Xong đời.
Từ trước tới nay Tô Hiểu rất coi trọng quy củ. Nhất là vào Hình bộ mấy ngày lại học được tuân theo pháp luật, thói quen tốt vất vả dạy Tô Hiểu lúc trước như đến trễ về sớm, lừa gạt tiền công bị quét sạch sành sanh không nói, còn luôn muốn uốn nắn ta. Thời điểm chúng ta ở cùng phòng suốt ngày chiêng lớn trống to làm ồn, ngay cả một giấc cũng không cho ngủ.
Lúc này thấy ta chống đối cấp trên, còn không mắng ta một trận, hoàng thượng nghe xong cảm thấy đầy đạo lý, vốn là ngồi tù ba năm đổi thành ba mươi năm cũng không phải không thể a. Ta phải cản tiểu tổ tông này!
Nhưng ta còn chưa động thủ, Tô Hiểu uốn éo eo nhỏ, quay đầu lại nhìn hoàng thượng.
“Các ngươi làm gì vậy! Trắng trợn cướp đoạt dân nữ sao!”
Không ngờ lại mắng hoàng thượng và Long Tại Thiên!
Tinh thần trọng nghĩa của Tô Hiểu còn cao hơn thói quen tuân theo pháp luật, không hổ là điên cuồng mỹ thiếu nữ a! Ngay cả hoàng thượng ngươi cũng dám mắng!
Tô Hiểu cả giận nói: “Con gái người ta không vui! Các ngươi còn muốn cưỡng ép sao? Lữ cô nương vốn là khách nhân, chỉ thuận đường đi nhờ xe của chúng ta mà thôi. Sao các ngươi có thể tùy ý sắp xếp người ta?”
Tô Hiểu tức giận lên, dáng vẻ như tiểu lão hổ hù dọa hoàng thượng.
Hoàng thượng lộ vẻ khó hiểu, sờ râu buồn bực nói: “Tùy ý sắp đặt cái gì? Cưỡng ép cái gì? Rốt cuộc các ngươi đang nói cái gì?”
Tô Hiểu quát: “Vấn đề này rõ ràng a. Chủ tử, ngài muốn Lữ cô nương đến toa xe của mình tiếp rượu, nhưng Lữ cô nương không nguyện ý, ngài muốn bức hiếp nàng. Minh đại ca hiệp nghĩa ngăn cản, ngài còn muốn Long Tại Thiên cưỡng ép mời! Không phải là thân sĩ thổ hào vô đức, không việc ác nào không làm sao?”
“Đứa nhỏ này, ngươi nói thế nào!” Hoàng thượng tức đến trợn mắt thở phì phò, có vẻ không thể hiểu được hiện trường đang xảy ra chuyện gì, “Chuyện này, chuyện này là thế nào a, ta muốn Lữ cô nương đến tiếp rượu bao giờ.”
Sau đó chợt nhớ tới gì đó, cả giận nói: “Long Tại Thiên! Ngươi lại nói bậy cái gì!”
“Không, không có gì a.” Long Tại Thiên lúng túng nói: “Không phải ngài bảo ta tới mời Lữ cô nương qua sao? Ta chỉ làm chuyện này, không nói gì khác a.”
Ta bổ đao nói: “Còn chưa nói đâu, vừa rồi ngươi muốn Lữ cô nương đi theo chủ tử, đây là ý gì? Trắng trợn cướp đoạt dân nữ?”
“Vậy sao gọi là cướp!” Long Tại Thiên cả giận nói: “Đây gọi là mời! Ở kinh thành chúng ta, rất nhiều tiểu thiếp vợ kế của lão đại nhân, lúc đầu đều là thiên kim tiểu thư nhà lành nhà giàu. Không phải cũng một mời, hai mời, bèn mời vào viện tử nhà mình. Đây gọi là mời, đúng không chủ tử?”
“Đủ rồi! Long Tại Thiên, cút về! Đừng có xấu mặt.”
Long Tại Thiên chịu một trận mắng không lý do, lại xám xịt trở về.
