Quyển thứ nhất tổng kết: Ta muốn điểm một ngọn đèn
Thời điểm « Cổ Chân Nhân » bị phong, ta có một đoạn thời gian gian nan.
Đoạn thời gian kia ta mất ngủ nghiêm trọng, tâm tình hỏng bét, áp lực quá lớn. Mỗi ngày sẽ phơi ánh sáng mặt trời chạng vạng tối, gia tăng bài tiết Melanin. Thông thường, ta sẽ mang một cái ghế đẩu ngồi ở phía trước cửa sổ.
« Le Petit Prince », « Ordinary World », « The Kite Runner », « The Moon and Sixpence »... Những sách này hầu như đều là ở khoảng thời gian này xem.
Đẹp mắt!
Có đôi khi ta sẽ đóng quyển trầm tư, có đôi khi ta cảm động đến chảy nước mắt.
Một ngày nào đó, ta ngẩng đầu lên bỗng nhiên phát hiện, trong sinh mệnh của ta một mực tràn ngập dương quang cùng mỹ hảo. Hắc ám cùng đau đớn, càng nhiều hơn chính là bắt nguồn từ lưu đày bản thân tâm linh.
Tựa như là thế thân thiếu niên có lỗ tai của Bức Hầu, bỗng nhiên cảm nhận được âm thanh của thiên nhiên, trải nghiệm được mỹ hảo của tự nhiên.
Hết thảy khó khăn cũng sẽ không tiếp tục là khó khăn.
Cái này trải qua thúc đẩy ta sinh ra một loại tự hỏi: Giá trị của tác phẩm văn học đến tột cùng thể hiện ở nơi nào?
Bất luận kẻ nào một đời cũng không có khả năng thuận buồm xuôi gió. Sinh hoạt không dễ dàng, có rất nhiều gặp trắc trở, rất nhiều khó khăn trắc trở. Ta rất may mắn có thể nhìn đến những tác phẩm này, ở thời điểm ta thống khổ, chúng tựa như là ánh đèn trong hắc ám, cấp cho ta lực lượng, để cho ta đột phá tâm linh mê chướng.
Cẩn thận ngẫm lại, đây thật ra là một kiện sự tình phi thường lãng mạn.
Ở cách ta không biết bao nhiêu năm thời gian bên trong, ở một nơi rất xa nơi ta đang sống bây giờ, có một người như vậy, hắn (nàng) dùng tâm huyết của bản thân bện ra đèn lồng, đồng thời đặt tinh thần và linh hồn vào đó như một ngọn lửa đèn. Sau đó thả xuống đến trong trường hà của lịch sử nhân loại, ở trên mặt sông trôi nổi.
Người may mắn nhìn thấy dạng này ánh đèn, mặc kệ là hắn (nàng) đang đứng ở thượng lưu, hạ lưu vẫn là trung lưu của nhân sinh, mặc kệ là kinh đào ác lãng, vẫn là phong quang tễ nguyệt. Phần này ánh đèn, đều có thể cho hắn (nàng) mang đến tâm linh xúc động, cảm nhận được mỹ hảo trong đó. Hoặc là yêu, hoặc là đối với truy cầu mộng tưởng, hoặc là đối với suy tư nhân sinh, hoặc là đối với tìm kiếm chân lý.
Người là cô độc, tuổi thọ của con người là hữu hạn, người rất nhỏ bé, cả Nhân tộc kỳ thật cũng phi thường yếu ớt, chúng ta một mực oa cư ở trên Trái Đất. Một loại virus liền có khả năng tan rã toàn bộ xã hội nhân loại. Chủng tộc, văn hóa, địa vực khiến mọi người lẫn nhau ngăn cách, ngay cả khi internet phát triển như hiện nay. Nhưng mà, dạng này ánh đèn, vượt qua những chướng ngại này.
Những người kia chế tạo ngọn lửa đèn, vượt qua chủng tộc, tông giáo, địa vực, cùng với giới hạn của thời gian, nói với những người khác như thế này: Ta đã từng sống qua, ta đã từng dạng này suy nghĩ qua, ta đã từng dạng này cảm động qua. Đây là ngọn lửa đèn của ta, ta đặc biệt hi vọng, có thể dùng vệt này ngọn lửa đèn bé nhỏ không đáng kể cho người khác mang đến giúp đỡ càng nhiều càng tốt. Dù cho vẻn vẹn chẳng qua là một tia cảm động, cũng là an ủi lớn nhất cuộc đời.
Có lẽ, đây chính là nơi thể hiện giá trị của tác phẩm văn học.
Trên thực tế, tại thời điểm ta viết « Cổ Chân Nhân », liền có cảm giác này. Ta cùng độc giả giao lưu, là thời điểm vui vẻ nhất, không phải độc giả nói nhìn đến cái kia một phần chương tiết cảm thấy thoải mái, cũng không phải tham thảo thiết định của cổ trùng. Mà là nhớ rõ có đồng học nói, ta hi vọng hướng Phương Nguyên học tập tinh thần vĩnh viễn không từ bỏ của hắn, ta từ « Cổ Chân Nhân » bên trong hấp thu đến lực lượng, ở trong thi cuối kỳ lấy được thành tích tốt. Gia đình của ta khốn khổ, cha mẹ ly dị, ta đã từng cảm giác nhân sinh hỏng bét cực độ, nhưng ở trong tinh thần kiên trì của Phương Nguyên tìm đến hi vọng mới.
