Lục Phiến môn đại viện, trong luyện võ tràng.
Tà dương hạ xuống, kéo dài ba bóng người.
Thống lĩnh Quân Vương trắc Thiết Hàn Y cầm đao không phát, thân Liễu Diệp Đao được chân khí của hắn kích thích, lộ ra lệ mang. Đao khí lăng lệ như gió thổi, như dương hồi ánh, quanh quẩn xung quanh. Nhưng Thiết Hàn Y không ra chiêu, thừa dịp giằng co với đối thủ lẳng lặng chờ đao khí dự trữ đến đỉnh phong. Nếu đối phương nhẫn nại chịu đựng không xuất thủ, cuối cùng đao của hắn sẽ lấy thế đạo mãnh liệt nhất đánh xuống.
Kỳ Lân vệ Tư Phủ cô nương, nghiêng người đứng một bên, phong thái yểu điệu, ngữ cười xinh đẹp. Nhưng trong song chưởng trắng nõn của nàng, lại tích âm nhu dương cương chín loại chân khí bất đồng, chính là tâm pháp bí truyền của Kỳ Lân vệ Kỳ Lân Cửu Tự Quyết. Dáng đứng của nàng nhìn như xinh đẹp mảnh mai, eo thon tinh tế chạm vào là gãy. Nhưng với tư thế tùy ý này, nàng vẫn có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn vô tình để giết người.
Đường Dịch cầm 'Kinh Thiên' cổ kiếm trong tay, đứng đối mặt với Thiết Hàn Y. Hai người bọn hắn từng có một phen long tranh hổ đấu ở Ngự Tiền Luận Võ, đúng là anh hùng trọng anh hùng. Cộng thêm Lục Phiến môn không có cừu oán với Quân Vương trắc, trong khoảng thời gian này đã thành hảo bằng hữu. Thường xác minh tiến cảnh võ học với đối phương.
Mà Tư Phủ, bản thân chính là khách quen của Lục Phiến môn, thường thừa dịp Thẩm Y Nhân không tại đến đào góc, nghe trộm tình báo, tiện thể cũng tìm Đường Dịch luyện mấy chiêu, rửa sạch sỉ nhục ngày đó thua dưới tay hắn. Hôm nay gặp nhau, ba người đều là cao thủ, Tư Phủ bèn đề xuất ý kiến tương hỗ luận bàn, hai người còn lại cũng yêu võ, liền đáp ứng.
Đường Dịch tùy ý bày thức mở đầu, đối với hắn mà nói, vô luận võ công gì, đều có thể dùng thức mở đầu này phát ra. Nhưng hắn thấy tư thế vận đao của Thiết Hàn Y, hơi kinh ngạc: "Trước Ngự Thư phòng, Giả Vân Phong từng dùng một chiêu này?"
Thiết Hàn Y cười nói: "Chiêu này ta mới nghĩ ra sau khi được khí kiếm của nghịch tặc Minh Đồ gợi ý. Phương pháp này rất không tầm thường, lấy đao khí cách không áp chế người, nhưng mình vẫn ung dung điều chỉnh trạng thái. Công phòng nhất thể, về chiến lược chính là một thức kỳ chiêu. Ta từng thí luyện chiêu số trong rừng ở ngoại ô, một đao này từng trực tiếp chém đứt đầu một con mãnh hổ, uy lực vô tận, đang muốn nhờ Đường huynh chỉ giáo!"
Với võ công của Đường Dịch, Thiết Hàn Y, thì tay không giết lão hổ cũng không kì lạ. Nhưng phàm là người từng vào sơn lâm đều biết, đánh râu hổ tìm chỗ mềm trên thân hổ. Anh hùng chém đứt đầu hổ cũng không ít, nhưng chắc chắn đều hạ đao từ bên gáy. Bởi vì xương hổ rất cứng, nhất là xương trán. Hoa văn chữ Vương dưới đầu hổ, thường là bộ vị người giết hổ kiêng kỵ nhất.