Hoàng thượng trầm ngâm nửa ngày, trong lòng suy nghĩ chuyện ta không biết: Vừa rồi Minh Phi Chân này chỉ muốn bảo hộ Lữ cô nương? Nói như vậy hắn vẫn chưa nghe nói chúng ta biết đám lễ vật đó tặng Dạ La bảo chủ, từ đó cũng không biết chúng ta hoài nghi hắn. Người này theo trẫm một khoảng thời gian, nên biết tính tình trẫm. Võ công hắn chắc không cao, lại dám ra mặt vì một dân nữ trong tình trạng bị bao vây, hiệp nghĩa như vậy, không thua nghĩa sĩ hào hiệp trong chốn võ lâm. Coi như thân phận khác thường, chỉ cần có thể trung với triều đình, không hẳn không thể thu nhận.
Ta không biết hoàng thượng đang suy nghĩ gì, chỉ thấy trong chốc lát, sắc mặt hắn tốt hơn nhiều.
“Tô Hiểu, đứa nhỏ này đừng nói mò. Đó là Long Tại Thiên hiểu lầm ý của ta, mới nói như vậy. Ta muốn nói Lữ cô nương ở xa tới là khách, lại là cô nương gia, không tiện ngồi cùng một chỗ với mấy nam nhân. Đổi sang xe ngựa của ta, ngồi rộng hơn, tránh được nam nữ ngờ vực. Lữ cô nương, ta là thành tâm mời, không có ý khác. Xin đừng hiểu lầm, vừa rồi thuộc hạ ta lỗ mãng đắc tội, xin ngươi tha thứ cho.”
Dứt lời thoải mái hành lễ.
Lữ Dao Cầm bị phong độ của hoàng thượng tin phục, bèn gật đầu nói: “Tiên sinh không cần nhạy cảm, nô gia biết tiên sinh vốn là nghĩa sĩ, sẽ không vô lễ. Vị Chung...... Minh đại ca này, cũng xuất phát từ hảo tâm, xin ngươi đừng khó xử hắn.”
“Đương nhiên, đương nhiên, lần này ta hù dọa cô nương. Kỳ thực ta xuống xe cũng không phải vì chuyện này, là bởi vì, bởi vì......”
Dứt lời đánh mắt cho Độc Cô, vậy mà Độc Cô không có chút lưỡng lự, tiếp lời thản nhiên nói: “Chủ tử dừng xe, kỳ thực có chuyện khác. Các vị nhìn sang bên kia, đó chính là lý do chủ tử muốn dừng xe xuống nhìn.”
Chúng ta nhìn về phương hướng Độc Cô chỉ vào. Chỉ thấy bên bờ Thái Hồ, trong đồng cỏ xanh lá, vậy mà có một trang viên diện tích không nhỏ.
Lần này, ngay cả hoàng thượng cũng hơi ngây người, hình như hắn hoàn toàn không xuống xe vì chuyện này a. Rõ ràng là muốn trừng trị ta một trận, nếu không ngươi giải thích sát khí của hắn kiểu gì a! Nhưng trang viên này xuất hiện đích thực hấp dẫn sự chú ý của tất cả chúng ta.
Dường như không nghe được dấu hiệu của sinh mệnh hoạt động trong trang viên đó, có thể thấy bên trong hẳn là không người.
Nhưng trang viên xuất hiện ở dã ngoại này thật sự quỷ dị, khiến người không tự chủ nghĩ tới...... Ngày Thẩm lão đại mất tích.
Quả nhiên Độc Cô tiếp tục nói: “Tin báo từ trấn Tàm Hồ đề cập tới, người của chúng ta gặp một trang viên có lai lịch kỳ quặc lúc sắp đến trấn Tàm Hồ, bị phục kích ở đó. Lộ tuyến của chúng ta không giống bọn hắn, nhưng đến nơi này, hẳn cũng bắt đầu trùng hợp. Nơi này không xa trấn Tàm Hồ, khoảng cách tương tự, cũng là một tòa trang viên, muốn người không hiểu sai cũng khó a.”
