Tiểu phiến này là người Trung Nguyên, trông thấy ta trái lại không hoảng hốt, cười hì hì nói: "Vị gia đài này, chúc mừng năm mới. Muốn mua tranh không?"
"Chúc mừng năm mới chúc mừng năm mới."
Ta qua loa hai câu, hung tợn đoạt lấy bức tranh trong tay tiểu phiến.
"Giao ra cho gia xem thì không bắt ngươi, không phải chỉ là một văn tiền sao?"
Khá lắm!
Dọc đường cũng có bán dáng dấp của ta! Không biết có phải năm đó đi dạo Tây Vực bị người vẽ vào không, vạn nhất là thật thì sau này ta lăn lộn ở kinh thành kiểu gì.
Ta cầm họa bản viết ‘Tây Vực danh nhân ký', lật ra nhìn một cái.
Trên đường phố ngựa xe như nước, ta ngây ngẩn cả người, thỉnh thoảng bên cạnh truyền đến vài tiếng gào to 'Mứt quả đây~', 'Papad Thiên Trúc đây~, 'Bánh mì ổ~ bánh mì ổ mới xuất lò đây~'.
Ta vẫn nhìn chằm chằm bức tranh này, đây là. . . Ai vậy?
Bức tranh Tán thần tôn này, trái lại giống lúc trước ta lừa công chúa, không phải người Trung Nguyên chúng ta. Một nam nhân dáng dấp hèn hèn mọn mọn, tóc đen mắt đen, tóc xoăn cả đầu, hơn nữa ngũ quan diện mục vừa nhìn đã biết không phải nhân sĩ Trung Nguyên, đứng sừng sững trong tranh. Tuổi tác gia hỏa này sợ phải hơn năm mươi, lông đen khắp người, tiểu họa bản hơn hai mươi trang, đủ mọi góc độ chân dung của đại thúc này. Con mẹ ngươi! Xấu quá!
Ta hít sâu một hơi - - cầm một cái papad trên gánh của tiểu phiến bên cạnh, cắn một miếng, ăn ngon thật, lại cho hắn ba văn tiền. Thở ra một hơi dài, phát lời cảm thán: Đây không phải là ta! ! !
Đây rõ ràng là giả a, nhưng giả mạo Tán thần tôn thì có gì tốt? Làm sao hiện nay tội phạm truy nã cũng có giả mạo ngụy liệt?
Lý Hồng Trang từ sau chạy tới, cũng nhìn bức tranh một cái, hiếu kỳ nói: "Đây chính là dung mạo của Tán thần tôn? Hắn là. . ."
"Không phải hắn!" Ta cả giận nói: "Mười tám đời tổ tông hắn cũng không phải!"
Tiểu phiến kia phản bác: "Vì sao không phải? Ngài xem. . ." Nói xong hạ thấp giọng: "Chỗ này còn có một bản chân dung Tây Môn ma đầu, cùng nổi danh với Tán thần tôn a. Chẳng qua đây là sách bìa cứng, phải hai mươi văn tiền, ngài nhìn xem. . ."
Lật ra một trang khác, trái lại vẽ Tây Môn Xuy Đăng giống như đúc, họa công còn không tệ. Nhưng vì sao ta lại biến thành đại thúc đen Thiên Trúc a!
Chậm đã, sách bìa cứng?
"Vậy, vậy Tán thần tôn có sách bìa cứng không?"
"Có! Đương nhiên là có! Nói sớm a."
Tiểu phiến cười híp mắt đưa lên một bản mới, giấy tốt hơn rõ ràng, dây cũng chắc, chất lượng hơn mấy tờ giấy nhà xí vừa nãy nhiều.
Lật ra nhìn một cái, đại thúc đen Thiên Trúc lại xuất hiện.
Mẹ ngươi chứ! !
Ta ném bức tranh này đi, lại lấy ra lệnh bài, nắm vai tiểu phiến kia, mắng: "Tiểu tử! Ngươi bán tập tranh giả trên đường, có biết Lục Phiến môn thống hận nhất chính là loại bán hàng giả như ngươi không. Đi với ta một chuyến."
"Đừng a! Đại ca, đừng đừng đừng! Ta không biết đây là giả a!" Lúc này mới tiểu phiến mới hơi hoảng sợ: "Gần đây chúng ta mới vào tay nhóm hàng này từ mấy người ngoại quốc. Tiểu lão bách tính chúng ta, nào có biết tướng mạo những người Tây Vực này thế nào, người ta nói sao thì chúng ta nghe vậy."
Mấy người ngoại quốc? Vậy mà đang bán những thứ này?
Như thế làm ta hơi để ý.
