủ được hơi nhíu, dường như có gì đó không thoải mái.
Ngạo Tuyết thầm nghĩ: Thụy cô nương thật đẹp, tuy ngủ nhưng vẫn động lòng người.
Ngạo Tuyết nhẹ nhàng mở vạt áo trong ra, chỉ thấy áo ngực gấm màu xanh ngọc nhô thật cao, mặt áo bị kéo căng, không có khe hở nào. Ngạo Tuyết căn bản không có đường xuống tay, chỉ có cởi dây áo sau cổ, mới có thể xác nhận. Nàng đưa tay cởi xuống, áo ngực lại bắn ra với tốc độ không tưởng tượng nổi, dọa cho Ngạo Tuyết giật mình. Thì ra áo ngực cỡ lớn nhất này vẫn nhỏ.
Ràng buộc vừa đi, dường như thụy cô nương cảm thấy hô hấp cũng dễ chịu hơn rất nhiều, khuôn mặt đẹp đẽ xuất hiện vẻ buồn ngủ thoải mái. Thì ra vừa rồi nàng cảm thấy chật hẹp, là do áo ngực này.
Ngạo Tuyết chỉ cảm thấy hoa mắt.
—— Thụy, thụy cô nương này ăn gì lớn lên, vậy mà to như thế......
Cúi đầu nhìn đôi bồ câu ngọc lung linh trước người mình, không khỏi nhụt chí.
Lạc Tư Mệnh bên ngoài hô: “Ngạo Tuyết, thế nào?”
“...... Tiểu tỳ đang xem xét.”
Ngạo Tuyết lấy lại bình tĩnh, kéo tâm tư từ so sánh về, lại phải đối mặt cảnh tượng làm nàng uể oải.
Nàng rút kinh nghiệm xương máu, không bị mê hoặc, giải quyết việc chung tìm tòi một phen, nhưng không phát hiện nốt ruồi chu sa nào. Đang muốn hồi báo, lại nhớ ra đạo nhân kia nói ở chỗ không dễ phát hiện. Suy nghĩ liên tục, bèn đưa tay kiểm tra nơi khác. Còn chưa nghĩ rõ ràng, vừa chạm đến da thịt của thụy cô nương, Ngạo Tuyết suýt nữa lên tiếng kinh hô. Sự tinh tế của da thịt làm tất cả tơ lụa nàng từng chứng kiến tự ti mặc cảm.
Nàng thần hồn phiêu đãng, không nhịn nổi nhẹ nhàng khép năm ngón tay lại. Tuyết thịt tràn khỏi tay, đầy ngập giữa khe hở, cảm thấy đáy lòng run lên. Lại ngưng định tâm thần tiếp tục tìm, lúc này vào tay từ bên dưới. Nếu nốt ruồi nhỏ không ở giữa khe cốc, khả năng duy nhất chính là —— quả nhiên, Ngạo Tuyết thoáng thấy một điểm đỏ thẫm bên dưới xương ngực, đúng là hình giống hoa mai, chính là trời ban.
Ngạo Tuyết trả lời: “Giống đạo trưởng nói như đúc.”
Mọi người nghe vậy cực kỳ kinh ngạc! Không ngờ người này lại có thần toán như vậy, cho dù đáy lòng vẫn không tin, nhưng không người có thể nói ra nguyên do. Ngoại trừ đạo sĩ điên trước mắt đích thực có thuật bói toán cực kỳ cao minh ra, nhất thời ai cũng nghĩ không ra kết luận thứ hai. Ngay cả Lạc đại phu phản đối kịch liệt nhất cũng nghẹn lời.
Vì cứu thương thế của thụy cô nương, Lạc Tư Mệnh không chịu bỏ lỡ cao nhân, cho dù vẫn cảm thấy lo nghĩ, cũng nhận sai trước. Vội vàng ôm quyền nói: “Tư Mệnh tuổi nhỏ vô tri, không biết có cao hiền đến thăm, xin đạo trưởng tha thứ tội ngạo mạn của Tư Mệnh.”
Tra chân nhân —— Tra Bĩ mỉm cười, thoải mái nói: “Người không biết không có tội, ha ha ha ha ha.”