Liễu Diệp Đao của Thiết Hàn Y cực kỳ mỏng, có thể xem như mỏng manh nhanh sắc, mà không phải thần binh lợi khí. Có thể một đao chém đứt trán hổ, đương nhiên ỷ vào nội lực thâm hậu của hắn.
Tư Phủ che miệng cười duyên: "Thiết thống lĩnh khổ luyện thiết chưởng nhiều năm mới thành danh, bây giờ vừa học đao pháp đã có tạo nghệ như vậy. Nếu luyện đao sớm hai mươi năm, chỉ sợ trong Tiềm Long Thập Thất Sĩ không ai là đối thủ của ngài."
Thiết Hàn Y cười nói: "Công phu thiết chưởng của Thiết mỗ còn không lợi hại bằng thiết thủ của Đường huynh, nói đến làm gì. Nói ra cũng không sợ hai vị chê cười, trước khi vào Quân Vương trắc, ta từng muốn gia nhập Lục Phiến môn, đeo Liễu Diệp Đao thay trời hành đạo, trừ bạo an dân khắp nơi. Nhưng sau vài năm khổ luyện Liễu Diệp Đao, Nhạn Thập Tam đã đổi vũ khí của bộ khoái Lục Phiến môn thành thiết kiếm, ta tâm tro ý lạnh mới vào Quân Vương trắc."
Tư Phủ nói: "Nguyên lai còn là hành gia đao pháp. Tiểu nữ tử tay không tấc sắt, cũng đừng làm người ta bị thương."
Đường Dịch không chỉ giao thủ với nàng một lần, biết rõ sự lợi hại của nàng, nghe nàng tỏ ra yếu đuối, không khỏi hơi nhướn mày. Nhưng ánh mắt Tư Phủ rất sắc bén, thế mà cũng nhìn thấy.
Tư Phủ hết sức không khách khí với Đường Dịch: "Họ Đường, ngươi nháy mắt, là có ý gì?" Lúc nói chuyện hai tay chống nạnh, dáng vẻ tiếu mị khó tả, vừa yêu kiều vừa hung ác.
Đường Dịch thản nhiên nói: "Không sao, đao này của Thiết huynh cực mạnh, Tư cô nương cẩn thận chút."
"Âm dương quái khí, chỉ không nói thật."
Không bao lâu sau, Thiết Hàn Y vận khí, khí thế đã tích đến đỉnh phong, trong mắt tinh mang bắn mạnh.
"Tư cô nương, Đường huynh đệ cẩn thận!"
Thiết Hàn Y hét lớn một tiếng, đao phát thiên quân, như nước vỡ đê, cuồn cuộn mà đến, tuy dùng đao pháp, lại có vài phần hương vị ngày đó Giả Vân Phong sử kiếm. Hắn phân một đao này ra, dù uy lực không hùng vĩ bằng nhằm vào một người, nhưng trong tình huống lấy một địch hai, không thể nghi ngờ là phương pháp tốt nhất.
"Khá lắm lấy một địch hai!"
Tư Phủ vượt lên trước, thân pháp nàng phiêu hốt huyễn diệu, bàn tay trắng nõn như mật khẽ phất lên thân đao của Thiết Hàn Y. Nàng lấy chưởng cản đao lẽ ra mười phần bất lợi, nhưng ỷ vào thân pháp cao minh, mỗi một chưởng đều điều chỉnh tốt thân thể, dù bận vẫn ung dung. Mặc dù đao kình mãnh liệt, nàng có thể hóa giải toàn bộ, không thấy hoảng loạn chút nào. Đao lãng như thủy triều bị thủ pháp xảo diệu của nàng hóa giải.
Thiết Hàn Y bảo lưu một nửa thế công, một nửa khác thì đánh tới Đường Dịch.
"Hảo đao pháp!"