Mặc dù tranh tướng mạo của ta loạn thất bát tao, nhưng chân dung Tây Môn Xuy Đăng không dễ lấy được như thế a. Sao đột nhiên có người ngoại quốc bắt đầu bán cái đồ chơi này.
Tiểu phiến thấy ta trầm ngâm hồi lâu, hốt hoảng nói: "Ngài tin ta đi! Mấy ngày nay những bức tranh này đã lan truyền khắp Quang Minh lý. Nhà nào bái Đại Bạch Thiên thần cũng có một bản."
"Cái đồ chơi này còn mỗi nhà một bản! ?"
Lý Hồng Trang nhăn đôi mi thanh tú lại, hoa mai sáu cánh trên trán rung động theo, thả ra phương hoa thanh lệ.
"Ngươi kích động như vậy làm gì? Người ta làm chút ít sinh ý cũng không dễ dàng."
Nói nhảm! Đây là mắng ta ngay trước mặt a! !
Nhưng dù sao cũng phải nể mặt công chúa, ta buông hắn ra. Tiểu phiến thấy sắc mặt ta chuyển biến tốt đẹp, cười thần bí nói: "Đại ca ngài bớt giận. Chỗ này ta còn có hàng tốt, duy nhất một bản, cam đoan chính bản, « Tán thần tôn X Tây Môn Xuy Đăng » chỉ bán ngươi một lượng. . ."
"Lăn! Dùng linh hồn lăn! ! Này! Lý cô nương ngươi mua đồ chơi kia làm gì!"
Ta không dám tin nhìn công chúa nữ hiệp mua quyển « Tán thần tôn X Tây Môn Xuy Đăng » kia.
Lý Hồng Trang thản nhiên cười nói: "Chẳng qua là một tập tranh, ngươi kích động cái gì a. Có lẽ có manh mối đây? Chẳng qua còn rất dày, Tán thần tôn X Tây Môn. . . Đây là cái gì a, tập tranh luận võ sao?"
. . . . . Chúc ngươi có giấc mơ đẹp đêm nay.
Ta hỏi thăm tiểu phiến địa điểm mấy người ngoại quốc ẩn hiện. Tiếp tục chầm chậm đi với công chúa trong Quanh Minh lý, nơi này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nhưng đặc biệt nhiều phố nhỏ ngõ hẹp. Muốn đi hết cũng phải tốn chút thời gian.
Chúng ta đi một hồi, ta bới lông tìm vết nhìn một gian phòng nhỏ phía sau, lặng lẽ than thở trong lòng.
Không chỉ chuyện này, chân dung Tây Môn Xuy Đăng lưu lạc dân gian, đây không phải là chuyện tầm thường. . . Ta nhất định phải điều tra rõ ràng mới được.
Ta đột nhiên dừng bước, ôm quyền áy náy nói: "Lý cô nương, ta nghĩ tới một chuyện phải làm, thất lễ."
Lý Hồng Trang liếc nhìn ta, cũng không nói gì thêm, thản nhiên nói: "Hôm nay ngươi bằng lòng đến, ta đã rất biết ơn, nếu ngươi còn có việc, không bằng bây giờ từ biệt?" Ta thấy quang mang bình tĩnh trong mắt nàng, nàng đại khái minh bạch tình trạng hiện nay.
Ta xin lỗi nói: "Làm cô nương mất hứng, tại hạ thật có lỗi, lần sau nếu có cơ hội, nhất định mời ngươi ăn papad Thiên Trúc."
"Minh huynh cứ xử lý chuyện của mình, nơi này rất thú vị, ta muốn dạo chơi tiếp, ta đi trước một bước, xin từ biệt."
"Xin từ biệt."
Ta đứng tại chỗ nhìn thân ảnh yểu điệu mỹ hảo thon dài của Hồng Trang công chúa, nhìn nàng chậm rãi đi xa. Đây thật là nữ tử thông minh lanh lợi, có lẽ do tính cách trong sáng cùng thẳng thắn, nên trong hoàn cảnh như hoàng cung mới không tìm được bất kỳ bằng hữu nào.
Có thời gian ta nhất định giới thiệu Bạch tổng quản cho ngươi, chắc chắn hai người các ngươi sẽ rất vui.
Nhìn công chúa đi xa, ta từ tốn nói: "Các ngươi có thể đi ra."
Từ nơi hẻo lánh, mấy bóng người màu đen lách mình ra, còn có bốn năm tên nhảy ra từ gian phòng nhỏ ta liếc nhìn lúc nãy, tổng cộng ước chừng mười hai mười ba người. Tất cả đều che kín diện mạo, mặc trang phục hoặc đen hoặc tro thích hợp đi đêm.
