Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tất cả dừng tay lại! Nếu không ta vặn gãy cổ điện hạ!"

Hướng Bá Thiên quát lui Hắc Phong Thập Tam Dực, mấy người Phục Tượng cũng không thể không dừng tay, Tranh vương là gốc rễ cho mọi hành động của bọn hắn. Nếu không có Tranh vương, thậm chí không có kế hoạch này.

Mà Nam công công cùng Thẩm Y Nhân đang triền đấu với Phục Tượng cũng đồng thời lui lại, dù sao đại cục đã định, bọn hắn không muốn tranh hơn thua với Phục Tượng.

Phục Tượng cùng Thẩm Y Nhân không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù song phương đánh bất phân thắng bại. Phục Tượng công lực tinh thâm, chưởng pháp kỳ ảo. Nhưng đối phương, nội lực thâm hậu có Nam công công, chiêu số tinh diệu có Thẩm Y Nhân. Không ai nắm chắc trong thời gian ngắn phân ra thắng bại.

Trong tình huống khẩn cấp như vậy mà phân thân là một tai hại cực lớn. Vì thế nên Phục Tượng mới để Tranh vương bị Hướng Bá Thiên khống chế.

Tranh vương bị Hướng Bá Thiên bắt được, cũng không thấy hắn kinh hoảng, mặt không đổi sắc, lắc đầu thở dài: "Hướng Bá Thiên, nguyên lai ngươi cũng là người của phụ hoàng. Ta không tưởng tượng nổi. Ngươi ăn uống cá cược chơi gái cái gì cũng làm, còn là nghịch đồ chịu đại tội giết sư phản bội chạy trốn, thế mà cũng được trọng dụng?"

Hướng Bá Thiên không trả lời Tranh vương, chỉ nói với hoàng thượng: "Thánh thượng, tiểu nhân may mắn không làm nhục mệnh."

Hoàng thượng gật gật đầu, cười nói: "Tranh nhi, ngươi nghìn tính vạn tính, điều nhân thủ, mua được Kỳ Lân vệ, cũng không nghĩ đến thủ hạ thân cận nhất của ngươi lại là người của trẫm."

"Thì ra là thế, thì ra là thế. . ." Tranh vương mặt trầm như nước, chậm rãi nói với Hướng Bá Thiên: "Cho nên, ngươi mới vội vã ra tay với Giả Vân Phong sao? Uổng cho ngươi còn giả bộ là vì tham công trước mặt bản vương mới làm như vậy, thật là hảo tâm kế a."

Hướng Bá Thiên dương dương đắc ý: "Điện hạ không cần bội phục, đây là kế sách của hoàng thượng, tiểu nhân chỉ phối hợp thôi."

Tranh vương gật gật đầu: "Ta cũng thấy kỳ quái, xưa nay ngươi làm việc vô kế, lần này lại chu đáo chặt chẽ, quả nhiên là được phụ hoàng chỉ điểm."

"Hướng Bá Thiên là người của hậu gia mẫu hậu ngươi, trẫm đáp ứng nếu hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ, thù của Hàn Sơn tự bên kia trẫm đi hóa giải."

Hướng gia là gia nô hậu gia của hoàng hậu. Nhưng người hoàng gia nhất hệ, Tranh vương dùng đến, hoàng thượng càng dùng đến.

Nguyên Thánh thiên tử dùng người chỉ cần có tài, luôn luôn không theo khuôn mẫu. Cho dù là hạng người như Hướng Bá Thiên, chỉ cần có thể lập công vẫn trọng dụng như thường. Hoàng thượng chậm rãi đi lên hai bước, Nam công công cùng Thẩm Y Nhân bảo hộ trước người hắn, phòng ngừa Phục Tượng hoặc Hắc Phong Thập Tam Dực đột nhiên lao lên. Hoàng thượng nhìn Hắc Phong Thập Tam Dực xung quanh Tranh vương.

