Lục Phiến Thần Cơ Bảng xếp ra trăm tên võ sĩ triều đình võ nghệ cao cường, bốn cấp võ sĩ Giáp Ất Bính Đinh bao quát từ hạng hai mươi mốt đến một trăm.
Mà hai mươi tên cao thủ đứng đầu thì không giống bình thường.
Bị một số người trên giang hồ gọi đùa là bảy sáu bốn ba một vở kịch.
Ba hạng đầu Lục Phiến Thần Cơ Bảng, được xưng là Tuyệt Phong tam nhân.
Ba người này võ công cao tuyệt, thần công nghiệp nghệ không kém những cao thủ đứng đỉnh trong chốn võ lâm bao nhiêu. Không đánh thì thôi, vừa ra tay chính là kinh thiên động địa. Đã từng Nhạn Thập Tam là một ví dụ. Bởi vậy, lúc bình thường ba người này đều phân ra, trú ở phương xa trấn áp ngoại địch.
Mà mười bảy người phía sau Tuyệt Phong tam nhân, được xưng là Tiềm Long Thập Thất Sĩ.
Nhưng trong mười bảy người này, cũng có phân cấp rõ ràng.
Bảy người hậu, sáu người trung, bốn người tiền.
Mỗi khi qua một cấp bậc, thực lực sẽ có khác biệt về chất. Trong Tiềm Long Thập Thất Sĩ, Long Tại Thiên xếp thứ mười lăm, kém một người trong bảy người hậu. Cùng là Tiềm Long Thập Thất Sĩ, võ công của hắn thua xa mấy vị trí đầu.
Nhưng hai mươi người này lại là quan đồng liêu, bởi vậy được xưng là bảy sáu bốn ba một vở kịch, cũng không phải không có đạo lý.
Tuyệt Phong tam nhân được trao cho danh hiệu thụy thú. Ý nghĩa là như thụy thú phù hộ quốc phúc, chỉ cần có bọn hắn, là triều đình được an ổn.
Ba người Phi Ngư, Thanh Lân cùng Ứng Long như thế, Tuyệt Phong tam nhân sau bọn hắn cũng như thế.
Mà trong Tiềm Long Thập Thất Sĩ, bốn người gần Tuyệt Phong tam nhân nhất cũng được trao cho ngoại hiệu gần giống.
Trong danh tự Hổ Phách có một chữ hổ, từ đó có thể biết hoàng thượng coi trọng võ nghệ của hắn như thế nào.
Nam Tuấn Phi biết đối phương không đơn giản, trầm khí tức, vung tay áo một cái, cuốn lên một trận tuyết phấn. Trong đó mang theo mười mấy hòn đá nhỏ, kình phong mạnh mẽ, ẩn trong tuyết phong, nhất thời khó mà phát giác.
Chiêu 'Cát bay đá chạy' này chính là thủ pháp ám khí nhất lưu trên giang hồ, tu luyện không dễ. Nhưng đối với cao thủ thành danh nhiều năm như Nam Tuấn Phi mà nói thì không khó lắm. Khó khăn chân chính ở chỗ hắn phất tay là thành, cực kỳ tự nhiên, làm cho người không kịp đề phòng, lợi dụng bông tuyết trải đầy trên mặt đất cùng bóng đêm phụ trợ, phát huy trọn vẹn tinh túy của ám khí nhất đạo. Đây mới là chỗ lộ ra công phu.
"Điêu trùng tiểu kỹ."
Hổ Phách dường như không để đối thủ trong mắt, nhìn cũng không nhìn bước lên một bước. Chỉ là một bước này, vậy mà không khí xung quanh đột nhiên biến đổi. Nam Tuấn Phi có thể nhìn thấy khí lưu quanh người hắn đột nhiên hỗn loạn. Cũng không biết người này mang thần công bực nào, uy thế một bước lại lớn đến như thế.
Dường như quanh người hắn sinh ra một tầng khí lưu vô hình hỗn loạn, không ngừng đẩy tuyết phấn ra. Nhưng hòn đá nhỏ bao hàm nội kình của Nam Tuấn Phi vẫn có thể xuyên qua khí lưu. Chuẩn xác đánh vào người hắn.
Nam Tuấn Phi mừng rỡ trong lòng: Là ngươi bất cẩn, không trách được lão phu!
Lập tức quát một tiếng: "Tiểu tặc nhận lấy cái chết!" Rồi vỗ ra một chưởng.
Chỉ thấy Hổ Phách bị mười mấy hòn đá nhỏ đánh trúng, thân thể hơi nghiêng về phía sau. Quần áo phối hợp với kình đạo của cục đá, vừa lui lại đã hóa giải lực đạo. Lại chấn quần áo một cái, bắn ngược cục đá trở về. Phong thanh còn lớn gấp đôi lúc đến.