"Nhãn lực các hạ thật độc, mấy huynh đệ chúng ta tự vấn đã tận lực cẩn thận ẩn núp, không nghĩ tới vẫn không tránh được pháp nhãn của các hạ."
Mặc dù người cầm đầu tận lực đè tiếng, vẫn có thể nghe ra khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi. Dáng người to béo, hành động không quá thuận tiện.
"Các ngươi là ai?"
Thủ lĩnh áo đen mập mạp cười nói: "Các hạ có thể đoán xem."
"Ban ngày ban mặt, áo đen che mặt, nếu nói là tiểu thâu, số lượng này quá rêu rao. Các ngươi là cường đạo phải không?"
Mập mạp cười ha ha một tiếng: "Không sai, chính là cường đạo. Các hạ thúc thủ chịu trói? Hay là muốn chống cự? Đều theo ngài, chỉ là bất kể thế nào, người, tại hạ nhất định phải bắt."
Một nhóm người này vô luận võ công hay kinh nghiệm đều kém xa Hắc Phong Thập Tam Dực, càng chưa nói cấp bậc như Minh Đồ. Xem ra cũng không biết nội tình gì, chỉ bị lấy ra làm vũ khí mà thôi.
Nhưng như vậy không thể tốt hơn.
Ta mỉm cười nói: "Các hạ biết vì sao bắt được ta ở chỗ này không?"
Mập mạp áo đen cười nói: "Ngươi dừng lại ở đâu, chúng ta bắt ngươi ở đó. Đây còn phải nói sao? Ngươi sợ đến váng đầu rồi à ha ha ha."
Người khác cười theo vài tiếng, làm hẻm nhỏ vốn yên tĩnh trở nên náo nhiệt một hồi. Nhưng tiếng cười dần dần tán đi, còn lại, cũng chỉ có tiếng vọng khô khan đến trống rỗng, dần dần không còn một chút ý cười. Yên tĩnh lại từ từ chiếm cứ hẻm nhỏ.
Nơi này đã là phần cuối của ngõ hẹp, không đường có thể đi, cách đường phố có người gần nhất một trăm bước trở lên.
"Hắc, thật có ý tứ."
Ta nghiêng nghiêng đầu, cúi đầu, thay đổi hô hấp, nội lực dâng lên như biển trong cơ thể. Nhẹ nhàng giơ tay, một chưởng vỗ nhẹ ra phía sau, gạch đá nhà dân sau lưng không thể thừa nhận áp lực, hơn phân nửa mặt tường ứng chưởng mà ngã. Trong ngõ hẹp vang lên âm thanh gạch đá rơi xuống đất. Tro bụi cùng gió nhẹ thổi vào mặt bọn hắn.
Ta có thể thấy nhiều loại cảm xúc trong mắt bọn hắn: Sợ hãi, khó hiểu, hối hận, kinh hoảng.
Trong mắt ta chỉ có ý cười như sương tuyết.
"Chúng ta chơi một trò đi. Nói thật, không biết người có biến thành papad Thiên Trúc được không. Mập mạp, bắt đầu từ ngươi."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
10 Tháng mười một, 2018 22:50
Nghiện thuốc chạy đi tìm txt, đi dạo dọc google tìm ra đúng đc chỗ nguồn sf :(.
10 Tháng mười một, 2018 22:47
1 tên cao thủ giang hồ nằm trong đội ngũ thủ lĩnh của tổ chức đứng thứ 2 số các tổ chức sát thủ mà võ công lại không bằng 1 tiểu công chúa ?
10 Tháng mười một, 2018 19:36
ôi mẹ ơi tôi chui hố này sâu thật rồi
10 Tháng mười một, 2018 19:13
bác cv làm chất lượng hơn số lượng. đọc thích hơn hẳn.
10 Tháng mười một, 2018 13:41
giả vân phong lại là cuồng thiên , ngày càng nhiều điều bất ngờ trong vụ phản loạn lần này
10 Tháng mười một, 2018 12:43
Raw ra đến quyển 12
Gần 900 chương
10 Tháng mười một, 2018 12:00
raw chap bao nhiu r ạ ???
10 Tháng mười một, 2018 11:34
Là sao bạn?
