Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta ho khan một tiếng cũng nói: “Không dám không dám, không phải như rắm. Có lẽ trong lòng Liệt đại hiệp ngài thì như heo, như chó, như gà vịt thịt cá, cắm cái bảng ba văn tiền, năm cân có thể bán với giá bốn cân. Nhưng bất kể như cái gì cũng được, tóm lại không phải như sấm. Nếu không ta chỉ nói một câu như sấm bên tai, sao ngài phản ứng dữ thế.”

“Họ Chung! Ngươi đừng làm trò này! Ngươi tin lão tử bổ ngươi không!”

Thọ lão khuyên nhủ: “Liệt huynh bình tĩnh đừng nóng, nhưng ngươi cứ khẳng định Chung công tử không biết đại danh của Lăng công tử, quả thật hơi võ đoán.”

Liệt Thương cũng là hán tử ngay thẳng, dựa vào lí lẽ biện luận: “Thọ lão, người này cười đùa cợt nhả, nhà thì hạ lưu, có thể biết cái gì? Liệt mỗ nhân nói thẳng, cũng không sợ đắc tội với người. Lăng công tử thân phận siêu nhiên, kiếm thuật thần diệu, điểm ấy Liệt mỗ thừa nhận. Nhưng mặc dù như thế, gia quy của Lăng gia Lư Sơn kiếm quan cực nghiêm, môn nhân du lịch đều phải mai danh ẩn tích, chưa từng được gióng trống khua chiêng. Chuyến này, nếu Lăng công tử không đi về Hồ Châu, sợ rằng chúng ta cũng không nhận ra. Rõ ràng tiểu tử này vỗ mông ngựa.”

Liệt Thương trừng mắt nhìn ta nói: “Ngươi có thể nói ra lệnh tôn của Lăng công tử là ai, lão tử coi như ngươi lợi hại! Nếu không, tiểu tử ngươi nhục ta như thế, phải ăn một đao của lão tử!”

Ta thở dài lắc đầu nói: “Liệt đại hiệp, dù sao ngài cũng là nhân vật thành danh, bàn tính này không ổn.”

“Vì sao không ổn?”

“Ta thua ăn một đao của ngài, ngài thua coi như ta lợi hại? Ngài nói xem, ‘Coi như ta lợi hại’ là ban thưởng gì, mà ta phải mạo hiểm chịu một đao của ngài để lấy?”

Lời này chọc cho cả phòng cười vang, Liệt Thương đỏ ửng mặt nói: “Nhất thời nóng lòng nói sai, nếu ngươi thắng, Liệt mỗ mặc cho ngươi xử trí.”

“Ta cũng không cần xử trí, ngài có thể đáp ứng ta một chuyện là được.”

Liệt Thương thấy ta chắc chắn, nói trong lòng: Lư Sơn kiếm quan truyền kiếm ngàn năm, kiếm khách nổi danh nhiều vô số kể. Thế hệ này, chỉ bản thân Lăng gia đã có bảy nhà, mỗi một nhà đều có nhân vật kiệt xuất. Tính ra mục tiêu không dưới mười người, ta xem ngươi đoán thế nào.

“Chỉ cần ngươi thắng, ngươi nói ra, Liệt mỗ chắc chắn đi làm.”

“Trong nước đi trong nước?”

“Hỏa Diệm sơn cũng đi!”

“Tốt, chỉ cần câu này của Ngưu Ma Vương ngươi!”

Ta thâm trầm nói: “Ta đây nói!”

Tô Hiểu ở bên cạnh phất cờ hò reo: “Mời Đại Thánh lộ rõ thần thông!”

“Ngốc!”

Ta gật gù đắc ý, giả bộ chưởng môn Võ Đang lừa tín đồ, ra vẻ thần nhập chỉ vào Lăng công tử nói: “Người đó sinh vào mùng ba tháng chạp năm Nguyên Thánh thứ ba, bởi vì thấy ngày ra đời Lư Sơn có khí tượng mùa đông, lệnh tôn viết “Băng nhược mã não, thiên vân phá bích”, đặt tên theo đó. Lệnh tôn quan chủ Lư Sơn Phù Dung quan —— Lăng Dược Sư tiền bối, chính là đại hiệp tiền bối trong chốn võ lâm, xưa giờ có danh xưng đại tổng quản Giang Nam đạo. Từ khi tổng quan chủ bế quan, bất kỳ khi nào triều đình có việc, hắn luôn luôn nhất hô bách ứng. Bạch Vương thất quan cũng theo lão nhân gia người như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, làm người ta rất kính trọng.”

Lăng công tử nghe thấy bội phục, có lẽ hắn không ngờ người khác nói ra thân phận, vỗ tay thở dài: “Thật tinh mắt! Kiến văn rộng rãi! Tất cả như Chung công tử nói, danh gia tử đệ, quả nhiên là danh bất hư truyền.”