Đường Dịch thẳng kiếm, chính diện lăn lăn lộn lộn đánh mấy chục kiếm với hắn. Hai người bọn họ không phân cao thấp, Thiết Hàn Y thắng ở nội lực hùng mạnh, Đường Dịch thì chiêu số tinh phồn. Nếu không sử dụng Huyết Dương Chân Khí, Đường Dịch muốn phân thắng bại với Thiết Hàn Y chỉ sợ phải ngoài ngàn chiêu.
Nhưng Tư Phủ lại công từ bên cạnh, hai ngón đâm đại huyệt sau lưng Đường Dịch. Tay trái Đường Dịch xuyên qua nách phải, thân thể vội vã xoay một vòng như con quay, tay trái hóa Luân Hoa Chỉ, vừa vặn điểm vào đầu ngón tay duyên dáng của Tư Phủ. Kinh Thiên cổ kiếm ở tay phải công như kinh phong mưa rào.
Có khi ba người đánh lẫn nhau, có khi hai người hợp công một người, sau đó lại thay đổi xu thế.
Trong luyện võ tràng đang đánh náo nhiệt, chợt nghe có người kêu.
"Nơi này chính là luyện võ tràng a!"
Đường Dịch, Tư Phủ, Thiết Hàn Y vừa quát một tiếng, thử chiêu gần xong. Một đao một kiếm một chưởng, đang muốn không trung giao kích để kết thúc. Bỗng nhiên, một bóng người không biết từ đâu bay tới.
Đường Dịch nhìn thấy một thiếu niên mi thanh mục tú, có nụ cười thật thà giản dị, nhưng ba người đều không kịp thu tay lại, đao kiếm chưởng gia thân, mắt thấy sắp thành thảm kịch.
Nghe được một tiếng đương, Kinh Thiên cổ kiếm của Đường Dịch, Liễu Diệp Đao của Thiết Hàn Y đánh vào người thiếu niên này, lại phát ra thanh âm như đánh vào kim thiết. Xúc cảm trên tay vẫn còn đây, dường như binh khí của mình chém vào đá rắn, gan bàn tay âm ỷ đau. Nếu hai người không có sức nắm hơn người, chỉ sợ lần này đập bay cả binh khí.
Mà Kỳ Lân chân khí của Tư Phủ, chỉ đánh cho hắn bổ nhào, nhìn dáng vẻ ngay cả nội thương cũng không bị.
"Oa! Các ngươi chơi gì thế! Đau quá a!"
Nhìn kỹ thiếu niên chịu một đao một kiếm -- tuy giữa lông mày không che giấu được vẻ non nớt , nhưng khuôn mặt thành thục hơn thiếu niên. Dường như gọi là thanh niên cũng được - - thiếu niên lớn tiếng kêu to, hơi chảy nước mắt, nhưng không có giọt máu nào.
Dường như bị ba đại cao thủ hợp công, không khác bị người dùng ná cao su bắn hai phát mấy.
Đường Dịch bất khả tư nghị nhìn bội kiếm của mình. Trải qua nhiều lần kiểm chứng, Đường Dịch biết chuôi Kinh Thiên cổ kiếm này là cổ vật hơn một trăm năm trước của tiền triều. Mặc dù không bằng binh khí được xưng là danh khí hoặc thần khí, nhưng vẫn là một lợi khí hiếm thấy. Vậy mà chém lên người thiếu niên này lại không công mà lui, há không làm hắn kinh ngạc.
Thiết Hàn Y sở trường Khí Ngạnh Công thì càng nhìn đến không ngậm miệng được: "Đây, đây là công phu gì? Vậy mà có thể không ngưng khí đón đỡ đao kiếm!"
Muốn ngăn cản Liễu Diệp Đao, ngạnh công của Thiết Hàn Y cũng có thể làm được. Chỉ là Khí Ngạnh Công của hắn toàn bằng chân khí, nếu không chủ tâm vận khí thì thân thể cũng chỉ cứng rắn hơn phàm nhân một chút mà thôi. Nhưng từ phản ứng của thiếu niên này, hắn chỉ la to, hoàn toàn trái với lẽ thường của khí công, không biết luyện võ công kỳ quái gì. Tư Phủ mở miệng hỏi: "Tiểu bằng hữu, ngươi là ai, vì sao tới đây?"