Tình báo bất thình lình tuy rất trọng yếu, cũng khiến người hơi lúng túng.
Bây giờ là chạng vạng tối, chúng ta tiếp tục đi, có cước lực của ngựa tốt Bắc Cương này, cùng lắm là ban đêm đến trấn Tàm Hồ.
Nếu bây giờ thăm dò trang viên, tuy có thể đạt được một ít tình báo, tối nay ắt sẽ khó đi đường, sẽ phải ở dã ngoại..... Sao mà giống cảnh ngộ của Thẩm lão đại ngày đó.
Nói cho cùng, chúng ta còn không biết trong trang viên kia có manh mối hay không, bất chấp nguy hiểm thăm dò có đáng giá hay không. Về vấn đề này chúng ta chia làm hai phái.
Người Quân Vương trắc chủ trương đi trấn Tàm Hồ rồi quay lại điều tra. Ta và Tô Hiểu, Đường Dịch lại chủ trương lập tức vào trang điều tra, nói không chừng sẽ có sẽ có phát hiện. Long Tại Thiên thì tình thế khó xử, không mở miệng.
Tô Hiểu nói: “Vì sao không đi! Đi là có thể tìm được đầu mối!”
Thiết Hàn Y nói: “Lúc này trời vào đêm, ở đại đạo đất bằng rộng rãi thì thôi. Trang viên kia ở sâu trong rừng, nếu chúng ta lưu lại trong đó, nguy hiểm sẽ tăng theo bội số. Ngày đó binh lực của đám Thẩm phó tổng đốc gấp mười lần chúng ta bây giờ, hạ tràng thế nào? Chủ tử thân phận tôn quý, sao có thể mạo hiểm như vậy? Huống chi, trang viên kia tuy tương tự, chưa hẳn đã có manh mối. Chúng ta tùy tiện đi vào, vì một hi vọng không chắc có manh mối, gia tăng phong hiểm cho mình, vì sao?”
Ta thản nhiên nói: “Nếu chỗ kia thật không có manh mối, vậy nguy hiểm tới từ đâu? Lời này là cởi quần đánh rắm. Nếu chỗ kia không có manh mối, cũng sẽ không gặp nguy hiểm. Nếu thật có nguy hiểm, vậy mới đại biểu trang viên có vấn đề. Muốn lấy được manh mối thì sợ gì gặp nguy hiểm? Nếu các ngươi sợ thì nói thẳng ra, tự chúng ta đi tìm.”
Độc Cô nói: “Minh huynh, trước khi nói phải nghĩ, lão Thiết cũng muốn tốt cho các ngươi.”
“Muốn tốt cho chúng ta? Ăn tro bấc, đánh rắm nhẹ. Cấp trên của các ngươi đang yên đang lành ở nhà, đương nhiên nói như vậy. Cấp trên của chúng ta không rõ tung tích, đương nhiên không đủ tư cách muốn các ngươi mạo hiểm vì chúng ta. Nếu hai vị sợ thì tách ra, thế nào?”
Thiết Hàn Y hiếm thấy nghiêm nghị nói: “Ta sợ, nhưng ta sợ chủ tử gặp nguy hiểm. Từ khi lên đường đến nay, không một ngày chúng ta không sợ, không một ngày không nghĩ cách giảm phong hiểm xuống. Ngươi lại nóng vội đi tìm người, cũng không thể không quan tâm an nguy của chủ tử chứ!”
Trong lúc tranh luận ——
“Đi thôi, chúng ta đi trang viên kia xem.”
Thiết Hàn Y kinh ngạc nói: “Chủ tử!”
Người nói chuyện chính là hoàng thượng, hắn ngẩng đầu lên, ánh tà dương chiếu sáng hình dáng kiên nghị của hắn, có nam nhân vị không tan được.