Hoàng thượng cũng kinh ngạc: Không ngờ Lăng công tử này là đích tôn, nhi tử của Dược Sư huynh, vậy chẳng phải là cháu ngoại trẫm? Bình thường Minh Phi Chân loạn thất bát tao, vậy mà biết không ít chuyện vặt giang hồ! Chuyện này hắn cũng đoán được? !

“Tiểu đệ có thể biết tên tuổi của công tử, bởi vì mấy tháng trước công tử hành hiệp trượng nghĩa, tru diệt ác bá, cứu một đôi cha con ở Lạc Dương. Quả nhiên là đại nhân đại nghĩa.”

“A? Chút việc nhỏ không đáng nhắc đến, không ngờ cũng để Chung huynh biết, ha ha ha ha ha.”

Dù Lư Sơn kiếm quan có nghiêm lệnh không cho phép bọn hắn nói ra thân phận, nhưng Lăng công tử này lại cố ý khoa trương, như sợ người khác không biết sự tích của hắn. Thế là không giấu được pháp nhãn của ký giả Hắc Bạch Giám, thoáng cái đã bị tìm đến ngọn nguồn. Hơn nữa trong đó còn viết, quân này nổi danh ở các thanh lâu kỹ quán, chính là nam nữ không chê, một mãnh tướng chơi cả thủy bộ.

Muốn đoán ra thân phận của hắn thì càng đơn giản, Phi Lưu Thứ Thuật có tứ trọng, mỗi một trọng đều có nội công tâm quyết tương ứng. Tuy ta không biết kiếm pháp, nhưng người trẻ tuổi luyện đến cảnh giới đệ tứ trọng ‘Phi Lưu Trực Hạ Tam Thiên Xích’, ngoại trừ thân nhi tử được lão quan chủ truyền dạy trực tiếp, ta không biết ai khác.

Lăng công tử được vỗ đúng mông ngựa, bèn cười với ta: “Chung huynh cũng là gia học uyên thâm, lúc nào tại hạ có thời gian, phải thân cận hơn.”

Ta nở nụ cười ám muội: “Ngu huynh bất tài, cuộc đời chỉ thích xem hí kịch, nhất là vở Dương Tứ Lang.”

“Màn nào trong Tứ Lang?”

Ta ám muội cười nói: “Tham mẫu.”

Lăng công tử cười ha ha nói: “Tốt! Quả nhiên là người trong đạo ta! Nên uống cạn một chén lớn!”

Hai ta hận gặp nhau muộn, ngươi gợi một câu phong hoa, ta đối một câu tuyết nguyệt. Ta có một đóa xuân lan, hắn sở trường một đóa thu cúc. Không cần một khắc, cơ hồ vui đến trong mật thêm dầu, hận không thể lập tức đốt giấy vàng chém đầu gà kết nghĩa.

Ta và Lăng công tử gật gù đắc ý, kề vai sát cánh nói: “Ôi ôi ~ Lăng công tử, nghịch ngợm, nghịch ngợm.”

“Chung công tử, biết chơi, biết chơi.”

“Lăng công tử, có tình thú, có tình thú.”

“Chung công tử, phong nhã, phong nhã.”

“Lăng công tử, hay! Hay! Hay!”

“Các ngươi gáy đủ chưa?”

Cô nương áo lục cầm Chày Kim Cương cau mày nói: “Chướng khí mù mịt.”

Lăng công tử cũng thấy mình hơi thất thố, thấp giọng cười nói: “Bao giờ rảnh rỗi, mời huynh đài tới Cửu Giang làm khách.” Nói xong liếc Tô Hiểu, Tô Hiểu rét run cả người.

“Đến lúc đó tới cùng Tiểu Tiểu phu nhân, tiểu đệ nhất định tận tình địa chủ.”

“Ấy ~ hì hì hì hì. Tới, huynh đệ, uống hết chén này.”

“Huynh đài, tới!”

Nhận chén uống ngay, nhưng rượu này nóng bỏng, mới một chén nhỏ đã cảm thấy cổ họng nóng hổi, biến sắc nói: “Đây là rượu gì! Thật mạnh!”

Ta cười nói: “Sơn dã chi địa, nhiều kỳ trân nhất. Rượu này là đặc sản bản địa, nghe nói tên là Suối Lửa Hầm Băng, sau khi uống vào như băng hỏa cùng đốt, tuyệt không thể tả. Chính là rượu ngon nam tử hán đại trượng phu phải uống.”

Thọ lão nghe đến đó vuốt râu mỉm cười, giơ ngón cái lên nói: “Chung công tử thật là gia học uyên thâm, băng hỏa nhất đạo này quả là trò hay!”

Mẹ nó lão đầu nhi, ta có thù với ngươi sao! Vì sao ngươi liên tục hãm hại lão tử a! !

Tô Hiểu nghe xong lại muốn nổ —— A được, Tô Hiểu không có phản ứng gì a.