"Tranh nhi, người bên cạnh ngươi nên được thanh lọc. Giả Vân Phong chính là ví dụ. Hắn thân là trưởng của một phái, không biết cố gắng khuyên nhủ phụ tá, lại còn hiệp trợ, trẫm tha tính mạng hắn, nhưng không thể để hắn đi dễ dàng. Hướng Bá Thiên phế đi tay phải của hắn chỉ là tiểu trừng phạt, trẫm không chém đầu hắn là tốt lắm rồi. Còn những giang hồ sát thủ làm càn cùng ngươi, ngươi cũng biết trên tay bọn hắn dính đầy máu tanh. Ngươi ồn ào đủ rồi, hiện tại nên thu tay lại, còn không đầu hàng! Hoàng thượng nháy mắt với Hướng Bá Thiên, Hướng Bá Thiên kéo Tranh vương hai bước, dẫn đến giữa ngự tọa, lại bị Phục Tượng cản đường.

"Lăn đi, nếu không lão tử bẻ cổ hắn!"

"Không ai có thể đi qua chỗ này." Phục Tượng cười nói: "Sát Liên chúng ta lấy tiền làm việc, chỉ biết giết người không biết cứu người. Ngươi cứ việc giết người, ta giết người cũng không chậm. Xem ai nhanh tay hơn đi."

"Hừ ngươi không quan tâm? Ngươi không quan tâm thì tới đi, xem lão tử sẽ làm gì?"

Mặc dù Hướng Bá Thiên mạnh miệng, thực ra tim đã nhảy đến cuống họng. Bất kể nói thế nào, hắn đang khống chế thân nhi tử của hoàng thượng. Dù Tranh vương phạm vào thiên đại sai, cũng đã có hoàng thượng trừng phạt quản giáo. Coi như muốn giết, trên đời này đao giết hoàng tử, cũng chỉ một người có tư cách mài. Hướng Bá Thiên hắn là cái gì mà dám làm cừu nhân giết con của hoàng thượng?

Hướng Bá Thiên dấn thân vào dưới trướng hoàng thượng, chẳng qua là tham đồ phú quý, còn có bị Hàn Sơn tự bức cho không còn cách nào khác. Nếu hắn giết Tranh vương, chẳng những không được chỗ tốt gì, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng. Hắn nào dám hạ thủ thật.

Mặc dù Phục Tượng sợ ném chuột vỡ bình, nhưng lại nhìn thông suốt điểm này. Cho nên không sợ Hướng Bá Thiên uy hiếp, cản ở trên đường không nhường nửa bước.

Hai người đang giằng co, Tranh vương đột nhiên ngâm: "Ta đánh mà chắc thắng là do ta tấn công vào nơi địch không cách nào phòng thủ, ta phòng thủ vững chắc do ta biết trước nơi sẽ bị địch tấn công. Cho nên người giỏi tiến công là người có thể làm cho địch không biết nơi mà phòng thủ, người giỏi phòng thủ là người có thể làm cho địch không biết phải tiến công vào nơi nào. Binh pháp Tôn Tử nói thật hay, không biết nơi công, không biết nơi thủ, vậy trận này không cần phải đánh."

Từ nhỏ Tranh vương đã thích binh pháp, hoàng thượng biết điều này, nhưng không ngờ lúc này mọt sách phát tác, đột nhiên nói nhăng nói cuội.

Tranh vương chậm rãi nói: "Phụ hoàng, ta biết ngươi đang chờ ta ra tay. Chỉ cần ta động thủ, ngươi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất thu thập ta. Nhưng từ lúc bắt đầu Ngự Tiền Luận Võ, ta chậm chạp không nổi loạn, cho nên ngươi mới không kiềm chế được, bảo Nam Tuấn Phi cùng Lưu tổng quản bức cung ta, bức ta động thủ trước thời hạn."

Hoàng thượng thấy cổ quái, mấy câu này nào giống khẩu khí bị người bắt, quả thực là tính trước kỹ càng. Nhưng hắn đã rơi vào tuyệt cảnh, thị vệ, võ sĩ triều đình xung quanh đây đều biết ngự đài có loạn, tất cả đã bao vây dưới đài. Cho dù thả Tranh vương ra, hắn cũng vô pháp lật bàn, sao hắn còn tự tin như thế?