Lão tổ tông có cái từ, tạo rất tinh diệu —— gọi là ganh đua.
Những kinh nghiệm sáng tác trong quá khứ, nhân sinh kinh lịch, kích động ta sinh ra xúc động sáng tác « Vô Hạn Huyết Hạch ».
Thà nói là viết một quyển sách, chẳng bằng là muốn điểm một ngọn đèn.
Dù cho ngọn lửa đèn của ngọn đèn này vô cùng yếu ớt, ta cũng muốn tận lực trợ giúp một ít các bằng hữu, có lẽ sẽ giống ta dạng kia gặp phải trong lúc nhất thời hắc ám cùng thống khổ. Mang cho bọn họ một ít lực lượng.
Ta hi vọng chính là, ở nhân sinh chúng ta tao ngộ thời điểm khó khăn, ở thời điểm chúng ta bị người hiểu lầm, phỉ nhổ, chán ghét, thời điểm bị sinh hoạt lừa gạt, thời điểm bị giấc mộng của bản thân tra tấn, thậm chí là thời điểm chúng ta phạm phải sai lầm mà bản thân đều khó mà tha thứ chính mình, hồi tưởng lên gào thét của thế thân thiếu niên ——
"Ta không phải Châm Kim."
"Ta cũng không phải thiên tài."
"Trên người của ta không có huyết thống cao quý."
"Ta không phải Thánh Điện kỵ sĩ."
...
"Ký ức nguyên bản của ta đều bị thanh trừ, ký ức hiện tại đều là bị người khác quán thâu, đồng thời vẫn như cũ là tàn khuyết không chịu nổi."
"Chư vị đều biết tên của mình."
"Ta không bằng các ngươi, bởi vì ta ngay cả tên bản thân đều cũng không biết."
...
"Chúng ta sinh ra bình thường."
"Chúng ta bị người bài xích chán ghét."
"Chúng ta bị thân nhân phản bội."
"Chúng ta luôn luôn không chiếm được công bằng đối đãi."
"Chúng ta còn phạm qua tội, bản thân không cách nào tha thứ bản thân."
"Chúng ta bị phỉ nhổ, bị lưu vong, bị truy nã, bị quần trào. Vậy thì thế nào đâu?"
"Chúng ta không nên đi suy nghĩ sao?"
"Chúng ta không nên đi làm sao?"
"Hiện thực đã khiến chúng ta thống khổ như vậy, sinh hoạt hỏng bét khiến chúng ta khó mà chịu đựng, chúng ta chỉ có đi suy nghĩ đi làm, chúng ta mới có thể trở nên càng tốt hơn."
...
Bất kể như thế nào, đều nên đi truy cầu mỹ hảo trong sinh mệnh.
Dương quang kỳ thật một mực đều tại.
Chỉ là chúng ta có hay không ngẩng đầu đâu?
Cái này sáng tác lý niệm, thời điểm ở « Cổ Chân Nhân » hậu kỳ bắt đầu nảy sinh, viết « Nhân Tổ Truyện », mang cho ta rất nhiều dẫn dắt trong nhân sinh. Thời điểm « Cổ Chân Nhân » bị phong, rõ ràng ý thức đến một điểm này. Đến « Vô Hạn Huyết Hạch », là ta chính thức nếm thử cùng phát triển.
Như vậy tài năng không cô phụ trận này sinh mệnh.
Cùng chư quân cùng nỗ lực.
Ngày 30 tháng 8 năm 2020.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
21 Tháng bảy, 2020 19:01
mới đầu mình đoán châm kim bây giờ không phải châm kim . có khả năng là chiến phiến hậu thủ sống lại thật chỉ cần ăn viên tâm hạch kia là chiến phiến thức tỉnh
21 Tháng bảy, 2020 18:57
End
21 Tháng bảy, 2020 18:32
Truyện kết thúc rồi. :v
20 Tháng bảy, 2020 15:24
Dự là căng quá thì Già Sa sẽ trở mặt. Tình thế nghiêng phía lão, nghe thì sống không nghe thì chết. Dù tụi kia chết sạch lão cũng ko sợ, vẫn có 2 tk hộ giáo. Hoặc không căng thì lão vẫn "bình thường", có đám tùy tùng theo đỡ sợ :v
20 Tháng bảy, 2020 12:37
*Già Sa
20 Tháng bảy, 2020 12:37
Già Đã muốn lấy 2 kiện thần khí đây mà. Lão này âm hiểm quá.
20 Tháng bảy, 2020 10:35
Chuẩn men. Lão Già sa này giả đui giả điếc đủ kiểu lợi dụng bọn sùng Tín.
