Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nương hi thất a...... Lão tử giấu tài, khó khăn lắm mới thoát ra a...... Ai biết chạy tới gian phòng của A Bất Lặc Tư, mẹ nó ôi ôi ôi...... Đau quá, khốn nạn này tuyệt không biết lưu thủ.”

Tống Âu thở dài: “Còn không phải do ngươi chọn bừa, lại bị bắt về. Haiz...... Ta vẫn là thành thành thật thật giao tiền chuộc đi.”

Hồng Cửu khuyên can: “Đừng có gấp, chờ ta lành thương......”

Si Mị dùng sức đập một chưởng lên đầu Hồng Cửu: “Lành thương ngươi cũng không chạy được! !”

Hồng Cửu kéo Tống Âu tìm đường chết không cực hạn, như một làn khói chạy vào gian phòng của A Bất Lặc Tư. Từ chạy trốn đến sa lưới lần nữa không tốn một nén nhang, không thể không nói là kỳ nhân.

Si Mị được A Bất Lặc Tư phân phó, lần này phải giam kỹ hai người, không thể để bọn hắn chạy trốn nữa. Kết quả là Si Mị tự mình động thủ, muốn làm hai người này ngoan ngoãn.

Tống Âu không biết Không Chưởng, lần này bị A Bất Lặc Tư điểm huyệt đạo, bản thân không thể mở được. Si Mị trói hắn bằng còng tay xiềng chân có chất thép tốt hơn là được. Khó giải quyết nhất lại là Hồng Cửu.

Thế là Si Mị hao tổn tâm tư, rốt cuộc nghĩ ra biện pháp trừng trị hắn.

“Này, nha đầu, ngươi làm gì vậy? Sao trói cả tay ta lại?”

Nhị đương gia rất muốn sờ mấy cái bao vừa bị A Bất Lặc Tư đánh ra. Nhưng bất đắc dĩ, bây giờ tay chân đều không thể động đậy.

“Đúng là bị gia hỏa ngươi lợi dụng kẽ hở. Nghe nói các ngươi chạy trốn, chưa tắm xong đã phải lao xuống, đều do các ngươi gây sự, tức chết ta rồi.”

Lúc này trên tóc Si Mị vẫn còn mấy giọt nước óng ánh, dung nhan vốn kiều mị, bây giờ nhan sắc mê người không chút phấn son, có lệ sắc thanh tân động lòng người. Nàng xinh xắn lanh lợi, lại không phải mười bốn mười lăm tuổi như bề ngoài. Nhưng da thịt tinh tế, tính trẻ con lúc nói câu ‘Tức chết ta rồi’, cộng thêm quần áo đơn bạc do vội vàng ra ngoài, cặp đùi đẹp mảnh thẳng lộ ra dưới váy, hình thành một mị thái mê người tự nhiên.

Tống Âu cảm thấy trong lòng hơi kỳ quái, nhưng không biết vì sao, không tự giác nuốt nước bọt.

Hồng Cửu lại bừng tỉnh, tức miệng mắng to: “Nha đầu chết tiệt kia! Thế này là sao!”

“Hừ, làm sao? Phòng ngươi chạy trốn!”

Si Mị trùng điệp khóa kỹ Hồng Cửu, xích sắt trói hắn nặng nề, xách lên so sánh còn lớn bằng cánh tay người trưởng thành, tổng cộng dài khoảng một trượng. Si Mị quấn từng vòng một quanh hắn. Từ xa nhìn lại, đã sắp không thấy người. Chỗ cũ chỉ còn một thiết cầu đen nhánh lắc lư, thật khiến người ta cho rằng xích sắt thành tinh.

Hồng Cửu bị tiểu cô nương này trói cho khó chịu, xích sắt trên người cuốn cực chặt, không thể động đậy chút nào. Hắn lớn tiếng cả giận nói: “Mẹ nó, ngươi trói người hay trói bánh chưng! Có trói như thế sao!”

“Chớ quấy rầy, chỉ thế này vẫn tính là nhẹ. Ai bảo ngươi không thành thật, ta cho ngươi nếm thử cái này.”

Si Mị hừ một tiếng, lại bấm bảy cái khóa sắt lớn lên dây xích. Khóa sắt tinh cương này, vừa nhìn đã biết dùng để khóa đại môn có quy mô cực cao. Nếu lớn hơn chút nữa, sợ rằng không cần đổi mô hình, đưa tới cửa Tử Cấm thành chính là một món đồ tốt. Khóa sắt lớn này, mỗi một chiếc nặng bảy mươi cân. Bảy khóa lớn lại tăng thêm trọng lượng của xích sắt, khoảng chừng năm, sáu trăm cân. Không đề cập tới Hồng Cửu đã bị A Bất Lặc Tư dùng thủ pháp nặng điểm huyệt đạo, chỉ trọng lượng này cũng đủ làm hắn không thể nhúc nhích.