10 Tháng mười một, 2018 11:30
chà truyện này sắp hết dịch chưa
08 Tháng mười một, 2018 20:54
đến quỳ công chúa tắm thì không dám nhòm trộm nhìn thấy đàn ông thì đòi lột trần , cảm thấy nghi ngờ xu hướng tình dục của phi chân lão đệ
08 Tháng mười một, 2018 12:32
" Đến lúc đó, trên Dạ La bảo, chỉ sợ cờ gấm của Bạch Vương thất quan cắm đầy tiền đình. Trái một bộ 'Đào lý xuân phong, đời đời truyền lại', phải một bộ 'Y bát được truyền, khắp chốn mừng vui'. Những trư bằng cẩu hữu của ta sẽ tụ tập lại, trắng trợn chạy tới chúc mừng, chắc chắn trong mỗi lời chúc đều có "Quả nhiên có kỳ sư tất có danh đồ!" Oan ức này ta phải cõng đến kiếp sau a. Nữ nhân cùng mạng nhỏ, cái nào trọng yếu? Ta kiên định đứng ở cái sau."
Nó mà học được thì giờ lên làm chưởng môn Đại La Sơn lâu rồi :))))))) học mỗi cái hàng long thập bát mô thấy gái cửi đồ còn không dám đụng :)))))))))
08 Tháng mười một, 2018 07:51
lão sư phụ của phi chân hàng nào chả dám đụng làm đệ tử ít nhiều cũng phải kế thừa mấy chiêu chứ
08 Tháng mười một, 2018 03:55
spoil
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Ta thái sư phụ tinh thông mệnh lý, từng cho ta xem mệnh thời điểm hô 1 tiếng 'Cẩn thận nữ nhân', sau đó bỗng nhiên dừng lại, lại hô 'Còn có nam nhân' !" Nghe đoạn này là đã cảm thấy giới tính Tô Hiểu có vấn đề rồi. :))
07 Tháng mười một, 2018 23:08
Kẻ thù của nó là ai nó còn chưa biết thì nghi ngờ nội gián cái giề :)) Sau đêm hai thằng ân ái trong rừng thì nó chỉ xác định được 2 điều: 1) Thằng Phi Chym rất mạnh có thể tát vỡ mồm nó bất cứ lúc nào và 2)Thằng Phi Chym không có ý hại nó... mà tính nó vốn không thích để thằng khác nhúng tay thì cứ im im train lv là chuẩn rồi, khi nào nó thấy nó vả được thằng main thì khác
07 Tháng mười một, 2018 21:41
cảm ơn tác giả, mong ngóng từng chương :heart:️
07 Tháng mười một, 2018 21:31
Tầm khoảng chục vợ đổ về là đẹp à =))
07 Tháng mười một, 2018 19:13
Mục đích ban đầu của Đường Dịch đúng là đến để tìm lại hồ sơ, điều tra + trả thù nhà
Nhưng giờ nếu đặt tình huống như vậy thì khả năng nghi ngờ Phi Chân là nội gián chắc chắn không thể không có. mà đã là nội gián => nguy hại đến Lục Phiến Môn => Lục Phiến Môn bị giảm uy năng hoặc lụi bại => Đường Dịch cũng không thực hiện được mục đích của mình
Nói chung tại hạ thấy đoạn đó tác giả viết chưa được hợp lý cho lắm
07 Tháng mười một, 2018 16:11
Cô cô, lão đại, trap, thái giám cứ cho thêm con công túa này thì toàn hàng để trưng bày, đụng phát nát đời ngay :))
07 Tháng mười một, 2018 13:49
vãi cả hàng long thập bát mô không biết khi nào thì phi chân lão đệ sẽ kế thừa phong thái của sư phụ nhỉ chứ xung quanh mỹ nữ nhiều lắm rồi đó
07 Tháng mười một, 2018 08:53
nó để lại thằng main để thỉnh thoảng kiểm tra võ công của bản thân, coi như main là mục tiêu để đánh bại mà
07 Tháng mười một, 2018 07:46
Đường Dịch vô lục phiến môn vì nó muốn được phép tra xét một số hồ sơ án để kiếm hung thủ chứ không phải muốn mượn tổ chức báo thù
07 Tháng mười một, 2018 07:43
công nhận điểu huynh số đủ nhọ có được vị hôn thê đẹp với chức quan cao nhưng mà nón xanh thì nhiều lắm
06 Tháng mười một, 2018 19:49
Mình pm rồi, giờ chỉ chờ bác ấy rep thôi =))
06 Tháng mười một, 2018 19:37
Mục tiêu của Đường Dịch có phải làm tổ chức mạnh lên đâu. Nó chỉ muốn nó mạnh lên rồi có cơ hội đọc tài liệu thôi.
06 Tháng mười một, 2018 19:17
"Điểu huynh mau tới! Điểu huynh mau tới! Ta sắp không khống chế được hiện trường rồi! ! Cỏ xanh trên đầu ngươi, ta kéo ba mươi con trâu đến ăn cũng không hết a!"
Khúc này đọc đi đọc lại vẫn thấy bựa :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK