Một câu của Trà Hào vừa dứt, đại điện lập tức rơi vào sự yên tĩnh như chết. Tiếng gió vù vù trong núi, có thể nghe thấy rõ ràng, một tiếng cười lạnh không đúng lúc phá vỡ yên tĩnh.
“Ngươi muốn vu hãm người, cũng cần phải xem đối tượng. Bản công tử là người mà ngươi có thể tùy ý vu hãm sao?”
“...... Thế nào, vu hãm sao?”
Trà Hào sừng sững bất động, thân thể mập lùn như một ngọn núi cao.
Lăng Thanh Thư hung ác cười nói: “Thanh danh của tại hạ quả thật không có gì lớn. Nhưng lệnh dự ngàn năm của Lư Sơn kiếm quan ta, sao có thể để ngươi làm nhục như thế. Gia phụ vọng trọng võ lâm, thanh danh của lão nhân gia người không thể mất trên tay ta. Dù không đề cập tới gia phụ, đương kim hoàng hậu nương nương chính là gia tỷ, cũng không cho phép hương dã thôn phu nhà ngươi vu khống.”
Một trận kiếm khí sắc bén đột nhiên tỏa ra, chính là Lăng Thanh Thư nắm chặt chuôi kiếm. Hắn điềm tĩnh không phát, vậy mà một luồng kiếm ý vô hình âm ỷ thành hình, sắc bén như kiếm thật.
“Nếu ngươi không đưa ra được chứng cứ, đừng trách ta kiếm hạ vô tình. Môn hạ của Lư Sơn kiếm quan không chịu được thôn phu nhà ngươi làm nhục.”
Hàng Châu thất hiệp còn lại đều khẩn trương, bọn hắn vốn không tới vì chuyện này. Đến đây mới biết Trà Hào này là tên điên, không ngờ đến vì gây sự với Lư Sơn kiếm quan! Nhao nhao chủ động lui lại, không muốn tham dự trận loạn đấu này.
Trà Hào như một pho tượng đất, vung tay lên nói: “Cho Minh bảo chủ xem chứng cứ.”
Ba người tới từ Trà Hồ trang, trên lưng mỗi người là một bao bọc to lớn, động tác nhanh nhẹn đặt bao bọc xuống đất. Vừa cởi vải buộc, một mùi hôi thối nồng đậm không che giấu được bay ra. Xem ra vải này còn được xử lý đặc thù, nếu không với độ nồng của mùi này, nhất định không thể che giấu lâu như vậy.
Trong ba cái bao to lớn, chứa ba bộ thi thể hoàn chỉnh, theo thứ tự là hai nữ một nam. Trên người hai nữ tử có nhiều chỗ máu bầm, khóe miệng vỡ tan, khuôn mặt đều có vết thương, toàn thân trần truồng. Không biết khi còn sống từng chịu ngược đãi tàn nhẫn cỡ nào, toàn thân cao thấp đầy mùi tanh hôi làm người ngửi mà phát ói. Thảm trạng của nam thi không tốt hơn nữ tử, toàn thân cao thấp đầy vết thương đao kiếm, cho dù chiến sĩ thân kinh bách chiến cũng không có vết sẹo đáng sợ như vậy, vừa nhìn đã biết do chịu cực hình mà thành.
Hồng Cửu trầm mặt xuống, oa oa hét lớn: “Đây là người nào? Hắn là giang dương đại đạo? Là phản đồ quân ngũ? Hay là chó săn của Hán gian? Chẳng lẽ hai nữ tử này tư thông bán phu, thông đồng nước ngoài hoặc là vạn ác bất xá, giết người vô số?”
“Đều không phải.”
Trà Hào chậm rãi nói: “Nam tử này tên là Tửu Thiếu Trương, là nghệ nhân an phận thủ thường, làm bánh mà sống ở Hàng Châu. Theo tại hạ biết, cuộc đời chưa từng phạm tội.
Âm thanh nhẹ nhàng, không hề nhấp nhô, giống như nét mặt hắn. Đại thủ của hắn chỉ vào hai bộ lõa thi trên mặt đất.
“Hai vị nữ tử này, một vị là ái nữ của hắn, một vị là Trương phu nhân. Trương cô nương thông minh khéo léo, ngây thơ động lòng người, rất được thôn dân yêu quý. Sai lầm lớn nhất cuộc đời, có lẽ là sở hữu mỹ mạo, khiến ác đồ thèm nhỏ dãi. Trương phu nhân giúp chồng dạy con, xưa nay hiền thục, mười dặm tám thôn không ai có một câu nói xấu. Sai lầm lớn nhất cuộc đời thì rõ ràng, chỉ là lúc lão công không hiểu phong tình phạm hồ đồ, mắng một câu ‘Đại mộc đầu’, sau đó không thể thiếu phải cười nửa ngày.”
“Thì ra là thế, thì ra là thế, ha ha.”
Hồng Cửu cười ha ha một tiếng, đại thủ như cự linh thần vòng lại, ‘Bốp’ một tiếng đánh vị công tử nhà Thường Châu Hồi Phong đao —— bị tam đương gia đánh vỡ đầu, vừa trở lại chỗ ngồi —— ngã trên mặt đất. Hắn không vận nội công, nhưng lực tay vẫn hùng hồn, đánh cho công tử kia phun ra một ngụm lão huyết, còn có bốn cái răng hàm bay ra ngoài.
Công tử kia miệng đầy máu, kinh hoảng nói: “Ngươi, ngươi dám đánh ta!”
Một bạt tai này châm dây dẫn nổ chiến sự, đại biểu vào thời khắc này Dạ La bảo lựa chọn đứng bên thế lực đối lập với Lư Sơn kiếm quan.
Lăng Thanh Thư há có sắc mặt tốt, hắn cười lạnh một tiếng: “Phái đoàn thật lớn a. Đây có phải lập trường của các ngươi không?”
Sắc mặt Hồng Cửu âm trầm đến đáng sợ, chỉ mỉm cười nói: “Ta chơi mẹ ngươi.”
“Ngươi muốn chết!”
Lăng Thanh Thư đang muốn rút kiếm đối mặt, âm thanh của Dạ La bảo chủ lại vang lên.
“Nhị đương gia, đừng có gấp.” Minh Phi Chân không nhanh không chậm, bình tĩnh nói: “Để Lăng công tử nói.”
Hồng Cửu không dám tin nói: “Để con bê quắt này nói? Đại đương gia, ngươi nghĩ gì thế?”
“Nói khách khí chút, Lăng công tử là khách quý. Chuyện này không có bằng chứng, tội ác không phải chuyện đùa, tuyệt không thể dựa vào một câu của người khác mà luận tội hắn.”
“Được! Tùy theo đại đương gia ngươi.”
Hồng Cửu nghe xong tức giận đến cười lên, khoanh tay hô: “Chúng tiểu nhân! Lão tử muốn xem kịch, đưa bàn hoa quả cho ta!” Tiếp theo thật có thủ hạ nhân đưa một bàn vải bóc vỏ tươi non đến, Hồng Cửu vốc một nắm lớn, ăn đến đầm đìa nước, hiển nhiên là đang giận.
Làm sao Lăng Thanh Thư không biết lựa chọn của Dạ La bảo chủ, ngửa mặt lên trời cười ha ha: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngày Lư Sơn kiếm quan ta kiếm chủ Hàng Châu, Minh bảo chủ sẽ là thượng khách của Lăng gia.”
Minh Phi Chân cũng mặc kệ hắn, trực tiếp hỏi Trà Hào: “Trà trang chủ, ngươi có chứng cứ không?”
“Có. Ác hình ác trạng ngày đó, con trai ruột của Tửu Thiếu Trương thấy nhất thanh nhị sở. Hài tử...... Ngươi kể chuyện cho vị đại hiệp này đi.”
Đứa bé kia chỉ chừng bảy tám tuổi, vốn nói năng không rõ. Ba ngày trước bị kinh sợ, đến nay vẫn ngây ngây ngô ngô, nói chuyện còn có hiện tượng cà lăm. Nơi đây toàn là người lạ, không ngờ lúng túng ngẩn người, một câu cũng không nói ra được.
Lăng Thanh Thư làm ra chuyện ác này, thiên tính hắn lương bạc cay nghiệt, trong lòng tuyệt không để ý. Nhưng rốt cuộc là nhân sĩ chính đạo, đã quen quan miện đường hoàng, bị người ta bóc trần hành vi man rợ trước công chún thì vẫn là lần đầu tiên, vốn hơi kinh hoảng. Nhưng đứa nhỏ này không có tiền đồ, lo lắng của hắn cũng buông xuống.
“Cái ngươi gọi là chứng cứ, chính là ba bộ thi thể không rõ lai lịch và một đồ đần? Tìm ba bộ thi thể —— không biết từ đâu đến —— của đám thôn quê, đã định vu cáo bản công tử?”
Lăng Thanh Thư nở một nụ cười hung ác: “Trà Hồ trang, Lăng mỗ nhân nhớ kỹ.”
Cuối câu của hắn vô cùng hung ác, là người đều biết hắn đã động sát tâm, lần này xuống núi, Trà Hồ trang không thể thiếu một phen huyết vũ.
“Xem ra đứa nhỏ này nói không ra lời?”
Trà Hào trầm mặc một hồi, mới nói: “Đứa nhỏ này bị thương tâm thần, xin Minh bảo chủ cho hắn chút thời gian.”
“Không cần. Có một số việc, không cần đến người nói.”
Minh Phi Chân chậm rãi mở đôi mắt đỏ máu, nhìn chăm chú khuôn mặt của ba bộ thi thể.
“Ba người đều xảy ra chuyện vào khoảng giờ Dậu ba ngày trước, thương thế trên người hai nữ tử do nam tính xâm phạm. Phán đoán từ vết tích trên người và mùi, Trương cô nương từng bị bảy người hành hạ, đều là nam nhân tạo nên, chỗ trí mạng là một chỉ trên trán. Nhìn vết tích Trương cô nương bị ẩu đả, hiển nhiên từng tiến hành phản kháng kịch liệt.. Ừm, đây là một cô nương cương liệt, thật sự khiến người khâm phục.
Trương phu nhân bị một, hai, ba...... Sáu người cường bạo, nguyên nhân cái chết là vết nhéo trên cổ. Xem ra có người quen hành hạ nữ tử trong lúc yến hảo, dùng quá nhiều sức, mới ra nhân mạng. Nhân số hai người khác nhau, thứ tự trước sau cũng không giống, có thể tưởng tượng, lúc ấy Trương phu nhân ngăn sáu tên lưu manh muốn nhúng chàm nữ nhi lại. Thật là một mẫu thân vĩ đại.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
05 Tháng một, 2019 19:49
vậy là cỡ gần 2 chục chương nữa cơ á? Còn xa vậy cơ ah?
05 Tháng một, 2019 16:41
Tầm hơn tuần nữa là đến
04 Tháng một, 2019 20:04
Nhanh thật, tiếp tục tiến độ dịch này thì sắp vượt bản eng r
04 Tháng một, 2019 19:32
lão Phi Chân sắp ngỏ lời chưa các bác?
03 Tháng một, 2019 16:32
@@ thì nó biết rõ mấy đứa kia là nữ cả rồi. không nói ra thôi.
03 Tháng một, 2019 16:31
đường nào nó cũng chết. số nhọ từ lúc lên tràng.
03 Tháng một, 2019 16:30
1. mpc sẽ là chưởng môn của danh môn chính phái.
2.cưới sư thúc tổ thì lão sư tổ sẽ cho đi bán muối. mà lã này võ công đệ nhất cmnr.
01 Tháng một, 2019 18:16
hợp thế không biết :))
01 Tháng một, 2019 16:59
Dượng đây =)))
31 Tháng mười hai, 2018 23:10
Công nhận cũng thấy thằng cu hơi khổ thân =_=
31 Tháng mười hai, 2018 21:36
Bỗng dưng cảm thấy thương hại cho kim vại :v
30 Tháng mười hai, 2018 21:07
Sắp có drama rồi :))
30 Tháng mười hai, 2018 20:34
Vãi cả ôm khay trước, khẳng định trong đấy là chân giò hầm tương :))
30 Tháng mười hai, 2018 03:02
Bác đọc bản eng sub hả bác
29 Tháng mười hai, 2018 15:59
nói cho em chương bao nhiêu để còn hóng thôi
28 Tháng mười hai, 2018 23:40
Edit: + Spoiler:
Vừa thắc mắc bên đây qua *** đọc đã đến đoạn Phi Chân ngỏ lời với Tố Vân rồi.;v bất cmn chấp bối cảnh luôn.
28 Tháng mười hai, 2018 20:10
Sư thúc tổ điệt đó lão
Thời xưa mấy quan hệ này đâu đơn giản, cưới một cái là lật cả núi lên đấy=))
28 Tháng mười hai, 2018 19:37
Sao đọc thấy mối quan hệ của Tố Vân và Phi Chân cứ buồn cười kiểu gì. Tố Vân thích Phi Chân, Phi Chân biết. Phi Chân có thể làm tất cả cho Tố Vân, còn khẳng định Tố Vân là của mình, chỉ của mình mình. ._. vậy sao không cưới luôn về làm lão bà đi. trẻ trung gì nữa. Chuyện của 2 người cả sư môn còn lạ gì nữa.2 người cũng chả có quan hệ thân thích gì, võ công vô địch thiên hạ thế sợ gì ai nói ra nói vào ?
27 Tháng mười hai, 2018 16:49
cho Kim vại lớn đội nón xanh còn gì hài bằng.
27 Tháng mười hai, 2018 14:16
14 tuổi main đã mất, theo ký ức của Giả Vân Phong thì lúc 15 tuổi main thất tình với Tuyết
Có lẽ nào =)))))
25 Tháng mười hai, 2018 20:09
Hình như Đường Dịch tiểu ca sắp ăn hố rồi thì phải :v
25 Tháng mười hai, 2018 08:43
Bị vợ bắt tại trận đang "không rõ ràng" với thằng đàn ông khác.... cuộc sống mà.
24 Tháng mười hai, 2018 23:04
Hic, ta thấy những bộ thú vị, edit chất lượng như thế này phải đứng top mới đúng
24 Tháng mười hai, 2018 21:53
Nam nữ ăn sạch nhé bác =))
24 Tháng mười hai, 2018 20:23
Hoài nghi ham thích giới tính của main khi đọc mấy chương gần đây.
BÌNH LUẬN FACEBOOK