Tranh vương cười nói: "Phụ hoàng, ngươi đang chờ ta xuất thủ, nhưng không biết ta đã sớm xuất thủ, mà ngươi lại phát giác quá trễ."

Hoàng thượng cảm thấy lời này rất kỳ quái, nhưng thấy thần sắc hắn tự nhiên, chẳng lẽ còn đòn sát thủ chưa sử dụng? Nghĩ đến đây, diễn toán tất cả chuyện phát sinh ngày hôm nay một lần, còn đang suy nghĩ chỗ nào kỳ quái, đột nhiên trong đầu hiện lên một khả năng vô cùng xấu. Hoàng thượng vội vàng vận nội lực, lúc đầu vẫn cảm thấy bình thường, chợt thấy thể nội khí lưu tan rã, không đề được lực. Cuống quít vận công lại lần nữa, chỉ thấy đan điền khí hải đau đớn một hồi!

Trước mắt càng là trời đất quay cuồng, bụng dưới đau đớn, tay chân bủn rủn.

"Nghiệt chướng! Ngươi!" Nhưng ngay cả đứng cũng không nổi, lại ngồi xuống. Nhìn sang bên cạnh, Tào Kiến, thậm chí là Nam công công cũng giống như vậy. Tất cả đều ngã xuống đất thở dốc, không đề nổi khí lực.

Không chỉ bọn hắn, ở dưới đài, hàng trăm võ sĩ triều đình, các cao thủ Quân Vương trắc hộ vệ bên người đám đại thần cùng hoàng thân quốc thích, ngoại trừ mấy người đang đánh lôi đài ra, còn lại đều trúng một loại dược vật nhuyễn cân tán, không ai đứng dậy nổi. Ngã chổng vó lên trời, trong nháy mắt Phi Ngư bình ngã thành một vùng, ngoại trừ một ít cung nga thái giám thân không võ công, không có mấy người còn đứng.

Tranh vương cười lạnh, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Hướng Bá Thiên bắt giữ hắn vừa thấy hoàng thượng ngã xuống, mắng: "Mẹ ngươi! Ngươi đã làm gì! " Nhưng trên tay hoàn toàn vô lực, thậm chí tay giữ Tranh vương cũng bất ổn.

"Ngươi dám mắng mẫu hậu của bản vương! ?” Tranh vương dễ dàng bắt được tay của Hướng Bá Thiên, rút từ bên hông ra một thanh tiểu đao kim quang toả sáng, nhằm cánh tay rộng lớn thô ráp của Hướng Bá Thiên vạch một cái, bốn ngón tay rơi xuống. Hướng Bá Thiên đứng không vững, đau đến kêu trời kêu đất.

"Phản đồ!" Tranh vương cười lạnh một tiếng: "Từ trên đài ném xuống!"

Hai người trong Hắc Phong Thập Tam Dực đi ra nói một tiếng lĩnh mệnh, lôi Hướng Bá Thiên đến bên cạnh ngự đài. Hướng Bá Thiên hoảng loạn nói: "Không, không! Ta không muốn chết! Vương gia, thỉnh cầu ngài tha ta một mạng, tiểu nhân làm trâu làm ngựa cho ngài cũng không tiếc! Cũng không tiếc!"

Tranh vương hừ một tiếng nói: "Từ ngày ngươi vào Tranh vương phủ ta, đã bắt đầu dự tính ngày hôm nay bắt bản vương lập công như thế nào. Chắc hẳn màn này đã xuất hiện vô số lần trong lòng ngươi. Nhưng hình ảnh giết ngươi bản vương chưa bao giờ nghĩ tới."

Hướng Bá Thiên vừa thấy lời hơi hòa hoãn, vội vàng cười bồi: "Vương gia từ bi! Thuộc hạ theo vương gia hơn nửa năm, luôn luôn tận tâm tận lực. Chỉ cần vương gia tha tính mạng tiểu nhân, tiểu nhân, tiểu nhân sẽ bắt cẩu hoàng đế tới, lập công đầu cho điện hạ."