“Ta xem ngươi trốn kiểu gì.” Si Mị đắc chí vỗ tay một cái, nhảy nhảy nhót nhót như tiểu nữ hài. Một đôi bồ câu nhỏ xinh trong áo ngực trượt ra quang trạch trắng như tuyết, nhưng bản thân không nhận ra. Tống Âu bên cạnh chợt cảm thấy tim đập nhanh, muốn làm quân tử không nhìn, ánh mắt lại chậm chạp không dời đi.

Nhưng Si Mị hoàn toàn không để ý tới hắn, chỉ an tâm thu xếp Hồng Cửu, vậy mà trong lòng Tống Âu sinh ra cảm giác khó chịu vi diệu.

Si Mị nhìn chằm chằm Hồng Cửu một lát, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: “Chưa từng có ai chạy được khỏi tay Quỷ Vực Nhất Hỏa chúng ta, ngươi cũng coi như người đầu tiên suýt thành công. Chẳng qua ta không hiểu lắm, ngươi đã tới cửa, sao còn xông về phía chủ nhân chúng ta? Phải chăng đầu óc ngươi có vấn đề?”

“Đầu óc ngươi mới có vấn đề! Có bảy con đường, sao ta biết chạy đi đâu?”

Si Mị nhún vai nói: “Ngoại trừ con đường có kiếm, sáu đường khác thông hướng sáu lối ra.”

“Ha ha? !”

Một tiếng này lại không phải Hồng Cửu, mà là Tống Âu phát ra. Chỉ thấy hắn kêu to một tiếng, cơ hồ tức đến sùi bọt mép, ngửa mặt lên trời ngã ngồi, lẩm bẩm nói: “Vì sao ta để quỷ xui xẻo này dẫn đường a, oan a!”

Nhị đương gia nghe thấy càng buồn bực, bảy lựa chọn sáu là đúng, thế mà hắn chọn sai lầm duy nhất...... Muốn nói mình không phải quỷ xui xẻo cũng rất khó khăn.

Lần này, Hồng Cửu giao thủ với A Bất Lặc Tư kết thúc rất nhanh, A Bất Lặc Tư không muốn tổn thương, chỉ nhanh chóng chế phục hắn. Đồng thời quán chú sáu đạo chân khí trên người hắn, khiến hắn không thể thúc sinh một chút sức lực để giải huyệt đạo.

Si Mị lại mắng hắn vài câu, thấy Hồng Cửu không nói chuyện, cũng cảm thấy buồn chán rời đi.

Nàng lả lả lướt lướt, eo nhỏ như ống hành uốn éo, mông đẹp tuy nhỏ nhưng cong vểnh. Con mắt Tống Âu nhìn nàng đi ra ngoài như bị dính chặt, vậy mà trong lòng ngầm sinh một phần thất lạc.

“Đừng nhìn, nhìn tiếp thì con ngươi cũng phải rớt xuống.”

Tống Âu bị gọi ra tâm sự, mặt mo đỏ ửng nói: “Nào, nào có!”

“Hừ, nếu công lực ngươi vẫn còn, chắc là không có. Giờ phút này bị phong bế đan điền, khả năng tự chủ hạ xuống, không cản được mị thuật, cũng là đương nhiên.”

Tống Âu kinh hãi nói: “Cái gì? Ngươi nói cô nương kia là......”

“Nếu công lực ta vẫn còn, vừa rồi sớm đã Sư Tử Hống một tiếng, rống cho yêu tinh kia hiện nguyên hình. Rất rõ ràng, nàng đang dụ hoặc ngươi. Nàng cố ý chỉ nói chuyện với ta, vì muốn làm ngươi ghen tị, như vậy sẽ khiến hai người chúng ta không hợp, cho dù tương lai có cơ hội chạy trốn cũng sẽ tự bất hoà. Thủ đoạn này rất cao minh a.”

Tống Âu thầm nghĩ thì ra là thế, chẳng trách mình biểu hiện thất thường như vậy, không ngờ là thủ đoạn bỉ ổi của yêu mị này. Lần sau quyết không thể bị nàng mê hoặc, trong lòng đang hạ quyết tâm, bỗng nhiên trông thấy một sự vật màu đen nhanh chóng chạy dưới mí mắt. Không nhịn được hét lên một tiếng: “Có, có chuột!”

Một con chuột to mọng đen nhánh chợt ngừng lại. Nó nhìn xung quanh, ánh mắt trầm ổn không thiếu linh động. Nhìn hai người mới tới phòng giam.

Tống Âu vội nói: “Đừng tới đây, đừng tới đây, đi bên hắn!”

Con chuột kia nhìn chằm chằm Tống Âu một lúc lâu, dần dần nhìn Hồng Cửu như không có hứng thú. Chợt nhảy lên như điện, như một làn khói chui vào thiết cầu của Hồng Cửu.

Tống Âu kêu thảm nói: “Ôi ôi! Hồng huynh, con chuột kia chạy vào cầu của ngươi!”

“Gấp cái gì, kêu gào cái gì? Chưa từng thấy việc đời.”