Tô Hiểu mở đôi mắt to, ghé sát tai ta hiếu kỳ nói: “Minh đại ca, băng hỏa nhất đạo là gì, vì sao là trò hay a?”

Ta nghe được mồ hôi đầy đầu, may mà đứa nhỏ này còn biết thấp giọng: “Băng hỏa sao, ha ha ha, chính là một kỹ thuật bí truyền của người giang hồ, không tiện nói lớn tiếng. Ngươi không biết thì thôi.”

“Vậy Minh đại ca, ngươi biết không?”

“Không dám không dám, có biết một hai.”

“Vậy ngươi có thể dạy ta không?”

“A?” Ta thất thần, đảo tròn mắt, cười xấu xa nói: “Tốt, hôm nào rảnh rỗi, chúng ta tìm thời gian nghiên cứu.”

Nghĩ đến Tô Hiểu đỏ mặt thất thần lúc biết đó là cái gì, bây giờ ta đã muốn cười.

Tô Hiểu mừng rỡ, vỗ tay cười vang: “Tốt, đã nói. Sau này ngươi dạy ta băng hỏa nhất đạo, không cho chối.”

Tiểu tổ tông! Đã nói thấp giọng a! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Quang Anh Luong
14 Tháng ba, 2019 21:08
bác thớt lại ăn bệnh rồi ah?? :/
Quang Anh Luong
14 Tháng ba, 2019 18:22
Wtf? :) ? Tìm giết?
Hoaqin
13 Tháng ba, 2019 23:17
Thiên Hồ đang đi tìm main
Quang Anh Luong
13 Tháng ba, 2019 22:31
Rồi, thế sao nghe bảo lại sắp pk Thiên Hồ rồi? Hồi nhanh thế?
Hoaqin
13 Tháng ba, 2019 20:58
Lần này là lết theo nghĩa đen mà, bò ra khỏi cửa luôn đó =))
Quang Anh Luong
13 Tháng ba, 2019 20:52
Còn sống là không cần lo :)) Thần thông chi cảnh chỉ cần còn một hơi thở vẫn có thể tiếp tục, thậm chí mạnh hơn, huống chi đây còn là lão Phi Chân nữa :))
Hoaqin
13 Tháng ba, 2019 19:07
Trọng thương gần chết mà
Quang Anh Luong
11 Tháng ba, 2019 21:39
mà vẫn oánh không lại? Uầy... Căng cực =)))
Hoaqin
11 Tháng ba, 2019 21:37
Tất nhiên là có =))
Quang Anh Luong
11 Tháng ba, 2019 20:11
mà lão Phi Chân có bật mode mắt đỏ lên không? =)))
Quang Anh Luong
10 Tháng ba, 2019 19:58
oánh với đệ nhất lục hung thì thế được rồi =)) Người ta tuổi gần vạn năm rồi, ông mới 28 =)) thắng luôn thì hơi điêu
Hoaqin
10 Tháng ba, 2019 19:07
Đánh nhau mệt quá lăn ra ngủ thôi
Quang Anh Luong
10 Tháng ba, 2019 14:14
thế sao hiện tại cả ổng cùng con rồng lăn ra ngủ là sao? :v
Hoaqin
10 Tháng ba, 2019 12:38
Chơi đểu đội Vân Thiên cung với support hoàng thượng =))
Quang Anh Luong
10 Tháng ba, 2019 12:13
ổng làm cái quái gì mà oánh nhau với Bàn Cổ vậy? :v
Hoaqin
10 Tháng ba, 2019 12:12
Main chuẩn bị pk Thiên Hồ rồi =))
Hoaqin
10 Tháng ba, 2019 10:58
Ý là chương mới nhất Main trọng thương nằm thở, Bàn Cổ thì ngủ khò khò
Quang Anh Luong
09 Tháng ba, 2019 23:59
hiện tại? Nó lúc này với lúc bác đọc khác gì nhau? :/
Hoaqin
09 Tháng ba, 2019 21:10
Đánh cho nó ngủ là được rồi =))
Zhang Xiao Fan
09 Tháng ba, 2019 10:25
MPC hiện tại đánh vẫn không lại Bàn Cổ nhé
fatelod
08 Tháng ba, 2019 16:29
lục hung là quái thú, main sợ bọn kia dùng sức mạnh của lục hung làm hại thế gian :v
Hoaqin
08 Tháng ba, 2019 15:44
lục hung là quái, main nào muốn bảo vệ
Quang Anh Luong
07 Tháng ba, 2019 22:49
bác ad cho em hỏi lục hung là người hay quái vậy? Tại sao lão Phi Chân kiểu muốn bảo vệ lục hung ấy? :/
fatelod
07 Tháng ba, 2019 08:06
main với sư phụ chắc bị gái hành :v Thái sư phụ thì vô địch rồi
Hoaqin
06 Tháng ba, 2019 23:03
Bị hành hồi còn trẻ trâu thôi =))
BÌNH LUẬN FACEBOOK