19 Tháng bảy, 2020 12:30
Già Sa này thế nào cũng trở mặt. Tại hạ thấy mùi Phương lão ma từ lão :v
18 Tháng bảy, 2020 22:13
cảm giác chương càng ngày càng ngắn dần :(( đói chương vcl :((
18 Tháng bảy, 2020 20:54
Truyện của lão Cổ vẫn bá vãi. Miêu tả tâm lý nhân vật hay vcc
18 Tháng bảy, 2020 15:58
Châm Kim sẽ thế nào đây. Dùng mưu mẹo hay cứ cường ngạnh cướp đoạt hoặc buông tha...
18 Tháng bảy, 2020 15:57
Có thể lúc Châm Kim tỉnh lại, Chiến Phiến đã chết r, về sau đều do tháp linh hư hỏng chi phối (Châm Kim bất tỉnh nhưng vẫn bình yên vô sự). Chiến Phiến nếu đoạt hồn mà lại ko có trí nhớ cũng mình thì không đúng lắm.
18 Tháng bảy, 2020 13:22
Ăn luôn viên này chắc bá lắm luôn. Ăn đi nào...
17 Tháng bảy, 2020 18:27
Truyện nói về tình tiết, tâm cảnh nv nhiều qá, mà chương qá ít... Thôi bế quan để dành khoản 1k chương vậy
17 Tháng bảy, 2020 17:40
nếu có quan hệ với Chiến Phiến thì tại sao lại bị lam cẩu hồ lang săn bắt chứ? có lẽ Châm Kim là bị Chiến Phiến đoạt hồn
17 Tháng bảy, 2020 12:52
Có nghị vấn mới, nạn này rất có thể là do Châm Kim trước khi mất chí nhớ bày ra Hòng trở về cứu Chiến Phiến. Hắn cùng Chiến Phiến có quan hệ, hắn 16 tuổi thiếu niên lại có thành tựu kinh người cùng tâm tính như vậy rất dễ để thấy là có người đề điểm- là cha hắn... hay là Chiến Phiến (Châm Kim nhiều lúc suy nghĩ lệch lạc)
16 Tháng bảy, 2020 12:20
:))
16 Tháng bảy, 2020 12:20
Thôi chờ 2k chương rồi đọc
16 Tháng bảy, 2020 11:23
Bạn đã đọc tới chương mới nhất !
15 Tháng bảy, 2020 22:38
Cô độc đọa lạc kị sĩ . Haizz cô độc chính là cảm xúc nhất trên thế gian
15 Tháng bảy, 2020 21:40
Ko biết nhưng tác cang viết như vậy tình yêu càng đậm , càng hay ko như mấy bộ khác. Nữ chỉ làm nền trang trí , tình cảm chủ yếu là sắc dục vẻ đẹp hoặc dăm ba câu lại yêu vs đương . Main muốn ai cũng được , nếu trường hợp main ko tu vi cao tư chất , pháp bảo nhiều ai yêu cớ chứ . Ở đây lại khác 2 bên lúc đầu là liên minh lợi ích . ở truyện trừ ngôn ra tình cảm kiểu gì đó ko thực tí nào yêu ko đủ mùi vị như ghen , hận , thương ,.... ko có đầy đủ . Nhưng ta mong tốt nhất , có lẽ làn đầu tiên có 1 bộ traỉ nghiệm cho ta tình cảm miêu tả kĩ nhất kể cả thần mộ ,... nhiều bộ còn ko bằng ngoại trừ tru tiên ra , không một phát lại yêu đương luôn . Cũng ko thể tưởng tượng ra cổ chân nhân lại đi viết tc nam nữ mà như vậy nhưng thôi . sa đọa giống như phương nguyên chắc có đó nhưng ko biết thế nào tiếp , ko thể đoán dc. Dàn nvp quá nhiều thứ để nói
15 Tháng bảy, 2020 13:27
Châm Kim cần một người để nói ra. Bằng không hắn tất sa đọa. Già Sa người này chắc chắn biết đc điều gì. Dựa theo hắn lời nói chính là muốn Châm Kim thú tội. Cá nhân ta cảm thấy người có thể nói ra chỉ có 2 người: Thương Tu- lão học giả này nhân sinh quan so với m.n muốn cao hơn sẽ lý giải đc Châm Kim, Tông Qua- hắn đồng dạng cũng chịu ko ít kỳ thị, tâm tính so Tam Đao khá hơn, có thể “đồng bệnh tương lân”. Còn Tử Đế- vẫn là nữ nhân này đối Châm Kim thế nào... thật khó nói. Trên đảo chắc chắn là đối tốt thoát ra đc lại khó nói...
15 Tháng bảy, 2020 10:39
Đạt được biến thân thôi. Giống chiêu "gặp mặt từng quen biết" của Đạo Thiên. Nhưng đc vẻ ngoài thôi, cư xử không khéo là lộ liền :v
15 Tháng bảy, 2020 09:41
chắc chắn ko phải đa nhân cách . Lão cổ ko bao giờ muốn biến thành tính cách của một ai đó đâu
\
14 Tháng bảy, 2020 22:42
Cũng không phải. Hấp thu chỉ được huyết mạch chứ không có kí ức và tư duy.
BÌNH LUẬN FACEBOOK