Đột nhiên, một tiếng kêu to truyền đến từ viện tử bên cạnh.
"Nha! Đây là ai! vì sao xông vào nhà tắm của nữ tử chúng ta!"
Tầng trên của Lục Phiến môn do nữ nhân quản lý, bản thân Thẩm Y Nhân đảm nhiệm phó tổng đốc, đương nhiên dưới tay cũng có một đám nữ nhi quân, gọi là nữ khoái. Các nàng do Thẩm Y Nhân tự tay huấn luyện, thường xuyên xử lý vụ án phong hoá, hoặc là những vụ án liên quan đến nữ tử mà nam tử không tiện tham gia trong kinh thành.
Nhưng bởi vì nam nữ hữu biệt, các nàng đều ở viện lạc khác với bộ khoái, xưa nay cũng chỉ nghe một mình Thẩm Y Nhân điều động.
Đường Dịch vừa nghe trong viện lạc của nữ khoái có sắc lang, trong đó người người biết võ a, ai to gan như vậy.
Tư Phủ cau mày nói: "Vì sao bên cạnh có nữ nhân?"
Đường Dịch trung thực nói: "Đó là viện lạc của nữ khoái, vốn đều là nữ nhân, nhưng không biết vì sao có nam nhân đi vào."
Chỉ nghe một đám oanh oanh yến yến nũng nịu hô.
"Tô bách hộ, Tô bách hộ, ngài mau bắt hắn lại. Đánh hắn, đánh hắn!"
"Tô bách hộ ~ Tô bách hộ ~ cứu mạng a ~"
Những nữ anh hùng bình thường ra ngoài phá án như lang như hổ này, trước mặt Tô Hiểu lại thành một tổ yến con mới ra đời, không ngừng líu ríu ồn ào.
"Giỏi lắm! Ngươi dám xông vào viện lạc của nữ hài tử chúng ta. . . Viện lạc của nữ hài tử Lục Phiến môn chúng ta, ngươi không muốn sống nữa!"
Tô Hiểu nghiễm nhiên thành người chủ sự cơ quan nữ sinh của Lục Phiến môn, cầm đao đuổi theo một thanh niên cường tráng. Bề ngoài tên này không đẹp. . . Nghiêm chỉnh mà nói còn hơi xấu, hèn mọn cùng háo sắc, thế mà tỏ ra oan uổng cộng thêm vô tội.
"Không phải a! Ta không xông vào nhà tắm của nữ tử, cô nương ngươi nghe ta giải thích! Cái gì? Ngài xinh đẹp như vậy không phải cô nương? Ôi ôi đừng đánh đừng đánh! Ta không vào nhà tắm, đồ vật của tam sư đệ ta rơi ở trong, ta đi vào nhặt! Không phải là xà phòng! !"
Xem ra võ công gia hỏa này không thấp, nhưng bị Tô Hiểu võ công không cao liên tục truy đuổi. Không nói mấy lần không tránh được bị đập đầu, ngay cả chạy được cũng chân trái giẫm chân phải ngã sấp xuống, người này xui xẻo đến mức nào.
Đường Dịch cùng Tư Phủ thấy người kia liên tục ngã với bò, đang nhìn mà than thở.
"Hai vị nhìn đủ rồi a?"
Đột nhiên truyền đến một thanh âm dọa cho Đường Dịch cùng Tư Phủ suýt nữa nhảy dựng, không biết từ khi nào một thanh niên gầy gò cao cao đã đi vào giữa hai người.
Thanh niên đeo kính này còn cổ quái nhìn bọn hắn: "Kinh ngạc như vậy làm gì? Nhìn biểu tình hai vị ăn ý như thế. . ."