Trong lòng lau mồ hôi, thầm hô: Nguy hiểm thật! Nếu Minh lão đại không nói ngực phó tổng đốc có vết đỏ, lại đụng phải đám đúc kiếm đầu đất này, lão tử còn không bị đánh nở hoa. Hù chết bố Tra ngươi!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
06 Tháng ba, 2019 21:51
Thế mà mình tưởmg sau này main với cả sự phụ hay thái sư thúc bị hành mà ?
06 Tháng ba, 2019 18:25
main mạnh nhất võ thôi :)) còn Tĩnh An mạnh nhất mưu lược, nên thằng main nó mới sợ
06 Tháng ba, 2019 18:11
Truyện này thể loại vô địch văn nhé=))
06 Tháng ba, 2019 18:10
main mạnh nhất mẹ nó rồi
05 Tháng ba, 2019 22:06
Hình như cự long ban cổ manh hơn cả main đúng ko ad ?
04 Tháng ba, 2019 18:53
Chương sau hơn 6k chữ, sợ rằng không hôm nay không edit kịp
Quyển này toàn chương dài :(
04 Tháng ba, 2019 04:21
Người ta dỗi nhau tý thôi :((
04 Tháng ba, 2019 00:01
Còn đang bị mắng sấp mặt kia kìa :))
03 Tháng ba, 2019 21:38
Dăm ba Tống gia tuổi lờ so với Tan Thần Tôn
03 Tháng ba, 2019 21:31
Không phải đâu, sau này Y Nhân có kể cho main đó, quyển 9 là rõ
03 Tháng ba, 2019 21:29
Nếu muốn chữa thì đập ngất rồi chữa cũng được mà =))
03 Tháng ba, 2019 17:56
đọc tới chương mới nhất có thấy cây đao với bộ quyền nào đâu nhỉ
03 Tháng ba, 2019 17:32
Nhưng một đoạn thời gian khá dài lão Phi Chân núp ở Dạ La bảo mà? Đoạn thời gian đó Y Nhân cũng thực tập ở gần đó :/ Hay chả lẽ là Hàn sơn tự? :) ?
03 Tháng ba, 2019 15:46
Thế thì mạch truyện không hợp lý lắm :(
03 Tháng ba, 2019 12:54
biết đâu hai đứa nó là một? :))
03 Tháng ba, 2019 12:52
khai cái con khỉ :)) chuẩn bị khai bỗng nổ lò thì how to khai? :))
03 Tháng ba, 2019 12:44
Ah đúng rồi, tay trái của lão đại có vấn đề gì không? Nghe bảo đứt gân các kiểu gần như bị phế, với ông Phi Chân thì đơn giản thôi nhưng mà ổng đang che dấu hành tung thì how to giở trò? :) ?
02 Tháng ba, 2019 18:41
khổ, thời tiết thay đổi :(( Ta dạo này đầu óc cũng choáng choáng váng váng. Mệt quá thì nghỉ không đăng chương mới mấy hôm cũng được, ko cần cố quá đâu :/
02 Tháng ba, 2019 18:29
Mấy nay ốm sml bác ạ :(
01 Tháng ba, 2019 23:50
Skill có Dạ Bộ, Dạ La Thiên Ti với Phích Lịch Lôi Thiên Bá.
Hắc đao chưa khai phong chỉ có skill gõ =))
Dạ La Thiên Ti là tầm c300 thì phải.
01 Tháng ba, 2019 23:07
mới đọc tầm 220c thì thấy trừ nội công ra võ công main chưa luyện được môn nào full: 1/2 thái cực quyền, 1/2 long trải thủ và 1/3 thái tổ quyền pháp :v
01 Tháng ba, 2019 22:13
Mong chương sau
01 Tháng ba, 2019 21:27
Bác ad sức khỏe thế nào rồi? :/
01 Tháng ba, 2019 03:13
Ah, có có có :)) hiện giờ lão Phi Chân đã dùng một bộ quyền pháp tự chế, một bộ võ công tự chế và đúc một thanh đao rất trâu bò :))
Quyền tên là Lôi Thiên Bá, ông Phi Chân chế ra lúc nhỏ, võ công thì chỉ có Dạ La Thiên Ti, Thất Vương Tuyến Phi Chân đã dùng 4 chiêu, còn đao thì... :))) Nói chung là Thái sư phụ bảo hung tính rất mạnh, nên ít dùng :))
28 Tháng hai, 2019 20:34
Man lực vỗ vào thôi, chả bao giờ thấy main dùng skill cả =))
BÌNH LUẬN FACEBOOK