“Chúng ta vốn tới vì tìm người. Chỗ nào có manh mối thì đi nơi đó. Cho dù Y Nhân không rơi vào Quỷ Vực chi thủ, ta hận không thể lập tức tìm được tung tích của nàng. Nếu không gặp được thì thôi, manh mối đang ở trước mắt, nếu ta bỏ lỡ, ngày sau tất nhiên hối hận. Mọi người cẩn thận, xuất phát đi về phía trang viên kia!”
Hoàng thượng nói một câu chấn phấn sĩ khí, dẫn chúng ta xuất phát về phía trang viên.
Dường như hắn không đặt chuyện Tô Hiểu chống đối trong lòng, đủ thấy vị hoàng đế này có dung người chi lượng. Ta nhìn bóng lưng nghĩa vô phản cố của hắn, bỗng cảm thấy gặp được một cấp trên tốt, kỳ thực làm quan nhỏ cũng không khó sống.
Trang viên kia nhìn thì gần, nhưng vẫn phải đi gần một canh giờ, nhất là con đường khó đi, càng đi càng hẹp. May mà nhân số chúng ta ít, nếu ngày đó lão đại đi nơi này, với nhân số của bọn hắn, không chừng gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng không phát hiện vết xe ngựa trong rừng.
Tới trang viên kia, chỉ thấy bên trong đã hoàn toàn rách nát. Đồ dùng trong nhà thối rữa, toàn bộ phòng ốc đều tỏa ra mùi nấm mốc. Không giống cảnh tráng lệ nhắc tới trong thư.
Hơn nữa chúng ta cẩn thận tìm, cũng không phát hiện vết tích đánh nhau. Như Võng Lượng giải thích, Thẩm lão đại phải đánh nhau kịch liệt với Quỷ Vực Nhất Hỏa.
Chúng ta đi trong trang viên hồi lâu, nhưng không tìm được bất kỳ vật gì có thể gọi là manh mối.
Chuyển vài vòng, mặt trời dần dần hạ xuống, chân trời như một vùng biển lửa, đây là điềm báo mặt trời sắp lặn hết. Lúc này, chúng ta lại phải lựa chọn tiếp tục điều tra hay là quay đầu tiếp tục lên đường.
Ta đứng giữa viện tử, nhìn toa xe của chúng ta ngẩn người, ánh mắt dần dần có chút băng lãnh.
Hoàng thượng nhìn phản ứng của mấy tên thủ hạ, tất cả lắc đầu ra hiệu không thu hoạch được gì, hơi tâm tro ý lạnh nói: “Nói không chừng chỉ là nhìn sai. Nếu không có phát hiện, có hi vọng luôn tốt, đến được trấn Tàm Hồ, lại nhờ người dẫn chúng ta tới nơi này.”
“Khoan đã.” Ta cất giọng: “Vừa vặn tương phản, có lẽ tối nay chúng ta phải ngủ lại đây.”
Hoàng thượng kinh ngạc nói: “Sao lại nói lời ấy? Ngươi tìm được đầu mối?”
“Không tính là manh mối đặc biệt, nhưng rất rõ ràng.”
Ta nhìn cái rương chứa Võng Lượng, bên tai vang vọng tiếng tim đập càng ngày càng lớn, tràn đầy chột dạ của nàng, càng thêm kiên định nói: “Ta có thể dùng đầu đảm bảo, khẳng định đây chính là chỗ Thẩm phó tổng đốc gặp phải tập kích.”
************
Đêm đó, chúng ta ở nơi đây.
Ta không nói rõ nguyên nhân, nhưng sự khẳng định trong ngữ khí của ta, lại được hoàng thượng tán đồng.
“Nếu ngươi có lòng tin, ta sẽ tin ngươi một lần.”
Tràn đầy khí khái tán đồng ý kiến của ta.
Trang viên này rất quỷ dị, hơn nữa khắp nơi mốc meo, chúng ta không dám ở bên trong, cẩn thận một vạn lần, bèn chọn hạ trại trong rừng.