"Hừ! Gia nô ba họ!"

Thẩm Y Nhân hung hăng gắt một tiếng: "Nếu Giả Vân Phong biết mình thua một tên tiểu nhân như ngươi, sợ là trong mộng cũng phải thức dậy, chết cũng có thể tức đến sống lại!"

"Hắn đã thành phế nhân, chết hay sống có khác gì nhau?" Hướng Bá Thiên chế giễu lại: "Chỉ cần vì vương gia, dù là núi đao biển lửa thì sao, ta giết các ngươi như giết chó! Thẩm phó tổng đốc, ngươi cũng đừng quật cường. Sớm xin vương gia khai ân, học theo ta tốt bao nhiêu, có thể vì vương gia ra sức trâu ngựa, mới là phúc khí lớn nhất đời ngươi."

"Ít tự mình đa tình." Tranh vương cười nói: "Ta không nghĩ tới giết ngươi, là bởi vì tính mạng của ngươi với bản vương còn không bằng giun dế. Nhưng ngươi mắng mẫu hậu ta, lại mắng phụ hoàng ta, ta cũng không thể tha ngươi. Ném!"

Hai Hắc Phong Thập Tam Dực kinh nghiệm rất dồi dào, một chưởng vỗ vào sống lưng Hướng Bá Thiên, chấn cột sống hắn thành ba đoạn. Một người khác thì tháo xương bả vai làm hai tay hắn không thể hoạt động, sau đó tìm đúng vị trí, một cước đá thân thể cao lớn của hắn ra, cổ hắn nhất thiết phải chạm đất. Ngự đài vốn cao, cộng thêm Hướng Bá Thiên bị gãy lưng, đã đang thoi thóp. Từ trên đài cao rơi xuống, một kêu thảm cũng không có, trực tiếp ngã gãy cổ, mất mạng ngay tại chỗ.

Tranh vương giết Hướng Bá Thiên như giẫm chết một con kiến, tâm trạng không bị ảnh hưởng chút nào. Dường như cái chết của Hướng Bá Thiên không liên quan đến hắn.

Hoàng thượng chưa bao giờ nhận thức được tính nghiêm trọng của Lục Long Tỏa Quốc hơn lúc này. Cho dù là bản thân hoàng thượng, cho dù Hướng Bá Thiên là loại hỗn đản như thế, hoàng thượng cũng không thể xem nhân mạng như cỏ giống Tranh vương. Vẻ hờ hững của Tranh vương lúc giết Hướng Bá Thiên làm cho hắn lạnh cả tim.

Thời điểm bọn hắn vẫn là hài tử, hoàng thượng cảm thấy đây chỉ là hài tử tinh nghịch. Lúc bọn hắn lớn lên, hoàng thượng khuyên mình là thanh xuân nghịch phản.

Mà bây giờ, dường như hoàng thượng vẫn không thể nhìn thẳng vào kết quả này. Lục Long Tỏa Quốc là thật, Tranh vương tạo phản cũng là thật.

Cơ hội thành công của Tranh vương không hề nhỏ. Tối thiểu từ khi hoàng thượng đăng cơ đến nay, trong hoàng cung còn chưa lạc phách như thế.

Tranh vương chậm rãi đi đến trước mặt hoàng thượng, lãnh đạm nói: "Phụ hoàng, giao ngọc tỉ truyền quốc ra."

Ấu long đã trưởng thành, nhe răng nanh về phía mình.

"Sau đó tâm duyệt thành phục. . . Gọi ta Tranh ca! !"