Thế mà Hồng Cửu bất vi sở động, mắt thấy con chuột kia tiến vào thiết cầu, lại chui tới trước mặt hắn, nhìn hắn chằm chằm. Hồng Cửu chẳng những không sợ, còn hơi thân mật nói: “Chuột huynh, thật lâu không gặp a. Ăn tốt chứ?”

Cũng không biết con chuột kia phải chăng thật sự thông linh, chít một tiếng với Hồng Cửu, mới thò chân trước vù một tiếng chạy từ chân tường đi.

Tống Âu thở dài một hơi: “May mà thứ này rời đi. Chẳng qua Hồng huynh, sao con chuột này đi thuận lợi như vậy?”

“A, cũng không có gì, chỉ là thiên địch của nó xuất hiện.”

“Thiên địch? Thiên địch của chuột là......”

Hồng Cửu khinh thường nói: “Còn có thể là gì, rắn thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Quang Anh Luong
14 Tháng một, 2019 17:19
bao giờ mới tới Tuyết đây? hóng
dpnkbpvn
14 Tháng một, 2019 06:25
Tô hiểu của ta chắc phải đợi dài dài @@
Hoaqin
13 Tháng một, 2019 23:51
Bạch tổng quản trước đã =))
dpnkbpvn
13 Tháng một, 2019 23:47
Theo thứ tự xuất hiện sẽ tới route thẩm phó tổng ??
Hoaqin
13 Tháng một, 2019 20:53
Thế là xong route tiểu sư di, còn khoảng 5 6 người nữa thôi =))
Hoaqin
13 Tháng một, 2019 17:59
Đúng ra tên chương là Linh bát động quải động động quải => 0807007 =))
Quang Anh Luong
13 Tháng một, 2019 17:40
vãi chưởng :)) ta còn đan tưởng tên chương bị lỗi, giật cả mịn
langtudien13
10 Tháng một, 2019 16:55
lươn vừa to vừa trơn vừa dài vừa thích chui lỗ khu nhà của nữ bộ khoái chỉ có nữ không nam còn lại tự hiểu đi
dpnkbpvn
09 Tháng một, 2019 22:45
Có liên quan đến ăn lươn tráng dương chăng
Hoaqin
09 Tháng một, 2019 18:36
Lươn thì nghĩ bậy được gì nhỉ :v
Alohawow
09 Tháng một, 2019 18:27
mà bảo nữ bộ khoái đưa cho tô hiểu nên cũng chả hiểu sao, có khi đầu main nghĩ bậy quen nên nôn.
Alohawow
09 Tháng một, 2019 18:23
lươn hay sống nơi bùn đất, vào chỗ nữ bộ khoái mà có lươn tại hạ nghĩ chỉ có cống rãnh thôi.
Hoaqin
09 Tháng một, 2019 00:35
Chịu, ta cũng chịu Không thấy tác giả nói chi tiết nào main sợ lươn
dpnkbpvn
09 Tháng một, 2019 00:19
Lươn ngon mà nhỉ
dpnkbpvn
09 Tháng một, 2019 00:19
Ai giải thích hộ mình tại s phi chân ăn cháo lươn lại ói thế huhu
Quang Anh Luong
08 Tháng một, 2019 19:46
Chợt nhận ra hiện giờ lão Phi Chân cõng nhiều nồi thật :v
Quang Anh Luong
07 Tháng một, 2019 19:36
Cục súc nhưng dùng được giết người trong mộng, dùng chân khí của mình bảo vệ người khác :))
Hoaqin
07 Tháng một, 2019 19:29
Phải vào thần thông chi cảnh mới dùng được hết Dạ Bộ, cỡ sư phụ với sư tổ là dùng được
langtudien13
07 Tháng một, 2019 19:20
kỹ thuật được sáng tạo trên nền tảng của sự cục súc :)) chỉ dành cho những thành phần cục súc sử dụng :))
Alohawow
07 Tháng một, 2019 19:16
dạ bộ tốn nhiều mana lắm, ngoài main thì có ai sử dụng hết 100% uy lực đâu.
langtudien13
07 Tháng một, 2019 19:14
không đâu, Dạ Bộ thuộc diện sáng tạo hàng khủng đấy có điều MPC nó cục súc quá, toàn chơi 1 hit nên mặt kỹ thuật ko thể hiện
Hoaqin
07 Tháng một, 2019 18:02
Chắc cân kèo Main đánh kiểu một chưởng phá vạn pháp ấy, cậy dmg to vỗ vào thôi
vo danh 2
07 Tháng một, 2019 17:53
không biết là phi chân hay lão sư phụ mạnh hơn nhỉ , mới đầu đọc tưởng thanh niên dùng kĩ thuật đánh nhau , giờ mới biết là loại cục súc , nội công thâm hậu mà võ dốt =))
Quang Anh Luong
06 Tháng một, 2019 16:42
okay, thank bác, hỏi vậy thôi chứ bác cứ từ từ mà triển :))
Hoaqin
05 Tháng một, 2019 23:28
Xa mà bác, quyển này 82 chương lận
BÌNH LUẬN FACEBOOK