Lần này mang theo đầy đủ trang bị. Ba mươi tên võ sĩ triều đình, người người là hảo thủ, đốn củi làm công, không lâu sau đã dựng được khung của bảy tòa đại doanh, kiểu dáng cầu kỳ, không giống tác phẩm vội vã.
Nhưng nhiều người như vậy, đồ ăn lại thành vấn đề lớn. Cũng may có mấy người chúng ta, bèn nhao nhao xuất phát đi săn.
Chúng ta chia làm mấy đội ngũ nhỏ.
Tiểu đội đi săn: Ta, Tô Hiểu, Diệp Lạc, Thiết Hàn Y, Long Tại Thiên.
Tiểu đội phòng ngự: Đường Dịch, Độc Cô.
Tiểu đội tuần tra: Bạch Lai Mộ.
Động vật trong núi này không nhiều, vào mùa đông thì càng hiếm thấy, bởi vậy nhân số đi săn không ít.
Chúng ta vừa đi, hoàng thượng ở chính giữa doanh địa, nhìn thủ hạ loay hoay đến khí thế ngất trời, vuốt râu mỉm cười nói: “Sống ở dã ngoại cũng có phong vị thoải mái khác. Có ai không, thêm ít củi lửa, đốt đuốc to hơn chút.”
Chóp mũi chợt co lại, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt.
Hoàng thượng ngạc nhiên nói: Đây là mùi thơm cơ thể của nữ tử a, cớ gì có hương vị này?
“Vô tình gặp trong núi, xin chủ nhà cho tá túc một đêm, không biết có thể tạo thuận lợi.”
Chỉ thấy một nữ tử kỳ diễm mặc áo tím, thân hình cao gầy, thướt tha đi từ trong rừng ra. Thấy một màn này, hơn mười võ sĩ triều đình nhao nhao thả công việc trong tay xuống, bày ra tư thế như mười tám vị La Hán.
Độc Cô chân đạp hai bước, chạy tới bên hoàng thượng, kết ra trận thế phòng ngự.
Đường Dịch nhắm mắt dưỡng thần ở một bên chợt mở mắt, trong mắt bắn ra thần quang, nâng đại thương cắm vào mặt đất, sinh ra sát khí vô tận như có thực chất.
Nữ tử kia lại hết sức thong dong, thấy thế chỉ mỉm cười.
“Ôi ôi, thế này là thế nào, coi người ta là sơn tinh dã quái sao?”
Xưa nay Si Mị Võng Lượng đều là sơn tinh dã quái huyễn hóa, đám người Độc Cô vốn nhạy cảm vì lo lắng Quỷ Vực Nhất Hỏa ở gần, nghe thấy câu này, Độc Cô trực tiếp hô hiệu lệnh tất sát: “Chuẩn bị, quơ lấy vũ khí!”
Nếu hoàng thượng không sợ hắn giết nhầm người, vội vàng phất tay ngăn cản, lần này nữ tử kia phải hóa thành một bãi thịt nát.
Hoàng thượng bình tĩnh nói: “Không biết vì sao cô nương ban đêm tới đây?”
Nữ tử kia thấy Đường Dịch và Độc Cô nghiêm túc, biết không phải đùa giỡn, cũng nghiêm túc hữu lễ trả lời: “Tiểu nữ tử đường đột, vừa rồi gõ cửa liên tục nhưng không người trả lời, nghe thấy phía này có động tĩnh mới tới xem xét. Không phải cố ý quấy nhiễu.”
Hoàng thượng thoải mái nói: “Thì ra là thế.”
Nữ tử nhìn trang viên bên cạnh, cười duyên nói: “Điền trang này rất khí thế. Tiểu nữ tử đi đường quên giờ, thấy sắc trời sắp muộn, muốn xin tá túc, không biết ý của trang chủ thế nào?”
—— Thì ra nghĩ ta là chủ nhân của điền trang này.