Lúc này, trong lòng hoàng thượng chỉ muốn nói một câu, con mẹ nó. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Quang Anh Luong
14 Tháng một, 2019 17:19
bao giờ mới tới Tuyết đây? hóng
dpnkbpvn
14 Tháng một, 2019 06:25
Tô hiểu của ta chắc phải đợi dài dài @@
Hoaqin
13 Tháng một, 2019 23:51
Bạch tổng quản trước đã =))
dpnkbpvn
13 Tháng một, 2019 23:47
Theo thứ tự xuất hiện sẽ tới route thẩm phó tổng ??
Hoaqin
13 Tháng một, 2019 20:53
Thế là xong route tiểu sư di, còn khoảng 5 6 người nữa thôi =))
Hoaqin
13 Tháng một, 2019 17:59
Đúng ra tên chương là Linh bát động quải động động quải => 0807007 =))
Quang Anh Luong
13 Tháng một, 2019 17:40
vãi chưởng :)) ta còn đan tưởng tên chương bị lỗi, giật cả mịn
langtudien13
10 Tháng một, 2019 16:55
lươn vừa to vừa trơn vừa dài vừa thích chui lỗ khu nhà của nữ bộ khoái chỉ có nữ không nam còn lại tự hiểu đi
dpnkbpvn
09 Tháng một, 2019 22:45
Có liên quan đến ăn lươn tráng dương chăng
Hoaqin
09 Tháng một, 2019 18:36
Lươn thì nghĩ bậy được gì nhỉ :v
Alohawow
09 Tháng một, 2019 18:27
mà bảo nữ bộ khoái đưa cho tô hiểu nên cũng chả hiểu sao, có khi đầu main nghĩ bậy quen nên nôn.
Alohawow
09 Tháng một, 2019 18:23
lươn hay sống nơi bùn đất, vào chỗ nữ bộ khoái mà có lươn tại hạ nghĩ chỉ có cống rãnh thôi.
Hoaqin
09 Tháng một, 2019 00:35
Chịu, ta cũng chịu Không thấy tác giả nói chi tiết nào main sợ lươn
dpnkbpvn
09 Tháng một, 2019 00:19
Lươn ngon mà nhỉ
dpnkbpvn
09 Tháng một, 2019 00:19
Ai giải thích hộ mình tại s phi chân ăn cháo lươn lại ói thế huhu
Quang Anh Luong
08 Tháng một, 2019 19:46
Chợt nhận ra hiện giờ lão Phi Chân cõng nhiều nồi thật :v
Quang Anh Luong
07 Tháng một, 2019 19:36
Cục súc nhưng dùng được giết người trong mộng, dùng chân khí của mình bảo vệ người khác :))
Hoaqin
07 Tháng một, 2019 19:29
Phải vào thần thông chi cảnh mới dùng được hết Dạ Bộ, cỡ sư phụ với sư tổ là dùng được
langtudien13
07 Tháng một, 2019 19:20
kỹ thuật được sáng tạo trên nền tảng của sự cục súc :)) chỉ dành cho những thành phần cục súc sử dụng :))
Alohawow
07 Tháng một, 2019 19:16
dạ bộ tốn nhiều mana lắm, ngoài main thì có ai sử dụng hết 100% uy lực đâu.
langtudien13
07 Tháng một, 2019 19:14
không đâu, Dạ Bộ thuộc diện sáng tạo hàng khủng đấy có điều MPC nó cục súc quá, toàn chơi 1 hit nên mặt kỹ thuật ko thể hiện
Hoaqin
07 Tháng một, 2019 18:02
Chắc cân kèo Main đánh kiểu một chưởng phá vạn pháp ấy, cậy dmg to vỗ vào thôi
vo danh 2
07 Tháng một, 2019 17:53
không biết là phi chân hay lão sư phụ mạnh hơn nhỉ , mới đầu đọc tưởng thanh niên dùng kĩ thuật đánh nhau , giờ mới biết là loại cục súc , nội công thâm hậu mà võ dốt =))
Quang Anh Luong
06 Tháng một, 2019 16:42
okay, thank bác, hỏi vậy thôi chứ bác cứ từ từ mà triển :))
Hoaqin
05 Tháng một, 2019 23:28
Xa mà bác, quyển này 82 chương lận
BÌNH LUẬN FACEBOOK