Tranh vương được cứu, hoàng thượng hoàng hậu không khỏi hoan hỉ, đối thoại với Tô Hiểu một phen, Tô Hiểu chọc cho hai thoải mái cười to.
Nói đến sự kiện Thẩm Y Nhân từng đề cập một tháng trước, hoàng hậu rất hứng thú.
"Bản cung từng nghe Y Nhân nhắc đến, nói là ngươi dẫn người đi Kỳ Lân vệ sở, đánh chỉ huy sứ của người ta một trận. Đây là có chuyện gì a?"
Tô Hiểu ủy khuất bĩu môi, quật cường ngẩng cổ: "Khởi bẩm nương nương, ta không nói."
"Hiểu Hàn!"
Hồng Trang công chúa gọi Tô Hiểu hai tiếng, nhưng Tô Hiểu không trả lời. Hồng Trang công chúa bất đắc dĩ chắp tay nói: "Phụ hoàng, nương nương, các ngài đại khái cũng biết, không phải đứa nhỏ này cố ý mạo phạm, mà là hơi, hơi. . ."
Ngay cả công chúa cũng không biết nên dùng từ nào.
"Không sao không sao, đứa nhỏ này chân chất khả ái. Người học võ nha, học trưởng giả văn nhân làm cái gì."
Hoàng thượng lại cười ha ha, một tháng trước hắn đã gặp Tô Hiểu ở Lục Phiến môn, ấn tượng đến nay vẫn còn, vuốt râu cười nói: "Ngươi cứ việc nói ra lý do, trẫm sẽ không phạt ngươi. Chuyện đã qua, ngươi không ngại nói cho mọi người nghe một chút."
Tô Hiểu đỏ mặt, thanh âm nhỏ đến sắp không nghe được: "Nói ra chắc chắn ngài sẽ cười ta."
Hoàng hậu vui vẻ nói: "Chúng ta cam đoan không cười ngươi là được."
Tô Hiểu gật gật đầu: "Ta, ta cho là Hoàng đại gia quét dọn của chúng ta bị hắn đánh chết. Doãn Nhất Huyền đánh người rồi nghênh ngang rời đi, còn cười sau lưng chúng ta. Hoàng đại gia là lão nhân hơn bảy mươi tuổi, bị mấy Kỳ Lân vệ sĩ bọn hắn hành hung một trận, suýt nữa mất mạng."
"Cho nên ngươi chủ trì công đạo, dẫn người đi bắt người?"
"Kỳ, kỳ thực ta không nghĩ nhiều như thế, chỉ là không vừa mắt. Về sau bị người Kỳ Lân vệ hai lần ba phen cản trở, hắc hắc. . ." Tô Hiểu sờ đầu, thè ra chiếc lưỡi màu anh đào, dễ thương nói: "Tiểu nhân bèn va chạm với bọn hắn. Bọn hắn hung ác thì tiểu nhân hung ác hơn, thế là hù dọa được bọn hắn."
"Hóa ra là không vừa mắt a? Ha ha ha ha, tốt tốt tốt, võ công đứa nhỏ này kém chút không sao, tính khí đúng là tốt. Ánh mắt Y Nhân rất tốt."
Hoàng hậu che miệng cười duyên nói: "Hoàng thượng, tính tình đứa nhỏ này có mấy phần giống hoàng thượng lúc còn trẻ, hiệp nghĩa như nhau."
"Lúc còn trẻ trẫm cũng thích gây họa, nhưng vì một đại gia quét dọn xông thẳng Kỳ Lân vệ sở, loại sự tình này còn không làm được."
"Từ nhỏ ta đã biết gây chuyện."
Tô Hiểu nghiêm túc nói: "Lúc ta còn nhỏ a, nương luôn nói ta không dễ nhìn, hơi giống yêu tử, lại giống nhiếp tử. Tốt nhất đừng chơi chung với nam hài tử, sẽ bị ghét bỏ."
"Yêu tử? Nhiếp tử?"
Hoàng hậu nương nương cẩn thận quan sát Tô Hiểu, thấy Tô Hiểu mắt ngọc mày ngài, dung mạo cực đẹp. Nếu không biết là thân nam nhi, sợ rằng nhìn qua sẽ chỉ thấy, đây là một đại cô nương xinh đẹp. Hoàng hậu đột nhiên hiểu được: Yêu tử nhiếp tử, là nói yêu nghiệt a. Dáng dấp đứa nhỏ này như vậy, xác thực không nên chơi chung với nam hài tử, không bị khi phụ, cũng phải mê chết người ta.
"Cho nên từ nhỏ ta đã chơi chung với nữ hài tử. Mẹ ta nói, nam nhân thì phải chơi chung với nữ hài, đợi trưởng thành theo đuổi con gái cũng dễ hơn. Nhưng nữ hài bên ta lúc nào cũng đánh nhau, không chịu hảo hảo ở chung, mẹ ta nói đều là lỗi của ta. Nương nương, đây là vì sao a?"
Hoàng hậu nương nương lắc đầu cười khổ.
Một quan võ Quân Vương trắc thấy Tô Hiểu được sủng ái, chua xót nói: "Nói nhiều như vậy, ngươi từng có mấy nữ nhân a?"
Lời này hỏi riêng thì cũng thôi đi, nói ngay trước mặt thực sự không thỏa đáng lắm. Đừng nói Hồng Trang công chúa trợn mắt nhìn, ngay cả hoàng thượng hoàng hậu cũng ném đi ánh mắt không vui. Quan võ kia lập tức chán nản cúi đầu.
Ai biết Tô Hiểu mắt cũng không nháy nói: "Cũng nhiều rồi!"
Tô Hiểu vui vẻ bấm ngón tay tuyết nộn, đếm: "Có mẹ ta, tỷ tỷ ta, nha hoàn Thúy Lan, Nhược Chi, U Trúc. . . Tóm lại rất nhiều rất nhiều đây."
Hoàng thượng vẫn tự cường chịu đựng, nhưng hoàng hậu nương nương không nhịn được, cười lên ha ha.
"Tới tới tới, hài tử, để bản cung nhìn ngươi."
Tô Hiểu đỏ mặt sờ đầu đi qua, hoàng hậu nương nương thấy hắn xấu hổ như đại cô nương, lại càng thích, ôm hắn một cái.
Tô Hiểu rụt cổ lại: "Nương nương, hơi ngứa."
Hoàng hậu nương nương cười nói: "Đứa bé này, còn nhỏ hơn nhi tử bản cung nhiều. Thế mà cũng xấu hổ?"
Hoàng thượng ho khan một tiếng nói: "Trẫm gọi các ngươi tới là có chính sự."
Từ khi bắt đầu tranh cãi, Vương công công vẫn giả bộ hoá đá một bên, bây giờ rốt cuộc khôi phục công năng của mình, một tiếng cao điệu này nén rất vất vả.
"Thưởng ~~ Lục Phiến môn Tô Hiểu, biểu hiện xuất chúng tại Ngự Tiền Luận Võ, chưa bại một lần. Lệnh hôm nay tiến vào Lục Phiến Thần Cơ Bảng thứ bảy mươi, làm Bính cấp võ sĩ. Thưởng thăng một cấp quan!"
Bình thường mà nói khen thưởng này cũng coi như thoả đáng. Chỉ là bình thường Bính cấp võ sĩ đều không có chức quan, thăng một cấp quan cũng chỉ là quan võ tòng cửu phẩm. Tô Hiểu lại là chính thất phẩm bách hộ, thăng một cấp quan đó là tòng lục phẩm a! Tô Hiểu mới từng này tuổi đã làm đến quan lục phẩm, không thể không nói vận khí không ai bằng.
Hoàng thượng cười nói: "Mặt khác, trẫm còn muốn ban cho ngươi một ngoại hiệu. Đã chính thức là võ sĩ triều đình, sau này hành tẩu giang hồ, thế nào cũng phải có một ngoại hiệu vang dội."
Văn thần nghe đến đó đột nhiên mỉm cười thần bí, mà quan võ, nhất là võ công cao đồng thời lộ vẻ thương cảm. Cảm thấy bi ai cho tương lai người trẻ tuổi này.
Hồng Trang công chúa thấy Tô Hiểu ngơ ngác, chọc chọc hắn nói: "Còn không tạ chủ long ân."
"A, a! Tạ chủ long ân!"
"Ân, tốt, gọi cái gì đây?" Hoàng thượng chấm chấm mực nước, suy ngẫm một lát, viết liền năm chữ to trên giấy: Tàn Bạo Mỹ Thiếu Nữ!
Hồng Trang công chúa mấy năm không hồi cung, suýt nữa quên tài đặt tên của phụ hoàng mình thực sự làm cho người không dám lấy lòng.
Tô Hiểu: "Y! ! Ta là nam!"
Hoàng thượng cười nói: "Ha ha ha ha, làm cho người ta không tưởng tượng nổi, mới là tinh túy của cái tên này. Truyền xuống, ngoại hiệu của Tô Hiểu là Tàn Bạo Mỹ Thiếu Nữ! Ghi vào Lục Phiến Thần Cơ Bảng."
Ngoại hiệu của Tô Hiểu bị quyết định với tốc độ tối cao!
Hoàng thượng cười lớn một tiếng, lại nói với Vương công công: "Vương Thổ Thủy, tuyên tiếp."
Vương công công gật đầu một cái, mở giấy mỏng trong tay ra: "Truyền, Lục Phiến môn Đường Dịch!"
Nếu là văn thần võ tướng trên đại điện, thì không cần đến chữ truyền này. Nhưng Đường Dịch vốn không quan thân, không thể xuất hiện, cho nên vẫn luôn chờ đợi ngoài đại điện. Trong điện phát sinh nhiều chuyện như vậy, hắn không hề có cảm giác.
Ngoài Kim Loan điện, đám tiểu thái giám vừa nghe đến tuyên Đường Dịch, lập tức có một người dẫn hắn vào.
Đường Dịch theo sau tiểu thái giám, mắt nhìn cung điện vàng son lộng lẫy, rường cột chạm trổ, khí thế rộng rãi. Nghĩ đến, mình dựa vào một đôi tay, hôm nay có thể bước vào chỗ quyền lực của quốc gia, không khỏi hơi cảm thấy tự hào.
Đường Dịch nhìn bức hoành ngoài Kim Loan điện, trên viết bốn chữ lớn 'Hoàng kiến hữu cực', trong lòng kích động: Cha, nương, không đến một năm ta đã tới nơi này. Ta nhất định tra rõ hung thủ hại chết cha, để gian tặc bị chém đầu!
Đường Dịch kích động trong lòng, mặt không đổi sắc, chậm rãi đi theo tiểu thái giám vào đại điện gặp mặt hoàng thượng, khom người nhàn nhạt nói: "Lục Phiến môn bộ khoái Đường Dịch, tham kiến hoàng thượng."
"Bình thân."
"Tạ ơn hoàng thượng."
Lúc này mới Đường Dịch mới ngẩng đầu lên. Chỉ thấy hắn mày kiếm mắt sao, tuấn lãng bất phàm, thân hình cao lớn rắn rỏi, hoàn toàn phù hợp với cao thủ đặc cấp trong suy nghĩ của mọi người.
Võ công hắn vốn cao tuyệt, lúc ở Phi Ngư bình lực áp quần tà, lấy một bại nhiều, giết bại Hắc Phong Thập Tam Dực, thậm chí bắt sống Tranh vương cùng cao thủ như Phục Tượng, lại càng chấn nhiếp mọi người.
"Đường khanh a, trẫm tuyên ngươi đến, không vì cái gì khác, chính là để chính miệng nói cho ngươi, trẫm rất biết ơn ngươi ngăn cơn sóng dữ ở Phi Ngư bình."
"Tạ ơn bệ hạ quá khen, tiểu dân. . ."
Hoàng thượng khoát khoát tay: "Không phải tiểu dân. Vương Thổ Thủy."
"Thưởng ~ phong Lục Phiến môn Đường Dịch thành bách hộ, thưởng năm trăm lượng hoàng kim, hai ngàn lượng bạch ngân."
Đường Dịch đang muốn cảm tạ, hoàng thượng lại ngăn hắn.
"Lấy vật kia đến."
Một võ sĩ kim điện lập tức lấy ra một cái tráp từ hậu phương, từ từ mở ra trước mặt Đường Dịch. Lộ ra một thanh cổ kiếm dùng hoàng kim làm vỏ, Đường Dịch nhìn kỹ, trông thấy trên vỏ có hai chữ 'Kinh Thiên'. Rốt cuộc nhớ ra hắn từng dùng kiếm này ở Phi Ngư bình. Đây chính là danh kiếm Tranh vương thu thập được, sau chuyện hoàng thượng thu nó đi. Giờ lại chuyển tặng Đường Dịch.
"Bảo kiếm tặng anh hùng! Thanh Kinh Thiên này, sẽ đưa cho người lấy song thủ thượng đạt thiên thính như ngươi."
"Đường Dịch, bây giờ trẫm chính thức tuyên bố, muốn ngươi tiến vào Tiềm Long Thập Thất Sĩ, người thứ mười bảy. Phong ngươi làm. . ."
Hoàng thượng cầm một cây bút lông nhỏ, bút tẩu long xà, chỉ chốc lát sau viết liền bốn chữ lớn.
"Kinh Thiên Thánh Thủ!"
Mắt hổ Đường Dịch lệ nóng doanh tròng, đông một tiếng quỳ xuống, giọng nói kích động tột đỉnh: "Tạ ơn bệ hạ!"
Một ngày này, Kinh Thiên Thánh Thủ Đường Dịch, cùng Tàn Bạo Mỹ Thiếu Nữ Tô Hiểu, đồng thời xuất hiện trong sử sách võ lâm. Đây sẽ là khởi đầu của một đoạn truyền thuyết.
* * * * * * * * * * *
Hoàng thượng thỏa mãn nhìn mặc bảo của mình được đưa đi, hai bức chữ này sẽ dán tại bài danh của hai người trên Lục Phiến Thần Cơ Bảng. Mà Đường Dịch cùng Tô Hiểu làm võ sĩ được hoàng thượng ban tên, sẽ sở hữu vinh hạnh đặc biệt này cả đời.
Kỳ thực còn không chỉ hai bức này, hoàng thượng đã sớm viết một bức 'Lục Phiến Ôn Thần' đặt dưới bàn, nhưng hình như chưa kịp dùng tới.
Hoàng thượng nói chuyện phiếm vài câu, bỗng nói: "Đúng rồi, nếu các ngươi đã ở đây, Minh Phi Chân cũng nên tới."
Tô Hiểu cùng Đường Dịch liếc mắt nhìn nhau, người trước có ý tứ là "Minh đại ca đâu?", người sau thì ý tứ là "Không biết, vẫn chưa thấy đến." Tô Hiểu thầm kêu không ổn, lúc này mà Minh Phi Chân vẫn chưa tới, vạn nhất bị truy cứu thì làm sao bây giờ?
Hoàng thượng cũng chỉ hỏi lướt qua, chẳng lẽ Minh Phi Chân thật dám đến trễ sao, chỉ nghĩ Minh Phi Chân sớm đã hầu ngoài cửa, nói với Vương công công một tiếng. Vương công công đang muốn Tuyên Minh Phi Chân lên điện, lại thấy một tiểu thái giám từ bên cạnh chạy tới, nhẹ giọng nói hai câu. Vương công công hơi biến sắc mặt, cũng đến bên người hoàng thượng khẽ nói hai câu.
Hoàng thượng cau mày nói: "Ân? Đến sớm như vậy? Thôi, hôm nay đủ người, cũng tham gia náo nhiệt, tuyên vào."
Vương công công cao giọng nói: "Kim Ngân tông thiếu chủ - - Kim vương tôn, đến đây yết kiến!"
Quần thần đều kinh ngạc. Thì ra hôm nay tân đương chủ của Bạch Vương thất quan cũng muốn đến yết kiến hoàng thượng a.
Chỉ thấy một thanh niên đi vào. Tuổi chừng ba mươi, mặc hoa phục màu trắng viền vàng, diện mục anh tuấn, khí vũ hiên ngang.
Hồng Trang công chúa mới nhìn thoáng qua, liền sợ hãi nói: "Ngươi là Kim Ngân tông Kim vương tôn?"
Người này không phải ai khác, chính là công tử áo trắng ác bá gặp trên đường sáng nay. Người này chính là tân chủ Kim Ngân tông, danh xưng Giang Nam Đao Vương Kim vương tôn!
Mặc dù Bạch Vương thất quan là môn phái võ lâm, nhưng đương chủ đều có đất phong, cho nên cũng coi là quan lại dưới trướng hoàng thượng.
Kim vương tôn vén bào lên bái.
Hoàng thượng nói: "Kim khanh gia vất vả từ xa tới. Hôm nay tới đây, nghe nói ngoại trừ muốn trẫm ban đề danh cho ngươi, còn có chuyện khác a?"
"Không sai."
Kim vương tôn ngẩng đầu lên, câu nói đầu tiên làm tất cả mọi người giật mình không thôi.
"Thần đến mời hoàng thượng thực hiện lời hứa năm đó, thỉnh cầu hoàng thượng gả Hồng Trang công chúa cho vi thần!"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
06 Tháng ba, 2019 21:51
Thế mà mình tưởmg sau này main với cả sự phụ hay thái sư thúc bị hành mà ?
06 Tháng ba, 2019 18:25
main mạnh nhất võ thôi :)) còn Tĩnh An mạnh nhất mưu lược, nên thằng main nó mới sợ
06 Tháng ba, 2019 18:11
Truyện này thể loại vô địch văn nhé=))
06 Tháng ba, 2019 18:10
main mạnh nhất mẹ nó rồi
05 Tháng ba, 2019 22:06
Hình như cự long ban cổ manh hơn cả main đúng ko ad ?
04 Tháng ba, 2019 18:53
Chương sau hơn 6k chữ, sợ rằng không hôm nay không edit kịp
Quyển này toàn chương dài :(
04 Tháng ba, 2019 04:21
Người ta dỗi nhau tý thôi :((
04 Tháng ba, 2019 00:01
Còn đang bị mắng sấp mặt kia kìa :))
03 Tháng ba, 2019 21:38
Dăm ba Tống gia tuổi lờ so với Tan Thần Tôn
03 Tháng ba, 2019 21:31
Không phải đâu, sau này Y Nhân có kể cho main đó, quyển 9 là rõ
03 Tháng ba, 2019 21:29
Nếu muốn chữa thì đập ngất rồi chữa cũng được mà =))
03 Tháng ba, 2019 17:56
đọc tới chương mới nhất có thấy cây đao với bộ quyền nào đâu nhỉ
03 Tháng ba, 2019 17:32
Nhưng một đoạn thời gian khá dài lão Phi Chân núp ở Dạ La bảo mà? Đoạn thời gian đó Y Nhân cũng thực tập ở gần đó :/ Hay chả lẽ là Hàn sơn tự? :) ?
03 Tháng ba, 2019 15:46
Thế thì mạch truyện không hợp lý lắm :(
03 Tháng ba, 2019 12:54
biết đâu hai đứa nó là một? :))
03 Tháng ba, 2019 12:52
khai cái con khỉ :)) chuẩn bị khai bỗng nổ lò thì how to khai? :))
03 Tháng ba, 2019 12:44
Ah đúng rồi, tay trái của lão đại có vấn đề gì không? Nghe bảo đứt gân các kiểu gần như bị phế, với ông Phi Chân thì đơn giản thôi nhưng mà ổng đang che dấu hành tung thì how to giở trò? :) ?
02 Tháng ba, 2019 18:41
khổ, thời tiết thay đổi :(( Ta dạo này đầu óc cũng choáng choáng váng váng. Mệt quá thì nghỉ không đăng chương mới mấy hôm cũng được, ko cần cố quá đâu :/
02 Tháng ba, 2019 18:29
Mấy nay ốm sml bác ạ :(
01 Tháng ba, 2019 23:50
Skill có Dạ Bộ, Dạ La Thiên Ti với Phích Lịch Lôi Thiên Bá.
Hắc đao chưa khai phong chỉ có skill gõ =))
Dạ La Thiên Ti là tầm c300 thì phải.
01 Tháng ba, 2019 23:07
mới đọc tầm 220c thì thấy trừ nội công ra võ công main chưa luyện được môn nào full: 1/2 thái cực quyền, 1/2 long trải thủ và 1/3 thái tổ quyền pháp :v
01 Tháng ba, 2019 22:13
Mong chương sau
01 Tháng ba, 2019 21:27
Bác ad sức khỏe thế nào rồi? :/
01 Tháng ba, 2019 03:13
Ah, có có có :)) hiện giờ lão Phi Chân đã dùng một bộ quyền pháp tự chế, một bộ võ công tự chế và đúc một thanh đao rất trâu bò :))
Quyền tên là Lôi Thiên Bá, ông Phi Chân chế ra lúc nhỏ, võ công thì chỉ có Dạ La Thiên Ti, Thất Vương Tuyến Phi Chân đã dùng 4 chiêu, còn đao thì... :))) Nói chung là Thái sư phụ bảo hung tính rất mạnh, nên ít dùng :))
28 Tháng hai, 2019 20:34
Man lực vỗ vào thôi, chả bao giờ thấy main dùng skill cả =))
BÌNH LUẬN FACEBOOK