Bản thân Nam Tuấn Phi là cao thủ ám khí, đương nhiên cũng biết công phu tiếp ám khí, ném ám khí, nhưng có thể làm xuất thần nhập hóa như Hổ Phách cũng thực sự hiếm thấy. Mắt thấy cục đá bay về, Nam Tuấn Phi cũng không hoảng loạn, hắn vốn tinh thông đạo này, đương nhiên không sợ. Bước chân chợt ngừng, tay trái bóp một cái, tay phải bắt một cái, xảo diệu nắm một cục đá nơi tay.
"Ngươi nói muốn bản nhân nhận lấy cái chết, chỉ bằng chút bản lãnh này a?"
Trong tai truyền đến câu nói này, lại nhìn Hổ Phách, hắn đã gần trong gang tấc. Hắn thừa dịp Nam Tuấn Phi đi bắt phi thạch, đứng trong vòng ba thước quanh người mình, lao đến. Vẻ mặt lạnh lùng, đưa tay một quyền đánh vào lồng ngực Nam Tuấn Phi.
Một quyền này xuất từ « Hổ Quán Thập Thức » Hổ Phách tự sáng tạo, kình lực trầm hùng, đánh cho Nam Tuấn Phi không ngừng phun máu tươi, bay ra như ruột bông rách.
Phụt một tiếng, một ngụm máu tươi đỏ thắm rơi trên mặt tuyết, tạo ra một sợi tơ máu trên mặt đất trắng, tinh hồng đâm người.
"Khá lắm Hổ Phách."
Nam Tuấn Phi cố gắng ngồi dậy, vận « Thông Nguyên Thổ Khí Thiên », chậm rãi phun ra mấy hơi trọc khí. Giả bộ vẫn uể oải suy sụp, nhưng kỳ thật sức chiến đấu không tổn hại nửa điểm. Bộ « Thông Nguyên Thổ Khí Thiên » trong tuyệt học của thái tổ này, quả nhiên là tâm pháp chữa thương hiếm thấy, rất hữu hiệu với thụ thương lúc đối chiến, tốc độ trị liệu nội thương cũng nhanh đến khó có thể tưởng tượng. Hắn giữ lại thực lực, chỉ chờ Hổ Phách thư giãn là thừa cơ phản kích. Hổ Phách chậm rãi đi tới, ánh mắt bình tĩnh nhìn Nam Tuấn Phi ngồi trên mặt đất.
Đột nhiên bổ ra một quyền, quyền như như tia chớp, xuất thủ tàn nhẫn vô tình, hoàn toàn mặc kệ đối phương thụ thương hay không.
Nam Tuấn Phi tính toán sai, không thể không tránh đi. Vừa mới thoát được, gạch đá chỗ vừa ngồi đã bị nội lực vô tận của Hổ Phách đánh nát bấy. Kinh ngạc trong nháy mắt, sau ót lại truyền tới chưởng phong gào thét, là Hổ Phách đuổi theo không bỏ, lại vận lên « Hổ Quán Thập Thức » đuổi giết.
Nam Tuấn Phi hô to tà môn: Mẹ tên điên! Lão tử hủy sơn phần tổ tông ngươi sao! Xuất thủ hung ác như thế!
Hổ Phách bổ ba chưởng liên tiếp, lại đá ra một thoái. Nam Tuấn Phi như hồ lô lăn đất, lăn qua lăn lại trên mặt đất, nếu không phải công phu khinh thân của hắn cao minh, chỉ sợ đã mất mạng trong tay Hổ Phách.
Nam Tuấn Phi vô cùng căm phẫn, hắn không phải người khoan dung độ lượng, làm thái giám nhiều năm như vậy càng cố chấp đến đáng sợ. Vừa rồi, vốn là kế dụ địch của hắn thất bại, vậy mà làm thành mình thụ thương, đối phương không buông tha. Còn dám quát mắng: "Mẹ, cẩu tặc Hổ Phách! Lão phu có thâm cừu đại hận gì với ngươi! Mà phải đuổi tận giết tuyệt như thế, ngay cả quy củ giang hồ cũng không để ý sao?"
"Không có thù?"
Hổ Phách nghe xong lời này, không khỏi hỏi lại. Nét mặt cứng rắn có vẻ không thoải mái, ngữ khí trầm xuống nói: "Ngươi nói không có thù?"
Hổ Phách dường như càng tức giận, xuất thủ càng thêm mãnh liệt, đánh cho Nam Tuấn Phi cơ hồ không thở nổi.
"Làm Quân Vương trắc, không thể bảo hộ quân vương chu toàn, đã là sỉ nhục lớn nhất đời Hổ Phách. Thù này, chỉ chết có thể giải!"
Lúc này Nam Tuấn Phi mới giật mình, chẳng trách hắn được hoàng thượng an bài ở bên người đảm nhiệm hộ vệ nhiều năm, thân cận không ai có thể sánh bằng. Tiểu tử này chẳng những là trung khuyển, căn bản là một con chó dại a!
Võ công Nam Tuấn Phi vốn không bằng hắn, lúc trước còn bị hoàng thượng lấy nỏ máy đả thương, càng đánh càng không phải là đối thủ, đành phải hoàn toàn phòng thủ.
Hổ Phách lại không cho hắn cơ hội đánh lâu dài, « Hổ Quán Thập Thức » của hắn có thể ứng dụng trong quyền pháp, chưởng pháp thậm chí đao thương kiếm kích, không câu nệ hình thức. Đột nhiên vung ra một thủ đao, nhẹ nhàng phá thủ thế của Nam Tuấn Phi.
Trong giọng nói trầm tĩnh của Hổ Phách lộ ra tự tin tuyệt đối, chậm rãi nói: "Ngươi có đồng bọn, vậy thì gọi bọn hắn ra đây. Nếu không, ngay cả gặp ngươi lần cuối cùng cũng không được." Giơ chân đá ngay ngực, như một thương đâm thẳng, xuyên qua phế phủ, trực tiếp đá Nam Tuấn Phi bay ra ngoài.
Một cước này kình lực mười phần, nếu không phải Nam Tuấn Phi có « Thông Nguyên Thổ Khí Thiên », nội thương một cước này tạo thành đủ nặng để hắn bất lực tái chiến.
Hắn kìm nén một ngụm chân khí cuối cùng, miễn cưỡng vận chuyển bản chữa thương diệu quyết này. Nhưng cũng chỉ có thể khôi phục lại chưa đầy năm thành. Hắn cúi đầu, khom người xuống, nhìn Hổ Phách đến gần, trong lồng ngực ý nghĩ hung ác nảy lên, cắn răng đẩy hai tay ra, nhằm chính giữa ngực Hổ Phách.
"A a a a!"
Hét lớn một tiếng, chưởng lực không dứt tuôn ra. Lại chỉ thấy lồng ngực Hổ Phách như tường đồng vách sắt, chưởng lực không thể xâm phạm hắn mảy may.
Hiển nhiên tu vi nội lực đối phương hơn xa hắn, chưởng lực của Nam Tuấn Phi không thể ảnh hưởng.
Hổ Phách cũng không nháy mắt, nhàm chán cau mày hỏi một tiếng: "Xong chưa?"
Nói xong giơ một tay lên, cánh tay xoay chuyển, bốp một tiếng giòn vang. Nam Tuấn Phi lại bay ra xa.
Nam Tuấn Phi thân ở không trung, lúc này mới nhớ tới một tin đồn.
Bốn người đứng đầu Tiềm Long Thập Thất Sĩ, mỗi người, đều là quái vật.
Nhưng mà lúc này mới nhớ ra, đã muộn.
Nam Tuấn Phi biết mình không thể ngã xuống đất, nếu không chắc chắn mất mạng tại chỗ. Hắn miễn cưỡng đứng vững, vừa mới hoàn hồn. Hổ Phách đã công tới!
Nam Tuấn Phi từng bước lui lại, trong lòng không ngừng kêu khổ: Tín hiệu đã phát ra lâu như vậy, vì sao chi viện chậm chạp không đến. Mấy tên Trần Vân làm cái gì vậy! !
Nam Tuấn Phi sở trường khinh công ám khí, trong lòng thật oan uổng a. Nếu nói khinh công thân pháp, có lẽ hắn nhanh hơn Hổ Phách một chút. Chút chênh lệch ấy, lúc cận thân giao chiến cơ hồ không có công dụng gì, chỉ lúc chạy đường dài mới có tác dụng. Nhưng hắn tới đây để hoàn thành nhiệm vụ, bản thân lại chạy thì ra cái gì? !
Lại nói ám khí, vậy càng là cõng đến nhà bà ngoại. Mỗi ám khí danh gia đều có vũ khí của riêng mình. Hắn đang ở hoàng cung đại nội, đi đâu lấy ám khí bí truyền của mình! ?
Nam Tuấn Phi bị Hổ Phách đánh cho không thể chống đỡ nổi, trong lòng chửi mẹ: đám gia hoả Hắc Phong Thập Tam Dực này, nhận mệnh lệnh của thượng cấp mà bất động, bọn hắn đi đâu rồi! Nếu lần này lão tử không chết, gặp lại mấy tên khốn kiếp đó, phải lột ba lớp da của bọn hắn!
* * * * * * * * * * * * * * * * * * * *
"Ta nói, đánh thêm là không khác gì lột ba lớp da. Các ngươi không giúp hắn sao?"
Ta nhìn gia hỏa đáng thương gọi là Trần Vân này. Lại nhìn mười mấy hắc y nhân đứng sau lưng hắn, dường như một ít là Hắc Phong Thập Tam Dực, một ít thì là sát thủ của Sát Liên. Bọn hắn bị ta ngăn ở Hoán Y ti, muốn đi không đi được, thật là đáng thương.
Chẳng qua đáng thương nhất vẫn là Trần Vân, hắn đã bị ta lột toàn bộ y phục, không mảnh vải che thân.
Ta vô vị nói: "Không phải đã nói rồi sao? Mặc y phục của những cung nữ này, tha các ngươi khỏi chết."
Ta vừa nói xong bọn hắn lại vỡ tổ, nhao nhao gào to cái gì: Muốn chúng ta giả gái, có chết cũng không theo, đường đường sát thủ há có thể uốn gối.
"Vậy thì đánh a."
Nhưng vừa nói như vậy, lại không ai dám qua. Hắn lui lại mấy bước quát thủ hạ: "Các ngươi còn không lên! Đều nhìn ta xấu mặt a!"
Một thủ hạ nói: "Nhưng, nhưng gia hỏa này mạnh đến biến thái a!"
Sách! Sao lại nói như thế!
Ta không phải chỉ giáo huấn Trần Vân một trận, tiện thể lột y phục của hắn, còn chặn ở các ngươi trong này thôi sao?
Trần Vân quát: "Đã triệu tập khẩn cấp. Còn chưa động thủ! Tìm đường chết a!" Nói xong đá vào mông một thủ hạ, đẩy hắn tới.
Uy uy. . . Tướng quân cởi truồng, có thể đừng phách lối như vậy được không? Một cước đó của ngươi, chân nhấc lên xuân quang chợt hiện a.
Thủ hạ kia kêu to nhảy qua, một đao chặt lên người ta, cách một tấc thì bị hộ thể chân khí hoàn toàn cản lại. Ta nhàm chán giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ vào gáy hắn một cái, hắn như biến thành quả bóng da, đột nhiên gia tốc rồi tiếp xúc thân mật với mặt đất, phát ra một tiếng bịch lưu loát.
"Uy, còn ai muốn tới?"
Trong mắt một đám mười mấy người này, khắc đầy hai chữ sợ hãi.
Trần Vân bi thiết nói: "Tên biến thái này từ đâu chui ra? ! Ngươi rốt cuộc là ai!"
Ta cười ha ha nói: "Hừ, lão phu Chung Ngưng!"
Ta vừa nói xong, nơi xa truyền đến một tiếng quát yêu kiều, uy phong lẫm lẫm: "Cẩu tặc Chung Ngưng, thì ra ngươi ở bên đó!"
Sau lưng ta mát lạnh, dở khóc dở cười, không ngờ lại kéo sát tinh trở lại! !
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13 Tháng mười một, 2018 00:59
Liên quan đến em tuyết chăng
12 Tháng mười một, 2018 19:09
ngày nhỏ thì tỏ ra băng lạnh thêm tí trung nhị lại còn thất tình giờ thì như cá chết lại tham tiền thay đổi 180 độ luôn
12 Tháng mười một, 2018 18:25
quan trọng là khí chất :v
Chứ đen với trắng tùy theo nội công sử dụng cũng khác rồi mà.
VÍ như dùng Hàn Băng thì thành trắng, Thuần Dương thì thành đỏ :v
12 Tháng mười một, 2018 14:36
Có bác nào dùng QT 2013 mà bị hiện tượng lẹm chữ khi bôi đen từ có chữ đ, y vv không?
Lắm khi bôi lệch từ khó chịu quá :(
12 Tháng mười một, 2018 14:04
mé lúc thì tóc đen lúc thì tóc trắng đổi màu tóc do vận công hay hóa trang nhỉ
12 Tháng mười một, 2018 14:02
người khiến cho phi chân lão đệ quyết định thoái ẩn giang hồ đó
12 Tháng mười một, 2018 07:33
khả năng là gia nhập vô pháp vô thiên nhai vì gái khá cao
11 Tháng mười một, 2018 23:18
15, 16 tuổi đã thất tình
Không rõ là lúc đó đã xong Vô Pháp Vô Thiên nhai chưa
Nếu là sau VPVT thì có lẽ Tuyết là người Thần Nguyệt giáo, còn không phải thì chịu =))
11 Tháng mười một, 2018 23:12
Chắc là người yêu gì đó của main =))
11 Tháng mười một, 2018 19:18
hóa ra ngày nhỏ phi chân tóc bạch kim thêm tí trung nhị tỏ ra lạnh lùng thờ ơ thất tình bảo sao giờ xuống núi không mấy người nhận ra khí chất thay đổi 180 độ thế cơ mà
11 Tháng mười một, 2018 18:33
Cứ nhẹ nhàng thi thoảng lại chọc cười như này thì thật tốt :))
Bác cv làm tốt quá làm mình ngại đọc từ bản raw thô :))
11 Tháng mười một, 2018 17:46
tuyết là ai nhể?
11 Tháng mười một, 2018 17:03
Main mà ra từ đầu, mỗi đứa một vả thì làm gì có truyện bác =))
11 Tháng mười một, 2018 16:55
Main giống saitama nhỉ, người khác đánh nhau còn mình thì dạo chơi loanh quoanh.
Chắc đợi đánh gần xong mới chịu ra mặt.
11 Tháng mười một, 2018 15:46
Các bố đọc lại hộ cái, công chúa là Nga Mi chiến. Nga Mi chiến thì đếch sợ ai
11 Tháng mười một, 2018 13:43
lúc phi chym 14 15 tuổi đã có võ công ngang ngửa chưởng môn hoa sơn rồi. sao không bảo vô lý đi.
11 Tháng mười một, 2018 13:18
bác nên nhớ chính Hoàng Thượng võ công cũng khá cao nha và độc chiêu trị thương gia truyền nữa.
11 Tháng mười một, 2018 13:01
So kiểu này thì dàn nhân vật chính trong kiếm hiệp vứt hết :)) Đoàn Dự, Hư Trúc, Vô Kỵ toàn đám nhóc vắt mũi chưa sạch mà bán hành cho tiền bối võ lâm như đúng rồi :lol:... ở đây còn chưa biết con công chúa này sư thừa là ai, kỳ ngộ gì, thiên phú ra sao bla bla... hoặc tương đồng hơn là con Chu Chỉ Nhược với con nữ áo vàng đấy, được ít bí kíp với sư thừa bá (vợ chồng DQ) cũng đủ bán hành cho phần lớn võ lâm tiền bối rồi...
11 Tháng mười một, 2018 12:21
Tác chẳng giải thích rồi rồi rồi: "Vũ Dạ Nam Tuấn Phi ở đây. Nhưng hắn nghe nói sở trường của Vũ Dạ không phải võ công, mà là khinh công ám khí"
11 Tháng mười một, 2018 11:58
công chúa vốn được vua chiều nên cho học võ từ nhỏ đầu tư tiền của thuốc quí các kiểu nên trẻ tuổi võ công cao là đương nhiên chưa kể vũ dạ nó đánh nhau với thằng cha hộ vệ gần toi rồi gặp cao thủ như công chúa chả thua thì sao
11 Tháng mười một, 2018 11:16
Đi du học ? Chẳng qua cũng là theo chân thầy đi du ngoạn giang hồ lịch lãm. Chẳng lẽ mấy thứ đó Nam Tuấn Phi gần 1 đời lăn lộn giang hồ chẳng lẽ thiếu hay sao ? . Tại hạ nói ở đây là võ công, Nam Tuấn Phi có thể leo lên chức đó dù là chủ tu khinh công cùng ám khí thì võ công cùng thực chiến của hắn chắc chắn cũng phải rất mạnh. Lại nói chịu thua thiệt 1 tiểu oa đi theo chân thầy vài năm ?
11 Tháng mười một, 2018 08:36
vũ dụ nó chủ tu là ám khí đánh lén cùng khinh công nên ám sát tất nhiên có tiếng rồi còn công chúa nó được nhà đầu tư cho thầy giỏi đi du ngoạn giang hồ nên tất nhiên là trẻ tuổi mà võ công cao cường rồi
11 Tháng mười một, 2018 02:23
đề nghị đọc truyện thì cố gắng đọc kỹ và đọc hiểu. du học mấy năm rõ ràng đấy thôi.
11 Tháng mười một, 2018 02:20
không đọc kỹ à? cháu nó được gửi đi du học về. ok.
11 Tháng mười một, 2018 00:57
Nam tuấn phi được mỗi cái khinh công mà bác
BÌNH LUẬN FACEBOOK