Hoàng thượng nhìn đến ngây người, nữ tử này không quá mười tám mười chín tuổi, lại trổ mã như hoa sen mới nở, mềm mại như bóp một cái là ra nước. Không biết có mị thái trời sinh, giơ tay nhấc chân đều phong tình xinh đẹp kiểu gì.
Nữ tử thấy hoàng thượng không nói chuyện, hiếu kỳ nói: “Chẳng lẽ túc hạ không phải chủ nhân của sơn trang này? Vậy có thể dẫn tiểu nữ tử đi bái kiến không?”
Nữ tử che mặt, vẻn vẹn nhíu mày cười một tiếng, không biết vì sao hoàng thượng cảm thấy trong lòng hơi ngứa, bật thốt lên: “Điền trang kia chính là của ta, nếu cô nương nguyện ý, muốn ở bao lâu thì ở! Chúng tiểu nhân! Về điền trang!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
23 Tháng tư, 2019 23:30
hơ... Hôm nay muộn thế bác? Bị sao ah? -_-
21 Tháng tư, 2019 22:42
Ách, toàn mấy cái tiểu sử kinh khủng nhất :v lão Phi Chân giờ vẫn chưa phá được tâm ma, đợi lão phá được tâm ma chắc sẽ ngang được Bàn Cổ :v
21 Tháng tư, 2019 18:41
Tán thần tôn, Dạ La bảo với Đại La sơn thôi =))
21 Tháng tư, 2019 18:23
sạch sẽ? Từ cha mẹ tới Tán thần tôn tới Dạ La bảo, Thiếu Lâm, Đại La, Võ Đang các thứ á? Uầy, căng :))
21 Tháng tư, 2019 15:36
Thiên Hồ đoán đúng sạch thân phận của main, cơ mà không có chứng cứ
Quyển sau chắc vui
19 Tháng tư, 2019 10:40
thôi thì tự tìm nhé
19 Tháng tư, 2019 10:39
*** ấy
19 Tháng tư, 2019 10:39
quào
19 Tháng tư, 2019 10:39
sang '***'
19 Tháng tư, 2019 10:39
***, tự tìm
19 Tháng tư, 2019 10:29
bác nào cho em link bản cv đc ko
19 Tháng tư, 2019 01:15
3 tháng là đủ để cái kinh thành loạn mấy lần rồi
19 Tháng tư, 2019 01:14
3 tháng :))
18 Tháng tư, 2019 23:17
Cần 3 tháng hấp thu thiên địa nguyên khí mới khỏi được =))
Hấp thu xong độ kiếp phi thăng, truyện chuyển thành tu tiên là vừa
18 Tháng tư, 2019 21:17
khỏi hẳn chưa? nặng tới mức tóc chuyển hết thành đen rồi còn gì?
18 Tháng tư, 2019 12:10
Thì được Lai Kính Chân chữa cho, rồi sư di lôi về phòng ôm ôm ấp ấp
Cơ mà chưa thịt
17 Tháng tư, 2019 23:41
what?? tưởng đang hấp hối trong tay lão đại sau khi quần với Bàn Cổ và bị Thiên Hồ chạm nhẹ một phát cơ mà?? :) ??
17 Tháng tư, 2019 21:50
Ôm ôm ấp ấp với tiểu sư di trong phòng ngủ, đang chờ chương mới xem có thịt không
17 Tháng tư, 2019 21:01
Thớt ới ời, tình hình lão Phi Chân thế nào rồi? spoil nhẹ tí :))
17 Tháng tư, 2019 07:23
truyện hay kinh khủng
15 Tháng tư, 2019 21:07
Viết làm thoái ẫn, đọc làm trang bức.
15 Tháng tư, 2019 18:20
Có, Tuyết đấy
14 Tháng tư, 2019 16:25
main có vợ ko các đạo hữu :)))
để ta có động lực
13 Tháng tư, 2019 19:15
từ bên cv qua đây hóng spoil=))
13 Tháng tư, 2019 14:34
Ngôi thứ nhất và ngôi thứ ba. Chủ yếu là ngôi thứ nhất
BÌNH LUẬN FACEBOOK