Đẩy kính mắt, trong mắt hiện lên ý cười thần bí, sau lưng là bối cảnh Tô Hiểu truy đánh nhị đương gia, chậm rãi cười nói: "Hẳn hai vị có gian tình?"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
26 Tháng một, 2019 21:26
Đăng nhập vào là xem được mà bác
26 Tháng một, 2019 20:10
Ta muốn xem tô hiểu
26 Tháng một, 2019 20:10
Buồn thật chứ, mình cứ vô là nó hiện you do not have permission nên kh xem dc :((
26 Tháng một, 2019 18:11
Đã up thêm bộ ảnh giáng sinh, anh em vô link ảnh xem =))
25 Tháng một, 2019 20:04
bác dịch chầm chậm thôi :v truyện còn dài
25 Tháng một, 2019 19:56
Về nhà vật ra là xong =))
Vấn đề main nó không thích, chưa kể Tĩnh An bị đơ
23 Tháng một, 2019 20:32
Tĩnh An nghĩ sâu *** :v Không biết Phi Chân cưa nổi không đây
23 Tháng một, 2019 01:43
cho mình hỏi là tố vân bao nhiêu tuổi rồi ạ? mình đọc truyện tranh nên ko rõ lắm. Tố Vân lớn tuổi hơn hay do vai vế mà lớn hơn vậy ạ? trong đây có đề cập tuổi của Phi Chân với Tố Vân ko ạ?
21 Tháng một, 2019 22:59
ủa mình nhớ là Phi Chân mạnh hơn Tố Vân mà bạn nhỉ? Mình mới đọc truyện tranh thôi nên bạn có thể spoi mình một tí vì sao bạn lại nói là Phi Chân bị ăn hành ko ạ :3 cảm ơn bạn nhiều
20 Tháng một, 2019 20:33
Xuống kiếm tự cung, vô địch thiên hạ =))
20 Tháng một, 2019 19:36
Em thích cách suy nghĩ của bác :))
20 Tháng một, 2019 19:03
thì ra lão minh là lão tổ của quỳnh hoa bảo điểm, đứng giữa bầy mỹ nhân vẫn chịu đc, phải chăng đã...
20 Tháng một, 2019 13:23
Ta tổng hợp ảnh minh họa vào một topic
Mời anh em vào xem =))
http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=154832
19 Tháng một, 2019 22:33
Dùng Thiên Chu Ti chùi đ*t =))) lão Phi Chân chơi sang vỡi
19 Tháng một, 2019 20:58
thế thì ngày dịch 2 chương đến trc khi end đừng thổ huyết nhé, giữ gìn sức khỏe đừng ra đi sớm ông tác giả viết dài lắm
19 Tháng một, 2019 20:22
Nhanh thì một tiếng một chương hơn 2k chữ, chưa beta.
Lâu thì 2 tiếng một chương.
Tùy vào độ khó và dài nữa =))
19 Tháng một, 2019 20:02
một chương bình thường bác edit bao lâu thế?
19 Tháng một, 2019 02:36
Truyện càng ngày càng hấp dẫn, cứ tưởng cái arc này chỉ có xoay quanh vụ tuyển phò mã
18 Tháng một, 2019 20:29
2 chương gần 10k chữ, mệt kinh
17 Tháng một, 2019 22:53
cuộc chiến vô vọng giữa thằng ngu tỏ ra nguy hiểm gặp thằng nguy hiểm tỏ ra ngu
17 Tháng một, 2019 20:00
Trẻ trẫu là có thật :v
16 Tháng một, 2019 19:29
tsundere yandare các kiểu con đà điểu đủ hết
15 Tháng một, 2019 19:34
bó tay... giờ có khi hiến cái hộp cũng thắng..
14 Tháng một, 2019 20:43
khả năng cao ván này Phi Chân thua do hai thằng đệ tiếc tiền =)))
14 Tháng một, 2019 19:45
nghe giống trong phim của châu tinh trì thế nhỉ
BÌNH LUẬN FACEBOOK